Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba giờ chiều thứ 5, trên cầu vượt Nhị Hoàn.
Bên lề đường đậu một chiếc Range Rover Evoque màu trắng sáng loáng đang gặp trục trặc, nắp capo bị bật mở, chủ xe đang cong thắt lưng ngó vào bên trong kiểm tra động cơ nào có vấn đề.
Range Rover Evoque
Dòng xe qua lại tấp nập, trong đó có nhiều lái xe là đàn ông chạy ngang cũng không tập trung được phải ngó nghiêng tới bên này vài lần, mở miệng ra là tấm tắc khen xe đẹp mà người cũng đẹp. Ánh mặt trời vào cuối thu không còn gắt, lại thêm vài phần nhu hòa, hắt lên mái tóc nâu gợn sóng dài tới ngang vai cùng một bên mặt nghiêng nghiêng trắng nõn của người nọ, trong thoáng chốc, tựa như một bức tranh đẹp đến mơ màng. Nhờ những vầng sáng mộng ảo của buổi chiều thu lãng mạn làm nền, càng tăng thêm sức hấp dẫn không thể rời mắt.
Bộ đồ đen chất liệu da cao cấp bao lấy thắt lưng mảnh khảnh gợi cảm, cùng hai chân thon dài thẳng tắp, đôi boots Martin cổ ngắn nạm đinh được kết hợp với chiếc khóa nhỏ ánh bạc bên hông hình logo đặc trưng của hãng hàng hiệu C, một bên gương mặt càng thêm tô điểm bởi chiếc khuyên tai kim cương dưới ánh chiều tà lóe lên lấp lánh.
Nhưng đáng tiếc, mỹ nhân nọ đang chúi mặt vào thùng xe, muốn chiêm ngưỡng thêm cũng chả được.
“Người đẹp,” chốc lát một chiếc Lexus SUV dừng lại, người đàn ông lái xe hạ cửa kính, nhiệt tình đến gần hỏi thăm “Cần hỗ trợ gì không?”
Mỹ nhân nọ đứng thẳng lưng lên, quay đầu nhìn đối phương.
Ngay giây phút đó, chủ xe SUV nhất thời sửng sốt, nhưng lòng thì đang có trăm hoa đua nở, nai con nhảy tung tăng loạn xạ, mặt mỹ nhân thật cmn đẹp, mắt to, mũi cao thon, bờ môi mỏng phiếm hồng, ngực cũng… à ừm… có gì đó sai sai.
Mỹ nhân ngực phẳng nhíu mày, mặt có vẻ khó chịu, than thở một câu: “Thị lực anh có vấn đề hả? Tôi giống phụ nữ chỗ nào?”
Chủ xe SUV: “…” Ngoài vòng một ra, chỗ nào cũng giống nha.
Nụ cười trên mặt mỹ nhân cứng ngắc, nói: “À, phiền anh giúp tôi nhìn hộ xem, nãy giờ tôi tìm mãi mà không ra, còn đang có việc gấp nữa, sợ không kịp thời gian… Cảm ơn anh trước.”
Trong lòng chủ xe SUV còn đang hỗn loạn với mớ suy nghĩ, cũng bèn mở cửa bước xuống, vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật nhìn lại mỹ nhân vài lần, mới tiếc hận xác định người này đúng là cùng giới tính với mình rồi.
Thấy hắn còn mang vẻ mặt cổ quái, nhưng vẫn chui vào gầm xem xét động cơ, Phương Sĩ Thanh lúc này mới thoáng thở ra nhẹ nhõm.
Chiếc này vài hôm trước đã bị tình trạng khó khởi động, mà hắn vẫn trì hoãn chưa chịu đem đi sửa, lê lết tới tận bữa nay, giữa trưa này phải dự một buổi tiệc. Đợi đến lúc kết thúc cũng đã quá muộn, mà 4 giờ chiều công ty còn mở cuộc họp quan trọng, vừa bước chân ra khỏi khách sạn, liền hỏa tốc cong đít chạy bắn về, ai dè nó lại lựa ngay thời điểm lửa xém lông mày này mà dở chứng.
Sau vài phút, người qua đường “nhiệt tình” nọ chui ra đứng lên, tiếc nuối nói: “Không được rồi, tình trạng này phải thay linh kiện, cậu nên gọi 4S tới sửa đi.”
