Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi gọi điện cho Dương Ẩn Chu, Hứa Chi vẫn chưa kịp chuyển hướng ánh mắt khỏi đôi mắt bị bỏng của Sơ Y thì cảnh sát đã quay trở lại và khống chế được Lục Kiếm Thành.
Cảnh sát hỗ trợ gọi xe cấp cứu 120 đưa Sơ Y tới bệnh viện. Họ thông báo với Hứa Chi rằng đã tìm thấy Lục Kỳ, hiện đang bình an vô sự trên xe cảnh sát.
Vở kịch đêm nay cuối cùng cũng hạ màn. Cô mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nhưng vẫn phải về đồn cảnh sát để làm bản tường trình.
Lên xe rồi Hứa Chi mới phát hiện điện thoại của Sơ Y vẫn còn trong tay mình. Cô tưởng cuộc gọi đã tự động ngắt nhưng thực ra vẫn đang kết nối, kéo dài đến hơn 20 phút.
Vì mọi chuyện diễn ra quá hỗn loạn nên cô không kịp để ý. Giờ mới nhớ ra, cô ngượng ngùng nói với người ở đầu dây bên kia: “Xin chào, em là Hứa Chi. Điện thoại của Sơ Y đang ở chỗ em, em quên bỏ lại vào túi của cậu ấy. Về chuyện tối nay… Xin lỗi… Thật sự rất xin lỗi… Em không cố ý…”
Gặp phải chuyện như vậy, Hứa Chi cũng rất khổ sở. Cô cũng chỉ là một cô gái mới ra trường được 3 năm, lần đầu tiên trải qua tình huống này.
Đầu dây bên kia, Dương Ẩn Chu bình tĩnh nói: “Đừng khóc, anh đang trên đường tới bệnh viện. Em nói anh biết có phải cô ấy được đưa tới Bệnh viện số 2 ở đường Hoài Bắc không?”
“Vâng, đúng rồi.” Hứa Chi vội vàng gật đầu. “Sau khi em xử lý xong bên này, em sẽ mang điện thoại qua cho anh.”
“Không cần.” Dương Ẩn Chu vẫn giữ giọng điệu bình thường. “Em giữ điện thoại đã, anh qua bệnh viện xem là được rồi. Nếu không có việc gì thì em về nghỉ ngơi trước đi.”
“Nhưng mà…”
“Có anh ở đây, tạm thời cô ấy chưa cần dùng điện thoại đâu. Ngày mai em qua thăm cô ấy cũng được.”
“Vâng… Em thật sự xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho hai người.” Hứa Chi đành ngắt máy trong bất lực.
Sơ Y gặp chuyện lớn như vậy mà Dương Ẩn Chu không hề trách móc hay oán hận cô một câu nào. Anh còn thông cảm cho hoàn cảnh và bảo cô về nghỉ ngơi. Điều đó càng khiến cô thêm ngượng ngùng, về nhà cả đêm không ngủ được vì áy náy.
Tới bệnh viện, Tiểu Trần giúp Dương Ẩn Chu hỏi thăm và nhanh chóng tìm được phòng của vợ anh.
Khi Dương Ẩn Chu đẩy cửa phòng bệnh và nhìn thấy Sơ Y, cô vẫn mặc bộ quần áo sáng nay ra khỏi nhà, giờ lấm lem bẩn thỉu. Đôi mắt được băng bó kỹ, cô ngồi trên giường, cằm tựa đầu gối, tay vò nhàu ga giường, ngơ ngẩn như một búp bê sứ dễ vỡ. Cô im lặng đến mức ngay cả khi có người vào phòng cũng không hay biết.
Anh vừa bước vào được hai bước, chưa kịp nhìn kỹ cô thì đã bị y tá gọi: “Xin hỏi anh là người nhà bệnh nhân phải không?”
Anh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Bác sĩ có việc cần gặp, anh qua đó một chút.” Y tá dặn xong rồi đẩy xe vào tiêm thuốc cho Sơ Y.
Khi Dương Ẩn Chu trở lại, Sơ Y đã được truyền nước, nằm gối đầu nghỉ ngơi trên giường.
Nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn, buổi tối trở lạnh. Sợ cô bị cảm, anh cẩn thận định nhấc cánh tay bị thương của cô đặt vào trong chăn, nhưng cô giật mình né tránh, giọng giận dữ: “Anh đừng chạm vào em được không? Có gì cứ nói, em tự làm được.”
Dương Ẩn Chu lúng túng để tay lơ lửng giữa không trung, khóe mắt nhìn cô đau đớn đến nghẹn lại. Thấy cổ tay cô có vết bầm lớn, anh chạm nhẹ và dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh đây.”
Nghe thấy giọng anh, Sơ Y lập tức ngừng phản kháng. Cô hít hít mũi, nỗi ủy khuất dâng lên khiến cô không kìm được nước mắt, băng gạc loáng thoáng ướt đẫm.
Dương Ẩn Chu nhớ lời dặn của bác sĩ, xoa đầu an ủi cô: “Đừng khóc, không tốt cho việc hồi phục đâu.”
