Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau
  3. Chương 34: - Đến Lượt
Trước /69 Sau

Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 34: - Đến Lượt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hà Tĩnh Mạc và Hạ Linh Doanh không biết từ khi nào đã đứng ở phòng khách, biểu tình của cả hai đều không tốt, đặc biệt là Hà Tĩnh Mạc, mặt lạnh thiếu điều muốn kết băng. So ra Hạ Linh Doanh nhìn vẫn tốt hơn, dù sao cũng không phải lần đầu bắt gặp Tiêu Mạc Ngôn đi quyến rũ người khác, nàng có tức giận, nhưng chủ yếu vẫn là bất lực, nói thế nào cũng đã là phụ nữ tuổi trung niên, tại sao không thể có thái độ tích cực hơn, vẫn còn cho mình là thiếu nữ hãy còn xuân xanh hay sao, chỉ biết làm những chuyện thái quá? Trái lại Hà Tĩnh Mạc, trong mắt ức chế kiềm nén không được tràn ra thương đau, nàng quan sát từ đầu đến cuối cử động *nóng bỏng* của cả hai người, nàng tin tưởng Tô Tích Nhan, nhưng nhìn thấy bộ dạng Tô Tích Nhan bối rối nuốt nước miếng nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười quyến rũ, tim vẫn thấy đau.

Người đã trưởng thành như vậy, Tô Tích Nhan, cậu còn có thể chống đỡ được bao nhiêu cám dỗ? Có phải hay không mỗi lần như thế đều lộ ra biểu tình thèm muốn. Rốt cuộc cậu có để mình ở trong lòng không?

"Hạ Hạ, là em ấy dụ dỗ ta, không có liên quan đến ta đâu!"

Tiêu Mạc Ngôn vừa bình tĩnh lại, cô đã đem trách nhiệm đổ hết lên người Tô Tích Nhan, nhìn Hạ Linh Doanh giải thích. Muốn đùa hả, những chuyện khác cô có thể thương lượng, còn chuyện này liên quan đến đại sự đoàn kết của gia đình, tất nhiên cô sẽ không gánh chịu.

Xin lỗi, Tiểu Tô Tử, em gánh hết đi!

"Cô!!!" Tô Tích Nhan nổi giận, nhìn Tiêu Mạc Ngôn mặt người tính người lại đem mọi chuyện hãm hại trên người cô, đúng là chị em tốt, ở trước mặt Hạ Linh Doanh lại lòi ra đuôi cáo, không thèm che đậy? Tiêu Mạc Ngôn nhanh trưng ra ánh mắt sũng nước vô tội nhìn Hạ Linh Doanh, biểu tình giống như một gái thanh thuần bị khi dễ, Tô Tích Nhan hết nói nỗi, người hơn ba mươi tuổi còn có thể diễn được cái mặt này, cô muốn quỳ lạy Tiêu tổng, người này sống đã thành tinh rồi.

Cái này, sắc mặt Hà Tĩnh Mạc lại càng thêm méo mó, nàng giận dữ cười, nhìn Tiêu Mạc Ngôn vẫn ôm Tô Tích Nhan, cười mỉa mai: "Các người cứ tiếp tục, là chúng tôi đến không đúng lúc, quấy rầy hai người."

Vừa nghe lời này, Tô Tích Nhan không nghĩ ngợi liền đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra, cô vốn là không dùng nhiều sức, nhưng không biết sao Tiêu Mạc Ngôn lại ngã sóng xoài trên sàn nhà, nhỏ giọng kêu lên: "Đau!"

Chuyện này làm Hạ Linh Doanh giật mình, còn ghen tuông cái gì nữa. Hạ Linh Doanh dường như chỉ một bước đã đi đến bên người Tiêu Mạc Ngôn, cánh tay quàng qua eo cô, nhìn cô lo lắng, "Có sao không, Tiêu, đâu ở đâu?"

"Đau, đau chết mất –" Tiêu Mạc Ngôn đau đến hít một hơi, trong mắt ẩn lên một tầng sương mù, xem ra thật sự đã tổn thương xương. Eo của cô có vết thương cũ, trước đây đã từng nhập viện, Hạ Linh Doanh biết nên càng thêm sốt ruột, tay ôm cô vào lòng, đau lòng hôn lên trán cô, thật cẩn thận đỡ cô dậy, "Em đỡ người vào phòng, thoa chút thuốc, sẽ không khó chịu nữa."

