Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lận Hiền quyết tâm muốn đuổi Lận Chước ra khỏi kinh thành, thời gian hai người phải rời kinh vô cùng gấp, lúc hai người kính trà Đế Hậu cũng là lúc họ nhận được thánh chỉ phải rời kinh liền. Lận Hiền không có ý định diễn vai phụ từ tử hiếu, hai người rời kinh được định là ba ngày sau khi hồi môn.
Lận Chước không có chút oán hận nào, chỉ thản nhiên tạ ơn rồi đưa Thiệu Tình về Đông Cung. Thiệu Tình còn tưởng thánh chỉ này sẽ khiến triều đính đón nhận một phen sóng gió, nhưng hình như trước đó Lận Chước đã dặn dò môn hạ của mình, cho nên không có quan viên nào hỏi đến ý chỉ hoang đường kia, tựa như Lận Chước đến Thanh Châu đóng giữ là chuyện hiển nhiên.
Lận Chước cứ bình thản như vậy, những Thiệu Tình lại cảm thấy có gì đó bất an. Nàng lớn lên ở kinh thành, mười bảy năm nay, ngoại trừ bãi săn, nàng chỉ rời kinh thành một lần duy nhất, đó là lần nàng đưa Tần Vô Song trốn thoát. Vốn tưởng rằng thiên hạ rộng lớn, nàng sẽ không trở về kinh thành nữa, nào ngờ không được bao lâu nàng lại trở lại kinh thành, hơn nữa lại thành thân với Lận Chước.
“Thanh Châu là nơi thế nào?” Trên đường trở về, Thiệu Tình hỏi.
“Là một nơi vô cùng đặc biệt, ta nghĩ nàng sẽ thích!” Lận Chước khẽ vỗ tay nàng trấn an, hắn kể cho nàng nghe những gì đã thấy và đã nghe được về Nam Cương. Lận Chước kể vô cùng sinh động, Thiệu Tình nghe xong cũng cảm thấy hào hứng.
Nghe được lời cuối, Thiệu Tình đột nhiên hỏi: “Những cô nương ở Nam Cương rất xinh đẹp sao?” Ngày thường nàng không đa sầu đa cảm như vậy, nhưng thời điểm bắt đầu thay đổi cuộc sống, nàng có chút lo lắng.
“Ta không để ý lắm! Nhưng những cô nương ở Nam Cương rất hung dữ, những lúc không vui sẽ quất roi đánh người, ta nghĩ Tình Tình sẽ rất hợp với bọn họ!” Lận Chước phì cười.
Các cô nương ở Nam Cương chẳng những nhanh nhẹn dũng mãnh mà còn rất giỏi hạ cổ trùng. Hắn đã từng nếm mùi thất bại, nhưng nói đi thì cũng nói lại, vì hắn trúng cổ độc cho nên mới có được ngày hôm nay, cho nên hắn còn phải cảm kích lần trúng cổ trùng kia.
Thiệu Tình thì lại không vui, đôi mày lá liễu của nàng dựng ngược lên: “Chàng có ý gì? Ý chàng là ta rất hung dữ sao?”
Tuy nói là nàng không vui, nhưng trong mắt Lận Chước nàng rất đáng yêu, hắn chọc chọc vào má nàng: “Sao lại vậy được? Tình Tình của ta là nữ nhân ôn nhu nhất thiên hạ, ít nhất là đối với ta!” Lận Chước thể hiện thái độ tìm đường sống, hắn kéo Thiệu Tình vào ngực, khẽ véo hông nàng.
Thường ngày Thiệu Tình cũng không phải là người ngang ngược vô lý, nhưng có lẽ sau khi gả cho hắn, rồi lại phải rời xa kinh thành, trong lòng có chút không nỡ, nàng hờn dỗi nhiều hơn, hay bực bội, tính tình có chút quái gỡ.
Tuy nhiên Lận Chước lại rất thích bộ dạng đầy sức sống này của nàng: “Đừng lo, nàng sẽ thích nơi đó, nơi đó tự do tự tại, phong tục tập quán đều là người địa phương tự quy định, sẽ không ai ép nàng vào khuôn khổ cả, nàng muốn làm gì thì làm nấy, được không?”
Thiệu Tình bình tĩnh lại, nàng gật đầu, sau đó thở dài: “Chỉ là ta không muốn, vừa mới nhận lại ca ca thì đã phải chia ly!”
Lận Chước nghe vậy, hắn dừng một chút rồi chớp mắt nói: “Sẽ còn gặp lại!”
Thiệu Tình nghe ra ý sâu xa trong lời nói của hắn, nàng biết những gì nàng hỏi sợ là có liên quan đến triều đình, cho nên nàng không hỏi nữa.
Thái tử về đến phủ Quốc Công, thế tử Ngôn Ngai Như đích thân ra nghênh đón, Lận Chước đỡ Thiệu Tình xuống xe ngựa. Ngôn Ngai Như vội tiến lên chào hỏi, Lận Chước đương nhiên không nhận nổi cái lễ này: “Đại cữu, xin miễn lễ!”
Ngôn Ngai Như ngẩng đầu trừng mắt với hắn, sau đó ánh mắt y chuyển sang muội muội mình, tựa như sợ muội phu này sẽ làm muội muội mình phiền lòng.