Sơ Y không tài nào ngừng khóc, vô thức muốn dụi mắt. Vai run run hỏi: “Sao giờ anh mới đến? Em đợi ở đây lâu lắm rồi.”
Dù bị kẹt xe chậm trễ nhưng Dương Ẩn Chu không giải thích, chỉ nói: “Xin lỗi em, là anh đến muộn, lỗi tại anh.”
“Em tưởng họ không báo cho anh. Mới hỏi y tá thì họ bảo anh đã đến, nhưng em đợi mãi không thấy anh vào tìm em.”
Dương Ẩn Chu nói: “Anh vừa nói chuyện với bác sĩ một lát.”
“À…” Sơ Y dù không nhìn thấy nhưng vẫn đưa tay dựa dẫm sờ tay anh, sờ áo anh, sờ mặt anh, rồi đứng dậy ôm lấy anh.
Dương Ẩn Chu để mặc cô tùy ý, cúi người xuống để cô ôm với tư thế khiến lưng anh đau nhức, vỗ nhẹ lưng cô và hỏi: “Mắt còn đau không em?”
Sơ Y không biết anh phải giữ tư thế đó khó chịu đến mức nào, dựa vào vai anh lắc đầu: “Không đau. Em bao giờ mới khỏi? Bây giờ nhìn không thấy gì hết, em không thích cảm giác này. Liệu có thể sẽ không bao giờ khỏi không anh?”
“Không đâu.” Dương Ẩn Chu không ngại bẩn, hôn nhẹ lên má cô. “Đừng dọa mình thế. Em còn phải vẽ tranh mà, đúng không? Bác sĩ nói một tuần sẽ khỏi.”
Sơ Y bĩu môi: “Phải đợi cả tuần à? Không nhìn thấy gì thì em chẳng làm được gì cả.”
“Em muốn làm gì nào?” Dương Ẩn Chu dỗ dành. “Đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây mà.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tiểu Trần xách nhiều túi lớn nhỏ bước vào, gãi đầu nói: “Thưa sếp, em không biết bà chủ có nằm viện không nên mua một ít đồ dùng sinh hoạt. Anh xem có dùng được không?”
Dương Ẩn Chu chỉ về phía trước: “Để lên tủ kia đi.”
“Vâng, không có việc gì nữa thì em về nhé?”
“Ừ.”
Dương Ẩn Chu đỡ cô nằm xuống, định đứng dậy lấy khăn lau tay cho cô rồi thoa thuốc, nhưng vừa đứng lên đã bị Sơ Y nắm lại hỏi: “Anh định đi đâu?”
Dương Ẩn Chu cười bất lực: “Lấy khăn lau tay cho em thôi, anh quay lại ngay.”
Sơ Y nghe vậy mới chịu buông tay: “À, em tưởng anh có việc phải đi đâu.”
Đúng như lời anh nói, chưa đầy một phút sau Dương Ẩn Chu đã quay lại với chiếc khăn ẩm, ngồi xuống cẩn thận lau khô cổ tay cho cô, rồi lấy thuốc mỡ bác sĩ kê thoa lên vết thương.
Chưa kịp chăm sóc xong, có Dương Ẩn Chu bên cạnh nên Sơ Y thả lỏng tinh thần và nhanh chóng thiếp đi.
Dương Ẩn Chu ở lại bệnh viện thêm một lúc thì có người gõ cửa. Mở ra thì thấy hai cảnh sát.
Cảnh sát đã được thông báo trước, biết rằng trong hai nữ nạn nhân có một người là vợ của một Phó Cục trưởng Bộ Ngoại giao. Thấy người mở cửa mặc vest đắt tiền, khí chất bất phàm, họ nhanh chóng nhận ra đây chính là vị Phó Cục trưởng được nhắc đến.
Họ lễ phép chào hỏi: “Xin hỏi, anh là người nhà của chị Sơ Y phải không? Chúng tôi có thể vào làm việc sơ bộ và hỏi một vài thông tin được không?”
Dương Ẩn Chu chặn họ lại, giọng lạnh nhạt: “Ngày mai quay lại. Hoặc bây giờ các anh có thể kể cho tôi, với tư cách người nhà nạn nhân, những gì các anh đã biết về vụ việc, càng chi tiết càng tốt.”
Khi một Phó Cục trưởng đã mở lời, hơn nữa anh còn là chồng nạn nhân, đương nhiên có quyền được biết. Họ không dám chậm trễ, nhã nhặn đáp: “Được, chúng ta nói chuyện ở đâu ạ?”
Dương Ẩn Chu đóng cửa phòng, dứt khoát nói: “Tôi đi với các anh.”
“Đi đâu ạ?”
“Đồn công an.”
Trước khi đi, Dương Ẩn Chu để điện thoại cá nhân lại bên cạnh Sơ Y, mang theo điện thoại công việc. Anh dặn y tá nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, rồi lái xe thẳng đến đồn công an.
