Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đang làm cái gì vậy hả?” Triệu Nặc phát hiện có gì đó không đúng, hắn đến bên cạnh mấy nữ đệ tử, nhăn mày hỏi. Hắn là trưởng đệ tử của Tuyên Hằng, năm nay vừa nhược quán. Gương mặt hắn thanh tú, răng trắng môi hồng, trong đám sư huynh đệ, diện mạo của hắn nhã nhặn tuấn tú nhất, là sư huynh mà nữ đệ tử ở Bách Hoa Cốc sùng bái.
Triệu Nặc nhận sự ủy thác của Tuyên Hằng, đặc biệt chiếu cố Thiệu Tình, đương nhiên ít nhiều cũng làm chúng nữ đồ bất mãn.
“Không làm gì cả, chỉ là tìm tiểu sư muội uống chút rượu thôi, không đến mức chỉ chút rượu này mà sư huynh không cho tiểu sư muội uống chứ?” Người vừa nói là người dẫn đầu đến kính rượu Tiết Đào Nhi, năm nay mười tám tuổi. Từ nhỏ nàng đã ái mộ Triệu Nặc, nàng thấy Triệu Nặc quan tâm nhiều tới Thiệu Tình, trong lòng nàng thấy hụt hẫng, nửa tháng qua nàng không ít lần gây phiền phức cho Thiệu Tình, Thiệu Tình cũng chẳng muốn so đo cho nên nàng được nước lấn tới.
“Uống sạch một vại lớn còn nói là một chút? Rượu Bách Hoa Cốc ủ tác dụng chậm thế nào chẳng lẽ các ngươi không biết?” Tính cách Triệu Nặc có vài phần giống Tuyên Hằng, khi hắn nhăn mặt sẽ khiến người khác sợ hãi, nhưng Tiết Đào Nhi lại không sợ, nàng xuất thân danh môn, gia thế có nguồn gốc xâu xa với Bách Hoa Cốc, vẻ ngoài lại rất xinh đẹp, trước khi Thiệu Tình đến đây mọi người luôn vây quanh nàng, cho nên nàng không phục.
“Chúng ta đều có thể uống, vì sao nàng ta không thể?”
“Tiết sư muội, đừng càn quấy vô lý!” Triệu Nặc vốn không giỏi giao tiếp với nữ tử, đôi mày kiếm hắn nhíu lại, trông cực kỳ không vui.
Rượu trong Cốc thật sự hơi mạnh, Thiệu Tình uống mười mấy chén liên tục, hiện giờ đầu óc choáng váng: “Các vị sư huynh sư tỷ, ngày thường ta luyện tập yếu kém cho nên rượu này hơi quá sức với ta, ta về trước nghỉ ngơi!” Hai má Thiệu Tình đỏ ửng lên, lúc đứng dậy thân thể còn lắc lư không vững.
Thiệu Tình trấn định lại tinh thần đến chỗ Tần Vô Song và Tuyên Hằng để cáo lui. Tần Vô Song xót xa nhìn nữ nhi mình, nàng nhịn không được dặn dò vài câu. Dặn dò xong cũng không yên tâm, nàng muốn tự đưa nữ nhi mình về nhưng bị Tuyên Hằng giữ lại.
Nhìn hai người họ nắm tay nhau, Thiệu Tình khẽ cười: “Mẹ ở lại chơi với với Tuyên sư bá đi, nữ nhi về nghỉ một lát là sẽ khỏe ngay thôi!”
“Tiểu thư, người đừng lo, nô tỳ sẽ đưa tiểu cô nương về nghỉ ngơi!” Thái Ngưng đang hầu hạ bên cạnh Tần Vô Song vội đứng lên.
Hiện tại, người Tần Vô Song tin tưởng nhất là Tuyên Hằng và Thái Ngưng, nàng liền gật đầu nói: “Vậy làm phiền ngươi!”
“Đây là chuyện nô tỳ nên làm mà!” Thái Ngưng rũ mắt xuống, ngay cả khi trải qua năm tháng rèn luyện khắc nghiệt, Thái Ngưng vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp như trước, chỉ là khi đứng gần Tần Vô Song, nàng không được tỏa sáng.
“Đừng xưng là nô tỳ nữa, đời này, Thái Ngưng là bằng hữu tốt nhất của ta!” Tần Vô Song mỉm cười lặp lại: “Tình Tình làm phiền ngươi, nếu nó khó chịu ở đâu thì đến báo với ta, ta sẽ đến trông chừng nó!”
Thái Ngưng nghe Tần Vô Song nói, toàn thân nàng cứng đờ, trên mặt cũng xuất hiện chút chần chừ, tuy nhiên Tần Vô Song lại không phát hiện ra điểm khác lạ của nàng.
“Song Nhi, nàng thoải mái đi, Tình Tình ở trong Cốc sẽ không có việc gì đâu!” Gần đây tình cảm của Tuyên Hằng được như ý, nét lạnh lùng trên người cũng giảm bớt, bộ dạng hắn nhìn Tần Vô Song là một loại thỏa mãn như ôm nhật nguyệt tinh tú trên trời.
Thái Ngưng thấy vậy, ánh mặt liền sắt lạnh, mọi do dự trong lòng đều tan biến hết.
“Tần Vô Song, vì sao ngươi lại trở về? Rõ ràng đã có trượng phu rồi, còn mê hoặc cốc chủ, tất cả đều tại ngươi. Đúng, đều do ngươi!” Biểu tình trong mắt Thái Ngưng trở nên điên cuồng, nhưng mọi người đều đắm chìm trong không khí tết trung thu nên không ai chú ý đến.
Thiệu Tình xiêu vẹo đi theo Thái Ngưng, cho đến khi không nghe được âm thanh náo nhiệt phía xa nữa, đột nhiên nàng ăn một cán dao, mất đi ý thức.
Khả Khả: Oa Ngưu xứng đáng là thánh nữ drama, quá trời drama rồi.