Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Chương 41, lắc lư…
edit: HPH
“A, xem ra tứ nãi nãi của chúng ta là bất cứ giá nào rồi!” Thái phu nhân cười nói: “Mở ra xem xong mới nói.”
Hộp giấy La Y đã xử lý qua rồi, dây thừng vừa kéo liền tản ra, lộ ra một cái khay vòng tròn, mặt trên bày đặt bảy tám ngọn nến bí đỏ lớn, cùng với đó là đèn cải củ. Im lặng một trận, mùi bí đỏ giấu ở trong hộp giấy thoáng chốc bay thẳng tới. Thái phu nhân vỗ tay cười nói: “Tận tâm suy nghĩ! Làm khó cháu nghĩ ra được, hôm nay tẩu tử và muội muội cháu đều thua rồi.”
“Cái này thì không dám ạ, nhưng mà được cái mới mẻ. Luận linh động không bằng Tam muội muội, luận tinh xảo không dám so với đại tẩu. Ba người chúng cháu đều tốt, hôm nay chỉ có lão thái thái ngài thua thôi.”
“Được, được, là ta thua.” Thái phu nhân cười ha ha nói, lại nhìn kỹ một hồi hỏi: “Hoa văn trên bí đỏ có vẻ như có chút sang trọng?”
“Là chữ triện, khắc chính là ‘Đừng nói Tang Du chậm, vì ráng mây đầy trời’.”
Vinh Trăn cười nói: “Tứ tẩu ham học hỏi, Tứ ca còn không bằng đấy.”
“Đúng vậy, việc học vấn này, Tiểu Tứ nên học vợ cháu đấy.” Thái phu nhân lại nhìn một chút: “Chữ rất hay, thật xinh đẹp. Bí đỏ là một thứ thông thường, nhưng không ai dùng bí đỏ làm ra thứ này.” Tốt nhất là câu thơ này, còn vỗ tới trái tim Thái phu nhân. Lão nhân gia sao, không thích nhất người khác ngại bà vô dụng, thích nhất người khác khen bà có khả năng.
Dung Chỉ cũng nhìn một vòng cười nói: “Nhà Tứ đệ muội khéo cả nhà, thật sự là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa. Ngày khác giúp ta thiết kế cái đèn lồng được chứ?”
La Y quẫn, ngươi một người bác hỏi tiểu thím đòi trò chơi như thế này, ngươi thật sự không hiểu chuyện đúng không! Ngươi là thật hả. Giả Bảo Ngọc xuyên tới đúng không? ORZ
Đại nãi nãi cười nói: “Không tốt, chi bằng chúng ta mỗi người đều một cái mới tốt.” Đại nãi nãi là người tốt, biết cứu trận > <.
“Dễ thôi dễ thôi, bí đỏ phòng bếp còn nhiều!” La Y cũng cười rộ lên.
“Cháu nghĩ hay quá nhỉ, dựa dẫm vào ta thắng này nọ, còn muốn dùng bí đỏ đổi?” Thái phu nhân còn muốn tiếp tục xem náo nhiệt đây.
La Y sầu mi khổ kiểm nói: “Cháu đây cần phải tốn kém rồi. Sớm biết như vậy cháu tùy tiện mua cái hoa đăng cho có lệ với lão thái thái thôi. Dù sao lão thái thái hào phóng, nhất định sẽ có thưởng trở về.”
“Cháu đấy!” Thái phu nhân cười ha hả, rất dễ dàng thuận theo: “Chúng ta trong phòng mỗi người đều phải có một chiếc, cũng phải không giống nhau, ta liền ra bạc thay cháu.”
“Cái này cũng không được, còn phải có khen thưởng mới tốt.”
“Lão Tứ cháu phải dồn hết sức để làm, cháu xem vợ của cháu dùng sức kiếm gia dụng thay cháu đấy.” Thái phu nhân dở khóc dở cười nói: “Không ép khô ta là không được rồi.”
“Bổn sự này không có, mất sức chín trâu cháu tất yếu mò được.” La Y tiếp lời nói.
“Theo cháu thấy, Tứ tẩu không chỉ phải cho mỗi phòng không giống nhau, còn phải thoạt nhìn mỗi bộ thực mới mẻ mới được.” Vinh Trăn cũng tới góp thú vị.
