Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi sáng mùng một, 8 giờ rưỡi.
Giản Úc còn đang ngủ.
Lục Chấp đã rời giường, đang ngồi trong phòng khách, cầm một quyển điển tịch lịch sử để xem.
Đồng hồ sinh học của hắn có thói quen dậy sớm, cho dù là mùng một tết thì cũng sẽ không ngủ nướng.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa biệt thự vang lên.
Nếu là ngày thường, tự nhiên sẽ có người làm ra mở cửa, hiện tại mọi người đều không ở, Lục Chấp buông sách, đi qua mở cửa.
Đứng bên ngoài là Tần Diễn.
Lục Chấp nhíu mày: "Sớm như vậy, sao cậu lại tới đây?"
Dựa theo tác phong ngày thường của Tần Diễn, tối hôm qua quậy phá một đêm, ngày hôm sau phải ngủ tới giữa trưa mới đúng.
Tần Diễn than ngắn thở dài nói: "Aiz, còn không phải là do anh cả với anh hai của em sao, sáng sớm liền dạy dỗ em rồi, làm cho em không thể ngủ thêm được nữa, dứt khoát trốn đến nhà của anh luôn."
Nói xong câu này, hắn hướng vào trong biệt thự nhìn nhìn: "Anh dâu đâu, còn chưa rời giường sao?"
" Ừ."
Lục Chấp xoay người, đi vào trong phòng.
Tần Diễn cũng đi theo, nói: "Đã 8 giờ rưỡi rồi, cũng nên thức dậy thôi, để em đi gọi anh ấy."
Sau đó, hắn liền hấp tấp mà chạy lên lầu hai.
Lục Chấp một lần nữa ngồi trở lại sô pha, cầm lấy sách.
Lúc này, hắn nghĩ tới cái gì, vừa muốn lên tiếng nhắc nhở Tần Diễn.
Kết quả vẫn là chậm một bước, Tần Diễn đã vọt tới trước cửa phòng ngủ của Giản Úc, bắt đầu dùng sức gõ cửa: "Anh dâu! Nên rời giường rồi!"
Trong phòng ngủ.
Giản Úc còn đang trong giấc mộng.
Đột nhiên bị một trận tiếng đập cửa thật lớn làm bừng tỉnh.
Giây tiếp theo, Giản Úc mở to mắt, thân thế phản ứng nhanh hơn ý thức một bước, ngồi bật dậy, chuẩn bị tư thế phòng ngự.
Trái tim của cậu không chịu khống chế mà đập kịch liệt, gắt gao mà nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Sự việc đã trải qua ở thế giới trước lại lần nữa tái hiện trước mắt.
Từ lúc mẹ nuôi của cậu bị áp lực, vẫn luôn dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được, sau đó thuốc ngủ cũng không có tác dụng nữa, tinh thần của bà càng thêm hỏng mất, thậm chí xuất hiện một số triệu chứng trầm cảm, lúc buồn thì khóc nức nở, khi táo bạo lại phát cuồng lên.
Có một buổi tối nào đó, bà đột nhiên nảy sinh ý niệm mang cả nhà cùng chết.
Ba nuôi đi công tác, vừa vặn tránh được chuyện này.
Giản Úc thì không may mắn như vậy, nửa đêm cậu đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được bên ngoài có người đang dùng sức đập cửa.
Đập vài cái, mẹ nuôi vặn then chốt cửa, vọt vào trong phòng ngủ, trong tay còn cầm một con dao sắt bén.
Lúc ấy Giản Úc bị dọa cho tỉnh táo, vội vàng trốn tránh mẹ nuôi.
Cũng may chỉ là hữu kinh vô hiểm, cánh tay Giản Úc bị cắt một vết thương, nhưng không tính nghiêm trọng.
Tuy rằng sau đó mẹ nuôi khôi phục lại bình thường, còn xin lỗi cậu, nhưng chuyện đó đã để lại trong lòng Giản Úc một bóng ma nghiêm trọng.
Mỗi buổi tối khi đi ngủ, cậu sẽ luôn xác nhận xem mình đã khóa trái cửa hay chưa, sau đó mới có thể yên tâm lên giường ngủ.
