Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Alo!"
Đợi cả buổi đầu dây bên kia cũng không có ai trả lời, chỉ có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở hổn hển, "Tiêu tổng, chị có nghe không? Alo?"
Hạ Linh Doanh lo lắng sợ Tiêu Mạc Ngôn xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên đứng dậy, bởi vì gấp gáp nên chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, Hà Tĩnh Mạc nhanh chóng đỡ lấy nàng.
"Alo alo alo? Tiêu tổng Tiêu tổng?"
Tô Tích Nhan nghe máy cũng thấy sốt ruột, tuy rằng Tiêu tổng biết chút võ, nhưng diện mạo của cô ấy cũng dễ khiến người ta phạm tội lắm. Tô Tích Nhan miên man suy nghĩ, cuối cùng đầu dây bên kia đã có người trả lời, "Tiểu, Tiểu Tô Tử...... Ta bị lạc đường, ta không tìm được đường......"
Sau đó lại đến tiếng thở hổn hển, nghe hiểu được là Tiêu Mạc Ngôn đang chạy, Tô Tích Nhan nghe hỏi có chút ngây ngốc, Tiêu tổng cũng sẽ bị lạc đường hả? Cho dù là lạc đường, sao cô ấy không trực tiếp lái xe đi quán bar hay mấy quán ăn đêm?
"Chị ở đâu, ở một chỗ đừng đi đâu, tôi qua đón chị"
Tô Tích Nhan liếc nhìn Hạ Linh Doanh, thấy cảm xúc của nàng ổn định hơn nhiều, tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia vẫn dồn dập như trước, giọng nói cũng tràn đầy lo lắng bất an: "Em đến đón ta làm gì? Em mau đi, mau đi kêu Tĩnh Mạc tìm vợ của ta. Ta lớn rồi có thể tự lo!"
"Vợ của chị?"
Tô Tích Nhan nháy mắt với Hà Tĩnh Mạc, trong lòng hào hứng, thế nào? Không phải thong dong bỏ mặc người ta hay sao, cũng biết sốt ruột nữa hả? Hạ Linh Doanh vẫn nghe đối thoại của hai người, cúi đầu không nói một lời.
"Em bớt nói nhảm! Mau chạy nhanh đi tìm cô ấy, cô ấy không có quen biết ai hết...... Nếu như xảy ra chuyện gì, ta..."
Giọng nói Tiêu Mạc Ngôn có chút nghẹn ngào, nghĩ đến mình thật không có trách nhiệm khiến cô cảm thấy rối ren khổ sở. Tiêu Mạc Ngôn rất muốn giết chết chính mình, cô thật không phải khi bỏ mặc vợ một mình ở trên đường lớn, nếu như xảy ra chuyện gì, cô sẽ không muốn sống nữa!
Tô Tích Nhan nhìn về phía Hạ Linh Doanh, ánh mắt hai người gặp nhau, cô gật đầu, "Tôi biết rồi, Tiêu tổng, chị đừng lo lắng quá, đứng yên ở đó chờ, chụp ảnh khu vực đó gửi qua di động cho tôi, tôi và Tĩnh Mạc đi tìm chị, sau đó chúng ta cùng đi tìm Hạ Hạ, có được không?"
"Được cái đầu em! Em đang dụ con nít hả? Bây giờ em lập tức đi tìm vợ của ta ngay!"
Nói xong, di động bị treo "cạch", Tô Tích Nhan bĩu môi, làm gì nóng nảy vậy, sớm biết thế sao còn làm?
"Sao cậu không nói thật với cô ấy?" Hà Tĩnh Mạc giận liếc Tô Tích Nhan một cái, "Đến lúc này còn phá?"
Tô Tích Nhan nhún vai, nhìn Hạ Linh Doanh, "Là Hạ Hạ dùng ánh mắt nói cho mình biết không nên nói a."
Hạ Linh Doanh ngước lên nhìn cô, gật đầu, "Cám ơn."
Hà Tĩnh Mạc biết trong lòng nàng ấy không dễ chịu, "Đi thôi, đi tìm Tiêu tổng, chắc là loanh quanh mấy khu vực gần đây thôi."
