Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mời sư bá vào!” Sau khi xác nhận thân phận của Tuyên Hằng, lúc này Thiệu Tình mới nhớ tới Tuyên Hằng còn bị nàng chặn ngoài cửa, nàng liền mở rộng cửa ý bảo Tuyên Hằng đi vào.
Lúc vào cửa Tuyên Hằng hơi nhăn mặt, một bên hắn gỡ mũ nón xuống, một bên hắn lấy thân phận trưởng bối nói: “Ngươi là Thiệu Tình? Sao ngươi lại không cảnh giác, tùy ý để nam tử xa lạ bước vào phòng của mình?”
“Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết!” Thiệu Tình thuận miệng đáp lại, nàng nhịn không được đánh giá hắn. Về tuổi tác, hắn hiện giờ lớn hơn Ngôn Dạ Đình một chút, nhưng dung nhan của hắn lại là bộ dạng của nam nhân phong hoa nhất thịnh, thoạt nhìn chỉ mới gần 30, có thể nói là thời gian đã rất ưu ái cho hắn.
Thiệu Tình kinh ngạc trước dung mạo anh tuấn tiêu sái của Tuyên Hằng, nhưng trong chớp mắt cái kinh ngạc kia trở thành kinh sợ, chẳng trách mỗi lần mẹ nhắc tới sư bá nàng luôn có cảm giác kì lạ nói không nên lời. Vị Tuyên sư bá này không thích hợp để giao thiệp với con người, chỉ bằng vài câu là hắn có thể doạ người khác chạy mất.
“Ngươi đừng học theo dáng vẻ của mẹ người, ngươi xem, có phải cuối cùng mẹ ngươi lại dẫn sói vào nhà không?” Ngữ khí Tuyên Hằng nghiêm khắc, ánh mắt hung ác, nếu là các cô nương khác thì đã chạy mất xác nhưng Thiệu Tình không sợ. Tần Vô Song đã nhắc tới vị sư huynh này vô số lần, nói hắn bề ngoài hung ác nhưng tâm lại rất hiền, mặt lạnh tim nóng.
Diện mạo Tuyên Hằng đoan chính, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, thân thể cao lớn cường tráng, nếu vẻ mặt hắn không hung ác thì diện mạo này rất được người săn đón. Đáng tiếc, quanh năm suốt tháng mặt hắn đều như vậy làm giảm hết ưu thế của dung mạo này.
“Sư bá dạy phải, mẹ đúng là đã dẫn sói vào nhà, vãn bối xin ghi nhớ, lần tới sẽ không cho sư bá vào cửa!”
Lúc nghe nửa câu đầu của Thiệu Tình, Tuyên Hằng có chút vui, đến nửa câu sau hắn lại cảm thấy bất lực giống như với Tần Vô Song năm đó.
Đúng là trẻ con khó dạy!
“Ngươi với mẹ ngươi chẳng khác gì nhau!” Tuyên Hằng liếc Thiệt Tình, trong giọng mang theo chút bất đắc dĩ.
“Những năm gần đây mẹ ngươi vẫn luôn bị xích chân sao?” Hai người ngồi xuống chiếc bàn trà đối diện nhau.
Vừa hỏi xong những lời này, Tuyên Hằng bất giác siết chặt nắm đấm.
“Vâng!” Thiệu Tình thầm than, những năm gần đây nàng luôn nghĩ mọi cách để truyền tin cho Tuyên Hằng nhưng Ngôn Dạ Đinh vẫn luôn canh chừng nghiêm ngặt, ngay cả mượn tay Tân An và Mục gia cũng không được, cho đến nay là vì nàng có Liên Dung giúp đỡ cho nên mới truyền thư đến cho Tuyên Hằng được.
Phủ Quốc Công lúc trước là do lão phu nhân nắm quyền, sau này lão phu nhân chết đi, Ngôn Dạ Đình cho dù có quét dọn người của Liên gia trong phủ thì cũng để lọt lưới, vì vậy Thiệu Tình mới có cơ hội liên lạc với đồng môn của Tần Vô Song.
“Chỉ có một mình sư bá đến thôi sao?” Thiệu Tình nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ có chút ngây thơ.
“Một mình ta là đủ rồi!” Tuyên Hằng nhìn Thiệu Tình, hắn cảm thán: “Sao mẹ ngươi lại có thể để cho nam nhân vậy hiếp đáp?” Cho dù võ công nàng không tới đâu cũng không đến mức bị tên kia bắt đi. Cái danh Bách Hoa Cốc của bọn họ khiến người trên giang hồ phải kiêng kị, tuy võ công của Tần Vô Song không phải tuyệt đỉnh nhưng một mình nàng đi lang bạt giang hồ vẫn còn dư sức, ngoại trừ cái danh “đệ nhất mỹ nhân” thì mọi người còn kiêng dè vì nàng là ái nữ của Tần Minh Nguyệt, không ai dám vô lễ với nàng, muốn động vào nàng, chỉ e là người đó phải có thế lực vô cùng lớn.
“…” Nhất thời Thiệu Tình cứng họng, trực giác nói với nàng nếu nàng nói ra thì Tuyên Hằng sẽ nổi điên.
“Võ công của mẹ bị hắn phế rồi!” Năm đó Tần Vô Song rời Cốc đi tìm phu quân, nhưng nàng phát hiện trượng phu mang tên Diệp Đình kia thực chất là họ Ngôn, là khai quốc công thần, hắn kế thừa phủ Quốc Công và sắp sửa nghênh đón một đại tiểu thư môn đăng hộ đối về làm thê tử.
Thực tế lúc đó Ngôn Dạ Đình không giấu Liên gia chuyện hắn đã có người trong lòng. Liên gia cao ngạo không thèm để một nữ tử xuất thân giang hồ vào mắt, bọn họ chỉ muốn Ngôn Dạ Đình hạ mình một chút, để Tần Vô Song làm thiếp, Liên Dung cũng biết chuyện này.
Tần Vô Song không thể nào chấp nhận loại hôn nhân rối rắm như vậy, cho nên nàng quyết định hoà li với Ngôn Dạ Đình, nàng để lại thư hoà ly, đã lăn dấu tay, tiêu sái rời đi.
Lúc trước, Ngôn Dạ Đình và Tần Vô Song thành thân đều theo lễ nghi giang hồ, lúc đó tuy Bách Hoa Cốc công khai, cả giang hồ đều biết nhưng lại không được quan phủ công nhận. Vì chuyện này nên Ngôn Dạ Đình dễ bề giải thích với Liên gia nhưng hắn không có ý định sẽ bỏ Tần Vô Song, cho nên mượn cớ từ biệt, hắn đã bỏ thuốc trong rượu của nàng. Đợi đến khi nàng tỉnh dậy thì đã bị nhốt trong phòng, võ công bị phế toàn bộ.