Thói quen này vẫn luôn duy trì, đến lúc xuyên qua đây vẫn thế.
Nếu ngày thường, người khác gõ cửa còn tốt, nhưng giống như kiểu dùng sức như muốn phá cửa này, phảng phất giây tiếp theo liền muốn vọt vào, cậu sẽ phản xạ có điều kiện mà thấy khẩn trương.
Lần trước Lục Chấp cũng đá văng cửa để đi vào, nhưng lần đó hen suyễn của cậu phát tác, lúc đó cậu đã muốn ngất đi rồi, căn bản cũng không chú ý tới điểm này.
Trước mắt, cảm xúc của Giản Úc đang vô cùng căng thẳng, hô hấp của cậu bắt đầu dồn dập lên.
Cậu run rẩy mở ra tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một bình xịt hen suyễn, bắt đầu hít vào.
Ngoài cửa.
Lục Chấp bước lên lầu hai, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Tần Diễn: "Động tác gõ cửa của cậu nhẹ một chút."
Tần Diễn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác mà thu hồi tay: "A? Làm sao vậy?"
Lục Chấp cũng không biết sự việc đời trước của Giản Úc, nhưng hắn biết hen suyễn không được để bản thân quá căng thẳng, trầm giọng nói: "Giản Úc có bệnh hen suyễn, lại còn đang ngủ, cậu làm cậu ấy giật mình thì làm sao bây giờ?"
Lúc này Tần Diễn mới phản ứng được bản thân vừa mới làm ra hành động không ổn chút nào, lập tức quy quy củ củ mà đứng, trên mặt mang theo vẻ áy náy: "Kia, vậy em sẽ không dọa đến anh dâu thật chứ?"
Lục Chấp nhíu mày, đi đến trước cửa, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà gõ cửa: "Giản Úc, tỉnh chưa? Có nghe thấy tôi nói gì không?"
Cách hai phút sau, Giản Úc mới mở cửa.
Hô hấp của cậu còn chưa có hoàn toàn bình phục, trán vẫn còn chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trên tay cậu còn cầm bình xịt hen suyễn, hiển nhiên là vừa mới bị dọa phát tác bệnh.
Thấy thế, Tần Diễn lập tức như đứa trẻ làm sai chuyện, lo lắng nói: "Anh dâu, thật xin lỗi, là em dọa đến anh sao?"
Giản Úc một tay chống cửa, hoãn một hồi lâu mới nói: "Không có việc gì."
Cậu biết Tần Diễn cũng không phải cố ý.
Nhưng chuyện này tất nhiên không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thần sắc Lục Chấp lạnh nhạt nói với Tần Diễn: "Tần Diễn, cậu không thể cứ làm việc tùy tâm sở dục như vậy được, làm việc gì đầu tiên cũng phải tự hỏi trước. Dù trên cậu còn có hai người anh trai, nhưng bọn họ cũng không thể che chở cậu cả đời được."
Lời này của Lục Chấp, không chỉ nói đến sự việc lúc này,mà còn đang nói đến những hành vi ngày thường của Tần Diễn.
Tần Diễn gia cảnh giàu có, ba mẹ ân ái, có hai người anh trai năng lực cũng rất mạnh.
Ở một gia đình có điều kiện như vậy, tự nhiên sẽ dưỡng thành cho hắn một bộ dáng ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều cùng những hồ bằng cẩu hữu kia ăn nhậu chơi bời.
Tính cách của hắn thẳng thắn, làm việc hấp tấp, rất ít khi suy xét đến hậu quả, dù sao trời có sập xuống, cũng vẫn còn có ba mẹ cùng hai anh trai của hắn chống đỡ.
Chính bởi vì như thế, Tần Diễn đã gây ra rất nhiều tai họa.
Việc sáng nay còn xem như chưa quá nghiêm trọng.
Từ trước đến nay Tần Diễn có chút sợ Lục Chấp, ngày thường còn tốt, mỗi khi Lục Chấp mặt không biểu tình mà dạy dỗ hắn, hắn một chút cũng không dám phản bác.
Lúc này, hắn cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Giản Úc ngừng một hồi lâu, rốt cuộc cũng hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Cậu mở miệng giải vây nói: "Được rồi, tôi không có việc gì nữa rồi."