Tô Tích Nhan mở cửa xe, Hà Tĩnh Mạc gật đầu, Hạ Linh Doanh không trả lời, vẫn bất động tại chỗ, tính cố chấp và bướng bỉnh của nàng cũng không thua kém so với Tiêu Mạc Ngôn.
"Hạ Hạ?"
Hà Tĩnh Mạc mở cửa trước xe, dùng ánh mắt nhìn nàng ấy hỏi, Hạ Linh Doanh lắc đầu, "Tôi không đi, người ấy bỏ tôi ở đâu, tôi sẽ ở đó mà chờ người ấy."
......
Ây da, bà chị cứng đầu này! Tô Tích Nhan buồn bực, hai người cộng lại cũng gần 70 tuổi rồi không ngờ còn có thể gượng gạo thế này, đúng thật là tràn trề sức sống thanh xuân.
"Hạ Hạ, cô..."
"Vậy đi, Tích Nhan, cậu đi tìm Tiêu tổng, mình ở đây với Hạ Hạ, chờ hai người đến."
Hà Tĩnh Mạc cắt ngang lời nói của Tô Tích Nhan, nàng có thể nhìn ra Hạ Linh Doanh quyết tâm ở đây đợi Tiêu Mạc Ngôn, Tô Tích Nhan lo lắng nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc gật đầu với cô, Tô Tích Nhan thở dài, lái xe đi mất.
Hà Tĩnh Mạc nhìn người đang cau mày khoanh tay trong lòng ngực cách đó không xa, chậm rãi đi qua, "Hạ Hạ."
Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn nàng, gượng cười: "Thật xin lỗi, đã làm phiền hai người nhiều."
Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, thật lòng nói: "Là chúng tôi không đúng, không nghĩ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy, Tích Nhan cậu ấy cùng Tiêu tổng vốn là không có gì, là do tính cậu ấy trẻ con hay đùa giỡn."
"Tôi biết."
Hạ Linh Doanh bình tĩnh làm cho Hà Tĩnh Mạc cũng trầm mặc theo, Hạ Linh Doanh mỉm cười, nhìn nàng, "Cô cũng biết không phải sao?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn vào mắt nàng ấy, gật đầu: "Ừ." Đúng vậy, nàng đã sớm nhận ra việc ghen tuông này của hai người không phải chỉ một sớm một chiều mà có, chỉ là không nghĩ đến Hạ Linh Doanh lại trực tiếp như thế. Hạ Linh Doanh ngửa đầu, nhìn ánh trăng mờ mịt trên bầu trời, lòng đầy chán nản: "Tôi thật không nghĩ nói những lời đó để khiêu khích cô ấy, chỉ là... chỉ là trong lòng thật sự rất khó chịu."
"Tôi hiểu."
Hà Tĩnh Mạc sao lại không hiểu cảm nhận của Hạ Linh Doanh, nàng cũng đã từng có cảm giác tương tự. Hương vị đó giống như ăn phải trái cây bị ê vậy, biết rõ nó chua, cũng không ngại nuốt xuống, trong miệng là chua, rơi vào bụng là đắng, khi tiêu hóa lại là chát. Ăn không ngon, liền có thế hiểu rõ lòng mình. Nếu không phải yêu, làm sao có thể cảm giác được?
Hạ Linh Doanh nhìn Hà Tĩnh Mạc, rốt cuộc cũng mỉm cười, "Trách không được Tiêu nói hai người giống chúng tôi thời trẻ."
"Bây giờ hai người cũng chưa già mà."
Hà Tĩnh Mạc trò chuyện cùng Hạ Linh Doanh, chưa được một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng còi ở hướng ngược lại. Hạ Linh Doanh vốn đang còn tươi cười ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn ở vị trái phó lái. Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt nhìn nàng, mái tóc dài do chạy ướt đẫm mồ hôi dán trên trán, mặt vẫn còn đỏ bừng, nhìn ánh mắt nàng tràn đầy áy náy cùng đau lòng.
Vốn trong lòng không thấy quá đau, nhưng trong thời điểm nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn, lòng Hạ Linh Doanh như tràn ra ủy khuất, khiến hốc mắt nàng đỏ lên ngay lập tức.
Khốn khiếp....
