Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 31, tranh chấp . . .
Edit: Hắc Phượng
La Y đang do dự không ra tiếng. Nàng là nhà mẹ đẻ “không được sủng” sao? Không thuộc về một phạm trù nào, chưa nói tới vượt qua thử thách, cũng chưa nói tới vô dụng. Nhưng đòi mạng chính là nàng là thứ xuất, trừ phi Thiệu Hi có thể chạy tới cho phiên bản Giả Hoàn một cục gạch, bằng không ước chừng toàn bộ Cố gia ước chừng coi nàng không tồn tại. Ở trong phủ lâu như vậy không lọt vào hà khắc gì, đương nhiên cũng không có đặc quyền gì, cái này cho thấy địa vị Dung Nghi thật là… Ngay cả tư cách bị thu thập cũng không có. Có lẽ đã là tương đương với rác rồi, nàng dâu cũng giống thế thôi, bởi vì không hề uy hiếp? Cũng phải, mấy ngàn bạc Hầu phủ vẫn thật là không để vào mắt. Xem ra Tào phu nhân ngoan độc cũng có hạn.
Chà, nghĩ xa rồi… Loại tình huống la hét ầm ĩ trước mắt này, muốn áp xuống còn không bị chế giễu, với nàng mà nói dường như là nhiệm vụ khó hoàn thành. Cái gọi là không chiến mà bại thuộc về uy nghiêm tuyệt đối bị đe dọa, trước mắt nàng không có. Lao ra tranh đấu làm gì, lại quá mất mặt. Nàng không sao cả nhưng làm phiền hà ca ca tỷ tỷ sẽ không tốt. Làm thế nào đây…
La Y càng ngốc, nhóm nha đầu vú già vội sắp khóc, đây coi như là chủ tử hạ nhân Thanh Quỳ Viện lần đầu tiên chính diện giao phong, nếu La Y áp không được, những ngày sau dễ nhìn rồi! Vừa đúng giờ phút này, Quất Tử không địch lại mọi người lui về phòng trong khóc, quỳ trên mặt đất khóc không kịp thở. Vốn Quất Tử là từ nhỏ lớn lên trong thư hương môn đệ, đâu gặp qua loại người sa cơ thất thế này, ầm ĩ chỉ là bình thường, cãi nhau mới thái quá. Nhìn xa xa bên ngoài Lục di nương và Tử Đằng đang cười đắc ý, vẻ mặt hạ nhân khác vui cười, La Y mà không bận tâm thì ngày sau sống thế nào! Nhớ tới Hoàng thị từng đã dạy, cười lạnh một tiếng kêu: “Hải Đường!”
“Có nô tỳ.” Hải Đường không phải kẻ bớt việc, mặc dù ở trong phòng đứng không cười ra tiếng, gắt gao nghẹn, nhưng vẻ mặt lại hết sức sung sướng.
“Đi gọi Trần quản gia tới.”
Một câu dặn dò này, nhũ mẫu Dung Nghi Triệu ma ma xì cười ra tiếng, nào có chuyện trong phòng nha đầu di nương cãi nhau cũng phải gọi quản gia tới đàn áp?
La Y sừng sững bất động, Hải Đường lập tức đi, một viện tử hạ nhân líu ríu chế giễu càng giống cái chợ.
Trần quản gia đầy mặt mỉm cười chạy tới, hơi hơi thở hổn hển, ước chừng cũng là đến chế giễu. La Y cười nói: “Trần đại gia vất vả, Quất Tử, lấy một xâu tiền cho Trần đại gia uống chén trà.”
Quất Tử thiếu chút nữa tức hôn mê bất tỉnh, lại không tiện vào loại thời điểm này làm mất mặt chủ nhân, nhịn tay lấy tiền đưa cho Trần quản gia.
La Y lại cười nói: “Hôm nay phiền toái ngươi một việc.”
“Ngài nói, ngài nói!”
“Hải Đường từ hôm nay trở đi hầu hạ Tứ Gia.”