Vì để nói sang chuyện khác, cậu cười nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, sáng hôm nay ăn bánh trôi đi."
Sắc mặt Lục Chấp hơi hòa hoãn, gật đầu: "Được."
Lúc này, Giản Úc lại nói với Tần Diễn: "Cậu ăn sáng chưa? Chưa ăn thì cùng nhau ăn một chút nhé?"
Tần Diễn biết Giản Úc đang cho hắn một bậc thang, vội gật đầu không ngừng: "Được a, em thích ăn bánh trôi nhất đó."
Lục Chấp nhìn Tần Diễn, lạnh lùng nói: " Lần sau chú ý."
Tần Diễn gật đầu: "Được được, em nhất định sẽ chú ý."
Nói thật, nội tâm của hắn cũng rất hổ thẹn.
Đây đã là lần thứ hai hắn làm hại Giản Úc phát tác hen suyễn rồi, tuy rằng hắn cũng không phải cố ý, nhưng tóm lại trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chuyện này liền bỏ qua như vậy.
Giản Úc trở lại phòng ngủ, thu thập một phen, sau đó xuống lầu nấu bánh trôi.
Cậu sẽ không làm những món ăn phức tạp, nhưng nấu bánh trôi thì vẫn có thể làm được, rốt cuộc món này cũng không cần kỹ thuật cao siêu gì.
Ba người ngồi cùng nhau ăn xong bữa sáng. Truyện Cổ Đại
Giản Úc cùng Lục Chấp muốn đi tới nhà cũ Lục gia chúc tết.
Tần Diễn đáng thương vô cùng nói: "Anh Lục, em có thể ở nhà anh một ngày được không? Em giữ cửa cho hai người."
Chủ yếu là vì hiện tại hắn không dám về nhà, trong nhà có hai anh trai đang chờ giáo huấn hắn đó.
Hai anh trai kia của hắn không giống Lục Chấp.
Lục Chấp giáo huấn người, đơn giản là chỉ ra sai lầm, sau đó sẽ không nói thêm gì nữa. Còn hai người anh kia của hắn thì khác, hận không thể nói từ bàn cổ khai thiên lập địa nói đến hiện tại, có thể đem người sống sờ sờ nói đến phát điên luôn.
Đương nhiên, Tần Diễn cũng không dám đi ra ngoài lêu lổng trong thời gian này.
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Tùy cậu."
Tần Diễn được cho phép, nháy mắt lại đầy máu sống lại: "Cảm ơn anh Lục."
Sau đó hắn lại nói với Giản Úc: "Anh dâu, anh đi Lục gia, ngàn vạn lần phải cẩn thận nha. Đặc biệt là tên Cố Bắc kia, thật ghê tởm! Chờ khi nào có cơ hội, em nhất định sẽ "đối xử" thật tốt với hắn!!"
Giản Úc cười nói: " Yên tâm đi, cũng không phải lần đầu tiên tôi đi đến đó."
Huống hồ, cậu chỉ muốn hưởng thụ sinh hoạt thật tốt mà thôi, mới không quản người Lục gia có làm khó dễ cậu hay không. Cậu căn bản không để trong lòng.
Có câu nói như thế này, không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.
Một giờ sau.
Giản Úc và Lục Chấp cùng nhau đi tới nhà họ Lục.
Giản Úc vẫn giống như lần trước tới, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên, không hề có dáng vẻ khẩn trương.
Lục Chấp bất động thanh sắc mà quan sát cậu, thấy thế cũng yên tâm.
Hắn phát hiện, Giản Úc nhìn nhu nhược, kỳ thật rất cứng cỏi.
Hai người vào phòng, Lục Thiệu Hoa phát hiện Lục Chấp thật sự mang Giản Úc đến, tức khắc sắc mặt có chút bất mãn, chẳng qua hắn cũng không nói gì, tự dời đi tầm mắt, làm như không nhìn thấy Giản Úc,
Triệu Mộ Nhã cũng giống như lần trước, không để ý đến Giản Úc
Giản Úc càng vui vẻ tự tại.
