Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu, câm miệng!” Thiệu Chuẩn không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nói.
Khang Kế nghe được thánh chỉ mới dừng cái miệng mê mải cảm thán lại, quay đầu nhìn Thiệu Chuẩn. Vừa nhìn đã thấy không ổn rồi, Thiệu Chuẩn mặt càng đỏ lên, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề. Khang Kế có ngốc cũng biết Thiệu Chuẩn bệnh đã không ổn, lật đật chạy tới cúi người xuống, sờ sờ cái trán Thiệu Chuẩn, nóng dọa người.
“Đã khám bác sĩ chưa? Trong nhà có thuốc không?” Khang Kế tuy rằng sốt ruột, nhưng là sợ kinh động Thiệu Chuẩn đang bệnh, nhỏ giọng hỏi.
“Trong ngăn kéo có thuốc hạ sốt.” Thiệu Chuẩn chỉ chỉ phương hướng.
Chờ khi Khang Kế tìm được cái gọi là thuốc hạ sốt trong một đống thuốc lớn, chạy tới, Thiệu Chuẩn đã ngất đi. Đẩy vài cái cũng không thấy tỉnh, đầu càng ngày càng nóng, hồng thành một mảnh. Nhớ tới mẹ nói, trước đây phát sốt cũng có thể khiến người chết, Khang Kế vừa lo lắng lại vừa sợ hãi. Bất chấp tất cả, cõng Thiệu Chuẩn nóng đến dọa người chạy về hướng bệnh viện.
Chờ Thiệu Chuẩn tỉnh lại, đã là buổi chiều. Phát hiện mình nằm trên giường ở bệnh viện, trên tay còn có kim, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy Khang Kế ghé vào bên giường đang ngủ gật. Vốn không định kinh động đến hắn, nhưng Thiệu Chuẩn thật sự không nín được. Cũng vô nước biển một ngày rồi, tất cả đều là nước, một chút cũng chưa thải ra ngoài nữa kia.
“Ê…” Tiếng Thiệu Chuẩn hơi nhỏ, nhưng vẫn là làm cho Khang Kế luôn trong trạng thái lo lắng tỉnh lại: “Sao rồi? Sao rồi? Lại sốt ư?” Nói, rồi nhanh tay nhanh chân đưa tay sờ trán, ngón tay một mảnh mát rượi, mới xem như yên lòng. Lấy khăn mặt cho Thiệu Chuẩn lau mồ hôi, mới phát hiện Thiệu Chuẩn đã tỉnh táo, hơn nữa nghẹn đỏ mặt, chỉ nhìn chính mình.
“Sao rồi? Rõ ràng không sốt, sao mà mặt còn đỏ như vậy?” Khang Kế lẩm bẩm một mình, lại muốn đưa tay sờ mặt đỏ của Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế một bộ ngốc nghếch, thật sự thẹn quá thành giận. Trừng mắt liếc Khang Kế một cái, quay mặt, tự mình dùng sức đứng dậy. Nhưng dù sao cũng là cơ thể mềm nhũn, tay một phát không chống đỡ nổi, mắt thấy sẽ một lần nữa ngã lại giường bệnh. May mà được Khang Kế một phen giữ lấy, cuối cùng là ngã vào trong lòng Khang Kế.
Khang Kế ôm rồi sẽ không buông tay, rất sung sướng nói: “Cậu muốn làm gì thì nói với mình. Bác sĩ nói, cậu tạm thời sẽ không có sức lực.”
“Tôi muốn đi nhà vệ sinh.” Thiệu Chuẩn cắn răng thấp giọng nói.
“Đi nhà vệ sinh?” Khang Kế suy nghĩ một hồi, mới nhắc bình nước biển lên, đỡ Thiệu Chuẩn từng bước từng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa dùng khẩu khí oán giận lẩm bẩm: “Ầy, đi tiểu thì đi tiểu, nói phức tạp như vậy.”
Thiệu Chuẩn nếu không phải đang mắc, nhất định bị Khang Kế làm tức chết, giờ này khắc này lại chỉ có thể trợn mắt cho qua. Đến bên cạnh bồn tiểu, Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế vẫn là kề sát mình làm như không sao cả, biểu tình vui sướng nhìn mình, không khỏi cả giận nói: “Cậu quay qua bên kia!”
Khang Kế chớp chớp đôi mắt vô tội, nói: “Nhưng nếu mình không đỡ cậu, sợ cậu sẽ ngã đó!”
Thiệu Chuẩn vừa sinh lý gấp gáp, cùng lúc lại bị tính cách ngốc nghếch thần kinh thô của Khang Kế chọc đến, lần đầu tiên trong đời, lớn tiếng nói chuyện: “Cậu nhìn tôi, tôi đi tiểu không được!!!”
Khang Kế phản ứng lại, ngượng ngùng quay đầu đi. Hứ, làm ơn mắc oán. Khang Kế nghe tiếng Thiệu Chuẩn đi tiểu, một mặt buồn rầu cảm thán cho chính mình, một mặt cảm giác trở lại, nghĩ đến thân thể Thiệu Chuẩn, đột nhiên có chút thẹn thùng.
