Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tử trước mắt mặc một bộ cẩm bào màu trắng bạc, đầu đội một chiếc mão màu xanh ngọc, anh tuấn phong trần, chẳng khác gì một thiếu niên xuất chúng, ngay cả ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài cũng ủ ê buồn bã vì ghen tị với đôi mắt sáng trong kia, khóe môi mỏng manh mang theo ý cười như có như không, người này…không phải Húc Vương thì là ai?
Ngọc Linh Lung có chút chán ghét nới lỏng chiếc quạt trong tay ra: “Lén la lén lút, ngươi muốn làm gì?”
Húc Vương tiêu sái thu hồi cây quạt, soạt một cái mở ra. Khung quạt trong tay hắn được làm từ ngà voi, mặt quạt làm bằng lụa tơ tằm, mặt trên có vài chữ dùng lối viết thảo bằng bột vàng, như rồng bay phượng múa, cơ hồ muốn phá quạt mà bay, vừa thấy liền biết là đồ cổ quý giá.
Chiếc quạt tinh xảo thế này, lại bị Húc Vương tùy tùy tiện tiện cầm trong tay, rõ ràng chỉ xem là một vật dung tục tầm thường để giải nhiệt mà thôi.
Húc Vương quan sát Ngọc Linh Lung một hồi, ý cười trên khóe miệng lại càng đậm: “Chỉ là muốn gặp nàng *, không có ý gì khác.”
* Một số bạn có lẽ sẽ thắc mắc về cách xưng hô này, nhưng đọc đến đoạn sau mọi người sẽ hiểu. ^^
Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Gặp ta? Gặp ta sao không đến Ngọc phủ? Lén la lén lút như vậy, cũng gọi là đại nam nhân!?”
Húc Vương ha ha cười, không mảy may để ý đến chút ngang bướng của Ngọc Linh Lung: “Nếu đi Ngọc phủ, lại thêm một đống phiền toái. Ta chỉ muốn gặp nàng, không muốn gặp cái lão già cha nàng đâu.”
Thẳng thắn nói như vậy, giống như căn bản không đem Ngọc tướng quân để trong mắt.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, không muốn dây dưa quá nhiều với hắn, nhấc chân đi ra ngoài: “Nhìn đủ chưa? Ta đi!”
Đôi lông mày tuấn lãng hơi hơi nhíu lại, Húc Vương nói: “Các vị tiểu thư bên ngoài ai cũng mơ tưởng gặp mặt thế tử gia một lần, nàng cũng muốn đi?”
Gương mặt Ngọc Linh Lung lộ vẻ khinh thường: “Hắn? Ta gặp hắn làm gì?”
Húc Vương nói: “Thế tử gia phong lưu phóng khoáng, chẳng lẽ không giống người trong lòng của các tiểu thư?”
Ngọc Linh Lung chau mày, Húc Vương này vô duyên vô cớ lừa nàng tới đây, là muốn hỏi mấy loại chuyện nhàm chán này?
“Người trong lòng các nàng là ai, liên quan gì tới ngươi?” Ngọc Linh Lung cảm thấy bản thân mình thực sự không có tí kiên nhẫn nào, nhất là đối với loại công tử quần là áo lượt này.
Húc Vương vẫn như cũ, trưng ra bộ mặt cười hì hì: “Người trong lòng các nàng là ai, không liên quan tới ta. Nhưng người trong lòng nàng là ai, lại chính là chuyện của ta.”
Ngọc Linh Lung nhíu mi, cưỡng chế cảm giác không kiễn nhẫn trong nội tâm, xoay người bước ra cửa.
Cây quạt trong tay Húc Vương “ba” một cái đóng lại, đưa tay ngăn trước đường của Ngọc Linh Lung, đôi mắt trầm tĩnh chăm chú nhìn: “Nàng không hỏi lí do sao?”
Môi đỏ hé mở, Ngọc Linh Lung trầm giọng mắng: “Cút!”
