Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ hy vọng tràn đầy đến tuyệt vọng tột độ, đó là tâm trạng của Tần Vô Song trong những ngày này. Những năm gần đây nàng bị cầm tù, trái tim sớm đã vỡ nát, cho dù người kiên cường thế nào đi chăng nữa không không thể nào chịu đựng sự tra tấn dai dẳng đến vậy. Tần Vô Song tựa vào mép giường, nàng đã mất cảm giác, đôi mắt vô hồn mở to, bên trong phản chiếu ánh nến lay lắt.
Từ sau khi Ngôn Ngai Như đính thân, Tần Vô Song luôn giữ thái độ hoà hoãn với Ngôn Dạ Đình. Sau khi làm xong chuyện như tra tấn nàng muốn đi ngủ nào ngờ bị hắn ấn cổ xuống, ngón tay hắn đè lên mạch máu, cảm nhận nhịp đập sinh mệnh của nàng. Hắn điên cuồng cười rộ lên, sau đó lại rơi nước mắt: “Nàng đừng cho là ta không biết nàng và Tình Nhi đang toan tính điều gì! Nàng muốn thừa dịp ta không có ở đây để bỏ trốn sao? Đừng hòng! Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!”
Hắn cũng đau, cũng rất mệt mỏi, hắn cho rằng hai bọn họ có hài tử, tiếp xúc da thịt lâu dài sẽ làm nàng thay đổi ý nghĩ nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, nàng vẫn không buông bỏ suy nghĩ đó.
“Vì sao? Vì sao lại muốn bức ta? Chi bằng…Song Song, nàng chết đi…nàng chết đi…” Từng giọt nước mắt của hắn rơi trên mặt nàng, nhưng ngón tay đang ấn trên cổ nàng lại run lên bần bật, không thể xuống tay.
“Song Song, ta đúng là một kẻ nhu nhược! Đã biết bao nhiêu lần ta nhìn nàng ngủ say, mỗi lần ta đều nghĩ hay là cứ giết nàng đi rồi tự sát theo như vậy vĩnh viễn chúng ta sẽ ở bên nhau, nhưng ta lại không ra tay được, ta tiếc thương nàng, cũng tiếc thương ta, ha ha ha..”
Tần Vô Song nhìn hắn chằm chằm, Ngôn Dạ Đình không thể nhận được chút dịu dàng nào từ nàng, ngược lại, trong ánh mắt nàng toàn vẻ cương trực cùng mỉa mai, đâm thẳng vào tim hắn.
“Ngươi giết ta cũng tốt, ta sẽ uống canh Mạnh Bà, cho dù có đầu thai, ta cũng không muốn gặp lại ngươi!” Nếu hắn đã biết rồi thì nàng không cần giả vờ nữa.
Mấy ngày nay Ngôn Dạ Đình bị dụ dỗ vào mộng cảnh tuyệt đẹp, hắn cho rằng Tần Vô Song đã đồng ý ở cùng hắn, cho đến khi hắn cảm nhận Thiệu Tình có gì đó không đúng, trong lòng hắn liền sinh nghi. Thiệu Tình làm việc cẩn thận, hắn chỉ có thể dùng trực giác tích luỹ bao nhiêu năm để đi thăm dò chân tướng.
Hắn vốn không xác định được sự thật có như hắn nghĩ hay không, đêm đó hắn chỉ nghĩ sẽ thử Tần Vô Song một chút, nào ngờ kết quả lại khiến hắn tan nát cõi lòng.
“Nàng đừng mơ!” Ngôn Dạ Đình gầm nhẹ, sau khi hét lên, hắn lại cười, cười đến độ Tần Vô Song phải rùng mình: “Song Song, sao ta có thể để nàng chết được? Sao ta nỡ…Nàng không thể chết thật nhưng ta có thể làm cho Tình Tình nghĩ là nàng đã chết!”
Ngôn Dạ Đình lẩm bẩm tự nói: “Đúng, để cho nó nghĩ nàng đã chết, sau đó giấu nàng đi, đợi đến lúc nó gả vào Đông Cung rồi thì ta đưa nàng hồi kinh, nàng có biết, Thái tử phi mỗi năm chỉ được về thăm nhà một lần không? Nó sẽ không bao giờ biết được nàng vẫn còn sống! Nàng nói xem, nàng có thoát được không?”
“Ngôn Dạ Đình ta hận ngươi đến chết!” Tần Vô Song gào lên, tất cả hy vọng của nàng đều tan biến.
Những lời này Ngôn Dạ Đình đều nghe đến nhàm chán: “Không sao, chúng ta có thể sống thêm 20 năm nữa. Song Song, nàng nói đi nàng có muốn sống nữa không? Nàng có muốn để Thiệu Tình trở thành đứa không mẹ không? Nếu không muốn Tình Tình đau lòng thì nàng phải ngoan, ha?” Ngôn Dạ Đình cẩn thận quan sát nét mặt của Tần Vô Song, hắn nhìn thấy ngọn lửa phản kháng của nàng bị dập tắt, đột nhiên cảm thấy may mắn vì năm đó để lại Thiệu Tình bên người nàng.
Huyết thống mới là thứ ràng buộc tốt nhất.
Vốn dĩ hắn muốn giở lại trò cũ, đánh tráo hai nhi nữ nhưng thời khắc cuối cùng Tần Vô Song van xin hắn cho nên hắn dừng tay. Những năm gần đây hắn luôn nghi ngờ quyết định của mình lúc trước, giờ lại cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn.
Bởi vì nuôi dưỡng Thiệu Tình từ nhỏ đến lớn cho nên nó muôn đời trở thành vật uy hiếp của nàng.
Oa Ngưu: Hôm nay Quốc Công vẫn khiến người khác muốn giết hắn, nhưng tin tốt là hắn sẽ truy thê hoả táng tràng, hơn nữa lại không truy nổi.
Khả: Sao tui thấy tội cha nội này vậy ta????