Phương Sĩ Thanh thấy một tay đối phương dính đầy dầu mỡ, tuy thất vọng nhưng biết cũng chẳng còn cách nào khác ngoài biện pháp này, lấy khăn ướt từ trong xe đưa qua, nói: “Cũng đành vậy, cảm ơn nha ông anh.”
Ngược lại, chủ xe SUV hơi ngượng ngùng: “Ầy, cảm ơn gì chứ, chưa giúp được gì nữa mà.”
Sau khi khách khí tạm biệt với nhau, Phương Sĩ Thanh bấm gọi trung tâm 4S, người qua đường nọ rửa rồi lau khô tay xong cũng lên xe chầm chậm rời đi.
Liên hệ được rồi, Phương Sĩ Thanh nhìn đồng hồ, gần 3 giờ 20 phút, giờ này mà còn phải đứng đây chờ người ta kéo xe về gara rồi sửa nữa, thì tới khi cuộc họp kết thúc cũng chưa chắc đã xong.
Nhìn một tên đàn ông còn cao hơn mình thành phụ nữ, Trịnh Thu Dương thấy mắt mình chắc chắn là bị đui rồi.
Chẳng qua, dù đã xác định mỹ nhân đích thị là nam, nhưng bề ngoài cũng đẹp quá mức. Lời nói cử chỉ tuy không có vẻ nữ tính, nhưng cách ăn diện thật không giống với đám đàn ông to lớn thô kệch chút nào, nếu không để ý tới ngực và giọng nói, mà chỉ nhìn thoáng qua ai cũng sẽ cho rằng đây chắc chắn là một em mỹ nhân chân dài tới lách.
Trong đầu nghĩ vậy, mắt đã nhịn không được ngía qua gương chiếu hậu, thấy mỹ nhân còn đang đứng phía trước đầu xe, ngó nghiêng xung quanh có vẻ sốt ruột.
Phương Sĩ Thanh đang nghĩ cách để giải thích với lãnh đạo lý do mình đi trễ thế nào, lại thấy chiếc Lexus mới rời đi vừa nãy tự dưng quay dầu lại.
Vẻ mặt hắn hơi khó hiểu nhìn người kia tới gần.
Người nọ nhấn nút hạ kính xe xuống, hỏi hắn: “Này, cậu đang có việc gấp lắm hả?”
Phương Sĩ Thanh mờ mịt, chớp chớp mắt: “…Hả?”
Đối phương nói: “Nếu cậu có việc quan trọng thì cứ lái xe tôi đi giải quyết trước, tôi giúp cậu chờ 4S tới.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Bèo nước tự nhiên đụng nhau, người nọ thò tay qua cửa sổ, vỗ vỗ lên cửa xe: “Nào, cứ lấy nó đi trước đi, tôi ở đây trông xe giúp cậu.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Thấy hắn bên này còn chưa kịp phản ứng, người kia lại nhắc: “Ài, biểu tình gì đây? Tôi chính là công dân gương mẫu đó nha. Nè, cậu xem, đây là giấy tờ xe, người trong hình là tôi, đúng không? Còn có hộ chiếu, giấy căn cước nữa, cậu nhìn rõ đi, không sai chứ?”
“Không sai…” Phương Sĩ Thanh đưa giấy tờ trả lại, hỏi: “Trịnh Thu Dương?”
Trịnh Thu Dương gật gật đầu, cười hì hì nói: “Xác minh luôn đi? Cậu cũng đem giấy tờ xe, hộ chiếu với giấy căn cước của cậu ra đây cho tôi xem.”
Phương Sĩ Thanh còn bất động ngay đơ ra đó, hắn thật chưa hiểu nổi tình huống này là sao đây.
Trịnh Thu Dương khoát tay tựa lên cửa sổ xe, hối thúc hắn: “Chẳng phải cậu đang vội hả? Mới rồi còn gấp lắm mà.”
Bấy giờ Phương Sĩ Thanh mới lấy lại tinh thần: “Nhưng mà, tôi có quen anh đâu…”
“Tôi cũng đâu quen cậu.” Trịnh Thu Dương ra chiều đương nhiên nói: “Còn chẳng phải có duyên sao? Tôi tiện thể thấy cậu có chuyện gấp, mà đúng lúc tôi cũng đang rảnh, cứ lấy xe của tôi đi trước đi, tôi ở đây đợi 4S tới sửa cho, chờ cậu xong việc hai ta đổi lại, được chứ hả?”