“Ôi a,” đại nãi nãi cũng chen vào nói: “Rốt cuộc là cháu gái ruột, lập tức tới giúp lão tổ tông kiếm hồi vốn đây này.”
Thái phu nhân càng vui vẻ hơn : “Đúng thế, không nhìn xem là cháu gái của ai. Hai tẩu tử các cháu đừng nghĩ một chút việc nhỏ ngày thường có thể thu mua được ta nha.”
Nói mọi người lại cười rộ lên. Lại nịnh hót một trận, Thái phu nhân tâm tình tốt hơn. Lấy ra phần thưởng đã chuẩn bị trước ra thưởng. Lại tìm mấy sản phẩm hoa quả vàng cho Vinh Trăn, nắm một nắm dạng hoa sinh hạt sen long nhãn táo đỏ cho La Y, còn cười rất ái muội. La Y khó được mặt già đỏ lên. Lại sợ làm chim đầu đàn, tiếp nhận ước lượng, phát hiện là rỗng ruột liền thôi.
Hôm nay xem như mò một khoản, trở lại phòng, La Y rất vui vẻ. Mở ra hòm lư hương vàng, cầm lên ước lượng, không đánh giá được. Lại bảo Dữu Tử lấy cân tiểu ly ra cân, 20 lượng, quả nhiên vàng chất lượng cao, một cái lư hương khéo léo không phải thành thực cư nhiên nặng như vậy. Lại cân một đám “Sớm sinh quý tử”, cũng có bốn năm lượng. La Y vui vẻ lắm, nơi này có hơn 200 lượng bạc, bằng một năm thu vào điền sản đấy. Phải cất giữ cho tốt.
“Rớt mắt vào trong đó rồi đấy.” Dung Nghi có chút tiêu tan, vốn sao, La Y lại bạo lực, nhưng đây quả nhiên mười phần khuôn cách thư hương. Chỉ là khi rùng mình với hắn, tay nâng một quyển sách, vẫn là 《Sử Ký 》của Tư Mã Quang. Ngay cả sách giải trí ngày thường xem cũng không nhìn. Nữ bạo lực thư hương hay đang lí giải trong phạm trù, dù sao trong truyền thuyết có một Nhạc Phi khỉ gió đâm cái gì kia thuần chất trung thành đền nợ nước trước đây. Nhưng mà! Đang cầm một đống vàng cười như tên đần tính cái gì?
La Y tâm tình cực kỳ tốt, hơn nữa phía sau đào cải củ khen thưởng một xâu tiền, chỉ là một hai lượng bạc tiền vốn thôi. Chậc chậc, một vốn bốn lời nha. Nguyên bản nàng không tham tài như vậy, kiếp trước tuy rằng thuộc về giai cấp tư sản dân tộc Trung Quốc – – gia đình vợ chồng công nhân viên. Nhưng con một, có thua thiệt cũng không thua thiệt đến trên đầu nàng. Tuy rằng cuộc sống không xa xỉ, nhưng không thiếu tiền. Đời này cũng là người nhà có tiền, càng nên không “Tục” mới phải. Nhưng từ khi nhìn thấy cả nhà Tiêu thị quẫn bách, bị kích thích. Tuy rằng Tiêu thị là cực phẩm, nhưng nếu không phải không có tiền, hằng ngày ở bên trong sẽ không bị các vị tẩu tử cháu dâu sau lưng khinh bỉ như vậy. Hiện tại gả cho cái nam nhân như vậy, tại thế giới xa lạ này, tựa hồ chỉ có tiền tài mới khiến nàng có chút cảm giác an toàn.
Đang nghe Dung Nghi trào phúng, cảm thấy không thích, nếu không ta ngươi có thể cứ như vậy sao? Vì thế lấy ra sức nạp đế giày nện vào bàn: “《tứ thư 》 ta đã đọc qua, tổng cộng năm vạn ba ngàn chữ. Ta không cần cầu nhiều. Một năm! Sang năm sau, thiếu một chữ ta đâm ngươi một hồi.”
Dung Nghi rùng mình một chút: “Thật sự phải đọc?”
La Y mỉm cười: “Hoặc là ngươi đến cổng hô một trăm lần ‘Ta không phải nam nhân, ta không phải’.”