Cách thời gian ăn cơm trưa còn một khoảng thời gian nữa, đoàn người qua bên sô pha ngồi xuống.
Giản Úc sau khi ngồi xuống, phát hiện trên bàn trà có một dĩa bánh, vừa thấy liền biết mỹ vị ngon miệng.
Nhưng mà cậu cũng không duỗi tay để lấy.
Lục Chấp không biết làm sao phát hiện ra điểm này, vươn tay thon dài, cầm một cái đưa cho cậu: "Ăn đi."
Hai mắt Giản Úc sáng ngời, nhận lấy bánh.
Cậu hoài nghi Lục Chấp có thuật đọc tâm, bằng không làm sao biết được cậu muốn ăn bánh chứ?
Có lần đầu tiên, những lần sau Giản Úc liền tự mình lấy.
Lúc này, Cố Bắc khoan thai tới muộn, hắn vừa cài cúc áo, vừa từ trên lầu đi xuống.
Thấy Giản Úc duỗi tay cầm hai cái bánh, hắn cười lạnh một tiếng: "Làm như chết đói vậy."
Hắn vốn dĩ muốn lôi kéo Giản Úc về phía mình.
Một mặt có thể an bài Giản Úc đi trộm bí mật thương nghiệp của Lục Chấp, một mặt có thể thử qua loại hình như Giản Úc một chút, hắn vẫn luôn ngứa ngáy tâm can, nếu cùng loại hình ốm yếu như Giản Úc lên giường, chắc hẳn sẽ khác biệt với loại hình nam sinh tuổi trẻ, là một thể nghiệm thú vị.
Vậy mà Giản Úc lại không biết tốt xấu, nhiều lần cự tuyệt hắn, vậy đừng trách hắn không khách khí.
Bên này, Giản Úc nghe Cố Bắc trào phúng, cậu ngước mắt lạnh lùng nhìn Cố Bắc một cái.
Giây tiếp theo, cậu dứt khoát đem toàn bộ dĩa bánh bưng qua, ôm vào ngực, tự mình vui vẻ ăn.
"........"
Cố Bắc thấy thế, khuôn mặt đều tái mét.
Cố tình Lục Chấp còn đang ở đây, hắn không dám làm cái gì, chứ với cái bộ dáng gầy gầy nhược nhược này của Giản Úc, hắn làm sao không thể đem người thu thập được chứ.
Lục Chấp nhìn hành động của Giản Úc, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì nhếch khóe miệng một cái, nói với Giản Úc: "Đừng lo lắng, ăn nhiều vào."
Ngụ ý, hắn sẽ che chở cho Giản Úc.
Cố Bắc càng thêm vô cùng tức giận, thiếu chút nữa cắn nát hàm răng.
Lúc này, Lục Thiệu Hoa tới làm dịu bầu không khí: "Được rồi, bánh để ở đây chính là cho người khác ăn, so đo mấy cái này làm gì."
Tuy rằng hắn cũng không thích đứa con dâu như Giản Úc, nhưng trước tình huống này, nếu hắn giúp đỡ Cố Bắc, vậy không phải tương đương đánh vào mặt Lục Chấp sao?
Một cái là con riêng, một cái là con ruột, nên giúp ai, trong lòng hắn vẫn hiểu rõ.
Triệu Mộ Nhã lạnh lùng nhìn Lục Thiệu Hoa một cái, không nói gì.
Cố Bắc tức giận ngồi trên ghế sô pha đơn, đôi tay để ở hai bên tay vịn, chân bắt chéo: " Nếu hôm nay mọi người đều ở đây, tôi cũng có chút lời muốn nói. Lục Chấp, chừng nào thì cậu đem hai công ty kia trả lại cho tôi?"
Ánh mắt Lục Chấp lạnh băng, khí tràng cường đại: "Cậu cảm thấy có thể sao?"
Chỉ là nhàn nhạt một câu nói, liền biểu thị thái độ của hắn.
Cố Bắc bỏ chân xuống, sắc mặt khó coi: "Đó là công ty của tôi, cậu dựa vào cái gì nói phá liền phá? Không đem hai cái công ty kia trả lại cho tôi cũng được, vậy cậu liền đem hai công ty con trực thuộc tập đoàn Lục thị đưa cho tôi, coi như là bồi thường."
