Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng đang bay! Dưới sự trợ giúp của Tuyên Hằng, Thiệu Tình đang trải nghiệm cảm giác vui sướng khi được bay lên.
Tuyên Hằng không cưỡi ngựa mà khách điếm chuẩn bị cho Thiệu Tình, ngược lại hắn ngồi xổm xuống, đơn giản nói: “Lên đi!”
Kỳ thật thì như vậy có chút không thích hợp.
“Tuổi của ngươi chỉ có thể làm nữ nhi của ta, ta không có ý gì khác, lên đi!” Tuyên Hằng nói thêm, những lời này gợi lên khát vọng trong lòng Thiệu Tình, nàng nhớ tới lúc nhỏ còn ở biệt viện, nàng nhìn thấy đại thúc quản sự cõng nữ nhi của ông, nàng luôn mong chờ sẽ có một ngày phụ thân ngồi xổm trước mặt nàng bảo nàng leo lên.
Quy củ của cao môn rất khắt khe, nam nữ nhi lên không được ăn chung, ngủ chung, giờ này cho dù là phụ thân muốn cõng nàng cũng không hợp lẽ.
Thiệu Tình thầm nhắc nhở bản thân: “Nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết!” Huống hồ nàng không phải tiểu thư khuê cát gì, nàng là tam đại ác nữ trong kinh thành vậy thì sợ cái gì?
Vì vậy nàng vui vẻ nhảy lên lưng Tuyên Hằng, mở ra một chuyến đi vô cùng đặc biệt. Sau khi Thiệu Tình ngồi ổn định trên lưng hắn, thoáng một cái liền bước lên mây, tiếp theo hắn bay vụt về phía trước. Trình độ khinh công của Tuyên Hằng đã đạt đến cảnh giới cao, chỉ cần nhún nhẹ cũng có thể bay được ba bốn mươi trượng, kể cả khi cõng nàng trên lưng, cũng không làm ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn.
Gió tạt vào má nàng khiến tóc bay tán loạn, đồng thời cũng cuốn hết ưu phiền lên chín tầng mây, tốc độ này có thể sánh bằng tốc độ cao nhất của Thiên Lý Mã.
Cũng may Tuyên Hằng không biết tiểu cô nương kia ấy vậy mà xem cái lưng của hắn là cái ghế ngồi, nếu không, chắc hẳn hắn sẽ cảm thấy bất lực vô cùng.
Có Tuyên Hằng giúp đỡ, hai người chỉ mất hơn hai canh giờ để đến được thôn trang bí mật mà Ngôn Dạ Đình đã đặt mua mấy năm nay.
Cao môn ở kinh thành cực kỳ giàu có, Ngôn gia cũng không ngoại lệ, sau khi tiếp nhận gia sản, Ngôn Dạ Đình âm thầm mở rộng sản nghiệp. Tuy nhân phẩm hắn không tốt nhưng không thể phủ nhận đầu óc hắn vô cùng thông minh, mười mấy năm quá hắn đã làm tăng gấp 2 lần giá trị gia sản ban đầu.
Biệt trang của hắn trải khắp Đại Tĩnh, ai mà ngờ được hắn lại mua hơn trăm cái trang viên chỉ để giấu Tần Vô Song nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ở Đại Tĩnh, nhân sĩ võ lâm và quan phủ luôn có ranh giới rõ ràng. Phía nam là nơi võ lâm hưng thịnh, hoàng quyền phân ở phạm vi kinh thành. Ngôn Dạ Đình mang Tần Vô Song giấu ở phương Bắc là muốn tách biệt với thế lực của Bách Hoa Cốc. Tuy Tuyên Hằng có mấy lần đến kinh thành tìm kiếm nhưng hắn không hề hay biết tiểu sư muội của mình lại bị nhốt ở hậu viện phủ Quốc Công.
Ngay từ đầu đã tìm sai hướng cho nên nhiều năm ròng không có kết quá, cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng cho hắn được nhìn thấy ánh mặt trời.
Gần đến giờ Tý, ánh trăng treo cao trên đầu, hai người nấp dưới tán cây, quán sát khoảng sân đang bị giám sát nghiêm ngặt.
Tuyên Hằng mong chờ ngày tương phùng, đến lúc sự thật ngay trước mắt trong lòng lại có chút lo lắng, cái loại cảm giác này giống như cảm giác bồi hồi mỗi lần về quê. Một cao thủ giang hồ dù Thái Sơn có sập xuống cũng không biến sắc vậy mà giờ đây lại luống cuống khi sắp được gặp nữ nhân mà hắn luôn khát vọng.
Thiệu Tình nhận ra tâm tình Tuyên Hằng không yên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt kia cũng mở to nhìn nàng, trong đôi mắt kia ẩn dấu tia nghi ngờ. Thiệu Tình nghiêng đầu, Tuyên Hằng nhìn Thiệu Tình đâu đó hắn nhìn thấy được tiểu cô nương đáng yêu của hai mươi năm trước gọi hắn là Đại sư huynh.
Tuyên Hằng trấn định lại, chút do dự trong lòng rút nhanh như thuỷ triều: “Ta đi xuống xem trước, ngươi ở đây chờ đi!” Tuy Tuyên Hằng vô cùng tự tin vào bản thân nhưng mang theo một tiểu cô nương thế này hắn sợ sẽ phân tâm, không thể chu toàn được.
Mắt thấy hắn sắp rời đi, Thiệu Tình vội kéo tay áo hắn lại.
Tuyên Hằng định nhảy xuống, lại bị một lực kéo kéo lại, hắn rũ mắt nhìn nàng, biểu tình ngờ vực.
Thiệu Tình mấp máy môi, âm giọng cực nhỏ: “Đó là mẹ ta, ta nhất định phải đi, sư bá không thể bỏ ta ở lại được!”
Lời cự tuyệt chỉ vừa lên đến miệng, nhìn thái độ kiên định kia hắn cảm thấy nếu cự tuyệt thì tiểu cô nương này nhất định sẽ tức giận, bộ mặt ngoan ngoãn đáng yêu từ nãy giờ cũng vứt hết, lộ ra móng vuốt của con thú con.
Loại cảm giác thân thiết này làm trái tim hắn mềm ra: “Đuổi kịp thì đi!”