Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngọc Linh Lung đang lúc không vui, còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Thi Huệ Thư, Thi Huệ Thư đã cứ thế mà đem tâm sự cất giấu chỗ sâu nhất trong lòng nói ra: “…Từ lần đầu tiên gặp ta đã không quên được hắn. Ta nhớ rõ hắn đứng dưới gốc cây, ta và Vân Tranh nói chuyện, còn hắn ở bên cạnh yên lặng nghe, mặt vẫn mang theo ý cười. Cảnh tượng đó trông thật đẹp.”
Cơn tức trong lòng Ngọc Linh Lung không biết dần dần tan biết như thế nào. Xe ngựa lộc cộc lăn, từ từ di chuyển trên đường núi, trong xe cũng chỉ có nàng và Thi Huệ Thư, mà Thi Huệ Thư lại thì thào giống như tự nói tự kể: “Ta nghe thấy nhà ai có tranh của hắn, liền tìm cớ đến nhìn; nghe nhà ai muốn bán quạt của hắn, có phải dùng trang sức của mình ta cũng phải mua về; mà đi gặp Vân Tranh để nói chuyện, cũng là vì hi vọng có thể nhìn thấy hắn…”
Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng nhớ tới thế tử gia Thi Huệ Thư nói tới là ai. Ngày đó ở phủ Trường Đình Hầu, nam tử nho nhã xuất hiện cùng Húc Vương, nàng chỉ nhìn lướt qua, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì lắm.
Nhưng là hiện tại, có một cô nương đang nảy nở tình cảm trai gái, lại ngồi trong xe ngựa cùng nàng, nói liên miên về những tưởng niệm về chuyện tình cảm của chính mình.
Kiếp trước từng đã trải qua, Ngọc Linh Lung cũng không có ý định tin tưởng vào tình yêu thêm một lần nữa, nhưng lúc này, nàng thật sự rất bội phục dũng khí của Thi Huệ Thư. Ở thời đại này, nữ tử luôn kín đáo thanh lịch, có thể thẳng thắn đem tâm tình của mình nói ra như Thi Huệ Thư cũng rất hiếm.
Một chút khó chịu mới vừa rồi còn trong lòng sớm đã tan thành mây khói, Ngọc Linh Lung yên lặng nắm lấy tay của Thi Huệ Thư.
Nàng không giỏi an ủi người khác, càng không biết phải an ủi người khác như thế nào. Có lẽ, Thi Huệ Thư cũng không cần an ủi, nàng chỉ muốn tìm người có thể nghe hết tâm sự của mình, mà mới vừa rồi Ngọc Linh Lung giúp nàng ngăn cản tên công tử phóng đãng trêu chọc, vừa hay trở thành đối tượng tốt nhất để nàng bày tỏ.
Núi rừng yên tĩnh, tiếng chim ríu rít, thời gian vẫn cứ trôi đi, chỉ có một chiếc xe ngựa đơn độc, chở hai cô nương lòng đầy tâm trạng chậm rãi đi về phía trước.
---------------
Ngọc Linh Lung biết, xe ngựa chở các nàng có dấu hiệu của Thi gia. Phùng Tư Hoài muốn tra ra các nàng không phải việc gì khó. Cho nên, ngay ngày hôm sau đã có người vào thông báo người của Phùng gia tới hỏi thăm, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Nha hoàn báo tin ngoài tiền viện lòng đầy run sợ, nhỏ giọng nói: “…Phùng phu nhân của phủ Binh bộ thượng thư tới thăm, nói muốn mời Tứ tiểu thư qua nói chuyện.”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, tìm nàng nói chuyện? Chỉ sợ là tới hỏi tội đi!
Ngọc Linh Lung cũng không đứng dậy, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà ấm áp, không thèm để ý nói: “Ồ? Vậy ai đến trước rồi?”
