Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tình trạng hiện tại của Thiệu Tình không được tốt.
Trương Cảnh bắt mạch cho Thiệu Tình, thân thể nàng không chịu tổn thương gì quá lớn, nếu mà nói vết thương nặng thì chắc là trán nàng, nơi đó có vết thương sâu do đập vào vách quan tài đá. Nhưng chịu tổn thương nặng nhất vẫn là tâm lý của nàng. Nàng bị hoảng sợ quá mức, ưu phiền quá độ khiến nàng rơi vào tình trạng yếu ớt như hiện giờ.
Đói, khát không đến mức làm thân thể nàng suy sụp, nhưng vết thương trong tâm hồn lại làm cho tiểu cô nương mười sáu tuổi mất đi sức sống. Cả người giống như bị bóng đêm bao phủ, đôi mắt trừng lớn không dám khép lại, cả người đôi lúc run lên bần bật.
“Tình Tình, đừng nhìn ánh lửa nữa, nó sẽ tổn thương mắt nàng đó!” Thiệu Tình tựa như con chim nhỏ sợ cành cây cong, nàng ở trong bóng tối một thời gian dài nên khi nhìn thấy ánh sáng ấm áp liền tham lam muốn nhiều hơn.
Lận Chước lấy tay che mắt nàng lại, nàng lập tức kêu lên bất mãn rồi kéo tay hắn xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm ánh lửa.
Doanh trướng của Lận Chước mở rộng, bên ngoài đốt lửa trại, làm cho cả trướng đều sáng rực. Thiệu Tình co rúm người trong lòng Lận Chước, làm cách nào cũng không chịu buông tay, mặc dù vậy cũng không hé miệng nói lời nào, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh lửa. Lận Chước vô cùng đau lòng, lại không biết phải làm thế nào.
Hắn cho người chuẩn bị thức ăn, thau tắm nhưng Thiệu Tình không muốn làm gì hết, chỉ rúc ở trong ngực hắn nằm bất động.
Bị nhốt ở nơi tăm tối nhỏ bé như vậy, Thiệu Tình dựa vào ngực Lận Chước nhớ lại, tâm trí nàng lại hoảng loạn, nhiều lần tinh thần và thể xác nàng suy yếu đến cực điểm, nàng tưởng rằng bản thân mình cứ vậy mà ra đi.
“Tình Tình, chi bằng nàng ăn một ít đi được không, ta có cho người làm điểm tâm nàng thích ăn nhất này!” Lận Chước dịu dàng khuyên bảo, song, Thiệu Tình vẫn cứ lắc đầu.
“Vậy nàng uống chút canh gừng đi, để cho ấm người, nếu thân thể nàng suy nhược thì phải làm sao?” Lận Chước xoa xoa cánh tay nàng, rồi lắc lắc người nàng. Thiệu Tình không hề giận, vẫn dựa vào ngực hắn, thân thể nàng trông mảnh mai hơn ngày thường rất nhiều.
Thiệu Tình vẫn không có phản ứng gì, Lận Chước hơi nóng giận, bàn tay hắn áp giữ mặt nàng, buộc nàng phải nhìn hắn. Đôi mắt ướt át của nàng khiến trái tim hắn mềm nhũn, vốn dĩ hắn định mắng nàng vài câu, cuối cùng lại hạ xuống cánh môi mềm mại của nàng một nụ hôn.
Lúc hai người chạm vào môi nhau, thân người Thiệu Tình khẽ run, dòng điện truyền vào cơ thể khiến tứ chi đang lạnh ngắt của nàng ấm lên, Thiệu Tình cảm thấy nỗi sợ trong lòng mình hình như đã được giảm bớt.
Thiệu Tình đảo khách thành chủ, nàng từ trong ngực Lận Chước ngồi thẳng lưng, hai tay giữ chặt mặt hắn, hôn đáp lại, mang theo chút vội vàng. Động tác của nàng quá kịch liệt, như thể nàng muốn cắn nuốt hắn.
Nếu là thường ngày, Lận Chước nhất định rất vui, hắn sẽ tiếp nhận sự chủ động của nàng, nhưng thời khắc này hắn giữ vai nàng thật chặt, né tránh nụ hôn.
“Tình Tình…bây giờ không được…” Hắn nhìn thấy sắc dục trong mắt Thiệu Tình, nhưng hắn không thể nhận nó, hắn cũng không phải là cầm thú, không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Hơn nữa, thân thể nàng cũng không cho phép bọn họ làm chuyện xằng bậy.
“Nhưng ta muốn chàng! Rất muốn chàng!” Đôi mày lá liễu của Thiệu Tình dựng ngược lên, làm vẻ tức giận. Nàng mím chặt đôi môi đỏ, cả người nàng vô cùng khó chịu, chỉ khi thân mật với hắn, nàng mới cảm thấy an toàn, vui vẻ.
Lận Chước bất đắc dĩ, thư sinh gặp phải binh lính, sao hắn lại không muốn nàng chứ, chỉ là hắn đang nghĩ cho nàng thôi.
“Vậy thì ăn chiếc bánh ngọt lót dạ trước đi, rồi uống chút canh gừng, uống xong rồi tuỳ nàng quyết, được không?” Lận Chước cười, vẻ ngoài của hắn cực kỳ tuấn mỹ, khi hắn cười rộ lên thật sự khiến người khác rung động. Nếu hắn không phải là người đứng đắn nghiêm túc, sợ rằng sẽ vô cùng đào hoa, Thiệu Tình ngây dại nhìn ngắm gương mặt tươi cười của hắn.
Cơ thể Thiệu Tình đang đói nhưng trong lòng không hiểu sao lại cự tuyệt mọi thứ, không có ý muốn ăn cơm. Bị nhốt bên trong quan tài đá một thời gian, bên miệng có một chén nước, còn có một chiếc bánh bột bắp cứng ngắc, vì sự sống cho nên nàng dùng miệng liếm ăn như con chó, gặm chiếc bánh bột bắp khô cứng lạnh ngắt, ý chí bị làm nhục, dẫn đến hiện tại nàng không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì.
Sắc đẹp mê hoặc người, chỉ nhìn sắc đẹp cũng đủ no. Tuy Thiệu Tình không bị đồ ăn hấp dẫn, nhưng thất tình lục dục của nàng đang bị Lận Chước khiêu khích.
Thiệu Tình suy nghĩ một chút, đáy mắt cuối cùng cũng hiện lên tia tinh nghịch: “Ta muốn Lận ca ca dùng miệng đút, ta mới ăn!”
Lận Chước không ngờ nàng sẽ nói như vậy, vẻ mặt liền ngơ ngác. Thiệu Tình nhìn thấy bộ dạng hắn vậy, tâm trạng tốt lên rất nhiều, nàng kề sát lại gần Lận Chước: “Chàng dùng miệng đút cho ta!”
Bị nữ nhân mình yêu thương nhất quyến rũ, liệu có bao nhiêu nam nhân đang dồi dào sinh lực có thể từ chối?
Lận Chước cầm chiếc bánh ngọt lên, đút từng chút cho nàng. Da bánh mềm xốp, vị ngọt đôi môi, qua môi lưỡi hai người, chiếc bánh nhanh chóng đi vào bụng Thiệu Tình. Chiếc bánh này làm ra được tính toán rất kĩ, nàng đã ba ngày không ăn uống gì, bên trong không dầu không mỡ, còn thêm một chút nước mận, chua chua ngọt ngọt rất hợp miệng.
Lận Chước đút cho Thiệu Tình ăn được hai chiếc bánh ngọt, cuối cùng xuống hơn nửa chén canh gừng.