Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu Tình ở Mục gia cả buổi chiều, phu thê Mục đại tướng quân vô cùng yêu thương Tân An và Thiệu Tình, tỷ muội thân tình của nữ nhi cường đại của bọn họ không có nhiều, Mục phu nhân đứng ra làm chủ giữ Tân An và Thiệu Tình ở lại dùng cơm.
Sau khi ăn cơm chiều, Thiệu Tình về lại phủ Quốc Công.
Không biết lúc ấy Lận Chước nói gì với Liên Dung, mà đã năm ngày rồi, Thiệu Tình vẫn không thấy bóng dáng bà ta đâu, khác với những gì nàng dự đoán. Nàng vốn tưởng rằng sau khi Lận Chước đi thì Liên Dung sẽ cho người điều tra nàng nào ngờ bà ta thật sự rất yên phận, đây là chuyện cực kỳ hiếm có.
Nói như vậy, không phải thứ nữ tránh được chuyện sớm thưa tối hầu, mà vì phủ Quốc Công sớm đã loạn rồi. Từ khi Liên Dung hạ độc thủ với Thiệu Tình, chuyện sớm thưa tối hầu đã bãi bỏ, đương nhiên, sau này Liên Dung cũng không ít lần ngầm giở trò để Tần Vô Song phải khom lưng cúi đầu.
Liên Dung vẫn luôn bất mãn chuyện này, miễn là có thể gây khó dễ cho Thiệu Tình, việc gì bà ta cũng không từ.
Xem ra với uy nghiêm của Lận Chước, Liên Dung chỉ có thể khuất phục, đại khái là bà ta bị Lận Chước bắt được thóp gì đó, bằng không chỉ bằng việc Lận Chước ở Tích Xuân Viên gọi nước vào, bà ta đã làm ầm ĩ một trận.
Dù không gặp Liên Dung, song nàng lại gặp Ngôn Khinh Linh vài lần, mỗi lần gặp Ngôn Khinh Linh là nàng ta lại dùng ánh mắt bi thương sầu ai nhìn chăm chăm vào nàng, giống như là nàng đã gây ra tội ác tày trời gì không bằng.
Nếu không phải vì nàng còn một giao dịch chưa hoàn thành xong với Liên Dung thì Thiệu Tình thật sự muốn xé rách cái mặt nạ giả tạo kia của Ngôn Khinh Linh ra.
“Đại tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi!” Mấy ngày nay Ngôn Khinh Linh muốn tìm Thiệu Tình để nói chuyện, nhưng đều bị Thiệu Tình tránh mặt, hôm nay nàng liền đợi ở cửa.
Ngôn Khinh Linh vẫn mặc bạch y như cũ, trước kia Thiệu Tình cảm thấy rất xúi quẩy, trong nhà không ai chết cả, vậy mà muội muội này quanh năm suốt tháng cứ mặc tang phục, trên mặt biểu tình ưu sầu, giống như có người thiếu tiền nàng ta. Nàng ta đang cố tỏ vẻ mình liễu yếu đào tơ, Tây Thi xinh đẹp nắm giữ trái tim nam nhân, nhìn cực kỳ chướng mắt.
Trên gương mặt Ngôn Khinh Linh đều là vẻ ưu sầu, đôi mắt long lanh ngấn nước. Thiệu Tình cố nhẫn nhịn lắm mới không bộc phát thái độ hung dữ của mình, mấy ngày nay nàng vẫn yên ổn sống, không nên làm quá làm gì.
“Ừ, cả ngày cưỡi ngựa bắn cung nên có hơi mệt, nếu Nhị muội không có việc gì thì ta về nghỉ ngơi trước đây!” Ngôn Thiệu Tình cố gắng đè ép âm thanh lãnh đạm của mình, trả lời cho phải phép.
