Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngọc lão phu nhân tươi cười rạng rỡ: “Vẫn là ngươi tinh mắt! Ta cho cha ngươi uống, cha ngươi còn chê chưa đủ mạnh. Ta liền không cho chúng uống nữa, uổng công lãng phí rượu của ta!”
Nói xong liền quay đầu phân phó nha hoàn: “Mau rót rượu cho Tứ nha đầu! Hôm nay ta phải uống cho thật đã một chút. Đợi đến lúc xuống núi lại chẳng có tâm tình uống rượu!”
Hảo cảm của Ngọc Linh Lung đối với Ngọc lão phu nhân dần dần gia tăng, hai người nâng ly cạn chén mấy chén liền. Sắc mặt của Ngọc lão phu nhân có chút ửng hồng, ngay cả nếp nhăn trên mặt tựa hồ cũng đã giãn ra, bà vỗ vỗ tay Ngọc Linh Lung nói:
“Tứ nha đầu, ngươi vừa vào phủ mấy ngày, ta nghe nói ngươi đánh mẹ cả phải không? Còn đánh cả cha ngươi?”
Ngọc Linh Lung đặt ly rượu xuống, thanh âm lạnh lùng nói: “Đánh thì đánh, ai bảo bọn họ khi dễ ta!? Thế nào, người muốn giáo huấn ta?”
Ngọc lão phu nhân cười ha ha: “Ai nói ta muốn giáo huấn ngươi? Đáng đánh!”
Ngọc Linh Lung lần này quả thực đúng là ngây ngẩn cả người. Nếu Ngọc phu nhân lấy danh nghĩ trưởng bối giáo huấn nàng, nàng chắc chắn sẽ phủi tay bỏ đi ngay tại chỗ.
Thậm chí nếu như nàng khó chịu, còn có khả năng ra tay thu thập lão thái thái. Nhưng là trăm ngàn lần nàng cũng không nghĩ tới, lão phu nhân thế mà lại nói với nàng là đáng đánh!?
Ngọc lão phu nhân cầm ly rượu một hơi uống cạn, nói: “Nhi tử kia của ta, thật không biết tính cách giống ai. Động một tí là vung tay đánh người! Cả Ngọc phủ trừ người mẹ như ta đây, có ai là hắn chưa đánh qua? Còn cả đứa con dâu kia của ta, ngày nào cũng ở trong phòng đề phòng ta, nói chuyện thì quái gở, vừa thấy nó ta đã thấy phát ốm! Dứt khoát chuyển lên núi, mắt không thấy tâm không phiền, trải qua những tháng ngày tự tại!”
Ngọc Linh Lung giật mình, không ngờ đây là lý do khiến Ngọc lão phu nhân chạy lên núi ăn chay, trải qua những ngày tháng thư thái. Lão thái thái này, thật sự có chủ kiến của bản thân!
Ngọc lão phu nhân sai nha hoàn rót rượu cho Ngọc Linh Lung, vẻ mặt tha thiết nói: “Mau nói cho ta biết một chút, ngươi thu thập cái đứa con dâu kia của ta thế nào?”
Ngọc Linh Lung cười to, ai nói người già không buôn chuyện? Nhìn bộ dạng này của Ngọc lão phu nhân, hoàn toàn thống khoái như thể người động thủ chính là mình.
Ngọc Linh Lung kể sinh động như thật, Ngọc lão phu nhân tập trung tinh thần lắng nghe, thi thoảng lại vỗ tay cười, sảng khoái hét lớn. Bóng đêm ngày càng đậm, bóng một già một trẻ nâng ly cạn chén phóng qua cửa sổ, chiếu xuống lớp gạch đỏ trong sân, tiếng cười càng lúc càng khoái chí, nhẹ nhàng bay thật xa giữa núi rừng yên tĩnh.
--------------
Từ khi trở về cổ đại vẫn chưa từng uống nhiều rượu đến như vậy, ngày hôm sau tỉnh lại, Ngọc Linh Lung nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, còn tưởng vẫn còn sớm, mãi đến khi Linh Nhi tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, mới biết lúc này đã qua giờ mão (từ 5 đến 7 giờ sáng).
“Sáng hôm nay trời có chút âm u, không chừng là sắp mưa.” Linh Nhi dùng nước nóng vắt khăn, đưa cho Ngọc Linh Lung, “Bên lão phu nhân đã tới hai lần, nói đã thu dọn xong hết rồi, chờ tiểu thư thức dậy liền xuất phát.”
Ngọc Linh Lung lau lau mặt, mới cảm thấy có chút tinh thần: “Ân, em gọi người đi chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát.”
Dùng muối sạch đánh răng, Ngọc Linh Lung mới nhớ một chuyện: “Lão phu nhân thế nào?”
Ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút khó chịu, lão phu nhân đã nhiều tuổi rồi, liệu có thể chịu nổi không?
Linh Nhi cười nói: “Lão phu nhân rất tốt. Buổi sáng em còn thấy người tập quyền trong sân.”
Ngọc Linh Lung cười, thân thể lão thái thái này đúng là dồi dào sức khỏe, tràn đầy tinh thần a.
Đồ đạc của lão phu nhân cũng không nhiều lắm, nô tài đi theo cũng chỉ có hai đại nha hoàn và hai người vú già. Rất nhanh, đoàn người ra khỏi am ni cô, hướng xuống núi.