Giản Úc đối với những chuyện này đều sẽ không xen vào, nên chỉ lẳng lặng mà ăn bánh.
Lục Chấp làm như nghe được chuyện cười, cười lạnh một tiếng, nói với Cố Bắc: "Còn chưa tỉnh ngủ à?"
" Cậu......" Cố Bắc lập tức muốn đứng dậy.
Lúc này, mấy vệ sĩ ở cửa nghe thấy động tĩnh, làm tư thế như muốn đi vào.
Không khí khẩn trương nháy mắt lan tràn.
Vệ sĩ và người làm ở nơi này đều do Lục Chấp an bài, ai chiếm thượng phong vừa nhìn liền biết.
Cố Bắc giằng co, động cũng không được mà không động cũng không được.
Lúc này, Lục Thiệu Hoa lại lên tiếng: "Được rồi, hôm nay là mùng một Tết, hai đứa quậy như vậy còn ra thể thống gì?"
Nói xong hắn điểm danh Cố Bắc: "Còn không mau ngồi xuống?"
Đầy mặt Cố Bắc tỏ ra không phục.
Triệu Mộ Nhã vẫn luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng: "Hai công ty kia vốn dĩ là của tiểu Bắc, Lục Chấp không phân xanh đỏ đen trắng liền đánh sụp công ty của nó, đáng lý cũng nên có lời giải thích."
Dưới tình huống này, Lục Thiệu Hoa đương nhiên sẽ giúp đỡ Lục Chấp: "Chuyện xảy ra lúc đó là có nguyên nhân, nếu không phải Cố Bắc làm hại Giản Úc ngã ngựa, Lục Chấp có tức giận đến như vậy không?"
Triệu Mộ Nhã hừ lạnh nói: "Ai biết chuyện ở trại nuôi ngựa có phải do cậu ta tự biên tự diễn hay không?"
Giản Úc thiếu chút nữa bị bánh làm cho nghẹn họng.
Không phải, Triệu Mộ Nhã thoạt nhìn rất ra dáng đương gia chủ mẫu hào môn, sao lại có thể nói ra lời mê muội không có lý trí như vậy chứ?
Lúc này, Lục Chấp lạnh giọng mở miệng: "Cần tôi lấy chứng cứ ra sao? Đem những thứ đó bày ra bên ngoài cho người khác biết, có thể không chỉ phá hủy hai công ty của Cố Bắc đơn giản như vậy đâu?"
Hắn còn có rất nhiều thủ đoạn tàn ác hơn thế.
Triệu Mộ Nhã biết rõ năng lực của Lục Chấp, bèn lạnh mặt, không nói thêm gì nữa.
Cố Bắc nuốt không trôi khẩu khí này, cố tình lại không dám làm gì, sắc mặt lại càng thêm xanh mét.
Lục Thiệu Hoa vào thế khó xử, cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
Bên này thần sắc ba người khác nhau.
Một bên sô pha khác, Giản Úc cùng Lục Chấp lại như người ngoài cuộc.
Giản Úc ăn ba cái bánh, có chút khô miệng.
Cậu đang định bỏ dĩa bánh xuống, đi vào bên trong lấy một ly nước.
Vậy mà Lục Chấp đã đổ sẵn một ly, đưa đến bên miệng cậu: " Nào, uống đi."
Thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố mà.
Giản Úc ngẩn ra, vừa định nói cậu tự làm được, ngay sau đó ý thức được cái gì, Lục Chấp đây là đang diễn kịch cho ba người khác xem.
Rốt cuộc ngày thường Lục Chấp đối với cậu vẫn rất tốt, nhưng cũng sẽ không đến trình độ như này, ngay cả nước cũng đưa đến bên miệng.
Giản Úc ý thức được điểm này, không hề cự tuyệt, liền dựa vào tay Lục Chấp, uống một ngụm nước, sau đó hướng về phía Lục Chấp ngọt ngào mà cười: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Bên này bọn họ "Ngọt ngọt ngào ngào", bên kia sắc mặt ba người lại càng ngày càng đen.