“A!?” Một viện tử người giật mình, đây là muốn chia sủng? Không có tác dụng lớn nhỉ? Tuy rằng Hải Đường không có danh phận, danh phận thông phòng cũng không có, nhưng người nào trong viện không biết tứ đại a đầu sớm mò lên giường Tứ Gia, chẳng qua vì cưới vợ đẹp mắt không cất nhắc mà thôi.
Trần quản gia cười nói: “Trở về liền báo lên trên cho ngài.” Danh phận nha đầu thông phòng tiền tiêu hàng tháng không giống với, tự nhiên phải thay đổi một chút.
La Y cười nữa: “Về phần hai kẻ ngoài cửa kia…”
Trần quản gia nghe được La Y cúi xuống, tưởng rằng muốn hỏi ý kiến hắn, cảm thấy khinh bỉ, chỉ không thể hiện ra, vui vẻ giả chết chế giễu.
La Y nhìn hắn khinh bỉ đều lười che giấu vẻ mặt, kiên cố hơn ý tưởng vừa rồi: “Đi gọi kẻ môi giới mua người, bán đi!”
Toàn trường yên tĩnh…
Trần quản gia cũng sửng sốt, này này này này…
“Thế nào? Chúng ta địa vị thấp, thể diện thiếu, không sai nổi Trần đại gia sao?”
Trần quản gia nghẹn lời, dù thế nào dạng lời này cũng không thể nhận, sự thật như thế không thể nói, đành phải ấp a ấp úng nói: “Tứ Gia…”
“Hửm!?” La Y nhíu mày: “Chỉ là hai người nha đầu, ta đây không phải là cất nhắc Hải Đường rồi sao?”
Hải Đường mồ hôi lạnh đều chảy ra, Tử Đằng là gia sinh tử! Thật sự bán đi, người nhà Tử Đằng còn sống sờ sờ không lột da nàng à? Lập tức xoay người quỳ xuống: “Kính xin Nãi nãi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nô tì không đảm đương nổi phúc khí lớn như vậy.”
“Ngươi thường ngày là cái lanh lợi, thế nào vừa rồi không nói lời nào, lúc này mới nói không phúc khí?” La Y như cười như không nhìn chằm chằm Hải Đường, mẹ kiếp lão tử không phát uy, ngươi cho ta là hallo kitty à.
Một quẹo ngoặt như vậy, Lục di nương và Tử Đằng cũng phản ứng kịp, thoáng chốc trong viện một khóc hai nháo ba thắt cổ, gà bay chó sủa! Trần quản gia càng lười lẫn vào thê thiếp đại đấu này. Hắn rất bận rộn có được không. Nhưng La Y không buông tha hắn: “Đương nhiên việc này không tới phiên Trần đại gia tự mình ra tay, chỉ bảo người nhận cái tin, ta đây có người thu thập.”
Nói nói đến mức này, Trần quản gia cự tuyệt nữa thì thành làm kiêu, huống chi thật sự không phải chuyện to tát gì. Nếu trong phòng các Gia khác, không ai dám làm ầm ĩ như vậy.
Trần quản gia chưa kịp nói ra miệng lời khiêm tốn, La Y đã phân phó nói: “Hướng ma ma! Gọi hai tên tiểu tử tới lôi ra đi! Ở trong đây cãi nhau ầm ĩ làm cái gì? Không biết còn cho là Gia chúng ta sủng thiếp diệt thê, đừng làm hỏng thanh danh đàn ông! Càng đừng làm hỏng thanh danh trong phủ mới phải!”
Hướng ma ma chính là vú già cao lớn uy vũ cố ý tuyển chọn từ nhà mẹ đẻ để ngừa bạo hành gia đình, nghe được La Y ra lệnh một tiếng, sớm nhịn không kiên nhẫn nữa xông ra ngoài, một tay xách một tên, tươi sống lôi ra khỏi viện, chỉ nghe thấy tiếng hô mềm mại của hai vị càng lúc càng xa. Mọi người tức cười.