Giọng nói ôn nhu ấy như muốn hòa tan cà lòng người, Tiêu Mạc Ngôn được Hạ Linh Doanh đỡ chậm rãi đi vào phòng ngủ, bởi vì đau thỉnh thoảng rên lên một tiếng, âm thanh khổ sở xoáy sâu trong lòng người. Cuối cùng, nàng cũng không buồn ngoảnh đầu lại, Tô Tích ngây người nghiến răng ngồi trên sô pha, bản mặt tự hào đó, bây giờ nơi nào cũng là dấu vết khổ sở.

......

So với Tiêu Mạc Ngôn có thể hóa rủi thành may, thậm chí còn có ổ chăn ấm áp đang chờ đợi cô ấy, Tô Tích Nhan bặm môi, cứng đờ ngồi trên sô pha, hay tay bất an đặt trên đùi, giống như học sinh tiểu học đang chờ được giáo viên răn dạy. Cô không tính nói gì, cho dù cô có nói dối cũng sẽ bị vạch trần, cho nên Tô Tích Nhan lựa chọn bình tĩnh để đón nhận bão táp tấn công.

Trầm mặt đợi cả buổi, không nghĩ chỉ tức giận cho có lệ, Hà Tĩnh Mạc cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn cô một lúc, Hà Tĩnh Mạc âm thầm thở dài, nét mặt ảm đạm, xoay người vào phòng.

Một tiếng thở dài xé nát tim Tô Tích Nhan, ánh mắt hững hờ đó tác động đến thần kinh của cô, Tô Tích Nhan thà rằng Hà Tĩnh Mạc mắng cô, đánh cô chứ cũng không hi vọng Hà Tĩnh Mạc như vậy.

Nhìn Hà Tĩnh Mạc vào phòng, Tô Tích Nhan vội vàng từ sô pha đứng lên, đi theo nàng vào phòng ngủ. Vào phòng, Hà Tĩnh Mạc cũng vẫn không quan tâm đến cô, nằm xuống quay lưng về phía cô. Tô Tích Nhan nhìn bóng dáng lạnh như băng kia thật ủy khuất kêu lên một tiếng, "Tĩnh Mạc." Cô thật sự không có làm gì, bất quá là uống hai ly rượu, khoác loác với Tiêu Mạc Ngôn một chút, tại sao lại có kết cục như vậy? Vẫn không trả lời, Hà Tĩnh Mạc nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Tô Tích Nhan hiểu rõ đây là biểu hiện khi nàng thật sự tức giận, không dám nói gì thêm, cô chán nản tắt đèn, chui vào trong chăn.

Trên giường, Hà Tĩnh Mạc dường như đã chìm vào giấc ngủ, không nói một lời, lòng Tô Tích Nhan chịu đựng dày vò, cô hiện tại hối hận vô cùng, không có việc gì lại đi chơi đùa với yêu tinh kia, giờ hay rồi đó, tự mình hại mình.

Vốn đang khó chịu, lại nghe thấy từng tiếng rên rỉ nho nhỏ từ vách tường truyền đến, nghe được cái giọng nức nở thút thít làm lòng Tô Tích Nhan muốn bốc khói, cái giọng kiều mị phóng đãng này không cần nghe cũng biết là của Tiêu Mạc Ngôn phát ra, là bởi vì sao, vì sao cùng dụ dỗ nhau, cô thì rơi vào kết cục lạnh lẽo này, còn bên kia Tiêu Mạc Ngôn lại tràn trề cảnh xuân, trong rủi có may? Ông trời đúng là không công bằng mà!

"Tĩnh Mạc....." Lí nhí gọi một tiếng, tay Tô Tích Nhan ôm lấy Hà Tĩnh Mạc, bộ dạng mặc sức nũng nịu. Trước kia chỉ cẩn cô như vậy, cho dù có nổi điên cỡ nào thì Hà Tĩnh Mạc cũng sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay...... Tô Tích Nhan nhìn bóng lưng Hà Tĩnh Mạc, cắn môi mà khóc. Không phải là cô yếu đuối, cô có thể chịu được cực khổ cùng khó khăn trong cuộc sống, chỉ là không thể chấp nhận Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng đối đãi mình, Tô Tích Nhan buông lỏng tay ra, ôm chăn, vì bị Hà Tĩnh Mạc hờ hững mà khổ sở khóc một mình.