Lớp sương mù nhàn nhạt bay quanh ngọn núi, mờ mờ mịt mịt bao phủ đường xuống núi, bầu trời càng lúc càng tối, cảm giác như thể sắp có mưa.
Lão phu nhân rõ ràng thực sự rất thích Ngọc Linh Lung, thường thường vén rèm xe lên, gọi Ngọc Linh Lung đang cưỡi trên người Truy Nguyệt tới nói chuyện. Ngọc Linh Lung nắm chặt dây cương, điều khiển ngựa đi bên cạnh xe, hai người một trong xe một trên ngựa, đầy hứng thú tán gẫu với nhau.
Từ lúc xuyên tới cổ đại đến nay, Ngọc Linh Lung chưa từng nói chuyện với một người nhiều đến như vậy. Ngọc lão phu nhân tuy đã lớn tuổi, cá tính vô cùng thẳng thắn và cởi mở, quan điểm lại có nhiều điểm giống với Ngọc Linh Lung. Từ lúc hai người quen biết chưa đến một ngày, lại như thể đã trở thành bạn vong niên *.
* bạn vong niên: tuổi tác cách không quá nhiều, tâm đầu ý hợp.
Từ rượu ngon khắp nơi, hai người lại nói đến Truy Nguyệt. Ngọc lão phu nhân rõ ràng là người yêu ngựa, khen Truy Nguyệt không dứt miệng, lại nhắc tới chuyện thời còn trẻ cưỡi qua bao nhiêu con ngựa quý, càng nói mặt mày càng hớn hở.
Mà đúng lúc nói chuyện hào hứng nhất, một cơn gió lạnh từ đâu truyền đến, Ngọc Linh Lung mẫn cảm cảm giác cơ bắp trên người Truy Nguyệt có chút căng thẳng, đồng thời, hai cái tai thật dài cũng căng thẳng dựng lên.
Không bình thường!
Ngọc Linh Lung hơi kinh hãi, không nhịn được nắm chặt dây cương trong tay.
Nơi này đúng là chỗ khe núi hôm qua nàng đi qua, bốn phía nhìn không thấy một bóng người, nhưng mấy cây cổ thụ bên đường lại quỷ dị lay động, phát ra tiếng xào xạc dữ dội.
Ngọc lão phu nhân ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được không khí kỳ lạ này, bà ngừng nói chuyện, trầm giọng phân phó xa phu: “Đi nhanh một chút!”
Ngọc Linh Lung nhíu mày, đôi mắt đề phòng nhìn ra bốn phía. Chuyến đi này toàn người già, trẻ nhỏ, trừ bỏ xa phu, tất cả đều là nữ tử, mà ngoài thanh đoản đao dưới bắp chân ra, nàng không có bất kỳ một thứ vũ khí gì khác.
Thanh âm khác thường trong rừng cây càng lúc càng rõ ràng, không còn lẩn tránh như hôm qua nàng cảm nhận thấy nữa. Xung quanh, không khí ngày một đông cứng, mây đen trên trời dần dần nặng nề tụ lại, gió càng lúc càng lớn.
Sâu bên trong bụi cỏ bên đường đột nhiên truyền đến tiếng thở dài khó chịu, mà ngay sau một tiếng này, một bóng người đen đen bay vụt ra, vài nha hoàn vú già lập tức kinh hô. Ngọc Linh Lung lưu loát rút thanh đoản đao ra, trầm giọng quát: “Vây quanh xe ngựa, bảo hộ lão phu nhân!”
Nào ngờ, bóng người từ trong bụi cỏ bay đến kia, lại nặng nề dừng giữa đường, không hề nhúc nhích, giống hệt như một cái xác chết.
Ngọc Linh Lung run run nắm dây cương, giục ngựa đi lên trước. Chỉ thấy người kia mặc bố y màu xanh, đầu quấn một mảnh vải cùng màu, người đầy vệt máu tươi, nhìn đến ghê người.
Ngọc Linh Lung liếc mắt một cái đã biết đây là người đã chết. Vừa mới ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào đã có hai nhóm người bay ra từ trong rừng cây, rõ ràng là đang hỗn chiến. Một nhóm mặc bố y màu xanh giống xác chết kia, nhóm còn lại cả người một thân màu đen.
Quỷ dị là, hai nhóm người này đều dùng quyền thuật, chiêu nào cũng đều là sát chiêu, mà một tiếng cũng không kêu, chỉ lo đánh nhau.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng thở ra. Xem ra đối phương không phải hướng tới các nàng, chỉ là các nàng không cẩn thận đi qua, đúng lúc gặp phải mà thôi.
Nhìn qua một lát, nàng liền biết đám người mặc áo xanh kia đã rơi vào thế hạ phong, số người mặc áo đen không nhiều lắm, nhưng người nào cũng là cao thủ. Đám người mặc áo xanh rõ ràng không phải là đối thủ.
Nhớ tới đám trẻ nhỏ người già phía sau, Ngọc Linh Lung phất phất tay, nhẹ giọng kêu: “Đi mau!”
Một tiếng này cũng không lớn, nhưng cũng đã kinh động đến hai nhóm người đang đánh nhau. Đám người mặc đồ đen chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi quay đầu chuyên tâm đánh địch. Đám người mặc áo xanh lại huýt sáo một tiếng sắc nhọn.
Cùng với tiếng huýt sáo này, mười mấy người mặc áo xanh lập tức xoay người chạy trốn, hướng chạy trốn lại đúng đường các nàng đang đứng!