Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thứ Nữ Là Phải Độc Ác
  3. Chương 68: Giáo huấn nàng!
Trước /88 Sau

Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 68: Giáo huấn nàng!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi mẹ con Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều bị Ngọc tướng quân đánh cho một trận, Ngọc phủ hiếm khi được thanh tĩnh trong một thời gian ngắn. Mấy ngày nay, Mộ thị và Ngọc Thiên Kiều chỉ có thể nằm dưỡng thương trên giường, mà Mai di nương vừa vào nội viện đã vội vàng lôi kéo hạ nhân, củng cố địa vị của mình trong Ngọc phủ. Tiền di nương theo thường lệ vẫn không nói một lời, đóng cửa sống cuộc sống của mình. Về phần mấy thứ nữ trong phủ, cũng biết tâm tình Ngọc tướng quân gần đây cực kém, người đọc sách thì đọc sách, người làm nữ công thì cứ làm nữ công, không ai dám gây họa, ngay cả Ngọc Duy Nguyên vốn bướng bỉnh không hiểu chuyện cũng ngoan ngoãn ở trong phòng niệm tam tự kinh.

Ngay cả đương gia phu nhân cũng bị đáng, các nàng sao dám đi tìm Ngọc tướng quân hứng xui xẻo?

Cho nên, trong khoảng thời gian này, trừ bỏ Húc Vương vẫn thường đến thăm, Ngọc phủ mỗi ngày lại thật nhạt nhẽo.

Từ sau lần trước lúc Húc Vương bị Ngọc Linh Lung dùng băng ném, toàn bộ kinh thành từ hoàng thân quốc thích đến tôi tớ bình dân, tất cả mọi người đều biết, Húc vương gia phóng đãng chân thành ái mộ Tứ tiểu thư Ngọc phủ, cho dù bị đánh bị mắng cũng không chịu từ bỏ.

Một Ngọc phủ chưa từng có được sự chú ý của những người quyền quý trong kinh thành, lần này lại vô cùng bắt mắt.

Ngọc tứ tiểu thư có thể làm cho Húc Vương như thế, rốt cuộc là nhân vật nào? Mọi người thật sự không thể không sinh lòng hiếu kỳ.

Công khai gửi thiếp mời, Ngọc Linh Lung không chịu đi. Không gặp được chính chủ, giá cả thị trường của các tiểu thư Ngọc phủ còn lại không ngừng tăng, các loại thiệp mời bay tới như tuyết rơi, mời các vị tiểu thư Ngọc phủ đến làm khách.

Nếu Mộ thị không bị thương, nhìn thấy những người này vồn vã như vậy nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Bất quá giờ phút này nàng cao hứng không nổi, đích nữ duy nhất của ngọc phủ Ngọc Thiên Kiều bị trúng độc mới khỏi đã bị ăn đòn, bây giờ còn đang nằm trên giường dưỡng thương, không thể tham dự. Ngọc Thiên Phương và Mộ thị lúc này trở thành kẻ thù, Mộ thị đương nhiên không muốn cho Ngọc Thiên Phương xuất môn, mà dù nàng có đồng ý, cái đầu ni cô của Ngọc Thiên Phương cũng không có mặt mũi để đi.

Và cuối cùng lại tiện nghi cho Ngọc Thiên Liễu, mỗi ngày đều hân hoan cần mẫm trèo lên xe ngựa đi dự tiệc khắp nơi, mà lúc trở về liền miêu tả hoa viên nhà này rộng thế nào, ẩm thực nhà kia tinh xảo ra sao, tiểu thư nhà khác ăn mặc hoa lệ bậc nào, nói trong nói ngoài làm Mộ thị bất mãn vô cùng, khiến Mộ thị còn đang dưỡng thương tức giận muốn ngã ngửa.

Không nói đến chuyện bên trong Mộ thị gợn sóng thế nào, từ sau khi Húc Vương mang tượng băng đến chọc giận Ngọc Linh Lung, không ngày nào là không chạy đến Phẩm Lan Uyển, thật sự coi nội viện Ngọc phủ thành hậu viện nhà mình, ngay cả thông báo cũng không thèm nói một tiếng, trực tiếp chạy vào.

