Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mà động tác bắn người ra này, không cẩn thận lại đụng tới vết thương trên người, Phùng Tư Hoài đau đớn xoa xoa cánh tay, tức giận bất bình nhìn Ngọc Linh Lung: “Nương, người xem nàng đánh con thế nào này!”
Ngọc Linh Lung không nhìn hắn, cũng không hành lễ, vừa vào phòng đã hướng sang chiếc ghế bên phải ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp quét mắt nhìn Phùng phu nhân một cái, lạnh lùng noi: “Thế nào, hôm qua ăn đánh chưa đủ, hôm nay còn muốn đến?”
Phùng phu nhân nghe vậy tức giận nhan mày. Người bị hại tìm tới cửa, nữ tử này còn không biết hối cải, chẳng lẽ thực sự cho rằng phủ Thượng thư nhà nàng dễ bắt nạt lắm phải không?
“Ngọc tướng quân, ngươi nghe xem nàng mới nói gì vậy?” Phùng phu nhân hừ một tiếng thật mạnh, ánh mắt chua ngoa bắn thẳng đến Ngọc tướng quân, “Ngươi quản giáo nữ nhi nhà mình như vậy sao?”
Ngọc tướng quân đứng trên đất, thật sự khó xử. Một bên là phu nhân của lãnh đạo, một bên mà nữ nhi bướng bỉnh khó thuần, hắn dám đắc tội ai?
Bất quá, không đợi hắn lên tiếng, Ngọc Linh Lung đã nhận lấy câu chuyện, chỉ thấy mắt lạnh nàng vừa nhấc, ánh mắt sắc bén không chút khách khí nhìn về phía Phùng phu nhân: “Ngươi còn mặt mũi để hỏi? Ngươi quản giáo nhi tử nhà mình thế nào? Đùa giỡn nữ tử trước mặt bàn dân thiên hạ, bị đánh cũng xứng!”
Phùng phu nhân không nghĩ tới Ngọc Linh Lung không có lễ độ như vậy, quả thực tức điên lên, không thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, vỗ bàn nhảy dựng lên: “Ngay cả con ta ngươi cũng dám đánh, có phải chán sống rồi không?”
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Ai chọc ta, ta liền đánh! Ngươi nếu không phục, không ngại cũng có thể tới thử!”
Phùng phu nhân trợn tròn hai mắt, lửa giận từ từ bốc lên. Tiểu nha đầu này, dám đáp trả với nàng như vậy!?
“Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, lại dám vô pháp vô thiên như thế? Người đâu, bắt nó lại cho ta!”
Nàng cũng không tin, nàng đường đường là phu nhân Thượng Thư lại không trị được một thứ nữ!
Không đợi Ngọc Linh Lung lên tiếng, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm mạnh mẽ: “Ai dám!?”
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng cao to đã đi đến. Húc Vương phe phẩy quạt trắng, cả thân màu ngọc, mắt đen sáng ngời như sao, môi mỏng như cười như không: “Ngươi nói muốn bắt ai!?”
Phùng phu nhân biến sắc, lại không thể không đứng dậy hành lễ: “Thần phụ tham kiến Húc vương điện hạ.”
Nàng thế nào lại quên, nha đầu kia chính là người trong lòng của Húc Vương, là nhân vật đang cực kì nổi trội, mà sao nhi tử của nàng lại vừa đúng nhắm trúng?
Húc Vương cũng không khách khí, trực tiếp ngồi lên chỗ của Phùng phu nhân: “Bổn vương mới tới, câu đằng trước còn không nghe rõ. Phùng phu nhân muốn bắt ai? Không bằng nói lại cho bổn vương nghe thửu, xem bổn vương có thể làm chủ cho ngươi hay không.”
Húc Vương một câu bổn vương, hai bổn vương, ép Phùng phu nhân không ngẩng đầu lên nổi, còn Phùng Tư Hoài thì ngay cả rên cũng không dám, tránh ở một bên giả làm người chết.
Phùng phu nhân cả mặt đỏ bừng, không thể nói bản thân vốn là đến hỏi tội Ngọc Linh Lung, nhưng khi nhìn thấy nhi tử của mình mặt mũi bầm dập, cực tức này thật sự nuốt không trôi.
Nhưng nàng có thể nói gì? Nếu để cho Húc Vương biết nhi tử của nàng dám đùa giỡn Ngọc Linh Lung, chỉ sợ vết thương cũ trên người Phùng Tư Hoài chưa lành, sẽ phải chịu đựng thêm vết thương mới.
Phùng phu nhân trong đầu vòng vo vài cái ý nghĩ, rồi cũng phải hiểu ra, giờ phút này trừ bỏ nuốt cục tức này xuống, nàng cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Khuôn mặt cứng đờ miễn cưỡng nở ra một nụ cười khó coi, Phùng phu nhân nói: “Thần phụ không có chuyện gì khác, chẳng qua là muốn tìm Ngọc tứ tiểu thư trò chuyện thôi.”
Húc Vương khẽ nhíu mày: “Phải không? Sao khi nãy bổn vương thế nào lại nghe thấy, có người nói Linh Lung vô pháp vô thiên cơ mà?”
Phùng phu nhân mồ hôi lạnh chảy ròng, Húc Vương không phải mới nói là vừa tới nên không nghe rõ sao? Rõ ràng là muốn nàng bẽ mặt.
“Cái đó…Thần phụ không dám…”
Húc Vương hừ lạnh: “À? Vậy ý ngươi là, lỗ tai của bổn vương không tốt, nghe lầm rồi?”