“Phiền toái Trần đại gia ngươi tuyển chọn mấy người nha đầu bù lại trong nhà chúng ta, ngươi đừng lừa gạt ta, tìm cái dưa vẹo táo nứt gì đến, ta không bỏ qua đâu!”
Trần quản gia treo theo một giọt mồ hôi trên não, đồng ý. Nghĩ rằng đêm nay Tứ Gia trở về không biết sẽ ồn ào thế nào đây! Tứ nãi nãi này cũng thật là…
La Y thấy đầy sân xem náo nhiệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chư vị có muốn làm bạn cùng Lục di nương không?”
Thoáng chốc cả khu vườn chim bay thú tán, mở vui đùa à, cho dù có thể diện, thiếu phu nhân này phát hỏa muốn bán ai thì còn có thể vì chuyện này mà hưu thê hay sao? Mặc dù về sau phu nhân ngứa mắt nàng, bị bán cũng không tìm trở về. Không khỏi nghĩ, tứ nãi nãi này thật là độc ác! Buổi tối muốn chuồn êm tiến vào xem náo nhiệt hay không? Trong lúc nhất thời trong viện yên tĩnh tới lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Không bao lâu sau quả nhiên Dung Nghi nghe được tin tức, một trận gió lửa vọt vào phòng. Còn chưa kịp tức giận, La Y nói: “Quất Tử, đóng cửa viện, đóng cửa phòng!”
Quất Tử hôm nay đã sớm bị dọa tê cứng, một ngón tay làm một động tác. Dung Nghi sửng sốt một chút, cả giận nói: “Ngươi còn biết mất mặt à! Ngươi đố phụ này! Hôm nay xem ta thu thập ngươi!”
Trong lòng La Y biết, người như vậy là không giảng đạo lý. Ngoại trừ thị tì sát bên người bản thân mình và còn dư lại tam người nha đầu của Dung Nghi, còn lại toàn bộ đuổi ra. Quay đầu bỗng dưng nhấc chân đá một cái vào Dung Nghi! Dung Nghi kêu thảm một tiếng, cuộn tròn rồi ngã xuống. La Y hừ lạnh, mẹ kiếp thật sự coi ta chết à! Khẩu khí này bà đây nín thật lâu rồi! Tiếp nhận sợi dây thừng Hướng ma ma đưa trói Dung Nghi lại, dùng vải bịt miệng. Một phòng nha đầu vú già toàn bộ tê cứng, kinh ngạc nhìn ánh mắt vị tiểu thư “Thư hương môn đệ” này còn bưu hãn hơn cả bà tử thô sử tam đẳng, ngay ngắn làm từng bước.
La Y ước gì trực tiếp cho hắn hai bàn tay, lại nghĩ tới Hoàng thị dạy, phía sau cánh cửa đóng kín ngàn vạn đừng để lại dấu vết. Cười gian một tiếng, quả nhiên làm Dung Nghi phiên bản Giả Hoàn kia vừa không có bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong càng là thối rữa sợ rơi nước mắt. La Y khinh bỉ: “Đồ hèn!”
Dung Nghi nghe vậy vừa tức chết khiếp, bất đắc dĩ tay chân bị trói gắt gao, miệng bị bịt đành phải trợn trắng cả mắt. La Y cười càng sáng lạn hơn, đuổi vú già và nha đầu của hồi môn đi ra. Sau đó bạo lực cởi nốt cái quần của Dung Nghi.
Càng tức giận càng lạnh tĩnh, chậm rì rì lấy ra rổ may vá, quả nhiên thấy Dung Nghi kinh hãi phát run. La Y lấy ra kim châm nhỏ nhất, đâm mạnh vào vùng đùi cạnh chỗ không không thể để người nhìn một phát!
“Ta gọi ngươi sủng thiếp diệt thê này!”
“Ta gọi ngươi ăn chơi trác táng này!”
“Ta gọi ngươi không học vấn không nghề nghiệp này!”
“Ta gọi ngươi nói như rồng leo, làm như mèo mửa này!”
