Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: voi còi
Xe ngựa tinh xảo hoa mỹ đứng ở cửa Tĩnh vương phủ, sau khi Thanh Vũ lưu loát nhảy xuống xe ngựa, mới vươn tay xốc màn xe lên.
Chỉ thấy hai tay Bách Lí Dung Cẩn ôm một cái hộp gỗ, mặt mang cười yếu ớt đi xuống xe ngựa.
Thanh Vũ không khỏi nhìn xem ngẩn ngơ, trong lòng khẽ nói thầm: Thế tử đây là như thế nào, ngày xưa cũng chưa thấy qua có tâm tình tốt như vậy nha. Còn có hộp gỗ kia, đến cùng là ai đưa nha?
Bách Lí Dung Cẩn cũng không có chú ý tới suy nghĩ của Thanh Vũ, mà là bước chân nhanh hơn đi về hướng Thanh Lan viên.
Đẩy cửa phòng ra bước vào trong phòng, Bách Lí Dung Cẩn bước chân nhanh hơn đi đến bên giường, theo bên gối rút ra một bức tranh cuốn, khuôn mặt mang cười, yêu quý vỗ về.
“Thanh Vũ, ngươi đem theo đồ ăn mua từ Noãn Yên lâu về đưa đi cho Kỳ nhi đi, đừng để cho bọn họ chờ sốt ruột.” Bách Lí Dung Cẩn nhẹ giọng phân phó nói. Thanh âm mang theo vài phần vui sướng.
Thanh Vũ sửng sốt, mặc dù không biết vì sao thế tử không cùng nhau đi qua, nhưng mà thức thời không có hỏi nhiều. Mà là mang theo giấy dầu bao ra cửa phòng.
Bách Lí Dung Cẩn cầm hộp gỗ trong tay đặt ở đầu giường, nắm giữ tranh cuốn mang theo tâm tình có chút sung sướng hướng Tố Viên đi đến.
Trong Tố Viên, Tĩnh vương phi vẻ mặt vui mừng xem bức họa đầy bàn, những thứ này đều là Phùng công công vừa mới đưa tới, cũng là ngày ấy hoàng hậu để lộ ra nói muốn đưa tới bức họa lần hai.
Nữ tử trên bức họa đều là đích nữ các phủ gia thế bối cảnh cực kì không tệ, nhìn xem Tĩnh vương phi tâm hoa nộ phóng (vui vẻ), vui sướng dị thường lôi kéo Lý ma ma bắt đầu chọn lựa, cũng chỉ có người như vậy mới có thể phù hợp làm chính phi của Cẩn Nhi của bà thôi. Cũng may tỷ tỷ cực kì yêu thương Cẩn Nhi, nhưng lại thật sự tìm cách tuyển ra những người này. Bà nên mở to hai mắt chọn lựa thật tốt mới được.
Đang khi xem bức họa, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tỳ nữ thông báo “Thế tử đến.”
Tĩnh vương phi vội buông bức họa trong tay, quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Bách Lí Dung Cẩn khoác áo da hồ tuyết trắng, ở trong ánh nắng trong trẻo nhưng lạnh lùng đi đến. Làm cho người ta cảm thấy một trận chói mắt.
Tĩnh vương phi vội vàng tiếp đón con đến ngồi bên cạnh mình. Bách Lí Dung Cẩn xũng dựa theo ý tứ cuat mẫu thân ngồi xuống, đôi mắt đảo qua bức họa trên bàn, khẽ nhíu mày nói “Nương, đây là...?”
Tĩnh vương phi cười nói “Con tới vừa vặn, đây là dì của con vừa phái Phùng công công đưa tới một loạt bức họa khác, nói rõ là cho con chọn lựa chính phi. Nương đang nhìn đâu, con cũng mau nhìn xem, thích ai nào?”
Nói xong tùy tay lấy ra một bức tranh cuốn mở ra đưa đến trước mặt Bách Lí Dung Cẩn.
Bách Lí Dung Cẩn con mắt cũng chưa liếc nhìn bức họa một cái, chỉ nhẹ nhàng ngăn cản nói “Nương, con đã muốn thú ai làm thê rồi.”
Tĩnh vương phi sửng sốt, không khỏi buông bức họa trong tay, nghi hoặc hỏi “Là tiểu thư nhà nào nha? Nói ra cho nương nghe một chút. Nếu như thật sự tốt, vậy nương liền tự mình tới cửa đi cầu thân cho con.”
Bách Lí Dung Cẩn cười khẽ, nhẹ nhàng mở bức họa trên tay ra, nói với Tĩnh vương phi “Ta muốn thú nhị tiểu thư Hạ phủ làm thê.” Hắn chỉ nguyện ý thú nàng vì thê.
Tĩnh vương phi xem xong bức họa ngẩn ra, vội vàng mở miệng nói “Điều này là sao, phụ thân của Hạ Thính Ngưng này chỉ là quan tứ phẩm, hơn nữa nàng vẫn là cái thứ xuất. Con đường đường là Tĩnh vương thế tử, làm sao có thể...”
Còn chưa có nói xong, đã bị Bách Lí Dung Cẩn cau mày đánh gãy “Cái này có quan hệ gì, những người cầu thân với đích nữ nhà cao cửa rộng phần lớn là vì mượn sức thế lực, đối với tiền đồ của mình có trợ giúp. Con lại không giống người khác cần dựa vào loại chuyện này đến thượng vị. Nàng gia thế như thế nào, xuất thân thế nào con cũng không để ý.”