Phùng phu nhân nói thế nào cũng không được, nhất thời ấp a ấp úng trong cổ họng, nói không ra lời.
Không đợi Phùng phu nhân nghĩ ra nên nói lấy lệ như thế nào, trên bàn đã truyền đến tiếng tay đánh mạnh xuống.
“Linh Lung đánh người thì làm sao? Là bổn vương chiều! Nàng cố tình gây sự thì làm sao? Vẫn là bổn vương chiều! Nàng không trên không dưới thì làm sao? Đều là bổn vương chiều!”
Vài câu nặng nè ném ra, tất cả mọi người trong sảnh đều căng thẳng. Húc Vương vốn nổi danh là trái tính trái nết, nếu chọc giận hắn, sẽ không ai ở đây có thể chịu được.
Húc Vương nhìn đám người câm như hến trong sảnh, lạnh lùng nói: “Nữ nhân của bổn vương, cần các ngươi quản sao!?”
Từ lúc Húc Vương xuất hiện, Ngọc Linh Lung đã mím môi nhăn mày, vẻ mặt cực kì khó chịu.
Lại nghe được lời nói vừa rồi, người này thực sự đem nàng cất vào vòng bảo hộ của mình đi, ai cũng không cho phép chạm vào. Coi nàng là cái gì? Là chó con mèo con của hắn sao!?
Ngọc Linh Lung vốn đã quen kiêu ngạo lạnh nhạt, chịu không nổi nhất là ai muốn bảo hộ nàng, chiếm giữ nàng. Đối với lòng tự trọng của nàng mà nói, đó quả thực là sỉ nhục lớn nhất!
Không để ý ánh mắt của mọi người, Ngọc Linh Lung bỗng dưng đứng dậy, thuận tay nắm lấy bình hoa trên bàn, không chút nghĩ ngợi ném tới: “Ai là nữ nhân của ngươi, cút ra ngoài cho ta!”
Húc Vương nhanh nhẹn lắc mình, bình hoa ầm một cái rơi lên bức thư họa trên tường, mảnh thủy tinh nhỏ nhất thời văng khắp nơi.
Húc Vương ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú giận tím mặt. Bất quá, hắn không phải là hướng về phía Ngọc Linh Lung, mà là hướng về phía Phùng phu nhân cùng Ngọc tướng quân.
“Xem các ngươi khiến Linh Lung tức giận rồi kìa! Còn không mau cút đi cho bổn vương!”
Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Húc Vương, xoay người bước nhanh ra phòng khách.
“A, Linh Lung, nàng đi chậm một chút đi, để ý thủy tinh dưới chân ----”
Húc Vương lập tức theo sát phía sau, để lại đám người trong phòng mắt lớn mắt nhỏ trợn trừng, một câu cũng nói không ra.
Chuyện này rốt cuộc là làm sao a!
---
Từ sau khi đánh cho hai mẹ con Mộ thị một trận, Ngọc tướng quân cơ hồ không qua viện của Mộ thị, Mộ thị cũng không sai người ân cần thăm hỏi cuộc sống ấm lạnh hàng ngày của Ngọc tướng quân nữa. Nhưng là hôm nay, Ngọc tướng quân còn đang uống trà trong phòng của Mai di nương, đã có hạ nhân được Mộ thị phân phó đến mời hắn đi qua, nói là có việc muốn thương lượng.
Ngọc tướng quân mấy ngày nay vẫn đang khó chịu vì chuyện Ngọc Linh Lung đắc tội với phủ Thượng Thư, nghe xong lời này không thèm suy nghĩ đã lên tiếng từ chối: “Không đi! Không đi!”
Mai di nương đứng hầu hạ một bên vòng vo chuyển mắt, cười nói: “Phu nhân không chừng là thật sự có chuyện quan trọng, lão gia sao không đi xem thử.”
Mấy ngày nay, Ngọc tướng quân ngày nào cũng đến nghỉ ngơi trong viện của nàng. Nhìn ở bên ngoài, hiện tại Mai di nương có vẻ nổi bật hơn so với Mộ thị, nhưng Mai di nương biết, mọi chuyện lớn nhỏ trong Ngọc phủ vẫn cần nhờ Mộ thị làm chủ. Nàng chỉ là một di nương nho nhỏ, muốn thân phận nhưng không có thân phận, muốn quyền lực nhưng không có quyền lực. Vậy nên nếu muốn củng cố địa vị của chính mình, chỉ dựa vào sự sủng ái của Ngọc tướng quân là vô dụng.
Nàng tuy rằng vẫn luôn lôi kéo hạ nhân trong phủ, nhưng chỉ bằng thế lực của nàng, làm sao có thể đấu lại được với nữ chủ nhân? Cho nên Mai di nương sớm đã có tâm, muốn tranh thủ một ít quyền lực trong Ngọc phủ. Mặc dù lúc này Mộ thị đang có thương thế trong người, nhưng vẫn nắm quyền như cũ, chuyện nàng muốn nhúng tay vào lại là nói dễ hơn làm.
Ngọc tướng quân trời sinh tính qua loa, đối với mấy chuyện trong phủ chính là chẳng quan tâm, muốn thông qua Ngọc tướng quân giành lấy quyền lực xem ra là chuyện không thể.
Lần này là cơ hội tốt, Mộ thị tìm Ngọc tướng quân thương lượng, Ngọc tướng quân trở về nhất định sẽ nói cho nàng biết. Nói không chừng, nàng còn có cơ hội gì đó để lợi dụng, cho nên mới dốc hết sức khuyên khích Ngọc tướng quân đến chỗ Mộ thị.