Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi hoan ái, linh hồn như tách biệt với thể xác, thân thể ngây dại một lúc lâu nhưng tâm hồn lại thoải mái vô cùng. Lận Chước ôm Thiệu Tình, vẫn để cây gậy trong cơ thể nàng, hắn thích cảm giác da kề da, thịt dán thịt vô cùng thân mật này.
Hai người tựa như có thể hoà làm một bất cứ lúc nào, mãi không xa rời.
Trải qua một trận hoan ái nhẹ nhàng đầy vui sướng, thân thể hai người đều thấm ướt mồ hôi, Thiệu Tình không thể phân biệt được đó là mồ hôi của mình, hay là của Lận Chước nhỏ lên. Một lúc sau, hô hấp của nàng dần bình phục, tâm trạng cũng ổn định, đôi mắt đê mê của nhục dục qua đi, ý thức nàng trở nên tỉnh táo.
Quả nhiên, cùng người mình yêu thân mật có thể gạt bỏ được u sầu, có thể trấn an nỗi sợ đã thành vết sẹo, cũng khiến người khác yếu mềm. Trước giờ nàng luôn hiếu thắng, khi nàng gặp sợ hãi, nàng chấp nhận cất giấu trong lòng, không dám tỏ ra rụt rè. Nhưng khi ở trước mặt Lận Chước, tấm khiên chắn kiên cường của nàng xuất hiện khe nứt.
“Bảo bối, nàng làm sao vậy?” Lận Chược nhận thay cảm xúc của Thiệu Tình thay đổi, hắn nhẹ hôn lên má nàng: “Nàng đừng sợ, từ đây về sau đã có ta ở đây, sẽ không còn ai có thể làm tổn thương nàng nữa!”
Không chỉ có Thiệu Tình sợ hãi, qua chuyện này, Lận Chước cũng phát hiện bản thân không hề kiên cường như những gì hắn nghĩ. Trước khi tìm thấy Thiệu Tình bình an trở về, hắn đã mất đi khả năng kiềm chế, giống như một con thú phát điên, sẵn sàng phá nát những sinh vật trước mắt, thậm chí hắn còn nghĩ, nếu không tìm được nàng, hắn sống còn có nghĩa lý gì. Hắn giống như người chết đuối, còn nàng là cọc cứu mạng của hắn, nếu thiếu nàng, hắn chỉ như cái xác không hồn.
Hơn hai mươi năm quá, hắn mang trên lưng kỳ vọng của mẫu hậu và hoàng tổ phụ. Mang trọng trách nặng nề trở thành Quân Vương của Đại Tĩnh. Nhưng thời điểm hắn biết nàng mất tích, hắn đã rũ bỏ trách nhiệm và nghĩa vụ xuống, trở về là chính mình, đuổi theo con tim, làm một “Lận Chước” chỉ sống vì nàng.
Lời thổ lộ của Lận Chước khiến Thiệu Tình bất giác rơi nước mắt. Trước giờ Lận Chước chưa từng nhìn thấy Thiệu Tình rơi nước mắt, hiện giờ nhìn thấy, hắn mới biết nước mắt của nữ nhân này nóng đến thế nào, từng giọt nước mắt của nàng giống như nước sôi dội lên đầu quả tim hắn, đau đến mức hắn hít thở không thông.
“Chàng sẽ luôn ở đây sao? Luôn ở bên cạnh ta sao?” Nàng là thứ nữ của phủ Quốc Công, cho dù nói thế nào thì ăn uống, ngủ nghỉ của nàng đều vô cùng chu đáo, chưa từng thiếu thốn thứ gì. Duy chỉ có phương diện tình cảm, nàng không có gì cả, ngay cả những tình cảm nàng gom góp từ mẫu thân cũng không thuộc về nàng, thậm chí…những tình cảm đó không phải dành cho nàng!
Đến cuối cùng, nàng chẳng có gì cả.
“Tình Tình ngốc, sao lại hỏi cái này? Ta phải hỏi nàng mới đúng, nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta phải không?” Rõ ràng nàng mới là người không chút do dự rời bỏ hắn, vậy mà giờ này lại đáng đương hỏi ngược lại hắn? Hắn vừa giận, vừa đau lòng, lại có chút buồn cười.
Thiệu Tình hít hít cái mũi, không trả lời, kỳ thật, sau khi trải qua chuyện này, trong lòng nàng đã có đáp án. Nhưng nàng lại sợ, sợ khi nàng nói ra sẽ mất đi, đó là tâm lý đề phòng sau khi gặp quá nhiều cú sốc.
Thiệu Tình không đáp lời, nàng nghiêng đầu đi, gương mặt xinh đẹp e lệ làm Lận Chước thở gấp, nhục hành hơi mềm kia lại lấp kín hoa huyệt chật hẹp một lần nữa, Lận Chước nghiến răng chịu đựng.