Húc Vương cười ha ha: “Thú vị, ta thích bộ dáng này của nàng!”
Ngọc Linh Lung tức giận đến mức muốn bốc khói, Húc Vương này có phải có khuynh hướng chịu ngược hay không!? Bị mắng còn vui vẻ như thế!?
Ngọc Linh Lung quát: “Tránh ra!”
Ngọc Linh Lung cố ý ra vẻ nghi hoặc: “Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta!”
Gương mặt thanh tú của Ngọc Linh Lung quét một lớp sương lạnh: “Ngươi muốn ăn đạp nữa phải không!”
Xem ra lần đó mình đá chưa đủ mạnh, kẻ này căn bản chưa được giáo huấn tí gì!
Ý cười trên mặt Húc Vương vẫn không hề thay đổi: “Không bằng nàng thử xem?”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, ngón tay mảnh khảnh nhanh chóng duỗi ra, trực tiếp đâm thẳng tới hai mắt của Húc Vương, trầm giọng quát: “Mau tránh ra!”
Húc Vương không nghĩ tới Ngọc Linh Lung nói ra tay là ra tay liền, theo bản năng nghiêng người, tránh được một đòn nhanh như chớp của Ngọc Linh Lung. Lúc này, Ngọc Linh Lung thừa cơ bước nhanh ra cửa, lại quay người lại hung hăng đá một bước vào hông của Húc Vương!
Húc Vương bị bất ngờ, muốn nghiêng mình tránh lại không kịp, chỉ có thể vội vàng lui về phía sau, mặc dù phản ứng khá nhanh, nhưng vẫn bị Ngọc Linh Lung đá trúng, chỉ là giảm bớt được ít lực mà thôi.
Đôi lông mày của Ngọc Linh Lung nhíu lại, không nghĩ tới cái gối thêu hoa * này, phản ứng lại nhanh như vậy!
*gối thêu hoa: tốt mã giẻ cùi, chỉ những người có hình thức bên ngoài nhưng không có học thức hay tài năng.
Không muốn liếc mắt nhìn Húc Vương lấy một cái, Ngọc Linh Lung bước nhanh ra ngoài!
Húc Vương đứng ở sau cửa, phủi phủi lớp bụi trên người, nhìn về bóng lưng Ngọc Linh Lung như có điều suy nghĩ.
Chuyện này, càng ngày càng thú vị.
——————————-
Trở lại hoa viên, yến hội đã bắt đầu. Phu nhân của Trường Đình Hầu ngồi ở vị trí chủ nhân, Dương Vân Tranh ngồi bên cạnh nàng, xung quanh đều là các vị tiểu thư của gia đình hiển quý.
Yến hội đúng lúc cao trào, oanh ca yến hát * khắp nơi, ai ai cũng cươi tười rạng rỡ, các loại hoa cũng thi nhau nở rộ, rực rỡ cả một vườn, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Nếu đã biết mình bị Húc Vương lừa đến, Ngọc Linh Lung đối với yến hội này cũng không còn chút hứng thú gì, nàng tùy tay gọi một tỳ nữ tới nói: “Ta có việc phải đi, ngươi dẫn ta ra ngoài.”
Tỳ nữ kia có chút kinh ngạc, chần chừ một lúc tìm Hầu phu nhân, rồi cung kính nói: “Xin tiểu thư chờ cho một chút, nô tỳ đi bẩm báo phu nhân.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, tỳ nữ kia liền bước về phía chủ nhân của bữa tiệc.
Tỳ nữ kia đứng bên cạnh nói vài câu với Hầu phu nhân, Hầu phu nhân quay lại nhìn, nàng còn chưa kịp nói gì, một nữ tử mặc cung trang màu đỏ bạc bên cạnh đã quay đầu lại, nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung cùng nữ tử kia đối mặt, đôi mắt xinh đẹp hơi nhíu lại.
