Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong vũ đung đưa, mây mưa dừng lại. Thiệu Tình nằm trong ngực Lận Chước, nàng mệt đến mức ngón tay cũng không thể nhúc nhích, hôm nay có thể nói là Lận Chước đã bớt phóng túng lại, hắn chỉ đành cọ xát bên tay Thiệu Tình một lúc lâu. Nếu hôm nay hắn không giữ được bình tĩnh làm nàng ngất xỉu, thì sao hắn có thể tố cáo tâm tư với nàng được?
Bàn tay hắn tùy ý xoa nắn trên đồi núi lả lướt kia, nhưng thật ra hắn lại rất chú tâm, Lận Chước không có ý định buông tha từng thớ da tấc thịt trên người nàng, nhất định phải cảm nhận thật tốt để sau này còn hồi tưởng lại.
Thiệu Tình cảm nhận được sự thoải mái, nàng nằm trong lòng Lận Chước lim dim đôi mắt, tận hưởng cảm giác thân mật da kề da cùng với Lận Chước, cực kỳ giống con mèo ngoan ngoãn nghe lời. Khi hắn sờ, nàng thấy dễ chịu thì sẽ cọ vào lòng ngực hắn.
Lận Chước thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mấy ngày nay tích trữ dồn xuống dưới căng cứng giờ đã được giải phóng, hắn có mơ hồ nghĩ cuộc sống như thế này mới là thật, còn 5 ngày cách xa kia đối với hắn chỉ là cơn ác mộng.
“Nếu đã nhớ ta, vì sao không cho người nói với ta?” Trong lòng Lận Chước có gì đó ấm ức, dù thế nào cũng không thể tiêu tan được, hắn rũ mày nhìn nữ nhân trong lòng, hắn lại trằn trọc, suy nghĩ nhiều hơn.
Chỉ sợ rằng, Thiệu Tình không nhớ nhung nhiều như Lận Chước, nhưng khi nghe hắn u sầu như vậy, nàng cũng không thể nói toạc ra được. Người cương trực thẳng thắn như nàng hôm nay lại đi đường vòng: “Điện hạ nhớ cũng đâu có nói với ta, vậy thì ta nhớ điện hạ thì nên tìm ai để nói đây?” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt vô tội chớp chớp, viên dạ minh châu chiếu sáng, hắn tựa như đã nhìn thấy vô vàn tinh tú trên bầu trời đêm, lông mi dài cong vút không hề che mất những ngôi sao kia.
Lận Chước vừa giận vừa buồn cười, tiểu gia hỏa này lại giở trò với hắn! Nhưng hắn không thể so đo với nàng, Tình Tình của hắn không phải là cô nương ngốc nghếch, sao lại không biết nói cùng ai? Nhưng từ ngữ biện minh như vậy, hắn biết phải làm sao với nàng đây?
Đến khi ôm nàng vào lòng, Lận Chước mới cảm nhận rõ ràng, đây là tiểu cô nương mười sáu tuổi, giống như đóa hoa rực rỡ vừa nở rộ, mỗi người đi ngang qua đều sẽ kinh ngạc, sẽ nổi lên ý định muốn ngắt hoa, muốn đưa nàng về để chăm sóc.
“Hơn nữa, nếu điện hạ nhớ ta, không phải đã đến rồi sao? Nói như vậy thì những ngày trước đó không nhớ?” Thiệu Tình đột nhiên ngồi dậy, nàng bò lên người Lận chước, chống khuỷu tay lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười tinh ranh cộng thêm ngữ điệu giận dỗi quả thật đã thổi bay chút ấm ức bất công trong lòng Lận Chước đi.
Hắn khẳng định, tiểu cô nương này sinh ra là để khắc hắn: “Được, mỗi lần Cô nhớ nàng thì sẽ đến, mỗi đêm làm cho nàng đến mức không thể xuống giường được mới thôi!”
“Được! Kính cẩn nghiêng người đợi điện hạ!” Thiệu Tình cũng không ngại, nàng cũng chớp chớp mắt bỡn cợt lại, khiến cho Lận Chước cảm thấy như mình đang đánh vào gối bông.
“Nàng đúng là tiểu quỷ!” Lận Chước dùng sức ôm chặt Thiệu Tình, lại một lần nữa đè nàng dưới thân, mổ lên môi nàng từng cái một. Hai người cọ xát, cuốn lấy môi nhau, giống hệt như những đôi tình nhân bình thường.
“Ngày sinh thần của ta nàng có thể không tới, nhưng phải chuẩn bị lễ cho ta, có biết chưa?” Lận Chước biết, nếu muốn nàng đến thì thật không công bằng cho nàng. Hiệu giờ tình cảm của hai người không thể công khai, hơn nữa hắn cũng sẽ không thể từ hôn với Ngôn gia được, nếu nàng tham dự nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc này hắn cực kỳ chán ghét thân phận của mình, nếu hắn không phải là Thái tử, như vậy hắn có thể làm gì tùy ý, không cần phải đi một bước, suy tính ba bước, lo trước lo sau, không có cách nào để nàng quang minh chính đại ở bên cạnh hắn.
Nhưng mà, miễn nàng không nghĩ gì là được.
“Nào có ai giống Điện hạ, đi đòi người ta tặng lễ!”
“Có qua có lại, sinh thần của Tình Tình ta nhất định sẽ chuẩn bị lễ thật tốt!” Sinh thần của Thiệu Tình là vào mùa thu, qua mấy tháng nữa nàng đã 17 tuổi rồi, đồng thời Ngôn Khinh Linh cũng 17, hôn nhân này nên chấm dứt, nếu không, làm chậm trễ nghị thân của Ngôn Khinh Linh, hắn cũng mang tội.
Nét tươi cười trên mặt Thiệu Tình thu lại một chút.
Nhưng…đến khi đó, chắc sẽ không còn gặp lại!
“Được, ta sẽ nghiêm túc chuẩn bị một phần lễ cho điện hạ, chỉ là điện hạ không cần phải hao tâm vì ta, những thứ điện hạ cho ta đã rất nhiều rồi!” Nếu lấy thêm, người ta gọi đó là tham lam.
“Không vấn đề, ta làm được!” Nghe Thiệu Tình đồng ý, đáy lòng Lận Chước trở nên vui sướng, hắn không hề phát hiện ra thần sắc quái lạ của Thiệu Tình.
Thiệu Tình dời mắt, đôi tay quấn lên cổ hắn, đôi môi đỏ tiến lại. Sau một hồi môi lưỡi triền miên, hai người lại hợp làm một, bắt đầu một đêm điên cuồng, cho đến canh năm cũng chưa dừng lại.
Đến khi chân trời hừng sáng, Tích Xuân Viên lặng lẽ đun nước, Tử Câm đang gác đêm, nàng gọi nha hoàn vẩy nước quét sân đem nước đến, trên đường đi vô tình gặp nha đầu hậu hạ trong phòng Tần Vô Song. Tuy Tử Câm là người ngay thẳng song cũng phải líu lưỡi, Quốc công gia mặc dù rất bê bối nhưng lại có thực lực, hắn đối với vị di nương trong truyền thuyết này thật sự sủng ái lên trời.
Cũng may, người trong cung đều biết, hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, cho nên ngoài chút kinh ngạc ra, bọn họ không muốn dò hỏi thêm gì.
Khả Khả: Ủa, cha kiu nước, con kiu nước, chắc để uống ))))
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");