Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu
  3. Chương 8
Trước /227 Sau

Thứ Trưởng Nữ - Oa Ngưu

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi hai chủ tớ này còn đang nói chuyện phiếm, tiếng xiềng chân giòn dã vang lên từ đằng xa vọng lại, cánh cửa trong chốc lát bị đẩy ra, Tần Vô Song nước mắt giàn giụa đi vào phòng. Ngôn Dạ Đình ở ngay cửa ra vào, trên tay hắn là sợi dây xích chân, Tần Vô Song liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đóng sầm cửa lại.

“Mẫu thân!” Trên mặt Thiệu Tình xuất hiện vẻ vui mừng, gương mặt tái nhợt kia cũng hiện lên chút sắc hồng: “Sao người lại tới đây? Mẹ lại đồng ý với hắn chuyện gì rồi?” “Hắn” này là nói đến Ngôn Dạ Đình, tuy rằngbThiệu Tình rất hạnh phúc khi nhìn thấy mẫu thân mình, nhưng nàng cũng đau lòng cho người, mẫu thân muốn gặp nàng e rằng sẽ trả cái giá không nhỏ. Mấy năm nay nàng nghe rất nhiều chuyện, vốn tưởng rằng trái tim nàng đã chết lặng, nhưng nhiệt huyết bên trong chưa bao giờ lụi tàn.

Lần này tiến cung đối với nàng là một cơ hội, nếu không có cơ hội này thì hôn sự của nàng e là sẽ bị đích mẫu đạp đổ, sau đó, để lại một mình mẫu thân ở phủ Quốc công chịu đủ đau đớn dày vò cả thể xác lẫn tinh thần.

“Con đi vào thâm cung này biết khi nào hai mẹ con chúng ta mới có thể gặp lại nhau?” Trên gương mặt phù dung của Tần Vô Song xuất hiện nước mắt, ngực nàng càng đau đớn như thể có hàng ngàn thanh đao chém loạn xạ ở bên trong, chém đứt tâm can của nàng.

“Mẹ thật sự vô dụng, cái gì cũng không thể làm cho con, chỉ có thể cho con một chút ngân lượng để phòng thân, Xuân Nhi cũng không thể tiến cung cùng con, một mình con ở đó…” Càng nghĩ tới Tần Vô Song càng thống khổ “Hay là mẹ lại cầu xin phụ thân con, để sau khi hoàn thành xong việc, con sẽ trở về nhà, không gả chồng cũng được, chúng ta nghèo khổ nhưng vẫn có nhau…” Chỉ cần nàng cầu xin, Ngôn Dạ Đình có thể sẽ đồng ý, với điều kiện nàng buông thả thân thể, chịu nghe lời một chút…..

Mẫu tử liền tâm, Thiệu Tình đương nhiên biết mẫu thân sẽ vì nàng mà sẵn sàng vứt hết chí khí kiêu ngạo mà bà tranh đấu bấy lâu nay, nàng không đành lòng nhìn mẫu thân mình như vậy.

Phụ mẫu yêu thương hài tử, vì cớ gì con cái lại không đặt họ trong tim được?

“Mẹ, mẹ đừng cầu xin hắn, chuyện gì cũng đừng cầu xin, người phải tin tưởng nữ nhi, con có thể chăm sóc tốt cho mình, không sao đâu! Con là con của mẹ, con không khổ gì hết, mẹ mới là người cần phải bảo trọng, biết không?” Thiệu Tinh luôn là người có chính kiến, không đánh nàng thì nàng sẽ không đánh trả, không mắng nàng thì nàng sẽ không mắng lại. Giờ đây thái độ nàng khác thường, mặc kệ cho người ta đánh mắng, không phải là nàng sợ, mà là nàng có tính toán riêng của mình.

“Con sẽ trở về đưa mẹ đi!” Câu này Thiệu Tình dùng khẩu hình để nói.

Tần Vô Song thoáng sửng sốt, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của nữ nhi, nàng chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, việc đã đến mức này như tên đã lên dây, không thể không bắn.

Tần Vô Song còn muốn nói gì nữa, Thiệu Tình liền đưa ngón trỏ đặt trên môi “Suỵt! Mẹ, mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho mình là được rồi!”

Người trong cung tiến vào tách cuộc nói chuyện của hai mẹ con ra, Tần Vô Song trơ mắt nhìn nữ nhi bị mang đi xa, còn bản thân thì không thể làm gì cả.

Âm thanh leng keng vang lên.

“Tình Tình, Tình Nhi…” Tần Vô Song kêu lên đầy bi thương, nàng chạy đuổi theo, vì vướng víu xích chân khiến nàng loạng choạng, Ngôn Dạ Đình nhanh chóng tiến lên đỡ lấy, tránh cho nàng ngã xuống đất.

Tần Vô Song điên cuồng vùng vẫy tay chân, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Cả thân người Thiệu Tình cứng ngắc không dám quay đầu lại, nàng sợ khi quay đầu lại thì những kiên cường xây dựng kiên cố của nàng sẽ xuất hiện vết nứt.

“Ngươi xem nữ nhi tốt của ngươi kìa! Leo lên cao được rồi đến mẫu thân cũng không muốn quay đầu lại nhìn!” Liên Dung đến đương nhiên không phải để đưa tiễn gì, chủ yếu nàng đến để xem bộ dạng đau khổ của Tần Vô Song.

Mà càng nhìn lại càng khó chịu, mỹ nhân rơi lệ lê hoa đái vũ, khóc đến nấc lên vậy mà còn có thể nắm giữ trái tim, thậm chí hút hết linh hồn của nam nhân đang ôm lấy nàng ta.

“Không nói được gì tốt đẹp thì câm mồm đi!” Sắc mặt Ngôn Dạ Đình trầm xuống trừng mắt với Liên Dung, ngay sau đó là giọng nói ôn nhu dỗ dành nữ nhân trong lòng ngực. Tần Vô Song vốn không để tâm đến suy nghĩ của Ngôn Dạ Đình, hiện giờ nàng chỉ nghĩ đến núm thịt mình sinh ra.

Nhớ tới lời nữ nhi của mình nói trước khi rời đi, Tần Vô Song lúc này mới bình tĩnh được một chút. Mấy năm nay các nàng không phải không tính đến chuyện thoát khỏi nơi nay, chỉ là kế hoạch liên tiếp bị thất bại cho nên nhuệ khí đấu tranh từ từ giảm sút.

Lần này nữ nhi tiến cung đã khiến trái tim hóa tro tàn của Tần Vô Song hừng cháy một lần nữa.

Đúng rồi! Phải trốn thôi! Đã đến lúc phải rời xa tên cầm thú Ngôn Dạ Đình này, đến lúc đó hai mẹ con nàng sẽ sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày trôi qua như vậy không phải tốt hơn sao?

Trong lòng có chút ít hi vọng về tương lai, đáy lòng Tần Vô Song yên ả đi ít nhiều. Nhưng mà, nàng nhìn Ngôn Dạ Đình đang ôm mình, trong lòng lại không vui, nàng hung hăng cắn mạnh lên cánh tay hắn, như muốn cắn đứt miếng thịt của hắn ra.

Ngôn Dạ Đình không hề giãy giụa, dung túng nhìn nàng đầy cưng chiều.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /227 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá

Copyright © 2022 - MTruyện.net