“Tình Tình, hôm nay nàng không cho Cô một đáp án vừa lòng, Cô sẽ không để nàng xuống giường được, Cô sẽ đâm vào tử cung nàng, lưu lại hài tử trong đó, để xem nàng còn chạy nữa không?” Lận Chước nâng một chân Thiệt Tình lên, hắn lật người nàng lại, côn thịt xoay một vòng trong tiểu huyệt đầy đặn, tạo thành dòng điện tê dại khiến Thiệu Tình rên lên.
Tay Lận Chước đặt ở hông nàng, dùng sức đâm vào nơi sâu nhất.
“Ha…” Nàng khẽ rên.
Hắn vén mái tóc đai của nàng về phía trước, ngón tay vẽ theo khung xương bướm trên lưng nàng.
Chỉ cần nhìn thấy mặt nàng hắn sẽ xót xa nhiều hơn là trách móc, mỗi lần đâm vào đều sẽ áy náy, vậy thì đừng nhìn mặt nàng.
“Nàng có biết nàng bỏ đi như vậy, Cô lo lắng thế nào không?” Lận Chước vừa hỏi vừa đâm mạnh vào, lần này chạm vào tử cung, hắn siết eo nàng để mông nàng nâng cao, nửa thân trên ép sát trên giường, đôi vú đều bị biến dạng. Ở tư thế này, hắn vào rất sâu, cửa tử cung cũng mở ra được khe nhỏ.
Hơn nửa tháng không được hắn yêu thương mãnh liệt đến vậy, Thiệu Tình giật mình: “Lận ca ca…ưm… sâu quá, đừng đi vào được không?” Mỗi lần hắn tiến vào tử cung của nàng, tuy rằng sẽ được sướng đến tê dại, thần hồn điên đảo nhưng sau đó thân thể lại bủn rủn rất lâu mới hồi phục được.
“Không được!” Thật may vì hắn đã xoay lưng nàng lại, giờ này hắn mới mạnh mẽ cự tuyệt nàng. Dường như Thiệu Tình cũng biết suy nghĩ của Lận Chước, nàng nghiêng người, duỗi tay ra, ý muốn đan tay với hắn, ngay lập tức bốn mắt giao nhau, suýt chút nữa Lận Chước phải buông bỏ vũ khí. Hắn dời tầm mắt nhưng bàn tay như ma xui quỷ khiến nắm tay nàng, nắm rồi lại đan vào nhau.
“Thả lỏng một chút, để ta yêu thương nàng…” Giọng Lận Chước ôn tồn rõ ràng như ngọc đá, lời kia của hắn làm trái tim của Thiệu Tình tan chảy, không cách nào từ chối được.
Lận Chước lại dùng sức, quy đầu đánh vào cửa nhỏ của tử cung, cuối cùng mở ra còn đường chật hẹp đi vào cung phòng nhỏ xinh.
Ánh mắt Lận Chước quét về phía hợp nhất của hai người, trên mặt hiện lên nét cuồng si, hắn thích nàng quá đi mất, thích đến độ muốn nàng mãi mãi ở bên hắn.
Thân thể Thiệu Tình đang chịu đau đớn, nhưng cơ đau này lại càng khắc sâu tình yêu vào xương cốt, trong lúc đó, nàng cuối cùng cũng đã nghĩ thông, nàng muốn hắn, muốn cùng hắn bên nhau. Cho dù tương lai có phải hối hận, nàng vẫn muốn ở bên hắn. Bởi vì và thời khắc này, hắn quan trọng nhất với nàng.
“A Chước…A Chước…” nàng gọi tên hắn, thả lỏng thân mình chào đớn hắn đi vào.
Cự vật đột phá tqr cung, rong ruổi trên cơ thể nàng, yêu thương từng tấc mị thịt của nàng, những nếp nhăn kia gần như bị hắn là phẳng. Vui sướng tích luỹ từng chút một, cho đến khi Thiệu Tình không thể nhận thêm nữa, nàng khóc lóc: “Ta sẽ ở lại, sẽ ở bên cạnh chàng…a…”
Nàng không rời đi, nàng chỉ muốn có hắn, mặc kệ thân phận hắn là gì, mặc kệ sẽ gặp những trắc trở ra sao, nàng đã nhận định là hắn, nhận định nam nhân đã cứu rỗi nàng khỏi thảm cảnh.
Nếu lúc đứng giữa ranh giới sinh tử, trong đầu nàng chỉ có hắn vậy thì sao còn muốn đẩy hắn ra?
Ở góc độ này, Thiệu Tình không nhìn thấy vẻ mặt của Lận Chước, một giọt rồi hai giọt nước nóng hổi rơi xuống trên lưng nàng. Nàng nghĩ đó là mồ hôi, nhưng thật ra đó là nước mắt, là giọt nước mắt hạnh phúc.
Sau hơn trăm cái, Lận Chước gầm lên bắn hết cả tinh dịch vào tử cung của Thiệu Tình, bên trong tử cung của nàng, toàn bộ đều là đồ của hắn.