“Tỷ tỷ xin dừng bước, muội có việc muốn nhờ!” Ngôn Khinh Linh hành lễ, Thiệu Tình vội tránh né, rồi cũng nhún người trả lại cái lễ, Ngôn Khinh Linh cũng nghiêng người sang một bên né tránh, hai người đều làm bộ làm tịch. Nếu là nữ nhi nhà khác, bọn họ sẽ không xa cách tỷ muội ruột thịt của mình như các nàng, có lẽ là huyết mạch tương liên nhưng lại không có duyên phận.
“Muội nói thử xem, nếu giúp được ta sẽ không từ chối!” Phần lớn là giúp không được.
“Hôm nay trong cung đưa thiệp tới, mồng 1 tháng 7 là yến tiệc sinh thân của Thái tử điện hạ, muội tự mình xử lý mọi chuyện, muội thỉnh tỷ tỷ giúp đỡ, tham gia yến hội cùng muội để bác bỏ tin đồn, để chứng thực mọi chuyện không như tin đồn rằng tỷ muội chúng ta bất hoà vì thái tử, đây cũng là ý của mẫu thân!”
Thiệu Tình nghe xong, nụ cười giả tạo trên gương mặt cũng không cố được nữa, nếu như lúc trước bị Ngôn Khinh Linh ẩn ý uy hiếp thế này thì nàng sẽ kiêng kị, nhưng giờ có liên luỵ đến Lận Chước nàng không còn sợ nữa, nàng rất có tự tin, mà tự tin này là Lận Chước cho nàng.
“Để chứng minh lời đồn bên ngoài?” Ngôn Thiệu Tình cười lạnh: “Ta không rảnh đi nghe những lời nhàn thoại đó, ta khuyên muội cũng đừng nghe, đừng nhìn, bản thân muội là người trong cuộc, thật hư thế nào, chẳng phải muội là người rõ nhất sao?” Sắp bị từ hôn rồi, còn muốn dựa vào nàng để duy trì sự giả tạo đó sao? Muốn nàng đến yến hội chung, để làm gì? Muốn giẫm lên nàng, dùng mẫu thân để uy hiếp nàng, bắt nàng diễn kịch chung sao? Bộ nàng ta tưởng cả thiên hạ này đều là đồ ngốc? Nàng ta nghĩ Lận Chước chịu để yên cho nàng ta?
Thiệu Tình cảm thấy Ngôn Khinh Linh đọc sách nhiều quá nên điên rồi, nàng ta cho rằng chỉ cần có ca từ thơ phú, cầm kỳ thi hoạ thì sẽ trở thành người thông minh, người người nâng niu, nhà nhà yêu thích?
Ngôn Khinh Linh muốn tất cả mọi người đều phải thích nàng, nhưng nào có chuyện dễ dàng như vậy?
“Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy?”
“Được rồi, ngươi thu cái bộ dạng thảm hại của mình lại đi, ngươi biết rõ là ta không nuốt nổi bộ dạng này của ngươi mà, đương nhiên, Thái tử cũng vậy. Ở đây nói nhảm với ta thì chi bằng ngươi nên nghĩ cách làm thế nào để mặt mũi không bị thê thảm khi Thái tử điện hạ giải trừ hôn ước đi!”
“Dù sao thì Thái tử điện hạ không chịu được khi bị người khác gạt đâu!” Thiệu Tình nói không sai, Lận Chước sẽ không trách Ngôn Khinh Linh không hy sinh vì hắn nhưng hắn không thể để Ngôn Khinh Linh lừa dối, điều đó là tối kỵ với hắn.
Trong lòng Thiệu Tình có chút an ủi, nếu tương lai Lận Chước thật sự có cưới thê thì khả năng hắn sẽ không cưới Ngôn Khinh Linh, có thể chọn nữ tử của Trương gia, hơn nữa Trưởng tử của Ngôn gia sẽ có chức vị cao hơn.
Nhắc tới cô nương của Trương gia, tâm tình của Thiệu Tình chùng xuống, nàng hơi nhớ Lận Chước, không biết tiểu tình nhân của nàng khi nào sẽ đến tìm nàng đây?