Cũng không biết là hắn vơ vét đến bao nhiêu loại kỳ trân dị bảo nào, từ minh châu Đông Hải, mã não Mịch La, tuyết liên Thiên Sơn, vi cá mập Nam Hải,…mỗi ngày như nước chảy về Phẩm Lan Uyển, khiến người nhìn hoa cả mắt.

Biết cái kẹo cao su này đánh không đi mắng cũng không chạy, Ngọc Linh Lung đơn giản là lờ hắn đi. Hắn mang lễ vật tới, từ chối không được thì thu vào, dù sao Phẩm Lan Uyển phòng nhiều lại ít người, lấy vài cái phòng trống chỉ chuyên cất giữ lễ vật của Húc Vương, Ngọc Linh Lung ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn đến một cái.

Người? Không gặp! Vật? Thu vào!

Ngọc Linh Lung cũng không tin, nàng hờ hững với hắn như vậy, Vương gia quần áo lụa là này còn có hứng thú với nàng nữa hay không?

Loại ngoài công tử thế này nàng gặp qua nhiều rồi, tất cả đều chỉ vì nhất thời cảm thấy mới mẻ, chờ đến khi hứng thú qua đi, tự nhiên lại có trò vui hơn hấp dẫn bọn họ.

Cho dù hắn kiên trì ba ngày, ba tháng, nhưng có thể kiên trì đến ba năm sao? Có thể kiên trì đến cả đời không?

Ngọc Linh Lung không nghĩ tới, bản thân vô tình lãnh mạc không quan tâm tới Húc Vương, lại chọc giận đến một người.

Ngọc Thiên Liễu mỗi ngày đều đi ra ngoài dự tiệc, tuy rằng được nở mày nở mặt vô cùng, nhưng nàng vẫn biết, tất cả đều là mượn từ hào quang của Ngọc Linh Lung.

Vô luận là yến hội, hội thơ, hay là ngắm hoa, mục đích của tất cả những người đến gần nàng đều là hỏi thăm về Ngọc Linh Lung. Tất cả mọi người đều muốn biết, nữ tử mà Húc Vương vừa gặp đã thương kia, rốt cuộc là nhân vật thế nào?

Ngọc Thiên Liễu với Ngọc Linh Lung vối đã ghi hận trong lòng, mà giờ lại thấy Ngọc Linh Lung nổi bật như vậy, Húc Vương không ngừng mang đủ các loại lễ vật đến lấy lòng, mà bản thân lại chỉ có thể sống dưới hào quang của Ngọc Linh Lung, lòng hẹp hòi ghen tị kia bắt đầu rục rịch.

Có kinh nghiệm từ lần bị Ngọc Linh Lung cho uống một bụng đầy nước bẩn, Ngọc Thiên Liễu vô cùng cẩn thận không gây ra xung đột chính diện với Ngọc Linh Lung, mà là áp dụng chính sách vu hồi *.

* vu hồi: đưa lực lượng vào bên cạnh đối phương để phối hợp cùng tiêu diệt đối phương.

Ở ngoài mặt, thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp Ngọc Linh Lung ở trong viện, nàng vẫn khách khách khí khí chào hỏi thăm hỏi, mặc dù lần nào cũng nóng mặt khó chịu, nhưng nàng vẫn thông minh không đem bất mãn trong lòng thể hiện ra mặt.

Mặt khác, nàng bắt đầu lấy lý do quan tâm tới Ngọc Thiên Kiều, thường xuyên qua thăm Ngọc Thiên Kiều. Một mặt, nàng không ngừng kể mấy chuyện lý thú khi mình đi dự tiệc, một mặt lại ám chỉ Ngọc Linh Lung bên ngoài nổi danh thế nào, đến mức tất cả mọi người đều chỉ biết đến Tứ tiểu thư của Ngọc phủ, mà không biết còn có Lục tiểu thư là nữ nhi của chính thất.

