Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lận Chước mang theo Thiệu Tình rời xa triều chính. Mấy ngày gần đây bản thân hắn không thèm quan tâm đến sóng gió trên triều, ở tiểu biệt trang ẩn sâu trong núi, hắn hoàn toàn tách biệt với những thay đổi chốn quan trường.
Người ủng hộ, hay người phản đối đều chú ý nhất cử nhất động của Lận Chước, có người lo lắng cho hắn cũng có người chờ hắn ngã ngựa nhưng nhìn chung mọi người đang rất nóng lòng, còn Lận Chước thì đang rất phiêu diêu tự tại. Nếu đã bám rễ sâu trong triều đình thì làm gì có chuyện hắn vừa rời đi một thời gian thì lực lượng liền suy yếu? Lận Chước không ở đó nhưng cái bóng của hắn vẫn ở đó, đứng sau người khác, sai khiến bọn họ hành động, tựa như hắn chưa từng rời đi.
Trong lúc mọi người đang hoảng loạn, Lận Chước lại có cuộc sống vô cùng hài lòng mà trước nay hắn chưa từng có. Ngoại trừ hai người cứ chiếm lấy quá nhiều thời gian của Thiệu Tình khiến hắn bất mãn, còn lại đều rất vừa ý hắn. Bọn họ cùng nhau chơi cờ, câu cá, săn thú, cưỡi ngựa, dạo chơi sơn cốc lúc rảnh rỗi, những nơi này bọn họ nhiệt tình ân ái, hưởng thụ niềm vui sướng khi cá nước gặp nhau.
Bọn họ nắm tay nhau đi dạo chợ dưới chân núi, nếm những món hàng rong mà Lận Chước chưa từng ăn qua, mua những món đồ hắn chưa từng mua, tạo nên những đoạn hồi ức đẹp.
Sau khi tách khỏi lối sinh hoạt ban đầu, Lận Chước từ từ chiêm nghiệm lại thời gian sinh hoạt của chính mình, hắn tự hỏi bản thân, đến tột cùng là hắn đang muốn điều gì?
Trước đây, mỗi ngày trôi qua của hắn không có gì mới lạ, như một khuôn khổ, đều được sắp đặt sẵn, mặc dù trên đường sẽ có chướng ngại, sẽ có người ngáng chân hắn, nhưng con đường hắn đi sẽ không đổi, chỉ là hắn có thể đến đích được hay không thôi.
Mà nay hắn thấy được một con đường nhỏ khác, bên trong có ong có bướm, có cả cỏ dại với ý chí phi thường, và có nàng.
Mà con đường kia nhìn không thấy điểm cuối, không biết đi vào sẽ có quang cảnh thế nào, nhưng trái tim hắn muốn hướng về nơi đó.
Quyền thế, địa vị, tiền tài, nữ nhân, hắn muốn có dễ như trở bàn tay, nhưng có một thứ hắn lại không có được, đó là tiểu tâm can trong lòng hắn.
Thiệu Tình rõ ràng cảm nhận được, ánh mắt Lận Chước nhìn nàng đã thay đổi. Từ vô tình lúc ban đầu, đến tìm hiểu, tán thưởng, hiện giờ tỏ rõ yêu thương, cho dù nàng có giả vờ không biết cũng rất khó.
Trời sinh Lận Chước là thợ săn, Thiệu tình biết, mình chính là con mồi của hắn. Mặc dù gần đây Lận Chước có im lặng, nhưng nàng biết hắn chưa bao giờ từ bỏ việc thuyết phục nàng đổi ý, nếu như không phải Lận Chước trước giờ quang minh lỗi lạc, Thiệu Tình sợ rằng đến lúc đó hắn sẽ gây trở ngại cho nàng. Nàng không phải là người dễ bị bắt nạt, từ nhỏ nàng đã nhìn thấy ánh mắt liều chết của mẫu thân, nàng chẳng những không để bị nhốt lại, mà còn phải trở về để cứu mẹ nàng.
Tình yêu là lý do duy nhất nàng ở lại, nhưng lại có hàng vạn lý do để nàng phải rời đi, vậy thì ở lại làm gì?
Mùng 1 tháng 6 đã đến, thời hạn ba tháng cũng sắp hết, Thiệu Tình có dự cảm, Lận Chước nhất định sẽ ra tay một lần nữa. Không biết được là khi nào, hắn nói gì, làm gì, nhưng mục đích vẫn là làm nàng buông bỏ ý chí.
Thiệu Tình vẫn luôn đợi tuyệt chiêu sau cùng của Lận Chước, nhưng hắn lại không an phận. Thiệu Tình nhìn thấy bộ dạng thành thật của hắn không biết có nên tin hay không, tóm lại trong lòng cần phải luôn đề phòng, đôi khi có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra, dần dà, nàng suýt quên.
Ánh nắng chiếu vào bên trong rèm, đánh thức Thiệu Tình, ý thức nàng từ từ tỉnh táo, nàng bị Lận Chước khóa chặt trong ngực. Trước giờ nàng ngủ rất nghiêm túc, tư thế ngủ thế nào thì tư thế thức cũng như vậy, không hề thay đổi, cho nên đêm qua lúc ngủ cũng là tư thế thân mật, da thịt dán vào nhau như thế này.
Trên thân thể trần trụi của nàng có rất nhiều dấu vết đỏ ái muội, Lận Chước đã thức dậy, hắn lại mút lên những dấu vết kia như muốn làm nó đậm hơn.