“…”
“Ta không đọc được, nãi nãi tốt, tha cho ta đi.” Dung Nghi cầu xin tha thứ, đùa à, học thuộc lòng hắn sẽ chết đấy!
“Sáng mai bắt đầu đọc 《đại học》, cuốn này ngắn nhất.”
Dung Nghi cọ một chút đứng lên: “Ngươi đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!”
“Ngươi muốn đêm nay thử cái này đâm vào à?”
Dung Nghi bắt lấy cổ tay La Y: “Đừng tưởng rằng nhường ngươi, được một tấc lại muốn tiến một thước. Ấu đả phu chủ, mẹ kiếp ngươi là ai chứ!”
“Vì ngươi một kẻ con vợ kế, đi đắc tội một đám người đong đưa cán bút. Trong đó còn có cái Thám hoa lang lẫn vào Ngự Sử?” La Y cười lạnh: “Lý do còn là buộc ngươi đọc sách? Ngươi tin hay không đám người đọc sách kia có thể lấy ta so với vợ Nhạc Dương Tử đấy?”
“Nhạc Dương Tử là cái gì?”
La Y lập tức bổ nhào, thời điểm hố cha phát hiện đối phương nghe không hiểu, lừa bố mày à, hộc máu à, mẹ kiếp!
“Ngươi chẳng phải cũng là thứ xuất thôi!” Dung Nghi không cho là đúng.
“Ta được sủng ái.” La Y khí thế nói: “Ngươi bị Tứ ca ta đánh, nhà ngươi tìm Tứ ca ta phiền toái chưa? Ngươi ở bên ngoài đánh nhau thua, đại ca nhị ca ngươi đi quăng gạch giúp ngươi chưa? Ta cho ngươi biết, nếu tỷ phu ta ở kinh, nhất định cho cha ngươi một sổ quản giáo không nghiêm, cho ngươi sủng thiếp diệt thê!”
Nghe La Y vừa nói, Dung Nghi cảm giác cái gáy ẩn ẩn đau đớn, tứ cữu ca đập rất hung ác, nghĩ như vậy dáng vẻ bệ vệ toàn bộ tiêu tán. Chỉ nghĩ đến lúc đó nghĩ cách gì đào thoát mới tốt, lúc này đừng xui xẻo. Đành làm bộ dáng cực mệt đi ngủ. La Y không buộc hắn vào lúc này, băng dày ba thước, còn được mài cơ mà. Lại nói, nàng chỉ lắc lư thôi chứ không nắm chắc đâu!
Sáng sớm ngày hôm sau, La Y bắt Dung Nghi đọc sách nửa canh giờ. Mình cũng gằn từng tiếng đọc theo, đọc thiếu chút nữa nôn ra máu – – mẹ nó làm sao lại giống như đang chăm con trai vậy? La Y đọc đoạn tích không hề dài, dẫn đọc một tiếng, lại bô bô đọc qua một trận, cư nhiên cũng đọc xong. Dung Nghi đắc ý hơi nhỏ một chút. La Y lúc này không ca ngợi, làm sao ghê tởm tới, đạp Dung Nghi phảng phất như đạp bông vải. Hai người còn chạy đến chỗ Thái phu nhân khoe khoang một phen. Cùng Dung Chỉ hai huynh đệ đồng loạt lưu loát ngâm nga đoạn thứ nhất, dỗ Thái phu nhân mở cờ trong bụng, thưởng cho mỗi người một bộ bút mực cao cấp mang về.
La Y quẫn quẫn, tự an ủi nói: đây coi như là thực tập chương trình học mẹ ưu tú. Như vậy tàn chủ có thể dạy dỗ được, về sau thời kì trưởng thành của tiểu hài tử cũng không cần sợ! Ừm, cố lên!