“Ta gọi ngươi ở trước mặt lão nương kiêu ngạo này!”
“Ta gọi ngươi lên mặt này!”
“Ngươi cho rằng lão nương dễ bắt nạt lắm phải không!”
“Mẹ nó, ngươi cho rằng lão nương muốn gả cho ngươi có phải hay không?”
“Ngươi phế vật! Ngươi hèn nhát! Ngươi sắc phôi!”
“Ta hôm nay đâm chết ngươi ghim chết ngươi!”
Dung Nghi đau nước mắt chảy ròng, miệng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
La Y âm trầm cười: “Dứt khoát ta phế ngươi đi, lại đến trong tộc ôm một đứa bé, ta xem còn bớt lo. Ngài nói có đúng hay không Tứ Gia?”
Dung Nghi chảy nước mắt lắc đầu mạnh, một mặt cầu xin.
“Có cái gì không tốt chứ? Quay đầu ta thả mười bảy mười tám cái nha đầu xinh đẹp ở trong phòng ngươi, bảo đảm không ai hoài nghi ngươi bất lực.”
Dung Nghi thật sự lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp rốt cuộc ai dạy dỗ ra người đàn bà chanh chua này hả a a a a!!!! Không được, nhất định phải nói cho tổ mẫu, hưu người này, nếu không làm sao mà sống được! Nhưng hôm nay nàng sẽ không thật sự ra tay chứ???
La Y thấy thế không trát mạnh như vậy nữa, Dung Nghi vừa buông lỏng một hơi, bỗng nhiên một trận đau nhức, nước mắt như bão tố. Thì ra La Y không vội, bắt đầu lấy ra công phu nạp đế giày, từng cái nhiều lần đều đều châm vào da, cần phải cầu mỹ quan lành nghề. Dung Nghi kia dần dần tỉnh táo lại nhìn La Y điềm đạm tươi cười, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghe lén ở gian ngoài, tứ đại kim cương trong phòng Dung Nghi, đương nhiên hiện tại chỉ còn lại ba tên, nghe được Dung Nghi kêu thảm thiết bị hạn chế. Đã không biết làm phản ứng gì. La Y mở trói mặc quần thay Dung Nghi, tùy ý phủ lên cái chăn. Mở cửa ra, nhìn thấy ba nha đầu cười lạnh một tiếng, vừa vặn nói với ba nha đầu kia: “Nếu như ta nghe được một tia lời đồn, quy tất cả lên ba người các ngươi. Ta không nói mềm mềm cái gì, giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, trực tiếp bán vào trong nhà chứa! Nãi nãi ta không học được những cái lục đục với nhau, lê hoa đẫm mưa gì đó. Thói đời này, cho tới bây giờ chính là mềm sợ cứng, cứng rắn sợ liều mạng! Chọc ta nổi giận, bất cứ giá nào coi xong! Đến lúc đó xem ngươi chết hay là ta mất mạng!”