Thiệu Tình vốn không thể chịu nổi hành vi này của hắn, nhưng có lẽ mài sắt đã thành kim nên nàng đã dần quen với hành vi không đứng đắn này của hắn.
Lận Chước từ từ xâm nhập lối sinh hoạt của nàng, giống như tằm ăn lên, có rất nhiều chuyện trở thành đương nhiên, biến thành một nghi thức trong sinh hoạt.
Không thể nói là nàng không lo lắng, nếu sau này rời xa hắn, chỉ e là nàng cần một khoảng thời gian dài mới có thể quen được việc không có hắn bên cạnh.
“Tỉnh rồi sao? Đêm qua ngủ ngon không?” Lận Chước xoay người, đè nàng dưới thân, đặt lên môi nàng nụ hôn, ánh mắt say mê quyến luyến.
“Ngươi nói xem…” Xương cốt nàng đều bị hắn làm cho lung lay cả rồi, hắn còn hỏi nàng vấn đề này. Ngữ điệu của Thiệu Tình có chút nũng nịu, càng làm hắn đắc ý cọ xát một hồi trên môi nàng.
Phản ứng của nam nhân rất thẳng thắn, Thiệu Tình thuận thế tách đùi ra, tựa như đã biết bước tiếp theo nên làm gì, vì nàng đã chảy dịch ra ướt cả giường.
Đôi chân thon dài quấn lên vòng eo săn chắc của Lận Chước, thân gậy tức giận cắm sâu đến điểm cuối không chừa chút khe hở nào, chiếc eo cường tráng của hắn bắt đầu dùng sức khuấy đảo
“A…Lận ca ca…” Hương Kim Nghê lạnh lẽo, bên trong rèm có bóng dáng đôi nam nữ triền miên, phóng túng.
“Sâu….Căng quá….” côn th*t to lớn kéo căng mị huyệt đến cực hạn, quy đầu nghiền ép từng nếp nhăn, gân xanh phủ kín trên côn th*t dán sát thành vách, mỗi lần ra vào đều đẩy hai người đến khoái lạc của tiên nhân hợp nhất.
“Tình Tình siết quá, nàng cắn Cô rất chặt!” Lận Chước cắn răng, rõ ràng nàng không phải xử nữ, rõ ràng ngày đêm đều thao nàng, nhưng tiểu huyệt này vẫn siết chặt như vậy, trước sau như một.
“Phải thao nàng thật nhiều, đâm vào nàng thật nhiều, nếu không nàng sẽ đi cắn người…” Hết lần này đến lần khác bị đâm sâu vào trong, toàn thân Thiệu tình rung lắc, đôi ngực to lớn giống như hai con thỏ trắng đua nhau chạy, trên dưới nhảy nhót. Một tay Lận chước vân vê hạt đậu trên ngực nàng, một tay hắn bắt lấy chân nàng, gác lên vai, sau đó điên cuồng đâm vào nhục huyệt dưới thân nàng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía hai người kết hợp, trong lòng hắn dâng lên cảm giác sung sướng, mị thịt hồng phấn bị hắn kéo ra rồi đâm vào lại, mép thịt bị hắn đâm đến mức biến dạng, côn th*t đáng thương di chuyển theo động tác của hắn, xung quanh cánh môi là bọt trắng bao phủ, mật dịch của nàng bị hắn dập thành bọt mịn dính lên thân gậy, tạo thành dải sáng bóng, từng cú đâm sâu của hắn vang lên tiếng bạch bạch, dải sáng bóng kia giãn ra, co lại, nhìn vào trong thật dâm mĩ.
“A…ha…” Âm thanh đứt quãng của Lận Chước truyền vào tai Thiệu Tình, khiến nàng động tình, hoa dịch tiết ra càng nhiều tưới lên quy đầu, thậm chí còn chảy vào khe hẹp trên đỉnh đầu của hắn, hai người thoải mái run lên.
Lận Chước tức giận dùng dương v*t rắn chắc đâm mạnh vào vách thịt mềm mại nữ tính, dòng điện chạy khắp cơ thể, Thiệu Tình phát ra tiếng rên rỉ.
Cao trào vừa đi qua, Thiệu Tình hơi nhíu mày, nàng ngửa cổ, mị huyệt bắt đầu co rút theo quy luật, nàng hơi cong người, bày ra tư thế chào đón hắn.
Lận Chước trở nên tàn nhẫn, hắn lao điên cuồng đến, cuối cùng rót tinh dịch nóng hổi vào trong nàng.
Sáng sớm, bắt đầu ngày mới bằng ân ái, ban đêm, dùng ân ái để kết thúc một ngày, ngày qua ngày, nảy sinh tình cảm. Có lúc Lận Chước nghĩ, hắn thật sự thất bại, chìm trong vũng lầy không thể kiềm chế, nhưng tiểu nữ nhân này sao lại nhẫn tâm đến vậy, vì sao không lưu luyến hắn chút nào?
Lận Chước muốn lắc người nàng, hoặc là xé lồng ngực nàng ra nhìn xem nàng có trái tim hay không, nhưng hắn không nỡ, chỉ có thể tự trách mình, nếu lúc trước hắn đối xử với nàng tốt hơn một chút, thì nàng có thể yêu thương hắn hay không?
So với nội tâm rối bời của Lận Chước, Thiệu Tình vô tâm vô phế hơn nhiều, nàng hưởng thụ rất nhiều từ người hắn, nhưng khi xuống giường nàng liền không nhận người, thật đúng là đồ đáng ghét.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");