Thừa dịp tâm tình tốt, lại lật ra giấy và bút mực bắt đầu vẽ đèn lồng. Từ xưa văn nhân đều thích dùng rau dưa và trái cây làm dụng cụ, nàng có một hộp son, tám loại nhan sắc, tám cái hộp chính là tạo hình chế các loại rau dưa đồ sứ, bên cạnh còn có vài miếng lá cây xinh đẹp. Bởi vậy có đèn bí đỏ ở phía trước, lại làm đèn bí đao, đèn cà tím nhất định không được rồi. La Y thật sự không nghĩ ra, đành phải tham khảo – – lật chuyển trong đầu các loại trước kia xem trong bảo tàng. Nghĩ hồi lâu mới mới nghĩ được một cái – – lồng con cua nhà bảo tàng Quảng Đông cùng với tượng điêu khắc gỗ triển lãm Trần gia. Rất nhiều kiểu dáng, kinh điển nhất thì đưa cho Thái phu nhân tốt lắm. Chi tiết nhớ được không phải rất rõ ràng, dù sao lúc trước cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Đành phải vừa nghĩ vừa vẽ, chỗ không đúng bản thân mình lại vẽ loạn vài nét bút. Lại cầm lấy một trận lật chuyển mạnh Dung Nghi bồi nàng ra ngoài thư phòng, cổ nhân thật nhàm chán viết du ký mang tranh minh hoạ gì đó. Tỷ như đại danh đỉnh đỉnh Lý Thời Trân đồng học, 《 Bản thảo cương mục 》của hắn chính là bản văn hay tranh đẹp, còn vẽ rất tả thực. Lại tìm đủ loại bình luận, mới vẽ bảy tám kiểu dáng cái lồng con cua ra.
Dung Nghi cầm bản 《 Trương Yên truyền 》 lật từng tờ, ngoại trừ phu tử dạy trong tộc bọn họ, La Y cùng với cả nhà La Y là hắn đã từng tiếp xúc người đọc sách chân chính. Rất có ý, làm gì cũng không hỏi người, trong đầu bản thân mình buồn bực lật sách, thảo nào từng phu tử đều cứng đầu ngốc não. Lòng hiếu kỳ dâng lên bèn hỏi La Y: “Ngươi trong ngày thường không nhìn tạp thư sao?”
“Có xem, ” La Y thật không hiểu: “Ta cơ bản xem đều là tạp thư.” Từ các loại du ký hà khách…, các loại sách mỹ thực, thậm chí vạn vật công khai, đối với người đọc sách mà nói đều là “Tạp thư”.
Dung Nghi quẫn một chút: “Nhà ngươi 《 Sử Ký 》 là tạp thư?”
La Y quất một cái, đó là nàng rảnh rỗi…
Dung Nghi cầm 《Trương yên truyền 》nói: “Loại này mới là tạp thư!”
La Y thở dài: “Cái loại chuyện xưa cũ này, ta mỗi ngày viết cho ngươi một quyển.”
“Ngươi cứ khoác lác đi.”
“Một đám phi tử tranh cường háo thắng gọi là cung đấu văn, một đám nữ nhân tranh giành tình nhân gọi là trạch đấu văn, một đám nông dân làm giàu gọi là chủng điền văn, một người nam nhân tam thê tứ thiếp gọi là ngựa đực văn, một người nam nhân công thành danh toại gọi là xưng bá văn, một nam một nữ sống cùng sống, chết cùng chết gọi là ngôn tình văn, một gia tộc lông gà vỏ tỏi gọi là luân lí văn, một bọn đàn ông lục đục với nhau gọi là triều đình văn, còn có một bọn đàn ông vắt óc tìm mưu kế kiếm tiền gọi là thương chiến văn.” La Y mỉm cười: “Ngươi có cái gì muốn bổ sung không?”
Hết chương 41
Về quảng cáo
chương 42, đèn bàn…
edit: HPH
Dung Nghi thán phục: “Ngươi thật sự xem qua rồi? Lão gia nhà ngươi không đánh ngươi à?”
La Y đương nhiên không thể trực tiếp thừa nhận, đành phải cầm lấy 《 Trương yên truyền 》phê đầu tiên: “Này có cái gì hay mà xem? Câu văn không mượt, tình tiết tán dóc. Cái gì chỉ yêu hoa tươi không yêu nam nhân? Cái gì phòng ngủ không cho người đi vào? Cái gì đơn thuần như Bạch Liên hoa? Trương Yên đúng là hậu duệ hầu môn, còn là cháu gái ngoại Lữ Hậu, nhà các ngươi có loại hiếm thấy này? Cho dù có thì trưởng bối cũng đánh chết. Dân chúng nhỏ nhoi còn có thể chấp nhận được, ngươi cũng tin? Ngươi nói thẳng Hoàng đế kia sủng thiếp diệt thê… Ách, không đúng! Là vị Hoàng đế kia xem Lữ gia không vừa mắt!” Nói tới Lữ Hậu cũng thật sự bưu hãn quá mức, làm cho con trai ruột người Lưu gia này cảm nhận được uy hiếp, ối, lạc đề rồi.