Tĩnh vương phi vẫn không đồng ý “Lời tuy nói như vậy, nhưng con là một thế tử thú một thứ nữ gia cảnh thấp làm thê, điều này đều nói thế nào được. Cẩn Nhi, con hãy nghe nương, cùng lắm thì nương đáp ứng con để nàng ấy làm sườn phi của con là được, thú nàng làm thê pà vạn vạn không thể được nha."
Thân phận Cẩn Nhi nhà bà quý giá như vậy, làm sao có thể thú một cái thứ nữ vì thê đâu. Việc này bà cũng không thể đáp ứng.
Bách Lí Dung Cẩn cau mày nói “Không được, con chỉ thú nàng vì thê. Nương, nếu như người thật là vì tốt cho con, liền chớ ngăn trở con. Những đích nữ của danh môn vọng tộc không phải dễ thú như vậy, gả đi qua cũng chắc chắn là tâm không cam tình không nguyện, ngài còn có thể trông cậy vào các nàng tới chiếu cố ẩm thực cuộc sống của con tốt sao? Lại nói, xuất thân không coi là cái gì, phụ vương cũng không giống vậy sao? Năm đó ngài còn không phải gả cho phụ vương.”
Thì ra Tĩnh vương kỳ thật là vương gia khác họ, xuất thân cũng không cao, là thứ tử không được sủng. Nhưng ở lãnh binh cũng là người tài hiếm có, khi là phí tướng không tiếng tăm gì quen biết Tĩnh vương phi rồi mến nhau, lúc đó Tĩnh vương phi không để ý phụ mẫu phản đối, cố ý gả cho. Sau này Tĩnh vương bởi vì phụ tá đương kim hoàng thượng vào chỗ có công, mới được phong làm vương khác họ, hiện tại lại rất được hoàng thượng coi trọng.
Tĩnh vương phi nghe được nhi tử chính mình nhắc tới chuyện của mình, sắc mặt thay đổi một chút, tuy rằng trong lòng biết có lý, nhưng vẫn là có chút chần chờ nói “Con không thể lại lo lắng lo lắng? Những những bức họa này làm sao bây giờ?”
Bách Lí Dung Cẩn biết mẫu thân mình đã nghe vào lời của hắn nói.
Liền nhẹ nhàng thu hồi bức họa, vẻ mặt hòa hoãn nói “Nương, việc này con đã quyết định, chỉ biết sính nàng làm vợ, ngày mai khi lâm triều con sẽ tự mình đi hướng dượng thỉnh chỉ. Về phần những bức họa này, từ đâu đến,sẽ đưa về chỗ đó đi. Một cái con cũng sẽ không muốn.”
Nắm chặt bức họa trong tay, Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng đứng dậy nâng chân bước đi ra cửa phòng. Ở trong lòng hắn đáp ứng nàng, chỉ biết thú nàng một người, lại có thể nào ủy khuất nàng làm sườn phi. Hắn vừa không nguyện ý, cũng không bỏ được.
Tĩnh vương phi nhất thời ngây ngốc, nhìn bóng dáng Bách Lí Dung Cẩn rời đi vô lực ngăn trở, bà biết rõ tính nết con, vừa nghe lời này chỉ biết tâm ý hắn đã quyết, nếu mà nói thêm gì đi nữa, chỉ sợ hắn sẽ đánh mất ý niệm đón dâu.
Lại nhìn nhìn trên bàn hơn mười cuốn tranh cuốn, bà cũng biết người ta là không đồng ý đem đích nữ gả tới được. Tuy rằng ngại cho ý chỉ của tỷ tủ không thể không làm theo, nhưng sai khi nghe đến lời Cẩn Nhi nói, bà cũng không thể không suy nghĩ sâu thêm. Nếu như thực tuyển người nào trong đó làm chính phi, sau khi gả qua lại cam tâm tình nguyện hầu hạ Cẩn Nhi thật tốt sao?
Phải biết rằng thân mình Cẩn Nhi cùng người khác cũng không giống nhau, mọi chuyện đều phải cẩn thận, cũng chỉ có người bên gối có thể lúc nào cũng khắc khắc chiếu cố đến hắn. Cần phải là thú về tức phụ không đem con để ở trong lòng, này muốn vạn nhất xảy ra chút gì sai lầm, vậy phải làm sao bây giờ?
Càng nghĩ, Tĩnh vương phi chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn lung tung, nguyên bản bà sẽ không chú trọng dòng dõi con người, bằng không năm đó cũng sẽ không gả cho Tĩnh vương còn yên lặng vô danh không quyền không thế.
Cho nên sở dĩ chọn cho con một người môn đăng hộ đối làm chính phi, hoàn toàn là xuất phát từ yêu thương thắm thiết mà mẫu thân dành cho con, chỉ nghĩ đến cấp con hết thảy tốt nhất.
Mà lúc này Cẩn Nhi đã nói rõ hắn không đồng ý thú những đích nữ chọn lựa trong này, mà là muốn thú nhị tiểu Hạ phủ Hạ Thính Ngưng. Tuy rằng tâm lí bà không muốn, cảm thấy Hạ Thính Ngưng kia không xứng với Cẩn Nhi của bà, lại bất đắc dĩ con lại trảm đinh tiệt thiết phải muốn thú nàng vì thê.
Bà không nghĩ bác bỏ ý nguyện của Cẩn Nhi khiến hắn mất hứng, nhưng trong lòng đối với chuyện Hạ Thính Ngưng vào cửa chuyện lại thực không quá vui, nguyên bản bà vốn định để nàng làm thiếp Cẩn nhi, hiện tại lại từ thiếp biến thành chính thê.
Bà cũng chỉ có thể vừa xoa cái trán vừa chờ vương gia trở về, hỏi ý tứ của ông ấy một chút.