Phùng phu nhân tự mình giá lâm Ngọc phủ, cũng phải có một chủ nhân đúng tiêu chuẩn đi nghênh đón đi?
Nha hoàn kia cung kính nói: “Hồi bẩm Tứ tiểu thư, là lão gia đến trước tiếp khách”
Ngọc Linh Lung nghe vậy liền cứng người, thiếu chút nữa phun nước trà trong miệng ra, tiếp khách? Một đại lão gia như Ngọc Bằng, cùng lão bà của lãnh đạo nói chuyện phiếm trong phòng khách? Cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi cũng thấy buồn cười.
Phỏng chừng Ngọc Bằng cũng là không có cách nào khác. Theo lý thuyết, Phùng phu nhân giá lâm nên để Mộ thị ra nghênh đón, nhưng hiện tại Mộ thị bị hắn đánh đến mức không thể xuống giường, sao có thể ra ngoài tiếp khách? Vài di nương còn lại đương nhiên không thể ra mặt, mấy nữ nhi nhỏ tuổi cũng không thể cho đi tiếp đãi một nhân vật quan trọng như vậy được. Hiện nay trong Ngọc phủ, trừ bỏ Ngọc tướng quân, thật đúng là không còn ai có thể ra mặt tiếp khách.
Ngọc Linh Lung nhịn cười nói: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Nha hoàn kia cũng không dám thúc giục Ngọc Linh Lung, dù sao lời cũng đã truyền tới người rồi, vị Tứ tiểu thư này có đi hay không không quan hệ tới nàng, giờ chỉ cần khẩn trương hành lễ rồi lui ra thôi.
Ngọc Linh Lung lau khóe miệng, giương giọng kêu: “Huyên Thảo, Linh Nhi, tới giúp ta thay xiêm y.”
Linh Nhi nhanh nhẹn tiến vào: “Tiểu thư, người thật sự muốn gặp cái vị Phùng phu nhân kia sao?”
Ngọc Linh Lung thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tất nhiên là phải đi. Không đi, nàng còn nghĩ là ta sợ nàng.”
Linh Nhi vừa lấy quần áo, vừa khẩn trương hỏi: “Tiểu thư ngày đó đánh Phùng công tử như vậy, chỉ sợ Phùng phu nhân đến là để hỏi tội thôi!”
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Hỏi tội? Ta xem nàng muốn hỏi tội gì!”
Huyên Thảo đứng một bên khuyên nhủ: “Phùng phu nhân khẳng định đang nổi nóng, tiểu thư cần gì đi ra cứng đối cứng? Bằng không, em đi gặp lão gia, nói thân thể tiểu thư không thoải mái, hôm nay cũng đừng đi ra ngoài.”
Ngọc Linh Lung nghe được, vừa tức vừa buồn cười: “Ngày hôm qua đánh người như thế, hôm nay đã nói không thoải mái? Nếu là em, em có tin không?”
Huyên Thảo nghẹn lời, Linh Nhi nói: “Cũng không biết thương thế của vị Phùng công tử kia thế nào. Nếu không nặng thì tốt rồi, còn nếu nặng…”
Ngọc Linh Lung đứng lên, lấy xiêm y của mình còn trên tay Huyên Thảo và Linh Nhi mặc vào, vừa nói: “Không nặng thì sao? Nếu không nặng, ta sẽ hung hăng đánh hắn thêm một trận!”
Linh Nhi nghe được không nhịn được cười, Huyên Thảo lại cười không nổi, lo lắng nói: “Tiểu thư, người vẫn nên cẩn thận.”
Ngọc Linh Lung cài trâm ngọc bích lên đầu, lạnh giọng nói: “Sợ cái gì? Dám trêu ta, ta đánh nàng tìm không thấy đường về!”
------------
Lúc này, ngoài tiền viện Ngọc phủ, Ngọc tướng quân đứng trên mặt đất, tay chân nhất thời khẩn trương không biết đặt đâu.
