Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, Lí Vị Ương vẫn như trước đi thỉnh an lão phu nhân, ai ngờ giữa đường, lại bị người ngăn cản.
“Kia không phải là Tam biểu muội đó sao?” Một giọng nói vang lên từ đình hóng mát.
Bạch Chỉ nhìn thấy đám thiếu nữ đang đi đến, sắc mặt đông cứng.
Lí Vị Ương chuyển tầm mắt qua, thấy mấy thiếu nữ đó đang đi nhanh đến, người đi đầu là một nữ tử dáng người cao gầy, chính là Cao Mẫn vừa mới gặp ngày hôm qua, hai tròng mắt Cao Mẫn hơi hơi nhíu lại, “Lí Vị Ương!”
Cao Mẫn là con gái của Nguỵ Quốc phu nhân cùng Bá Xương hầu, thân phận cao quý, lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ, rất nổi tiếng ở Kinh đô, hôm qua bị Lí Vị Ương nói mà âm thầm chịu đựng, hôm nay khẩn cấp tìm tới cửa.
“Lí Vị Ương, hôm qua xem chừng quá vui vẻ đi!” Vóc người Cao Mẫn cao gầy, so với Lí Trường Nhạc còn cao hơn, lúc này từ trên cao nhìn xuống Lí Vị Ương.
“Không biết lời này của Mẫn biểu tỷ có ý gì.” Lí Vị Ương lơ đễnh, nhàn nhạt nói.
Nha đầu này quả nhiên kiêu ngạo, trong mắt Cao Mẫn hiện lên sự tức giận.
“Đã biết ta là biểu tỷ, vì sao thấy ta không hành lễ?” Mày liễu của Cao Mẫn dựng đứng, trầm giọng quát.
Lí Vị Ương cười nhẹ, “Vị Ương lớn lên ở thôn quê, không biết lễ nghi, để Mẫn biểu tỷ chê cười rồi.” Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía Lí Trường Nhạc đứng bên cạnh, thấy nàng ta vẻ mặt bình thản, nghĩ thầm nhất định nàng ta xúi giục sau lưng Cao Mẫn tới tìm mình gây phiền toái.
Cao Mẫn cười lạnh một tiếng: “Còn không quỳ xuống nhận sai!”
Thái độ nàng ta cao ngạo, khí thế bức người, Bạch Chỉ tức đến đỏ cả mắt.
Lí Vị Ương nhìn Cao Mẫn, khuôn mặt mang theo một tia lạnh lùng, Cao Mẫn tự cho mình xuất thân cao quý, coi người khác thành con kiến để bản thân tuỳ ý chà đạp, người như vậy, quả thật cực kỳ đáng giận: “Vị Ương không biết đã sai ở chỗ nào?”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kim Thừa tướng, tiểu thư khuê các, nên tu thân dưỡng tính cho tốt mới đúng, thế mà ngươi cố tình hành động như đầy tớ, còn một mực nguỵ biện, nếu như ta đem những hành động đáng xấu hổ của ngươi tuyên cáo cho người toàn Kinh đô biết, tương lai ngươi đừng mong gả ra ngoài!”
Lời này của Cao Mẫn có dụng tâm độc ác, Lí Trường Nhạc vẻ mặt bình tĩnh, như thể không nghe thấy gì. Lí Thường Hỉ đứng bên cạnh nghe xong, khoé miệng hơi mỉm cười. Mặc kệ là Đại tỷ Lí Trường Nhạc, hay là Tam tỷ Lí Vị Ương, ai không hay ho nàng đều thấy vui vẻ. Chỉ có Lí Thường Tiếu, tuy chưa mở miệng, nhưng lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Hoá ra là ta sai rồi sao…” Lí Vị Ương nhìn nàng ta, như đang lẩm bẩm.