Ba người nha đầu đâu trải qua trận trượng như vậy, đã sớm bị dọa mềm nhũn. Chỉ lo lắng gật đầu, lặng lẽ nhìn Dung Nghi, lại không thấy dấu vết gì. Chẳng lẽ Tứ nãi nãi này có yêu pháp!? La Y ép buộc thoáng cả buổi trưa cũng mệt mỏi, vẫy tay bảo bọn họ lui ra, cũng thuận tiện đi nói Thái phu nhân một tiếng – – Dung Nghi uống say, nàng phải hầu hạ nên không đi thỉnh an cho Thái phu nhân. Ba người nha đầu té chạy ra ngoài, La Y mới mềm yếu ngả xuống giường, kéo chăn chùm đầu. Trước khi ngủ trong lòng chỉ hiện lên một câu nói – – cảm ơn CCTV (China Central Adult Video), cảm ơn thông tấn thành phố…
Hết chương 31
Về quảng cáo
chương 32, đấu pháp…
edit: Hắc Phượng
La Y mệt muốn chết rồi, bùng nổ bực tức lâu dài qua đi là vô tận mệt mỏi. Đêm ngủ ngon thẳng tới ngày hôm sau mặt trời lên cao. Thỉnh an đương nhiên đến muộn, đương nhiên nha đầu trong phòng đã sớm xin nghỉ thay nàng. Do nàng nhất quán làm tốt lắm, mà Dung Nghi nhất quán thật không có nhân phẩm, chúng trưởng bối chỉ cho là Dung Nghi nháo sự – – dù sao chuyện ngày hôm qua bán nha đầu di nương không giấu diếm, nên biết đều biết. Tào phu nhân nghe được còn lắp bắp kinh hãi, không ngờ La Y im lặng không nói lại có lực như thế. Nhưng bà không có ý định nhúng tay, Dung Nghi xưa nay tính tình kỳ quái, vợ chồng quyết liệt như thế rất tốt. Bị thu thập không sao cả, bà không hy vọng Dung Nghi có nhạc gia trợ lực, nhưng hiện thời nhạc gia chỉ là quan nhỏ, cho dù bị bắt bí cũng không giúp đỡ được cái gì. Huống chi không phải nàng sinh, mặc kệ hắn đi chết!
Mà Dung Nghi vừa tỉnh dậy liền xoay người đứng lên mặt cũng chưa rửa, chải tóc qua loa, thừa dịp La Y không phản ứng kịp, như đốt lửa vào mông chạy tới viện Thái phu nhân. Ghé dưới chân Thái phu nhân một phen nước mũi một đống lệ kể ra La Y mạnh mẽ thế nào, buộc lại hắn thế nào. Đương nhiên không dám nói chuyện bị đá bị đâm. “Lão tổ tông, ngài cứu cháu đi, bỏ người đàn bà kia đi, nếu không không chừng ngày nào đó bị nàng đánh chết đấy! Thư hương môn đệ gì chứ, còn lợi hại hơn người đàn bà chanh chua phố phường kia!”
La Y chậm rì rì đi tới Tiên Huyên Đường, quỳ gối, không nói cái gì, không làm cái gì, nói nhiều sai nhiều không nói không sai. Dù sao chuyện đã đến trình độ này rồi, cứ trở mặt như vậy. Thanh danh quan trọng nhưng là mệnh không có muốn thanh danh làm cái gì? Đây chẳng qua là cái trò dệt hoa trên gấm thôi. Huống chi Cố gia chưa hẳn nguyện ý vì cái con vợ lẽ mà chống lại Tiêu gia, luận công phu cãi nhau văn nhã, một trăm công huân quý tộc cũng không ầm ĩ được với một tên quan văn. Không chừng đến lúc đó bị đối phương đào hầm chôn còn thay người kiếm tiền. La Y sau khi nghĩ thông suốt càng không có cố kỵ, nàng đúng là thứ nữ! Nhưng nàng được sủng ái! Có thế không trận đó là ngu ngốc!
Quả nhiên Thái phu nhân cau mày nói: “Vợ chồng cãi nhau là bình thường thôi, làm sao lại động một chút là nói tuyệt tình như vậy chứ?”
“Nàng hôm qua động tay động chân với Tôn nhi! Đâu có một chút tam tòng tứ đức nào!”
Thái phu nhân vội vã che mặt, ngươi một đại nam nhân bị nàng dâu đánh còn không biết xấu hổ mà nói ra, trọng điểm là Cố gia là hậu duệ võ tướng, con cháu đều phải học kỵ xạ. Nàng dâu là con gái văn thần, ngươi nói nam nhân không đánh lại nữ nhân, võ tướng không đánh lại văn thần, thật là khoe khoang không có hạn chót!
Bà tử thông minh bên cạnh Thái phu nhân cười nói: “A, Tứ Gia và Tứ nãi nãi hôm nay là thêm sắc cuộc sống à, đến đùa giỡn còn mang đao thương này? Tứ nãi nãi có thể có bao nhiêu sức lực chứ? Có thể đánh thắng được Tứ Gia sao? E là dỗ lão thái thái vui vẻ hả?”