Hắn là người cục mịch lỗ mãng, ra trận đánh giặc còn tạm được, bảo hắn ở trong viện nói chuyện phiếm cùng phu nhân của cấp trên, quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Hơn nữa, đối phương vẫn còn rất bình tĩnh, tự mình mang theo nhi tử tới cửa vấn tội.
Phùng phu nhân mặc một bộ váy màu xanh lam, đầu cài trâm bảo kim xanh, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến chân lộ ra hàn khí, cao ngạo ngồi trên ghế. Mặc dù từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, nhưng vẫn khiến cho người khác cảm nhận rất rõ ràng khí tức phẫn nộ của mình.
Ở bên phải của nàng, Phùng Tư Hoài đầu quấn một lớp băng gạc thật dày, mặt mũi bầm dập ngồi trên ghế, thi thoảng còn phát ra một tiếng kêu đau đớn nhỏ li ti.
Nhìn bộ dáng của nhi tử mình, sắc mặt Phùng phu nhân càng lúc càng khó coi.
Nói thế nào đi nữa, nàng cũng là nhất phẩm phu nhân đương triều, phu quân của nàng là Binh Bộ Thượng Thư tay nắm quyền to. Thân phận như vậy, con trai bảo bối của nàng nhưng lại bị người đánh cho một trận thành bộ dạng như này.
Càng tức giận hơn là, người đánh chẳng những là một thứ nữ ti tiện, lại còn là thứ nữ nhà thuộc hạ của trượng phu mình!
Phùng phu nhân thật sự phát hỏa, Phùng phu nhân tức giận vô cùng.
Cho nên, vô luận Ngọc tướng quân đứng bên cạnh vắt óc ra tìm hết đề tài này đến đề tài kia để bắt chuyện, Phùng phu nhân và Phùng Tư Hoài cũng đều rất hờ hững.
Khi Ngọc Linh Lung đi vào phòng tiếp khách, đúng lúc trông thấy một cục diện xấu hổ như vậy.
Phùng phu nhân nghe thấy tiếng bước chân, giương mắt nhìn lên. Chỉ thấy một cô nương một thân áo lụa màu lục nhạt, lông mày như trăng non, khuôn mặt như đóa sen, mềm mại như nước mùa thu, tuy rằng thoạt nhìn cũng không quá mười bốn mười lăm tuổi, nhưng là Phùng phu nhân cũng chưa từng nhìn thấy một sắc đẹp tuyệt trần đến như vậy.
Chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của tiểu cô nương ấy, lại tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, khiến người đối diện trong nội tâm không khỏi phát lạnh.
Phùng phu nhân không nhịn được ngẩn người, nàng hiểu rõ tính nết nhi tử của mình. Đơn giản là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn người ta không thành, còn bị đánh một trận, chỉ là nàng thật sự không nghĩ tới, đối phương vậy mà là một vị tiểu thư yếu đuối như thế.
Ngọc tướng quân thấy kẻ đầu sỏ Ngọc Linh Lung bước vào phòng, nhất thời không biết có nên quát nàng hay không? Không mắng, vậy thật có lỗi với Phùng phu nhân đến khởi binh vấn tội, mà mắng, thì hắn lại không có cái dũng khí này.
Hắn hoàn toàn tin tưởng, nếu mình mở miệng chỉ trách Ngọc Linh Lung, thứ nữ này tuyệt đối sẽ khiến hắn bị bẽ mặt trước mắt mọi người. Vì không để một đời anh danh của hắn bị hủy hoại trong chớp mắt, Ngọc tướng quân quyết định vẫn là không nên tự mình làm mất mặt mình.
Hắng giọng một cái, Ngọc tướng quân nói: “Đây…Đây chính là tiểu nữ…”
Phùng Tư Hoài đúng lúc này nhảy dựng lên, chỉ vào Ngọc Linh Lung cáo trạng với Phùng phu nhân: “Nương, chính là nàng!”