“Đương nhiên là sai! Hơn nữa còn sai đến mức thái quá!” Cao Mẫn hất cằm, từ trên cao nhìn xuống nàng, nói, “Nếu ngươi hiện tại quỳ xuống nhận sai, ta còn miễn cưỡng tha cho ngươi. Bằng không nếu để chuyện hôm qua truyền ra ngoài, ngươi chắc chắn không còn chỗ dung thân!”
Lí Vị Ương lại đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười này bất chợt vang lên, bao hàm sự trào phúng, Cao Mẫn sửng sốt.
“Quỳ xuống nhận sai?” Lí Vị Ương đột nhiên sải bước về phía trước, nhìn thẳng Cao Mẫn.
“Muốn đem chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài? Vậy có cần ta nói cho mọi người, Nhị ca ngươi chỉ là một tên sắc quỷ ngu xuẩn, ý đồ trộm hương cướp ngọc lại bị người khác đánh cho nhừ người!”
“Hay là ngươi muốn ta nói cho người khác, là Đại tỷ Lí Trường Nhạc của ta bí mật hẹn hò Nhị ca ngươi, lại bị Tam đệ đáng thương của ta phá hỏng, hai người bọn họ hợp lực đánh Tam đệ đến đầu rơi máu chảy, ý đồ giết người diệt khẩu!”
“Mẫn biểu tỷ, ta cùng lắm chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, ngươi nói người Kinh đô sẽ cảm thấy hứng thú với sự điêu ngoa vô lý của ta, hay là cảm thấy hứng thú với chuyện phong lưu của Đại thiên kim phủ Thừa tướng danh chấn Kinh thành đây! Ngươi đem chuyện này truyền ra ngoài, sẽ huỷ hoại ta, hay là huỷ hoại Đại biểu muội ngươi thương yêu nhất!”
Một câu tiếp theo một câu vang lên không ngừng lại giây nào, ban đầu Cao Mẫn khí thế bức người nhất thời sắc mặt biến đổi, lùi về phía sau một bước.
Cả khuôn mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, còn những người khác sớm đã bị doạ đến ngây người, cho tới giờ các nàng chưa từng thấy bộ dáng khí thế bức người của Lí Vị Ương.
Cao Mẫn thốt lên: “Sao ngươi dám? Sao ngươi dám?”
Lí Vị Ương lạnh lùng đứng đó, nhìn chằm chằm các nàng: “Ta có gì không dám!” Nàng phất ống tay áo, dừng lại một chút rồi mới nói, “Ngươi thấy phiền chán ta, ta cũng chướng mắt ngươi, hai bên đều đã ghét nhau, mời Mẫn biểu tỷ sau này có gặp ta, thì lui lại ba thước là được.” Dứt lời xoay người bước đi.
“Lí Vị Ương!” Cao Mẫn tức giận quát một tiếng, “Ngươi đồ không có gia giáo! Ta sẽ đi nói với…”
“Nói với phụ thân ta?” Lí Vị Ương xoay người thật mạnh, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hoàn toàn không giống một thiếu nữ nhu nhược mười ba tuổi: “Đi đi, ta nghĩ phụ thân chắc sẽ cảm kích Mẫn biểu tỷ không trâu bắt chó đi cày quản giáo nữ nhi thay người đấy! Lời ngươi nói hôm qua, ta nghĩ phụ thân vẫn chưa quên đâu!”
Cao Mẫn tức đến run người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn Lí Vị Ương một câu cũng không nói nên lời.
Lí Trường Nhạc vốn định mượn tay Cao Mẫn điêu ngoa ngang ngược đến xử lý Lí Vị Ương, nhìn tình cảnh này không thể không nhịn xuống sự tức giận, dịu dàng nói: “Mẫn biểu tỷ, Tam muội từ nhỏ lớn lên ở thôn quê, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm, nếu có gì đắc tội với biểu tỷ, mong biểu tỷ thông cảm.”