Nàng còn cho là ai, hóa ra là Hinh Lâm quận chúa.
Hinh Lâm quận chúa nhìn thấy Ngọc Linh Lung đứng xa xa trong hoa viên, mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ lay chuyển, tuy rằng cách xa, nhưng vẫn phát ra tia hận ý thấu xương.
Nhớ tới một màn chịu nhục ngoài cửa vừa rồi, cơn giận của Hinh Lâm quận chúa không nhịn nổi lại dâng lên, thanh âm lập tức tăng cao, ngữ điệu đầy chua ngoa: “A, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Ngọc tứ tiểu thư! Cái giá cũng thật lớn, thế mà lại muốn rời tiệc trước tiên sao? Không biết có phải là chê Hầu phu nhân tiếp đón không chu đáo hay không?”
Một lời vừa cất lên, mới vừa rồi còn không ai chú ý tới Ngọc Linh Lung, giờ phút này tất cả đều xoay đầu lại nhìn.
Hầu phu nhân đứng một bên nghe vậy hơi nhíu mi, Dương Vân Tranh trái lại lại đứng ra cười cười hòa giải: “Chắc là Ngọc tứ tiểu thư cảm thấy có chút mệt, nếu đã vậy, chúng ta cũng không nên để ý.”
Lời còn chưa dứt, Hinh Lâm quận chúa đã bĩu môi: “Như thế sao được? Thế này không phải là không cho phu nhân và tỷ tỷ chút mặt mũi sao!”
Con mắt đảo tròn tứ phía, Hinh Lâm quận chúa nói: “Muốn đi cũng được, nhưng phải phạt rượu nàng.”
Nói xong, cũng không thèm để ý tới phản ứng của Hầu phu nhân và Dương Vân Tranh, ngay lập tức gọi một tỳ nữ tới, thì thầm một hồi, Hinh Lâm quận chúa mới phất phất tay bảo: “Nhanh đi chuẩn bị!”
Dương Vân Tranh và Hầu phu nhân trao đổi ánh mắt, Hầu phu nhân liền cười nói: “Quận chúa sao lại tức giận như tiểu hài tử thế, Ngọc tứ tiểu thư chắc đúng là thấy mệt rồi.”
Hinh Lâm quận chúa ôm lấy cánh tay của Hầu phu nhân, một nửa làm nũng một nửa lại muốn chơi xấu Ngọc Linh Lung: “Dù sao cũng chỉ là cái đồ cao hứng mà thôi, phu nhân lại nói ta!”
Ngọc Linh Lung nhìn bộ dáng loi cha loi choi của Hinh Lâm quận chúa, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.
Cái đồ cao hứng? Cái đồ cao hứng thì bị nàng phạt rượu? Coi nàng là cái gì? Là con khỉ diễn trò sao?
Một lát sau, một người tỳ nữ bưng một khay trà đi tới. Trên khay trà, rõ ràng là có một cái rượu to tướng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinh Lâm quận chúa hất lên, nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Uống hết bát rượu này, phu nhân sẽ không trách ngươi rời tiệc sớm! Ngươi dám không?”
Ngọc Linh Lung chậm rãi đi tới chỗ của Hinh Lâm quận chúa, một đôi mắt sáng trong suốt như hai dòng suối băng, khiến người xem lạnh cả sống lưng.
Trong lòng Hinh Lâm quận chúa khẽ run rẩy, nhưng ngoài mặt theo bản năng vẫn ưỡn thẳng lưng.
Yến hội đang lúc có nhiều người như vậy, bên cạnh còn có Hầu phu nhân đi cùng, nàng không tin, Ngọc tứ tiểu thư này lại dám cự tuyệt nàng!
Ngón tay nhỏ bé chỉ vào bát rượu, thanh âm của Hinh Lâm quận chúa đầy khiêu khích: “Thế nào, không dám uống sao?”