Đoàn người kéo nhau vào nhà chính, Tần Vô Song và Tuyên Hằng đã đợi từ lâu.
Tần Vô Song nhìn thấy sắc mặt nữ nhi mình rất tốt, trong lòng đương nhiên vô cùng vui, nhưng nghĩ đến nữ nhi mình vừa xuất giá đã phải đi xa, trái tim nàng đau xót không thôi.
“Mẹ!” Vừa vào nhà chính, Thiệu Tình cảm thấy vô cùng thoải mái, không hề bị bó buộc quy củ. Tuy rằng nàng đang mặc trên người y phục của Thái tử phi, nhưng không có chút đoan trang hiền thục nào, mà thay vào đó là phong thái một tiểu cô nương khuê phòng.
Đằng sau một thê tử tự do tự tại đương nhiên là một phu quân bao dung che chở cho nàng.
“Lại đây mẹ nhìn xem, Thiệu Tình của chúng ta thật xinh đẹp!” Tần Vô Song giang hai tay, Thiệu Tình ôm chặt mẫu thân mình “Lớn đến vậy rồi còn nhõng nhẽo, đúng là ngốc mà, nếu không có Lận Chước thì con thành cái gì đây?” Tần Vô Song lắc đầu cười, miệng cứ lặp đi lặp lại, nhưng ngữ điệu chỉ toàn sủng nịch, những yêu thương muộn màng, cho dù có sủng ái nàng thế nào thì Tần Vô Song cũng đều cảm thấy không đủ.
“Cha!” Gọi xong Tần Vô Song, ánh mắt Thiệu Tình hướng về phía Tuyên Hằng.
Vẻ mặt Tuyên Hằng lãnh đạm uy nghiêm, nhưng hắn rất thích kiểu xưng hô này. Đính thân và thành thân của nữ nhi giang hồ không giống các tiểu thư kinh thành.
Trước một ngày rời Bách Hoa Cốc, Tần Vô Song và Tuyên Hằng dập đầu trước bài vị của phu thê Tần Minh Nguyệt, hai người cùng trao đổi hôn thề rồi mời các đệ tử trong Cốc uống rượu mừng. Vậy là từ đó, ở trên giang hồ, bọn họ đã là phu thê, Ngôn Thiệu Tình gọi Tuyên Hằng một tiếng cha cũng không có gì sai.
Khoé mắt Ngôn Ngai Như khẽ giật, miệng mím chặt, rõ ràng không công nhận, nhưng hắn không muốn gây chuyện vào ngày Thiệu Tình trở về.
Cả nhà vây quanh bàn tròn, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nhưng rượu cũng đã mang lên. Hai nữ nhân nhỏ giọng thì thầm với nhau, ba nam nhân nâng chén rượu lên, phần lớn thời gian Tuyên Hằng chỉ im lặng uống rượu, còn Lận Chước thảo luận chuyện triều đình với Ngôn Ngai Như.
“Tuyết Chi, ngươi thành thân rồi cũng tìm cái cớ rời kinh đi, qua vài năm nữa, Cô sẽ nhờ ngươi trợ giúp Cô một tay!” Lận Chước hớp một ngụm rượu. Hắn tạm thời lui về phương nam không nghĩa là hắn từ bỏ miếng bánh lớn ở kinh thành, hắn chỉ muốn dòng nước này càng đục thêm, vả lại hắn có lý do chính đáng để “sống chết mặc bây”.
“Ngọc Tiết, trên đường đi nhất định sẽ không trơn tru, có rất nhiều người muốn ngươi phải bỏ mạng!” Ngôn Ngai Như thở dài “Ta đã theo ngươi, nếu thuyền ngươi lật, ắt dưới tổ sẽ không có trứng lành!” Đã từ rất lâu, hắn đã chọn theo Lận Chước, nếu Lận Chước không thể bước lên vị trí kia thì toàn bộ phủ Quốc Công sẽ ngã ngựa.
“Đừng lo, thân thể phụ hoàng còn khoẻ mạnh, trước mắt cứ để hắn yên tâm đi!” Lận Chước nhẹ cười.
Lận Chước và Thiệu Tình ở phủ Quốc Công hơn nửa ngày, lúc họ rời đi thì Lận Húc và Tôn Hạc đến tiễn họ ra khỏi thành.
Lận Hiền vừa thu hồi Hổ phù cấm quân, liền giao quyền tướng quân cho cữu cữu của Lận Húc, hiện giờ trong mắt cái đuôi nhỏ của Lận Chước hiện lên vài phần dã tâm.
Ngoài ba Hoàng tử đứng đầu một người chết, một người bị thương, một người rời kinh thì những hoàng tử bên dưới cũng không an phận. Lận Chước chẳng thèm để tâm, hắn ở trên xe ngựa với Thiệu Tình, đoàn xe ngựa nối đuôi dài đằng đẵng ra khỏi kinh thành.
“Tình Tình, tiếp đến nàng muốn chơi ở nơi nào?”
Không ít người cảm thấy Lận Chước sẽ vô cùng tức giận, nhưng có ai nào biết, thời khắc này, ở trong xe ngựa, Thái tử và Thái tử phi đang thảo luận nên đến thành trấn nào tiếp theo để có thể mua được những đặc sản nổi tiếng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");