Ngọc Thiên Kiều tuổi còn nhỏ, lại lớn lên bằng sự cưng chiều của Mộ thị, mà thật ra tâm tư lại vô cùng đơn giản. Vốn bất mãn vì bị Ngọc Linh Lung bạt tai, ngay sau đó lại bị Ngọc tướng quân đánh đòn, khiến cho người ta cũng chẳng thèm mời nàng đi làm khách, Ngọc Thiên Kiều đều cho rằng tất cả đều là do thứ nữ Ngọc Linh Lung kia, mà lúc này Ngọc Thiên Liễu lại châm ngòi ly gián, oán hận đối với Ngọc Linh Lung càng ngày càng nhiều.

Một thứ nữ nho nhỏ, dựa vào cái gì muốn đặt lên đầu nàng!?

Ngọc Thiên Liễu nhìn phẫn nộ của Ngọc Thiên Kiều với Ngọc Linh Lung càng ngày càng tăng, trong lòng âm thầm cười trộm. Trận đại chiến giữa đích nữ và thứ nữ, xem ra cực kỳ căng thẳng.

Một ngày kia, lại đến vô cùng nhanh, nhanh đến mức ngay cả Ngọc Thiên Liễu cũng không ngờ tới.

Sáng sớm ngày hôm nay, Ngọc Thiên Kiều sai nha hoàn mời Ngọc Thiên Liễu đi qua, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Thương thế của Ngọc Thiên Kiều vốn cũng không quá nặng, mấy ngày hôm nay chăm sóc cũng khá tốt, kìm nén không xuất môn nhiều ngày như vậy, lại nén không được đưa ra một chủ ý báo thù.

Ngọc Thiên Liễu vừa vào phòng, liền thấy Ngọc Thiên Kiều đang ngồi trước bàn trang điểm để nha hoàn rửa mặt chải đầu. Ngọc Thiên Liễu liền giả bộ tươi cười, tiến lên nói: “Thân thể muội muội đúng là tốt lên nhiều rồi? Nhìn tinh thần muội muội hôm nay cũng không tệ lắm.”

Ngọc Thiên Kiều tùy ý chỉ cái ghế bên cạnh, ý bảo Ngọc Thiên Liễu ngồi xuống: “Ngươi ngồi xuống trước, ta có việc muốn nói.”

Tuy rằng Ngọc Thiên Liễu là tỷ tỷ, Ngọc Thiên Kiều là muội muội, nhưng bởi vì nàng là thứ xuất, Ngọc Thiên Liễu cũng chẳng có bao nhiêu tôn trọng dành cho nàng.

Ngọc Thiên Liễu sớm đã quen với loại thái độ này của Ngọc Thiên Kiều, tươi cười ngồi xuống: “Muội muội có chuyện gì?”

Ngọc Thiên Kiều ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nhìn Ngọc Thiên Liễu qua tấm gương: “Giáo huấn nha đầu như nào, ta đã có chủ ý.”

Ngọc Thiên Liễu kinh hỉ nói: “Nhanh như vậy đã có chủ ý? Vẫn là muội muội thông minh, mau nói với ta đi, rốt cuộc là biện pháp gì?”

Ngọc Thiên Kiều hơi đắc ý cười cười: “Được rồi, ngươi rất nhanh sẽ biết.”

Ngọc Thiên Liễu có chút thất vọng: “Muội muội ngay cả ta cũng không chịu nói sao?”

Khuôn mặt Ngọc Thiên Kiều trên tấm gương hiện lên một nụ cười mang theo hận ý: “Nàng không phải lợi hại lắm sao? Bản thân ta muốn nhìn, nàng có thể qua được cái kia ——”

Lời nói dừng lại, cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Thiên Kiều a một cái, hướng Ngọc Thiên Liễu phân phó: “Ngươi có biết tòa viện ở góc tây bắc không?”

Ngọc Thiên Liễu nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Là cái viện có hai cây hòe ra bên ngoài?”

Ngọc Thiên Kiều gật gật đầu: “Chính là chỗ đó. Ngươi lập tức dẫn nàng tới đấy, đến lúc đó, ta sẽ có biện pháp trừng trị nàng!”

Ngọc Thiên Liễu ngẩn người ra, kêu nàng đi dẫn Ngọc Linh Lung qua?

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Đào Khuynh Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net