Nghe xong, Lí Thường Hỉ phì cười, nói: “Tam tỷ, sống cùng bọn quê mùa ở nông thôn lâu, càng lúc càng thô bỉ hạ lưu, tỷ vẫn nên về phòng đọc nhiều sách vào, miễn cho sau này ra ngoài không thanh nhã lịch sự, các tỷ muội chúng ta cũng bị chê cười vì tỷ.”
Lí Thường Tiếu mím mím môi, muốn nói đỡ cho Lí Vị Ương, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói.
“Ồ? Chê ta làm mất mặt các ngươi sao?” Ánh mắt Lí Vị Ương như có lửa đang thiêu đốt: “Đại tỷ, Ngũ muội, hai người mỗi năm đến ngày sinh nhật, phụ thân đều dốc hết toàn lực đặt mua lễ vật cho hai người, những tơ lụa đẹp như ánh bình minh không biết cần bao nhiêu người con gái thôn quê ngày đêm chịu khổ, làm việc đến mắt gần như sắp mù mới gấp gáp chế tạo ra; Mấy áo choàng da lông đẹp đẽ quý giá lộng lẫy này, là các thợ săn thô bỉ mai phục mấy ngày mấy đêm giữa trời tuyết lạnh mới bắt giữ được; Những giọt lệ tiên cá (ngọc trai) vô giá này, là do những dân thường hạ lưu bất chấp cả tính mạng xuống biển lấy lên. Những đồ ăn đồ uống thường ngày, đều không phải làm ra từ những người thô bỉ hạ lưu các ngươi khinh thường sao? Lấy đồ từ thường dân, lại còn luôn miệng nhục mạ, rốt cuộc là ai thô bỉ là ai hạ lưu!”
Mọi người nghe xong, đều sửng sốt, lại thấy trong vẻ tươi cười của Lí Vị Ương bỗng dưng lộ ra sát khí âm u lạnh lẽo, càng nhìn càng kinh hãi, không biết nên phản ứng thế nào.
Lí Thường Hỉ thấy Lí Trường Nhạc bối rối, vội vàng nói: “Đại tỷ, đừng cùng nàng ta so đo làm gì! Chúng ta đi thôi!”
“Đúng vậy, chư vị là người cao quý như thế, vẫn không nên so đo với nữ tử thô bỉ không biết gì như ta thì hơn, đồ sứ đụng phải gạch vụn, còn không biết là ai sẽ vỡ!” Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, trọng sinh lại đời này, nàng tuyệt đối không nén giận, càng không cùng bọn họ nói cái gì tôn ti trật tự, bọn họ tìm đến tận cửa mắng, nàng cũng sẽ không khách khí!
“Ha ha ha ha ha!” Đột nhiên, từ trong núi giả vang lên tiếng cười trong trẻo của nam tử.
Mọi người nhất thời phát hoảng, thấy hai vị công tử nhẹ nhàng đi tới. Vị đi ở phía trước, áo dài màu xanh của trúc, bên trên thêu hồ sen đón gió bằng kim tuyến, bên ngoài mặc áo khoác da hồ ly bạc, mái tóc tối đen búi lên bằng mũ ngọc, diện mạo vô cùng tuấn tú, còn đẹp hơn cả nữ tử, thiếu niên mỹ mạo phong lưu tiêu sái. Lí Thường Hỉ nhìn thấy hắn, vội vàng mỉm cười nói: “Đại ca, Đại ca đã trở lại!”
Lí Mẫn Phong cười nói: “Không nói chuyện này nữa, mọi người mau đến bái kiến Tam điện hạ.” Còn chưa dứt lời, thấy một nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ, mặc cẩm y khoác áo lông chồn yên lặng, bình tĩnh đi ra.
Mọi người đều ngây người…
—— Lời ngoài truyện ——
Ta nghĩ, bạn trẻ mới xuất trướng này, chắc hẳn mọi người đều biết hắn là ai…
, xem như là nữ phụ vật hy sinh vùng lên đi (⊙o⊙)...