Phương Sĩ Thanh hoàn toàn không bắt kịp nổi nhịp tư duy khác thường của đối phương, trong đầu cứ ù ù cạc cạc cho rằng có gì đó không đúng ở đây, mà không rõ không đúng chỗ nào.
…
Chạng vạng 6 giờ rưỡi, Phương Sĩ Thanh vừa kết thúc cuộc họp, lấy di động ra bấm gọi dãy số mới lưu trong danh bạ, hẹn Trịnh Thu Dương địa điểm đổi lại xe.
So với chiếc Range Rover của hắn, thì xe của Trịnh Thu Dương còn có phần đắt hơn. Tuy nảy sinh những chuyện hôm nay đồng nghĩa với việc hắn nợ người ta một cái nhân tình, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy việc gặp gỡ Trịnh Thu Dương chiều nay mới quái lạ làm sao.
Sau khi cúp điện thoại, hắn mặc áo khoác rời khỏi văn phòng, không ngờ tới bãi đỗ xe lại gặp Viên Thụy.
Viên Thụy là người mẫu vào nghề từ năm 18 tuổi, có diện mạo tốt, chiều cao đạt chuẩn, đủ tố chất, nhưng hoạt động trong giới đã nhiều năm vẫn chưa tạo được tiếng tăm nào, mắt thấy tuổi đang dần dần lớn sắp bỏ qua tuổi hoàng kim của người mẫu, năm trước mới bắt đầu lên kế hoạch tiến quân vào giới giải trí. Vừa khởi động có nhận vài vai nam phụ quần chúng, song từ đầu năm đến giờ vẫn chưa kiếm thêm được hợp đồng nào, quá nhàn rỗi thành ra thu nhập ít tới đáng thương, bèn phải quay về với nghiệp cũ, chụp vài shot ảnh cho các tạp chí.
Thời điểm chụp ảnh bìa cho tạp chí thời trang《Ấn tượng JOY》do hắn làm chủ biên, Phương Sĩ Thanh với cậu ta mới chính thức biết nhau.
Phương Sĩ Thanh là chủ biên của tòa soạn, bình thường cũng ít khi phải tự đến studio giám sát hậu kỳ, lúc hứng lên lại trúng ngay buổi chụp của Viên Thụy, sau đó hai người cứ thế qua lại lâu ngày sinh tình… làm gì có.
Hắn đang trong lúc tuổi nổi loạn, ấm đầu đi để ý Viên Thụy nhưng Viên Thụy không để ý hắn.
Hắn điên cuồng cắm đầu theo đuổi người ta suốt hai tháng trời, từ điện thoại, tin nhắn, đến weibo, QQ… đều bị oanh tạc, sau là tặng hoa, kim cương, hàng hiệu cao cấp, cuối cùng còn tính tặng cả xe… Tới đây thì vó ngựa cũng chịu dừng chân, hắn còn chưa kịp tặng xe thì đã nghe được tin Viên Thụy nhận lời ký hợp đồng.
Phương Sĩ Thanh là con trai út độc nhất trong một gia đình có truyền thống giáo dục, ba mẹ đều làm giảng viên đại học, trên hắn còn một người chị chênh nhau 8 tuổi, là một người xuất sắc ở mọi mặt. Ngoại hình hắn lớn lên nổi bật, từ nhỏ lại được gia đình dọn sẵn đường đi nước bước, đừng nói tới chuyện té ngã, ngay cả việc vấp phải cục đá còn chưa có đâu. Trải qua hai lần tình trường ngày trước, đều do hắn chủ động, vừa mở miệng biểu lộ ý tứ là đối phương liền đỏ mặt ngượng ngùng giao ngay bàn tay nhỏ xinh cho hắn.
Tới khi gặp phải Viên Thuỵ, hết lần này tới lần khác từ chối nhận tấm lòng thành của hắn, thì làm sao hắn có khả năng chịu thua từ bỏ được, lắm lúc hắn cũng tự hỏi dựa vào cái gì mà mình lại kiên trì được tới vậy?
Viên Thụy mặt nhăn mày nhó cả nửa ngày, mới nói: “Phương chủ biên, nói thẳng với cậu, tôi có bạn trai rồi, à không, là bạn giường cố định.”