Mà ở gối đầu bên kia, Hà Tĩnh Mạc ôm chăn đã sớm đi vào giấc ngủ, nàng quá mệt mỏi, hôm nay ép buộc cả ngày, tinh thần lẫn thể chất đều riệu rã đến cực điểm, nàng làm gì còn có năng lượng mà chiến tranh lạnh với Tô Tích Nhan. Cho nên, Tô Tích Nhan bởi vì Hà Tĩnh Mạc ngủ mà hiểu lầm thành thành thờ ơ và giận hờn khiến cả đêm khổ sở.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì có một học sinh xảy ra chuyện nên Hà Tĩnh Mạc phải vội vàng đến trường, chỉ để lại cho Tô Tích Nhan một tin nhắn. Buổi sáng sau khi Tô Tích Nhan rời giường, đôi mắt sưng húp nhìn thấy tin nhắn mà ngồi cắn môi cả buổi không hé răng.

Lê dép đứng dậy, Tô Tích Nhan vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô ngửi thấy mùi nên liền đi đến nhà bếp, thấy Tiêu Mạc Ngôn đang cho thức ăn vào miệng.

"Ê, Tiểu Tô tử, em dậy rồi hả? Vừa lúc, đến đây, nếm thử tay nghề Hạ Hạ của ta!"

Tô Tích Nhan vừa nghe Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện đã thấy phiền, hung tợn trừng mắt liếc cô ấy, Tiêu Mạc Ngôn biết cô tức giận vì cái gì, lơ đễnh cười, "Sao hả, Tĩnh Mạc đã chịu ngó đến em chưa?"

Tô Tích Nhan liếc thấy trên ngực Tiêu Mạc Ngôn thoắt hiện cái bớt ô mai nho nhỏ, mỉa mai hừ một tiếng: "Nhờ phúc Tiêu tổng, chứ tôi nào có được may mắn như ngài."

"Cái này cũng đúng." Tiêu Mạc Ngôn nhai bánh mì, uống một hớp sữa đậu nành, "Haha, cô gái của người ta sao có thể độ lượng như Hạ Hạ nhà ta."

"Đúng là độ lượng, từ cổ Tiêu tổng có thể nhìn ra được."

Tô Tích Nhan nhanh đáp trả, cho dù Tĩnh Mạc nhà cô không để ý cô, cô cũng không cho phép bất cứ ai nói nàng không bằng người khác. Hạ Linh Doanh nấu xong cơm từ nhà bếp đi ra, nàng giận Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt một cái. "Tiêu, người ăn nhanh đi, đừng có bắt nạt người khác."

"Ta đâu có." Tiêu Mạc Ngôn vô tội cãi lại, Tô Tích Nhan không có tâm trạng hỏi: "Hôm nay hai người muốn đi đâu chơi?"

"Hôm nay? Không đi không đi." Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu như trống đánh, Hạ Linh Doanh ở một bên nén cười nhìn cô ấy, Tô Tích Nhan nhìn biểu tình hai người có chút buồn bực, "Vậy cô muốn làm gì?"

"Hạ Hạ đi gặp một người bạn, ta ở nhà em nghỉ ngơi thôi."

Tiêu Mạc Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, Tô Tích Nhan tuy thắc mắc nhưng vì tâm tình không tốt nên cũng không hỏi thêm, không tốn quá nhiều thời gian, Tiêu tổng đã ăn no, Hạ Linh Doanh cũng xuất phát, trước khi đi còn thơm một cái lên mặt Tiêu tổng.

Cái này, Tô Tích Nhan thật sự hâm mộ chết mất.

Không phải chỉ vì một cái thơm má này...... Mà còn là vì tướng đi của Tiêu tổng.

Nhìn hai chân Tiêu Mạc Ngôn đi khép lại như con Kangaroo, Tô Tích Nhan tắc lưỡi khen ngợi: "Chà, thật sự không thể coi thường nha, tôi nhìn thấy Hạ Hạ nhu nhược như vậy, không ngờ lại có thể ép buộc Tiêu tổng ra nông nỗi này, chậc chậc, một đêm này, hai người làm bao nhiêu lần a?