Dung Nghi nghẹn lời, thật đúng là, nhà bọn họ nếu xuất hiện kẻ giả bộ như vậy, phỏng chừng thực sự bị đánh chết, nhưng mà: “Lễ pháp Hán triều không nghiêm khắc giống hiện thời như vậy.” Vị chủ này còn muốn bát quái đây mà.
Nói đến đây La Y càng khó chịu, tiếp tục phát tán suy nghĩ: “Hán triều còn có nữ hộ đấy! Nữ nhân còn có thể có độc lập điền sản, có thể kế thừa sản nghiệp cha mẹ ruột đấy!” Làm sao lại không xuyên vào Hán triều! A, không đúng, làm sao lại xuyên không chứ!
Dung Nghi bị La Y quẹo ngoặt đã quên lễ pháp không lễ pháp, lại lật ra một quyển 《Mục Quế Anh truyền kỳ 》, La Y vừa thấy mặt bìa nói: “Càng giả!”
“Giả thế nào?”
“Mục Quế Anh người này căn bản không tồn tại, Dương gia nguyên hình Dương Tái Hưng là hàng tướng Nhạc Phi, Mục Quế Anh nguyên hình là Tần Lương Ngọc. Một vị nữ tướng quân duy nhất xếp vào chính sử, một vị nữ nhân duy nhất bởi chiến phong hầu.”
“…”
“Vậy 《 Tây Sương Ký 》thì thế nào?” Dung Nghi chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Càng giả, ngay cả ta cũng biết sính giả làm vợ, bôn giả làm thiếp. Nữ nhi tướng gia có thể không biết!?” La Y đó là từng lượn lờ internet: “Lại nói nguyên tác 《Oanh Oanh truyền 》, Trương Sinh quả thực là tên cặn bã! Có cái gì hay mà xem.”
Dung Nghi khó chịu, rút ra một tiểu thuyết dễ bán trước mắt đưa cho La Y.
La Y tiếp nhận vừa thấy, cười gật đầu: “Cuối cùng ngươi có chút phẩm vị, còn biết xem 《 Tam ngôn nhị phách》.”
“Không đúng hoàn toàn phải không, tỷ như quyển sách này.” Dung Nghi cầm 《bán du lang độc chiếm hoa khôi 》nói: “Tại sao hoa khôi có thể coi trọng bán du lang? Phải là coi trọng vương tôn công tử mới đúng chứ.”
“Bán du lang không phải người trong sạch nhưng đúng là lương dân! Làm vợ chồng ngay thẳng có gì không tốt?”
“Nếu là dân chúng thì dễ rồi, làm sao nha đầu trong nhà người người đều muốn làm thiếp?”
“Hoa khôi không thiếu tiền.” Người có tiền cải thiện cuộc sống, thiếu chính là thân phận mà thôi.
“Vậy ‘Háo sắc’ thì sao? Bị người đánh chết biến thành thần tiên? Trong đó, hôm kia tỷ phu ngươi còn cùng người tranh đồ cổ đánh người đấy!”
“Cái gì!?” La Y đứng lên: “Đại tỷ phu của ta?”
“Ách,” Dung Nghi ù ù cạc cạc: “Đúng vậy, ngươi kích động như vậy làm gì?”
“Đánh chết người rồi?”
“Không, chỉ là đánh nhau thôi. Loại chuyện này trong kinh ngày nào mà không có? Chuyện bé xé to.”
“Vậy làm sao ngươi lại luận đến ‘Háo sắc’, hù chết người.”
“Được rồi, ngươi nói làm sao ‘Háo sắc’ lại thành thần tiên trước đi.”
La Y bị ngăn chặn, muốn nói tiểu thuyết vốn chính là mò mẫm, nhưng mà nàng rảnh rỗi nói nhiều như vậy, không thể nói nguyên nhân này. Cũng may phản ứng coi như mau: “Khổng phu tử nói, kính quỷ thần nhi viễn chi. Nhà chúng ta không ai biết cái này.”