Mặt Phương Sĩ Thanh tỏ vẻ khó tin, trước đó rõ ràng hắn đã hỏi thăm qua hết rồi, xác định Viên Thụy còn độc thân mới bắt đầu theo đuổi cậu ta mà.
Viên Thụy nói tiếp: “Tôi không cố ý giả độc thân đâu, tại tôi với anh ấy vừa quen nhau, cũng mới được vài ngày thôi hà.”
Phương Sĩ Thanh hơi buồn bực, hỏi: “Người kia có điểm nào tốt hơn tôi?”
Viên Thụy đáp: “Nói thật, giữa cậu với người kia, tôi cũng có hơi do dự…”
Phương Sĩ Thanh nghe mà đắng hết cả mề, lần trước Viên Thụy chưa thẳng thắn từ chối hắn, thì ra là còn lưỡng lự giữa hai lựa chọn!
Có thể do nghĩ lại ngày nào còn làm trong giới thời trang phức tạp này, là về sau còn có khả năng chạm mặt nhau, Viên Thụy cũng không muốn làm quan hệ với hắn trở nên gay gắt, sau cùng nhã nhặn nói: “Phương chủ biên, cậu thật sự rất được…chỉ có điều tôi thích người yêu cao hơn mình cơ.”
Phơng Sĩ Thanh: “…”
Bỏ giày ra hắn cao 1m87, Viên Thụy không mang gì đã cao 1m89,5. Loại lý do để từ chối này, cũng thật…ha ha ha…cái định mệnh!!!
Sự việc này đã trôi qua được hơn nửa tháng, 20 ngày rồi hắn chưa gặp lại Viên Thụy. Rốt cuộc ông trời thích trêu ngươi, chuyện hãy còn như mới vừa hôm qua sao có thể quên nhanh vậy được, giờ gặp, tim hắn lại đập liên hồi, không nén được rung động.
Viên Thụy mới bước xuống xe, đang cúi đầu gọi điện thoại, vẫn chưa nhìn thấy hắn.
Phương Sĩ Thanh do dự một phút, quyết định vẫn qua chào hỏi như thường lệ, lúc hắn sắp mở miệng thì người lúc đầu còn đang nhỏ giọng kia bỗng dưng tăng cao âm lượng: “Anh không muốn ly hôn tôi cũng chấp nhận! Giờ lại nói vậy! Anh đang đùa với tôi sao? Đó giờ anh xem tôi là cái gì?”
Không biết trong điện thoại người bên kia nói thêm gì, Viên Thụy lại hạ giọng, âm điệu có chút nhỏ nhẹ như lấy lòng.
Nói cả nửa ngày, PK bắn rụng hắn là một tên đàn ông đã kết hôn? Phương Sĩ Thanh cau mày, trong lòng có chút khinh thường. Chuyện ngoại tình này không chỉ ảnh hưởng đến cánh phụ nữ, mà còn gây hậu họa vô cớ tới những người đồng tính vốn còn chưa được xã hội tiếp nhận, chỉ tổ hại người hại mình.
Viên Thụy đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Sĩ Thanh, sắc mặt liền đỏ lên xấu hổ. Phương Sĩ Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, chủ động chào hỏi: “Giờ này tan tầm hết rồi, sao còn ở đây?”
Viên Thụy vội vã cúp điện thoại, vẻ mặt cực mất tự nhiên, cố gắng bình tĩnh nói: “Mấy hôm trước có vài tấm chụp không đạt, người nhiếp ảnh hẹn tôi tới chụp bổ sung.”
“À, ra là vậy.” Phương Sĩ Thanh làm bộ như không để ý đến cậu ta, cầm chìa khóa đến mở cửa xe, vừa nói: “Vậy cậu lên đi, gặp lại sau.”
Viên Thụy gật gật đầu, nhìn chìa khóa xe Lesux trên tay hắn, hỏi: “Đổi xe rồi hả?”
Phương Sĩ thanh cũng không muốn giải thích nhiều, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không, của bạn.”
Viên Thụy liếc hắn một cái, giọng điệu có chút vi diệu: “Bạn trai?”
Phương Sĩ Thanh không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, trả lời có hay không cũng không phải đáp án thông minh. Thế nên hắn lựa chọn không trả lời là tốt nhất, ra vẻ huyền bí, nở một nụ cười sâu không lường được.