Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn tưởng đối phương đánh lén sau lưng nàng, tốc độ cực nhanh, linh hoạt trốn tránh, nhất định là một thanh niên trẻ trung nhanh nhẹn, nào ngờ người trước mặt này, một thân áo xanh, tóc mai bạc trắng, khuôn mặt trắng nõn, chỗ trán dưới khóe mắt che đầy nếp nhăn, rõ ràng là một lão thái thái ít nhất cũng khoảng năm sáu mươi tuổi.
Thừa dịp Ngọc Linh Lung trố mắt nhìn, lão thái thái kia lùi lại phía sau một bước, thoát khỏi kiềm chế của Ngọc Linh Lung, trên mặt cười nhẹ, ngay cả nếp nhăn cũng sâu thêm vài phần.
“Ngươi là Tứ nha đầu? Thân thủ quả không tồi.”
Mắt đen híp lại, tại nơi rừng hoang núi sâu này, dám gọi Ngọc Linh Lung nàng là Tứ nha đầu, đại khái chỉ có một người.
Đoán được lão thái thái trước mắt này tám chín phần là lão phu nhân, Ngọc Linh Lung cũng không có ý định hành lễ, vỗ vỗ tay phủi tro bụi trên người, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Ngọc lão phu nhân: “Người đây là có ý gì?”
Ý cười trên mặt lão phu nhân càng ngày càng đậm: “Thế nào, ta đây làm tổ mẫu muốn xem thử thân thủ của tôn nữ mình cũng không được?”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh. Đánh lén phía sau, chính là muốn thử nàng?
Lão thái thái này cũng thật dám đùa, có biết nếu vừa rồi tay nàng tăng thêm chút sức, là có thể chặt đứt cổ của bà rồi!?
Ngọc lão phu nhân ở trên núi lâu rồi nên cảm thấy nhàm chán, mới muốn lấy nàng ra để tập luyện sao?
Thật không biết lão thái thái này tính tình như vậy, lại có thể ở trên núi tĩnh mịch nhiều năm?
Ngọc lão phu nhân cũng mặc kệ Ngọc Linh Lung đang nghĩ gì, bà phủi phủi bụi trên quần áo, tủm tỉm cười vươn tay ra: “Đến đây, đỡ ta vào.”
Ngọc Linh Lung nhíu mày lại, có chút nghĩ không thông lão thái bà này rốt cuộc nghĩ cái gì. Nàng ngập ngừng một lúc, rồi vẫn tiếp nhận bàn tay giơ ra của lão thái bà.
Hai người vừa vào phòng, một nha hoàn đã tiến lên thêm dầu vào đèn. Ngọc lão phu nhân chỉ vào ma ma khi nãy vào báo tin nói: “Khi nãy nàng vào báo tin, là ta không cho ra, chính là muốn xem thử thân thủ của ngươi, ngươi đừng trách tội nàng.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng liếc mắt nhìn ma ma kia một cái, bà ta liền sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ biết sai rồi, xin Tứ tiểu thư tha mạng.”
Ngọc lão phu nhân ở một bên cười nói: “Một tiểu cô nương, sao lúc nào cũng không nói không cười, ngươi xem ngươi làm hạ nhân sợ rồi.”
Nói xong liền tự cho mình làm chủ phất phất tay: “Ngươi đi xuống đi, Tứ nha đầu sẽ không phạt ngươi.”
Ngọc Linh Lung có chút căm tức. Ngọc lão phu nhân này vừa vào đã ra oai với nàng, mặc dù không bị tổn hại gì, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ vô cùng. Dù ai bị gạt cũng không nhịn được mà có chút không thoải mái.
Lão thái thái này lại cố tình ra vẻ hiền lành hòa ái, thái độ vô cùng thân thiết, khiến cho nàng muốn phát hỏa cũng không biết phải phát thế nào.
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh, không động cũng không lên tiếng của Ngọc Linh Lung, Ngọc lão phu nhân cười: “Thế nào, còn giận ta? Nha đầu nhà ngươi còn nhỏ tuổi, tính cách ngược lại cũng chẳng nhỏ!”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Người nghỉ sớm một chút, sáng mai còn phải dậy sớm xuất phát!”
Người của Ngọc phủ, nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì, hành vi của lão thái thái này rõ ràng là muốn lôi kéo, làm cho nàng nhất thời sinh lòng bài xích.
Đối mặt với vẻ lạnh nhạt của Ngọc Linh Lung, Ngọc lão phu nhân cũng chẳng để ý, ngược lại lại vô cùng cao hứng: “Nha đầu nhà ngươi, đúng là hợp tính ta.”
Nói xong, lại cao giọng nói: “Đi chuẩn bị rượu và thức ăn. Tứ nha đầu muốn uống vài chén với ta.”
Ngọc Linh Lung không nói gì. Đây là lão phu nhân kiểu gì vậy, tự quyết định, tự mua vui. Chẳng hiểu cái tính khí nhanh nhẹn hoạt bát này sao có thể tịch mịch ở trên núi thời gian dài như vậy.
Trước khi lên núi, nàng vốn tưởng Ngọc lão phu nhân là cái kiểu lão thái thái như Sử lão thái quân trong Hồng Lâu Mộng, bước đi run rẩy, mái tóc như bạc, phong thái ung dung mà hào hoa phú quý. Cho dù không phải, ít nhất cũng là một lão phu nhân khuôn mặt đoan chính, tay cầm tràng hạt, mặt mũi hiền lành.
Nhưng mà tổ mẫu già trước mắt này, hai mắt tinh anh, nói chuyện lanh lẹ, sống lưng thẳng tắp, thân thủ nhanh nhẹn, chẳng giống một người tổ mẫu nhà quyền quý nào, ngược lại, giống một lão thái thái múa kiếm ở chiến trường xong còn có thể bay thẳng về nhà chợ mua thức ăn.