Dung Nghi trợn mắt há hốc mồm: “Cái này cũng được!?”
La Y đắc ý: “Nếu không tại sao nói, tri thức chính là lực lượng chứ?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói, bác bỏ lời nói của ta chỉ có một câu cuối cùng là trong sách. Có thể thấy được tứ thư vô dụng.”
Có tác dụng có thể gọi tư tưởng chính trị sao? Trang bức đương nhiên đều là vô dụng. Đương nhiên lời này rất đại nghịch bất đạo, nàng và Dung Nghi không quen thuộc đến mức này: “Cuộc thi phải dùng.”
“Nói nhiều như vậy ngươi vẫn là hi vọng ta thi khoa cử.” Dung Nghi lệch chán: “Có phiền hay không vậy, mỗi ngày nói những lời này, lão gia nhà ngươi còn không phải là cái huyện lệnh nghèo, còn không bằng ở trong kinh làm cái chức quan nhàn tản đâu.”
“Cha ta cũng là quyên quan! Tổ phụ ta không phải tứ phẩm sao?”
“Tứ phẩm tiểu quan thôi, thể diện đại tỷ cách xa đại tẩu ngươi.”
“Đó căn bản không phải một chỗ, lại nói thể diện nữ nhân ngoại trừ phụ huynh, không phải đều dựa vào trên thân nam nhân sao?” La Y nói: “Ngươi có thể kiếm cho ta khăn quàng mũ phượng không? Quyên quan ngươi không biết xấu hổ mà tới triều đình thỉnh phong?” Trọng điểm là địa vị của Dung Nghi, quyên không được quan. Không chừng không có gì cả, dựa vào gia tộc cả đời: “Cho dù ngươi có quyên quan, vậy con ngươi sau này thế nào? Chưa từng nghe qua quyên quan còn có ấm tử!” Hừ hừ, Giả Tường vẫn là cháu ruột Ninh quốc phủ đấy? Kết quả thế nào? Kết quả thế nào? Chạy đi làm BL! Chẳng lẽ về sau con nàng cũng đi làm BL!?
(BL = Boy Love)
Những lời này phu tử nói nhiều rồi, đơn giản là tích cực hướng về phía trước. Tiết di nương cũng nói nhiều rồi, đơn giản là được Hầu gia coi trọng. La Y nói vợ con hưởng đặc quyền, cơ bản đổi thang mà không đổi thuốc. Dung Nghi nghe xong cảm thấy càng mất hứng, ầm ĩ vậy thôi, chỉ có thể nhấc chân bước đi, để lại một mình La Y trong thư phòng. La Y thở dài, thế này phải khuyên như thế nào đây? Vẫn là sinh con xong cho đút tên này một thăng bông vải dầu phế Y của hắn đi, sau đó đưa con đến nhà mẹ đẻ học hả? Tay run lên, giết người phóng hỏa yêu cầu kỹ thuật khó khăn quá lớn, vẫn là… vẽ con cua trước đi.
Trên đường trở về phòng, Dữu Tử nhẹ nhàng nói: “Nãi nãi, người khuyên Tứ Gia phải mềm mại một chút chứ. Cứng đơ đơ như thế, ai thích nghe chứ? Phu nhân chẳng nói nặng bao giờ, ai dám không nghe bà nói hả?”
La Y dừng lại, đúng vậy, gần đây làm sao cơn tức lớn như vậy chứ? Hay là nhìn Dung Nghi cơn tức lại dâng lên cao? Có vẻ như cái vẻ bình thản trước kia không thấy nữa rồi. Là bàng hoàng, là bàng hoàng về tương lai, còn có bất an. Muốn nhanh chóng thoát ly hoàn cảnh này, không muốn ở chỗ nhà giam vàng ngọc phủ kín này. Không biết Hầu phủ xa hoa thế nào. An bần thủ phú, nói thì dễ làm thì khó khăn dữ dội? Ngày sau chỉ là một kẻ thứ dân, gặp ai cũng phải hành lễ không nói, củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, mọi thứ đều là chi.