Vụ việc này gây náo động lớn. Nơi xảy ra sự việc chủ yếu là khu dân cư, nghe nói có người quay video từ trên lầu và đăng lên mạng, khiến dư luận xôn xao.
Tranh cãi bao gồm đánh giá về Sơ Y và Hứa Chi, về cha của Lục Kỳ – kẻ bạo hành, và cả hai người đàn ông đứng nhìn từ đầu. Mạng xã hội bàn tán sôi nổi.
Mọi người bình luận:
“Khu này vốn rất loạn, bên cạnh có khách sạn toàn học sinh bỏ học và thanh niên lông bông. Mỗi lần đi qua đều ồn ào, chẳng ai quản cả!”
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe đâu là vợ cả đánh tiểu tam, chồng bị bắt quả tang ngoại tình nên đánh vợ. Người bị giữ chắc là vợ anh ta? Tsk tsk…”
“Này mấy bạn đừng bịa đặt nữa được không? Kiểu ‘nghe nói’ không có bằng chứng mà được hơn nghìn like, người like có tâm lý gì vậy? Hai cô gái trẻ đẹp thế này, đáng để vì một thằng đàn ông như kẻ giết người mà sống chết sao? Chỉ có đàn ông các anh mới nghĩ vậy thôi, ngày nào cũng tưởng tượng hai người phụ nữ đánh nhau vì các anh!”
“Hai anh chàng đứng cạnh hèn thật, thấy sắp xảy ra chuyện mới ra tay. Đàn ông gì thế? Hai người còn sợ một người, hèn vậy đó. Đặc biệt là anh chàng từ đầu đến cuối không giúp gì cả, thật sự quá đáng, ai yêu anh ta tôi khinh!”
“Tôi là bạn gái của anh chàng từ đầu đến cuối không ra tay giúp đỡ trong video. Giờ là ex rồi, cảm ơn người quay clip đã cho tôi thấy bộ mặt thật của người bên cạnh!”
…
Trên mạng có đủ loại đồn đoán, không ai biết sự thật là gì.
Sau một thời gian, một tài khoản tên “Ta chi ngươi một tiếng ngươi dám đáp ứng sao” đăng vài tấm ảnh chân thực về vết thương ở khuỷu tay và đầu gối, kể lại toàn bộ sự việc.
Bình luận bên dưới:
“Trời ơi! Thì ra là cô giáo!!!”
“Khách sạn bên cạnh đáng ra phải điều tra từ lâu rồi, bao nhiêu trẻ vị thành niên học hư ở trong đó!”
“Bảo sao cô bé muốn chạy, có ông bố như vậy ai chẳng chạy!”
“May là không sao, nhà trường nên thưởng thêm đi, thật không dễ dàng! Hiếm có giáo viên tận tâm như vậy!”
Việc Dương Ẩn Chu đến đồn công an đã kinh động đến cấp trên. Họ phải bò dậy khỏi chăn ấm giữa đêm khuya, vội vã chạy đến đồn làm việc ngoài giờ để tiếp đón.
Sau khi nghe toàn bộ diễn biến sự việc và xem hết đoạn camera giám sát, Dương Ẩn Chu liếc nhìn Lục Kỳ đang ngồi im lặng ôm cặp sách ở một góc, rồi hỏi ngay: “Lục Kiếm Thành đâu?”
“Bên này, mời anh đi lối này…” Có người chỉ đường cho anh. Vào phòng thẩm vấn, vừa mở cửa thấy người bên trong ngẩng đầu lên chậm rãi, chưa kịp phản ứng thì Dương Ẩn Chu đã sải hai ba bước vào trong và đạp thẳng vào người đó.
Hắn vốn đang ngồi trên ghế, bị đá ngã lăn cả người lẫn ghế xuống đất, đau đến kêu oai oái. Ngực bị một đôi giày da đen dẫm mạnh, khiến hắn không thở nổi: “Làm gì… Mày là thằng nào… À…”
Không chịu nổi phản ứng của hắn, Dương Ẩn Chu vung thẳng nắm đấm vào mặt hắn. Hắn đau đến kêu rên, tay bị khống chế không thể phản kháng: “A a… Đệt… Mày rốt cuộc là ai… Ở đây mà dám đánh người à… Có luật pháp không vậy… À… Con xin lỗi con xin lỗi… Đừng đánh nữa đại ca…”
Lục Kỳ ngồi trên ghế dài bên ngoài nghe tiếng kêu thảm thiết của ba mình vọng ra, nhưng không hề có chút xót xa nào.
Người trong đồn kéo Dương Ẩn Chu ra, khuyên: “Anh Dương à, đừng đánh nữa, không thì sẽ rắc rối đấy.”
Anh mới hả giận mà thu tay lại, nhưng vẫn không nhịn được đạp thêm hai cái nữa mới chỉnh lại vest bước ra ngoài. Trước khi đi, anh nhìn thẳng vào Lục Kỳ đang đỏ hoe mắt và nói: “Sắp xếp cho đứa nhỏ này một khách sạn đàng hoàng. Tiền tôi sẽ trả.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");