Dung Nghi cũng ý thức được, nói như vậy là cực kì mất mặt. Đành phải đổi lý do: “Nàng một cái bình dấm chua, ngày hôm qua bán tất cả di nương nha đầu rồi! Ghen tị, đó là thất xuất chi điều!”
Thái phu nhân thầm nghĩ dàn xếp ổn thoả, một bó to tuổi, ầm ĩ làm bà đau đầu: “Bán thì bán, quay đầu bảo nàng dâu tốt với cháu.”
La Y cung kính nói: “Thưa lão thái thái, đã cất nhắc Hải Đường. Chỉ chờ nàng sinh nhất nam bán nữ lại phong di nương. Hôm qua đã nói cho Trần quản gia, vốn định hôm nay mang đến dập đầu cho lão thái thái, phu nhân, chỉ là còn chưa kịp…”
Thái phu nhân nghe vậy, cọc thuận đã rơi xuống: “Một khi đã như vậy thì xong chưa. Vợ chồng còn trẻ, càng ầm ĩ càng ân ái mà!”
Bà tử thông minh nhân cớ đó: “Đúng vậy, nếu không tại sao nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa chứ?”
Thái phu nhân nở nụ cười.
Dung Nghi không có cách nào, tổ mẫu mặc kệ mọi chuyện, mẹ cả chắc là sẽ không ra mặt cho hắn! Ước gì hắn sống không tốt đây! Đành phải oán hận cầm tay kéo La Y trở về.
Về đến nhà, quả thực càng nghĩ càng giận. Vừa đúng lúc này Tiết di nương tiến vào xem con, Dung Nghi nói một phen nước mũi một đống lệ. Tiết di nương nổi giận!
Vọt vào chính phòng nói: “Giỏi ngươi đồ đàn bà đanh đá! Vậy mà dám làm như vậy với đàn ông! Nhà mẹ đẻ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là tam tòng tứ đức hả?”
Rồi sau đó giống như ảo thuật ngã trên mặt đất, hai tay vỗ đùi: “Gia của ta số khổ! Làm sao lại cưới một cái Dạ Xoa như vậy! Thư hương môn đệ cái gì! Hiền lương thục đức cái gì! Chỉ là gạt người mà thôi! Ôi! … Dạ Xoa này! Không phải bắt nạt gia chúng ta không phải bò ra từ trong bụng phu nhân sao?” Blah blah blah ba la
La Y một trận đau đầu, đây là chơi game qua cửa diệt BOSS sao? Đến đây lần lượt …
Dung Nghi vui vẻ trên mặt, làm sao lại quên mẹ đẻ chứ! Đấy, đã xuất đầu cho hắn rồi!
Tiết di nương quả nhiên uy vũ, một khóc hai nháo ba thắt cổ đủ sống, buộc La Y dập đầu xin lỗi Dung Nghi, bằng không cứ tiếp tục ở trong phòng lăn lộn, Thanh Quỳ Viện lại biến thành cái chợ, ngoài cửa xem náo nhiệt vô số! Nói hạ nhân cũng quá rảnh rỗi phải không?
La Y tâm lực hết sức mệt nhọc, ngày hôm qua nàng có thể đứng lên, đơn giản là bởi vì đã bức đến phân thượng. Nha đầu di nương ở trong viện của nàng qua lại tự nhiên, riêng từng người xem cuộc vui. Mẹ chồng không phải thân, không có khả năng xuất đầu, nhà mẹ đẻ nàng không có thực lực, không bất cứ giá nào căn bản không có biện pháp trấn trụ đám nô xảo quyệt này. Nhưng mà hôm nay di nương của cha chồng này, quyền xử trí ở trong tay mẹ chồng, nàng không thể đánh không thể mắng, mãnh liệt hoài nghi là mẹ chồng cố ý dung túng. Nàng vốn không phải là người kinh tài tuyệt diễm gì, chẳng qua đã thấy nhiều qua tivi, dạo nhiều diễn đàn, biết một ít phương pháp thông thường, lại ỷ vào cưới hỏi đàng hoàng mà thôi. Nhưng trước mắt này làm thế nào đây? Nhất thời đau đầu không thôi.