Nàng chẳng phải hoàn toàn không biết gì cả về thế giới bên ngoài, nàng biết đầu năm nay gạo tinh quý giá thế nào, phổ thông dân chúng chỉ có thể ăn gạo lức mà đời sau dùng để tuyên truyền làm mánh lới. Nàng từng ăn các loại gạo tinh, thêm một giọt dầu salad, cho ba năm quả táo đỏ, cho trộn lẫn trong nồi, quấy thuận kim đồng hồ đến khi đậm đặc, rất thơm. Nhưng một mình lấy ra nấu cơm thì sao? Lăn lộn cơm gạo đều đau cổ họng. Còn có muối, cũng phải dùng tiết kiệm, đương nhiên kinh thành sẽ không thật thái quá. Đường, kẹo càng là xa xỉ phẩm. Điền trang của nàng có thể cho nàng áo cơm không lo, nhưng hiện thời xa hoa, cho dù là ở Tiêu gia thích ý cũng sẽ không có. Mấy ngàn lượng bạc nhìn thì nhiều, căn bản tiêu không bao lâu là hết. Nàng có thể khắc chế, nhưng Dung Nghi thì sao? Sống ở Hầu phủ, nhờ Hầu phủ, nếu không cho hắn khoa cử ngoại phóng, trải qua thế giới bên ngoài. Một khi ở riêng có thể đoán được kết cục.
Đến lúc đó các nàng không còn trẻ nữa, bọn nhỏ lại muốn khoa cử xuất sĩ tiêu số tiền lớn, làm thế nào hả? Từ đứa nhỏ lưu manh, sau đó đến già giống Tiêu thị đi ở nhờ thân thích? Tính cách ta tẩu thì biết, một chén cơm luôn có. Nhưng nếu ca tẩu tỷ tỷ chết trước thì sao? Cháu trai chất nữ có tốt như vậy sao? Người không biết nhìn xa dễ gặp chuyện phiền, không phải nàng nghĩ chưa già đã yếu, là cuộc sống ở Hầu phủ làm cho nàng kinh tâm quá độ. Trước kia xem các loại đấu phong sinh thủy khởi. Mà nàng chỉ bị hạ nhân nâng cao đạp thấp quá mà thôi. Ngay cả tư cách bị tẩu tử mẹ chồng đấu cũng không có, đã biết tình huống của nàng nhiều nguy cơ.
Không khuyên giải Dung Nghi đọc sách, chẳng lẽ khuyên hắn tiết kiệm sao? Cho dù vì mặt mũi, ở Hầu phủ làm như vậy là không thể thực hiện được. Chỉ có đọc sách coi như là danh chính ngôn thuận, nhưng con đường khuyên học này thật sự rất gánh nặng đường xa. Cha nàng không thể nói không nỗ lực, không thể nói không vươn lên, cuối cùng ngay cả tú tài đều không thi đậu. Từ xưa đến nay nhân viên công vụ là dễ thi à? Con đường đọc sách là căn bè gỗ, là cọng cỏ cuối cùng. Hoảng loạn, tức giận như thế sao có thể tính toán được gì? Được rồi, nàng cũng biết xấu tính không phải là chuyện tốt. Haiz… Buồn chết rồi.
Nhưng trước mắt càng buồn chính là một dãy bản thiết kế này, hình thì vẽ ra rồi nhưng làm thế nào đây? Gỗ? Trúc? Sứ? Hoặc là vàng? Loại rẻ nhất đương nhiên là gậy trúc, nhưng khắc phải cẩn thận lắm, trên cơ bản không làm được. Tiếp theo là gỗ, cái này cũng giống vậy, gỗ tốt không rẻ đâu. Nàng không muốn vì việc nhỏ này mà vận dụng quá nhiều bạc, Dung Nghi gần như ngoại trừ tiền tiêu vặt hàng tháng và Tiết di nương trợ cấp ra thì không có bất kì nguồn thu nào, mà La Y không muốn động đồ cưới, đồ cưới của nàng cần phải tích lũy mua đất. Thừa dịp không ở riêng không cần giao thuế tích lũy nhiều mới được, trước mắt xem ra tương lai những bạc này rất trọng yếu. Quả nhiên chỉ có sứ sao? Làm sứ mỏng không rẻ đâu…
Kỳ thực vốn lồng cua tuyệt đối có thể lên mặt bàn, đời Thanh Triều có khu châu địa độc đáo hoa lệ công nghệ điêu khắc gỗ, tăng thêm sơn vàng, thoạt nhìn xanh vàng rực rỡ xán lạn vô cùng. Nhưng trước mắt ai biết nơi nào có loại tay nghề này chứ? Cuối cùng lựa chọn gỗ Hoàng dương có chút giá trị. Cuối cùng thương nghị giá tiền là 20 lượng bạc một cái, nàng tổng cộng làm tám, tính số nguyên 150 lượng, đây là biết nàng là người Hầu phủ cho giá hữu nghị. La Y quẫn quẫn nghĩ, quả nhiên tiện nghi không dễ chiếm, lần trước được phần thưởng vòng đi ra ngoài một nửa, về sau vẫn nên thành thật làm người tốt hơn.