Xe còn chưa có dừng, Tiêu Mạc đã đẩy cửa ra, lao xuống kéo Hạ Linh Doanh ôm vào trong ngực, không ngừng hôn búi tóc của nàng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vợ à, thật xin lỗi......"
Vô số lời xin lỗi cũng không thể biểu đạt hết sự hối hận ở trong lòng, Tiêu Mạc Ngôn chỉ có thể dùng sức ôm lấy Hạ Linh Doanh như bảo bối mất đi đã tìm lại được, ôm vào trong ngực không buông. Hạ Linh Doanh không phản ứng lại cô, mặc cô ôm ấy, nước mắt không chịu thua kém mà rơi xuống.
Khi tình yêu đã không còn sự phấn khích như lúc ban đầu, cũng đã không còn cháy bỏng như ngày nào, lưu lại chỉ là buồn tẻ cùng nhàm chán, nhưng lại biến hóa trở thành hương vị yên bình của tình thân. Hương vị này từng chút từng chút đong đầy trong trái tim, không thể quên, chưa bao giờ quên......
"Người chịu trở lại rồi sao?" Mỗi một chữ của Hạ Linh lại mang theo một chuỗi nước mắt, Tiêu Mạc Ngôn thật đau lòng, mặc kệ còn có người khác bên cạnh, trực tiếp hôn lên những giọt nước mắt cay đắng, "Đừng khóc, ta là đồ khốn, ta ngu ngốc, thật xin lỗi, sẽ không như vậy nữa, không bao giờ nữa....."
Hạ Linh Doanh nghiêng vai xuống dựa vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc cúi đầu hôn lên môi nàng, Hạ Linh Doanh nhắm mắt lại, nhón mũi chân ôm lấy cổ cô.
......
Hai người hôn không coi ai ra gì, Hà Tĩnh Mạc xem mà xấu hổ vô cùng, nàng quay đầu nhìn Tô Tích Nhan, thấy hai mắt cô phát sáng, ánh mắt nhìn hai người kia giống như sói đói nhìn thấy con mồi vậy.
Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, có lẽ, đã đến lúc cho ăn thịt, nếu cứ bỏ đói như vậy, Tô Tích Nhan thật sự sẽ bị suy dinh dưỡng mất.
Bốn người trên đường trở về nhà đều im lặng, Tô Tích Nhan lúng túng muốn nói lời xin lỗi với Tiêu Mạc Ngôn, lại bị Hà Tĩnh Mạc túm lấy lôi về phòng.
"Cậu ở đó tình làm bóng đèn à?"
"Mình muốn xin lỗi, dù sao cũng là mình không đúng."
Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn cô, "Không thấy hai người họ cần có không gian riêng sao?"
"...... Ò." Tô Tích Nhan gật đầu, nghĩ nghĩ, lại có chút lo lắng, "Cậu nói xem Tiêu tổng chút nữa sẽ không cãi nhau với Hạ Hạ nữa chứ?"
"Chuyện vợ chồng của người ta, cậu nhiều chuyện để làm gì?"
Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Giờ cậu biết lo lắng rồi hả? Lúc trước sao lại làm? Cậu rảnh quá không có việc gì làm muốn kiếm việc sao?"
Tô Tích Nhan không vừa lòng lèm bèm, "Tĩnh Mạc, làm người nên có lương tâm, nếu không phải tại cậu tra tấn mình đến đêm không thể ngủ, mình làm sao có thể nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu như vậy? Mình thật ra là một người con gái xinh đẹp văn minh nha!"
"Cậu nói hươu nói vượn!" Hà Tĩnh Mạc khó thở, tiến lên ngắt mặt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan thuận thế nằm trên giường, ôm eo nàng làm nũng, "Ây da, đau chết mất, mình không muốn sống nữa, ngày nào cũng chỉ biết ăn hiếp mình, chỉ nói miệng chứ không cho thực tế."
"Cậu muốn thực tế gì đây?" Hai tay Hà Tĩnh Mạc giữ cổ tay Tô Tích Nhan, ngồi khóa trên đùi của cô.
Tư thế táo bạo như vậy từ trên cao nhìn xuống làm cho Tô Tích Nhan theo bản năng nuốt nước miếng, mặt đỏ bừng một mảnh.