Đứa nhỏ thứ xuất, mắt nhìn sắc là bản năng. Dung Nghi thấy thế càng mừng thầm, nháy mắt cho mẹ đẻ, hai mẹ con phối hợp cực kỳ ăn ý. La Y không có chiêu, đành phải kiên trì sử dụng đến chiêu vô lại – – đóng cửa viện, di giá vào trong viện. Chứng kiến ngọn nguồn xem ai ngồi không yên trước, dù sao một cái thiếp chạy tới trách móc nàng dâu đứng đắn, mất mặt chính là thủ trưởng của thiếp. Đương nhiên nàng cũng thật mất mặt, chỉ là lúc này không mất mặt, ngày sau càng mất mặt.
Nhưng mà Tào thị rất độc ác, phái một người lặng lẽ đuổi hạ nhân, bắt nha đầu bà tử không được tới gần Thanh Quỳ Viện. Thuần túy cho rằng không biết, bà ta không muốn quản lí con vợ lẽ, càng không đồng ý làm súng cho thứ nàng dâu. Xử lý gia vụ đều bận không qua nổi, Tiết di nương từng ngày ồn ào, mặc kệ bà ta.
Lần này hợp, La Y bại hoàn toàn! Tiết di nương trách móc đủ hai canh giờ, thật sự không có cách nào buộc La Y chịu thua, miệng đắng lưỡi khô trong bụng trống trơn rút lui.
Dung Nghi thấy La Y không có cách thì càng đắc ý, cùng mẹ đẻ lặng lẽ thông khí. Ngày hôm sau, Tiết di nương quả nhiên dẫn theo nước trà tiếp tục trách móc. Mẹ kiếp, La Y lại nổi giận, nhìn ánh mắt Dung Nghi đắc ý, giận dễ sợ. Vất vả đợi đến trời tối, Tiết di nương trở về phòng, La Y đóng cửa viện, cầm dây thừng buộc Dung Nghi lại! Lúc này không đâm bắp đùi, đổi thành đâm xunh quanh cúc hoa! Dưới nách cũng có, toàn là nơi không nhìn ra!!! Có lấy kim thô đâm! Mẹ kiếp coi lão nương xem 20 lần 《Hoàn Châu cách cách›› là lãng phí à? Ngươi não tàn cũng phải có hạn độ chứ? Ngươi ban ngày gọi người trách móc, ta có thể không biết gốc rễ ngay tại ngươi hả!? Xem không đâm ghim chết ngươi!
Dung Nghi lại bị đâm nước mắt chảy rơi. La Y lần này ác hơn – – bị Tiết di nương chọc tức ác quá, đau ngất đi thôi đúng không? Lấy chậu nước hắt tỉnh tiếp tục đâm! Tận sức ở khu vực có hạn đâm nhiều vài kim!
Dung Nghi sụp, đây là thật sự sụp, miệng bị chặn không có cách nào cầu xin tha thứ, không có cách nào khác làm cho La Y nguôi giận. La Y vất vả phát tiết xong, Dung Nghi tóc còn nhỏ giọt nước cuối cùng có thể thở một ngụm. Không ngờ La Y hung ác nói: “Sáng mai lấy lọ muối từ phòng bếp về! Xoa nước muối vào chỗ đó!!”
“Ô ô ô ô ô…” Dung Nghi giãy giụa, mẹ ơi đêm mai còn tiếp tục? Mất mạng nhỏ lão tử cũng phải khai báo! Nhất định phải bỏ Dạ Xoa này!