Bởi vì trong nhà chỉ còn có hai người, Tô Tích Nhan cũng thoải mái mà nói, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt nhìn cô, "Còn không phải là tại em, em không có việc gì lại nghĩ ra chuyện đó, nếu không tôi có thể bị như vậy sao?"

"Cô như vậy mà còn tức tối hả? Còn tôi thì sao! Cả đêm Tĩnh Mạc còn không buồn để ý đến tôi!"

Tô Tích Nhan càng nghĩ càng tức giận, "Cô đúng là ở trong phúc mà không biết phúc!"

Tiêu Mạc Ngôn nghe xong lời này của Tô Tích Nhan liền nhịn không được mà nở nụ cười, cô vuốt tóc, dùng ánh mắt cực kỳ khiêu khích nhìn Tô Tích Nhan. Tô Tích Nhan cảnh giác nhìn cô, hai tay ôm trước ngực, bày ra trạng thái phòng bị: "Cô muốn làm gì?"

"Tiểu Tô Tử ~" Giọng nói Tiêu Mạc Ngôn kéo dài ra gọi tên cô, bộ dáng nũng nịu làm cho Tô Tích Nhan giật cả mình, "Tiêu tổng, cô đàng hoàng lại dùm!"

Tiêu Mạc Ngôn không thèm để ý bộ dạng này của cô, vẫn nhíu mày nhìn cô, cười quyến rũ: "Tiểu Tô Tử, thì ra em là thụ a, ta thật không nhìn ra nha."

"Ai nói, tôi là công!" Tô Tích Nhan nghiến răng, cô chỉ biết Tiêu Mạc Ngôn là không có ý tốt. Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, cười chế nhạo: "Nhìn cử chỉ của em như vậy mà dám nói mình là công?"

Tô Tích Nhan lập tức buông hai tay xuống, nhíu mày nhìn cô, "Tiêu tổng, chuyện này liên qua đến địa vị trong gia đình nửa đời sau của tôi, cô đừng nói bậy!"

"Ha ha, Tiểu Tô Tử, ai nói với em là công thì nhất định sẽ có quyền hành trong nhà? Em không thấy tôi và Hạ Hạ sao? Hai ta như thế nào, em nhìn không ra đi? Cho nên ta nói em nha, công thụ không phải quan trọng như vậy, có khi, thụ ngược lại còn được chiếm tiện nghi, em đã có khuynh hướng về mặt này, nên cũng đừng miễn cưỡng chính mình, yên tâm làm thụ cho người ta chà đạp đi."

Đại tỷ tỷ Tiêu Mạc Ngôn soi sáng Tô Tích Nhan, ngờ đâu Tô Tích Nhan hoàn toàn không hề lắng nghe lời nói của cô ấy, cô nhíu mày lại suy nghĩ cả buổi, hoang mang nghìn Tiêu Mạc Ngôn: "Tiêu tổng, cô đang nói cái gì? Cô không phải là thụ sao?"

"......"

Cả cuộc đời Tiêu Mạc Ngôn lần đầu tức muốn hộc máu.

Tô Tích Nhan nhìn dáng vẻ khó chịu đựng này của cô, cười thật vui vẻ, còn học theo giọng điệu vừa rồi của cô: "Sao nào? Xem chân của cô khép lại như vậy mà còn dám nói bản thân là công hả?"

Lời này vốn rất có áp lực, đáng tiếc Tiêu Mạc Ngôn là ai cơ chứ? Một con hồ ly ngàn năm lão luyện, cô ấy làm sao có thể bị Tô Tích Nhan đánh ngã, mỉm cười, giơ lên ngón tay ngọc ngà thon dài: "Thế nào, em có muốn thử một lần không?" Tiêu Mạc Ngôn vốn nghĩ đến Tô Tích Nhan sẽ xấu hổ muốn kiếm cái lỗ chui vào, không ngờ khuôn mặt của cô như đông cứng nhìn chằm chằm ra cửa, Tiêu Mạc Ngôn ngẩn người, quay đầu nhìn theo hướng của cô, cười lên thành tiếng

Tiểu Tô Tử, có phải xui xẻo đến vậy không? Lần này thật sự không phải tỉ tỉ hại cưng nha!

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phù Diêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net