Nam nhân có tính cách lạnh nhạt bạc bẽo lúc nào cũng chỉ lo đến thân mình như Ngọc Bằng, sao lại có thể có một người mẹ như vậy?
Phòng bếp nhỏ trong am ni cô rõ ràng đã sớm có chuẩn bị. Chỉ một lát sau, đã mang lên hơn chục món ăn, bày đầy một chiếc bàn con.
Ngọc lão phu nhân tiên phong cầm đũa, kêu Ngọc Linh Lung đến ăn cơm: “Làm khó cho một tiểu cô nương như ngươi, khiên nhẫn leo lên núi cao như vậy tới đớn bà già như ta. Đói bụng lắm phải không? Đến đây, đến đây, nhanh lại ăn đi!”
Nhắc mới nhớ, Ngọc Linh Lung lúc này thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng. Nàng chậm rãi cầm đũa, nhìn một bàn đầy thức ăn, thế nhưng lại không biết nên ăn cái gì.
Khẩu vị của Ngọc lão phu nhân rõ ràng là tốt lắm, trước gắp một miếng đậu hũ, cười nói: “Ta ăn chay quen rồi, cũng không biết đồ ăn này có hợp với khẩu vị của ngươi không, tới nếm thử xem.”
Nói xong liền chỉ đĩa thức ăn mình vừa mới gắp qua, nói: “Ngươi xem, cái này gọi là Kim Ngọc Mãn Đường. Tên có vẻ dễ nghe, kỳ thực là làm từ đậu hũ và ngô.”
Ngọc Linh Lung nếm thử, món ăn này thoạt nhìn có vẻ bình thường, ăn đến miệng lại mềm, ngọt mà không ngấy, rõ ràng là chuyên chuẩn bị cho người già như lão phu nhân.
Thấy nàng hơi gật đầu, Ngọc lão phu nhân lại dùng đũa chỉ chỉ một đĩa thức ăn ở xa, nha hoàn đứng bên cạnh trông thấy lập tức bê đến trước mặt hai người.
“Đây là được trồng bằng nước núi, rau xanh cùng nấm hương đều là mọc ở trên đỉnh. Trở về phủ, cũng không nếm được hương vị này đâu.”
Ngọc Linh Lung gắp một miếng rau lên, cảm thấy không hề giống với những món mình đã từng ăn qua. Rau vừa vào miệng, nước đã chảy ra bốn phía, trong cổ họng nhất thời tràn đầy hương vị sơn dã trong veo.
Sơn hào hải vị nào Ngọc Linh Lung cũng đã từng ăn qua, nhưng loại hương vị mộc mạc đơn thuần này là chưa từng hưởng qua bao giờ, nàng nhịn không được cất tiếng khen: “Đúng là ăn rất ngon.”
Khuôn mặt Ngọc lão phu nhân lập tức lộ ra vẻ dương dương đắc ý: “Ta nói không sai phải không?”
Sau đó, Ngọc lão phu nhân sai nha hoàn bên ngoài rót rượu cho Ngọc Linh Lung: “Nước suối trên núi này nấu đồ ăn đều ngon như vậy, ủ rượu cũng rất được. Vò rượu này ta đã bảo quản nhiều năm, ngươi nếm thử xem thế nào?”
Nha hoàn cẩn thận cầm một vò rượu nhỏ từ dưới đất lên, mở lớp giấy dán trên miệng ra, cả một phòng lập tức nồng đậm mùi rượu.
Ngọc Linh Lung hứng thú nhìn Ngọc lão phu nhân: “Người không phải đến đây ăn chay niệm Phật sao? Sao lại được uống rượu?”
Ngọc lão phu nhân trừng mắt: “Rượu là ủ từ lương thực, cũng không phải là huân*, không coi là phá giới!”
* huân: tín đồ đạo Phật gọi những thức ăn có mùi đặc biệt như hành tỏi là huân.
Nói xong liền lập tức đổi đề tài: “Mau nếm thử đi. Ta cũng đã lâu rồi chưa uống đến rượu này!”
Ngọc Linh Lung không nhịn được mỉm cười. Bộ dáng cưỡng từ đoạt lý này của Ngọc lão phu nhân thật sự có vài phần đáng yêu.
Bất quá, nàng thật ra bắt đầu nhìn lão thái thái này với cặp mắt khác xưa. Muốn uống rượu liền uống rượu, muốn đánh nhau liền đánh nhau, đây mới là tính cách của một người thẳng thắn.
Rượu ủ lâu năm từ trong bình mà ra, chạm vào chung rượu bằng sứ men xanh khắc hoa lan, chóp mũi lập tức truyền đến mùi rượu ngâm lâu năm, mới ngửi đã cảm thấy có chút say say.
Dưới ánh mắt khẩn thiết của Ngọc lão phu nhân, Ngọc Linh Lung bưng ly rượu lên nhấp một ngụm. Rượu này mùi nồng, mới uống có chút nhẹ, cảm giác đang có chút ngạc nhiên, vị sau đã nốt gót truyền tới, mùi nước suối trong veo, gạo nếp mềm mại, bốc ra từng trận hương vị nguyên thủy, mỗi tầng dâng lên như nước thủy triều. Rượu vừa trôi qua đầu lưỡi, cổ họng như đã muốn nổ tung, vừa chạm vào yết hầu, đã như dòng suối nhỏ lao nhanh để về với biển rộng, đổi thành dư vị ngân nga.
Ngọc Linh Lung híp mắt thưởng thức, nếm thử vò rượu ngon độc nhất trong đất trời, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần, ngay lập tức lớn tiếng khen: “Rượu ngon!”