Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hành trình ngày đêm trở về kinh thành, Lận Tương và Lận Khiêm đi đường bộ rồi sang đường thuỷ, rất nhanh đã đến huyện Đồng Thành, nơi này cách kinh thành 5 ngày đường nữa.
Thân phận của Lận Tương và Lận Khiêm vô cùng cao quý, vừa tới trạm dịch quan viên địa phương đến thăm, thân sĩ nối đuôi diện kiến không dứt. Lận Khiêm tuổi còn nhỏ, tính tình còn trẻ con đương nhiên không kiên nhẫn ứng phó, Lận Tương chỉ đành thay hắn tiếp kiến quan viên cùng hương thân.
Nữ hài mười tuổi, từ nhỏ được đích thân Lận Chước và Thiệu Tình dạy dỗ, đối mặt với những nam tử thành niên thân phận cao quý cũng không hề nao núng.
Tuy Lận Tương chỉ mới mười tuổi, nhưng kiến thức thật uyên bác, cho dù bọn họ nói gì nàng đều đối đáp được, khiến cho quan viên huyện Đồng Thành cùng các phu nhân phải thu thái độ ngạo mạn lại, đồng thời còn khen hài tử lớn lên dưới gối Thái Tử Lận Chước quả nhiên bất phàm.
Lấy trà thay rượu, Lận Tương nhớ lời Lận Chước dạy bảo, uy nghiêm mà lại khiêm tốn, đối đãi người không phân biệt thân phận, ai cũng đều nói chuyện, mỗi người vài câu vậy mà trăng đã lên đầu cành liễu.
Quan viên địa phương thịnh tình giữ lại, nhưng Lận Tương không yên tâm để cục bột nhỏ ở trạm dịch, nàng lên xe ngựa lướt qua ánh trăng về tới trạm dịch. Tiểu gia hoả kia chơi đùa một hồi, còn câu cá Cẩm Lý trong hồ của trạm dịch lên nướng ăn, cái miệng chu chu thật đáng ghét.
Nhìn thấy Lận Tương, tiểu gia hỏa vui mừng chạy lại, miệng reo lên: “Tỷ Tỷ, tuyết rơi kìa!”
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên trên trời bắt đầu rơi xuống những hạt tuyết. Bóng đêm buông xuống, dưới ánh đèn lưu ly, tuyết trắng dính lên tóc Lận Tương, búi tóc xinh đẹp của nàng vương lại màu trắng.
”Lại nghịch ngợm!” Đối với đệ đệ này, nàng thật sự hết cách, chỉ biết thở dài.
Tử Câm thấy Lận Tương trở về, nàng vội tiến lên hỏi: “Quận chúa, tiểu công tử không nghe nô tỳ khuyên, nô tỳ cũng đành chờ người trở về!” Thân phận của Lận Khiên tương đối đặc biệt, không thể gọi là Thế tử, cũng không thể gọi là tiểu Quận Vương. Chỉ đợi đến khi Lận Chước đăng cơ, hắn mới trở thành Thái tử, cho nên hiện giờ mọi người đều gọi hắn là tiểu công tử.
Thấy Tử Câm cáo trạng, nét tươi cười trên mặt tiểu gia hoả nhạt đi, hắn muốn chạy trốn theo bản năng, Lận Tương phì cười: “Lại đây, Tỷ tỷ hứa sẽ không đánh đệ!” Nàng vẫy vẫy tay về phía Lận Khiêm.
Lận Khiêm rất dính lấy Lận Tương, dù sao đây cũng là thủ túc duy nhất của hắn, nhưng đồng thời hắn cũng rất sợ nàng, vì động một cái Lận Tương lại dở quyền cước với hắn.
Lận Khiêm mút mút ngón tay, đôi mắt to đảo quanh. Lận Tương ngồi xổm xuống, giang rộng hai tay.
Dù sao thì Lận Khiêm chỉ là tiểu bảo bảo năm tuổi, hắn không thể nào kháng cự được cái ôm dụ hoặc này được, một chút lung lay, hắn chạy đến nhào vào lòng ngực tỷ tỷ: “Cả ngày tỷ tỷ đều bận, một mình ta thật chán, ta còn nướng một con cá cho tỷ nữa!”
Nghe tiểu gia hoả này làm nũng, trên gương mặt xinh đẹp của Lận Tương xuất hiện nụ cười dịu dàng: “Ngao Ngao, đợi đến khi vào kinh thì đệ là Thái tử rồi, không thể nghịch ngợm mãi được!” Ngao Ngao là nhũ danh của Lận Khiêm, cái tên này do Lận Tương đặt, lúc Lận Khiêm sinh ra, Lận Tương luôn gọi hắn là “Ngao Ngao”, không biết là nàng có ý trêu chọc hay thế nào, Thiệu Tình thấy đáng yêu nên đặt Lận Khiêm là Ngao Ngao.
“Làm Thái Tử rồi thì không được nghịch ngợm nữa sao?” Lận Khiêm nghiêng đầu “Vậy ta không làm Thái Tử nữa!” Tiểu gia hoả này cảm thấy không vui.
Đối với hài tử mà nói, quyền cao chức trọng không bằng ngày tháng vui chơi thỏa thích.
“Nói bậy! Ngao Ngao không muốn làm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất giống phụ vương sao?” Lận Tương nghiêm mặt lại.
Cục bột nhỏ ngẫm nghĩ, gương mặt bầu bĩnh ngập tràn suy tư, cuối cùng hắn gật đầu thận trọng: “Muốn, ta muốn giống phụ vương, ta sẽ bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ!”
“Vậy thì đệ ngoan một chút!” Lận Tương xoa xoa đầu cục bột nhỏ, sau đó tiểu cô nương nắm tay hắn đi vào trong phòng.
“Tỷ tỷ, hôm nay ta có thể ngủ cùng tỷ không?” Cục bột nhỏ chơi đùa đã thấm mệt, giọng nói trong veo vòi vĩnh.
“Thật hết cách nào với đệ mà!” Lận Tương thở dài, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, so với cục bột nhỏ vô tâm vô phế này, nàng suy nghĩ nhiều hơn.
Cả nhà họ từ Thanh Châu vào kinh, đương nhiên sẽ có người không phục, bọn họ sẽ sống dưới ánh mắt săm soi của người khác. Thậm chí nàng còn biết, sau khi phụ vương và mẫu phi trở thành đế hậu, phụ vương sẽ chịu rất nhiều áp lực, sẽ có đại thần chủ trương tuyển tú cho phụ vương, sau đó phụ vương sẽ có hài tử khác, vậy nàng thì sao? Lận Khiêm vừa là đích tử vừa là trưởng tử, địa vị vững như Thái Sơn, nhưng nàng không phải huyết mạch của phụ vương.
Tiểu cô nương đã trưởng thành, cho nên suy nghĩ nhiều hơn một chút, cục bột nhỏ nằm trong lòng nàng đã ngủ say, còn lòng nàng vẫn tràn đầy bất an.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");