Thái phu nhân nhìn thấy một loạt sọt đèn lồng cua vui vẻ ra mặt: “Làm khó cháu nghĩ được ra? Làm cái này khó không.”
La Y khiêm tốn: “Đó là lăn lộn lâu với lão thái thái.”
Mọi người đồng loạt nhân cơ hội cuồng vuốt mông ngựa một trận mới dừng lại.
Thái phu nhân lại nghĩ: “Con cua này thật giống cảnh trung thu, Trung thu năm nay làm một bộ tốt tới đấy.”
“Vậy Tứ thẩm thẩm lại làm một bộ tiến cống đi.” Đại nãi nãi cười nói.
“Không dám nhận, nhưng ngàn vạn đừng đòi ta nữa nha.” La Y vội vàng khoát tay: “Vốn là nhà chúng ta, làm gì đặc biệt báo tên ta. Phần thưởng nhà chúng ta chính là phần thưởng của ta.”
“Cháu ngoan à, cháu rất biết nghĩ đấy.” Thái phu nhân cười nói: “Nếu như thế, ngươi lưu lại thương nghị cùng ta, những người khác tan đi.”
La Y đành phải ở lại.
Thái phu nhân lôi kéo tay La Y, bảo nàng ngồi ở bên mình: “Đây là chủ ý của cháu, ta không để cháu thua thiệt.”
La Y lắc đầu: “Vẫn là lấy con cua ở trong thư phòng ra đấy, đâu tính là chủ ý của cháu ạ.”
“Phụ nhân ẩn dấu là nên, ta tin gia giáo nhà các cháu.” Thái phu nhân gật đầu, vô luận khi nào thì, thanh danh nữ nhân lớn đều không phải là chuyện tốt: “Lần này cháu mất bao nhiêu bạc?”
“Không nhiều, chủ yếu là để vui vẻ.”
Thái phu nhân trực tiếp gọi nha đầu: “Lấy ba mươi lượng vàng cho tứ nãi nãi.”
La Y vội vàng kêu: “150 lượng bạc.”
Thái phu nhân cười đắc ý: “Cháu thật là người nhu thuận, chỉ là thật thà quá. Lúc này không lên tiếng, không phải kiếm được một khoản nhỏ sao?”
“Đều nói là kiếm nhỏ, nhưng mà hơn trăm lượng bạc, không dám để lão thái thái tiêu pha.”
Thái phu nhân lắc đầu: “Lão Tứ là thân tôn tử của ta, tuy rằng dòng chính thứ có khác, nhưng không phải không để nó ở trong lòng. Các cháu không có nhiều của cải trong lòng ta đã tính trước. Còn nữa, này dù sao cũng là chủ ý của cháu, nếu tiết Trung thu đòi phần thưởng, đúng là làm vẻ vang cho nhà mình. Đến lúc đó ta lại lấy cớ thưởng cho cháu, cái này cháu cứ nhận trước đi.”
La Y nghĩ rằng, cũng đúng, 150 lượng tuy rằng không phải là khoản lớn gì, một lão tổ tông không phải một người có thể chiếu ứng hết. So với vị tộc trưởng hết sức thiên vị mà nói, bà có thể nghĩ tới thứ tôn đã không tệ. Tuy rằng một khi đến lúc lựa chọn, Dung Nghi vẫn là kẻ bị bỏ qua kia. Hiện thời châu chấu trên một sợi thừng, hi vọng Hầu phủ không cần có lựa chọn như vậy.