Rửa tay trở lại phòng bệnh, Thiệu Chuẩn một chút cũng không muốn để ý Khang Kế. Nằm ở trên giường, mặt xoay về bên kia, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Thiệu, Thiệu Chuẩn, ăn một chút gì đi, cậu một ngày rồi chưa ăn.” Khang Kế biết mình làm cho Thiệu Chuẩn giận rồi, trong lòng rất là ảo não. Hận chính mình ngốc, lại không biết cứu vãn sao đây, nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói.
“Tôi không ăn. Cậu báo mẹ giúp tôi. Tiền thuốc men tôi sẽ nói mẹ trả cho cậu. Cám ơn cậu đã đưa tôi đến.” Thiệu Chuẩn đẩy ra hộp cơm giữ nhiệt mà Khang Kế đưa qua, lạnh lùng nói.
Trong lòng Khang Kế thật là khó chịu, mấy tháng tới nay tích lũy bao vui sướng, lần này toàn bộ hóa thành tro tàn. Chính mình nhờ mẹ tự tay làm cá nấu cháo, mẹ nói người truyền nước biển ăn cái này là tốt nhất rồi, vừa ấm vừa bổ. Mình thích ăn nhất là cháo cá mẹ nấu, nhưng vì cậu ấy mà một miếng cũng chưa ăn vụng. Nhưng là, tấm lòng của mình, trước mặt cái tên tim lạnh mặt lạnh này tất cả đều là chó má, không, chó má cũng không bằng.
Khang Kế nói như thế nào vẫn là một cậu nhóc, lòng tự trọng là rất mạnh. Hơn nữa hắn ở trong nhà, lớn đến như vậy còn không có bị người nào dùng loại thái độ lạnh lùng này cự tuyệt. Hơn nữa bản thân còn là ý tốt. Khang Kế uất ức hết sức, lại không có cách nào trả đũa. Thứ nhất Thiệu Chuẩn chính là người mà mình dưỡng mộ, thứ hai Thiệu Chuẩn hôm nay còn là bệnh nhân. Khang Kế chính là trong lòng thích Thiệu Chuẩn, nhưng có thích nhiều đến đâu thì cảm giác tổn thương tự tôn trước mắt cũng vô pháp thừa nhận. Khang Kế không thể lại mặt dày mày dạn đứng ở đây nữa.
Cất hộp cơm, từng chút từng chút lần lượt dọn xong, nhẹ nhàng xoay người, Khang Kế giả ra một vẻ mặt mà bản thân không bao giờ muốn làm, cười theo khuôn phép, nói: “Thiệu Chuẩn đồng học, mình đi về trước, sẽ báo cho cô giáo Vương. Cậu nếu có chuyện gì thì nhấn chuông, y tá sẽ đến giúp cậu. Tạm biệt.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Thiệu Chuẩn vốn đang là đang buồn phiền, nhưng thấy Khang Kế đột nhiên thay đổi thái độ đi khỏi, có chút ngây ngốc. Một trận hồi tưởng lại, hôm nay Khang Kế đến, làm tất cả mọi việc đều là vì mình, ngoại trừ phản ứng ngốc nghếch một chút, mình cũng không tất yếu phải giận thành thế này. Bản thân mình từ nhỏ bồi dưỡng ra khả năng bình tĩnh tự giữ đã đi nơi nào rồi? Nếu để cho ma ma nhìn thấy, nhất định sẽ mắng mình mất thôi. Làm sao lại cố tình khăng khăng phát hỏa lớn với Khang Kế như vậy? Nhất là lúc rõ ràng phải cảm ơn cậu ta.
Chẳng lẽ là bởi vì… Khang Kế cư nhiên là tác giả thư tình mà mình tâm tâm niệm niệm, khiến mình cả kinh, cho nên mới giận chó đánh mèo?! Giận chó đánh mèo, đúng vậy, giận chó đánh mèo. Thiệu Chuẩn có chút ảo não, đối với điểm ấy bản thân cảm thấy rất bất lực. Cho dù Khang Kế chính là người viết thư tình, thì đã sao? Thư tình mà thôi, chỉ cần mình biểu hiện tốt một chút, về sau có bó lớn thư tình để nhận, làm gì để ý một cái này?
Mình không thể bị một tên nam sinh tác động tâm tình được. Thiệu Chuẩn hung hăng nói với bản thân như vậy. Nhưng là, một khi nghĩ đến ánh mắt bi thương trước khi rời đi của Khang Kế, lại có chút dao động. Bản thân quả thật không đúng, nam tử hán nên là dũng cảm đối mặt, thừa nhận sai lầm. Được rồi, được rồi. Động nghìn vạn ý niệm trong đầu, cũng không thể xua ánh mắt tội nghiệp ấy của Khang Kế ra khỏi đầu. Thiệu Chuẩn quyết định, chuyện thứ nhất sau khi trở lại trường, chính là trịnh trọng xin lỗi và cảm ơn Khang Kế. Chuyện thứ hai, chính là không bao giờ nữa để ý đến cậu ta nữa.
Mới vừa hạ quyết tâm, chợt nghe thấy cái bụng ọt ọt kêu, ngẫm lại vừa rồi không ăn cháo cá kia nó dường như thật sự thơm lắm, càng nghĩ càng đói, cũng càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có phần quá đáng. Đang nghĩ, nhìn thấy ma ma vẻ mặt lo lắng tới rồi, Thiệu Chuẩn nhanh chóng thu hồi biểu tình hoảng hốt của mình, bày ra khuôn mặt tươi cười an tĩnh như thường lệ.