La Y cởi vải bịt mồm: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”
“Tổ tông, ta không dám, không dám nữa!” Dung Nghi tâm lý bực tức, nếu ở bên ngoài đánh nhau, còn có thể bảo gã sai vặt xông lên hỗ trợ. Bị lão bà đánh, trợ thủ không tìm thấy một cái. Thật vất vả có một di nương ra tay, xem ra cũng không thể rồi, hắn tuyệt đối tin tưởng, nếu ngày mai di nương mắng nữa, cho dù không phải hắn chỉ điểm, quay đầu cũng sẽ tính sổ lên người hắn. Hắn không phải bò ra từ trong bụng Tào phu nhân, Tào phu nhân giúp hắn xuất đầu mới có quỷ!
La Y hừ hừ hai tiếng, cởi dây, trở về nhà ngủ! Lúc này trời còn rét căm căm, Dung Nghi bị đông cứng run cầm cập. Run run rẩy rẩy gọi nha đầu tiến tới thu thập cộng thêm hầu hạ hắn tắm rửa. Ngày thứ hai bị bệnh. Mời đại phu đến, nói là chấn kinh quá độ và bị lạnh. La Y mặt không đổi sắc đổ lên trên đầu Tiết di nương, Tiết di nương đánh rớt răng nanh nuốt vào trong bụng. Hiệp 2, La Y thắng!
Nhất thời Thanh Quỳ Viện thật đúng bị La Y làm kinh hãi, vị gia Dung Nghi này nhiều vặn vẹo, Tiết di nương nhiều bưu hãn, cứ thế bị La Y thu thập, còn phương pháp thì không rõ. Đó là đóng cửa phòng thu thập, lại là vợ chồng, ánh mắt mọi người cũng bắt đầu ái muội lên, lại còn thường thường quét tới bụng La Y. La Y không sao cả, nàng không lên giường với Dung Nghi, nhưng bọn họ là vợ chồng, ngươi nói ngươi còn là một xử? Tin ngươi có mà não tàn! Một khi đã như vậy, thích thế nào thì thế ấy đi!
Dung Nghi buồn bực! Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phá hư quyền uy của La Y! Còn có, không thể lại để cho La Y bắt được hắn ghim kim!
Nói tới Dung Nghi kia không phải đầu óc tối dạ, thông minh nhỏ vẫn phải có. Vất vả suy nghĩ, thật sự khiến hắn nghĩ ra một cái đưa tới.
Ngày hôm sau La Y vừa tỉnh dậy, phát hiện Lục di nương và Tử Đằng cư nhiên đặc biệt đứng trong chính phòng hầu hạ, trợn mắt há hốc mồm: “Sao các ngươi lại ở đây?”
“Hồi nãi nãi, ngài không phải nói muốn bù lại người thiếu trong viện sao? Quản gia từ bên trong gia sinh tử tuyển chọn chúng ta tới đây.” Tử Đằng biết vâng lời trả lời.
La Y rút rút khóe miệng, đây là bán đi lại mua về hả? Hay là từ đầu không bán đi? Được, được lắm! Đầy sân cúi đầu nhún vai cười, cho rằng ta không thấy đúng không? Dung Nghi sợ bị đánh, từ đầu không trở về, lúc này trút giận cũng không có chỗ phát tiết ra ngoài!
Những ngày sau La Y trôi qua càng gian nan, phân lệ thuộc về của nàng thoạt nhìn là không ít – – thiếu chính là Tào phu nhân quản gia bất lực. Đấu pháp Thanh Quỳ Viện còn lan không đến thủ hạ đại BOSS. Nhưng uy vọng của nàng xuống đến thấp nhất, dù sao người nàng bảo bán lại công khai trở lại, ai còn sợ nàng chứ? Vì thế tro bụi trong phòng bắt đầu chồng chất, sân vẫn là nhốn nháo lộn xộn, cơm canh phân lượng đủ, đưa tới muộn một chút cũng có thể phải không? Ngoại trừ này nọ không quăng, quả thực là loạn rất nhiều, mà Dung Nghi sớm lấy cớ đọc sách, ngủ ngoài thư phòng. Hiệp 3, La Y lại thảm bại!