Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Thanh Hà cũng không để ý hắn, nói với Chung lão đại phu: ” Đầu ngưu này đã bệnh rất nặng, thang thuốc đầu tiên cần phải ngao ở bệnh mã giam, ta trước cho nó tỳ du, đóng cửa du, vân môn chờ châm huyệt, đầu tiên là hai phần trăm nước vôi sống nấu sôi cấp cứu. Chung lão đại phu, người xem có được không?”
Ở bệnh mã giam Chung lão đại phu rất có uy vọng, muốn ở đây sống yên cần phải có người này khẳng định về sau làm việc thuận lợi hơn nhiều. Chung lão đại phu vuốt râu gật đầu xem như đúng ý mình, các đại phu khác cũng không dị nghị.
Hiện giờ tất cả mọi người bó tay không có biện pháp, chỉ có thể ký thác lên Triệu Thanh Hà, xem phương thuốc của hắn có tác dụng không. Nếu là thật sự thành công, bọn họ lại học được thêm một chiêu, nếu không có hiệu quả thì đại phu trị liệu cũng không phải bọn họ, cớ sao lại không làm.
Hầu ca nhi lại trừng mắt nhìn, ” Hai phần trăm?”
Triệu Thanh Hà ngẩn người, ” Tức là hai của một trăm tổng phân lượng, thôi, vẫn là ta tự mình đến làm, ngươi nhìn xem ta làm thì lần sau sẽ biết.”
Đầu tiên Triệu Thanh Hà châm cho đầu ngưu kia, lại chờ đợi Hầu ca nhi chuẩn bị tốt vôi với nước, sau đó là hắn nấu khoảng một lít chữa trị.
Ngao dược Triệu Thanh Hà cũng phái Hầu ca nhi đi làm, Hầu ca nhi đầu óc có chút tỉnh tỉnh mê mê, có thể làm được việc không có hàm hồ. Triệu Thanh Hà thích Hầu ca nhi không phải chỉ vì hắn hàm hậu nhu thuận, mà bởi vì cảm thấy đó là mầm móng tốt. Hắn đối với công việc này thập phần yêu thích, hàng ngày luôn khắc khổ, dành hết tâm để làm việc.
Chén dược đầu tiên đi xuống, đầu ngưu hô hấp không còn khó khăn như trước, khẩu sắc không còn xanh tím, bệnh trạng có dấu hiệu giảm bớt. Trong nhà đại hán vẫn còn một con ngưu đồng dạng bệnh trạng nhưng không cần mang đến như vậy, chủ nhân đầu ngưu thấy chuyển biến tốt đẹp liền mang theo nó ly khai. Để đảm bảo cam đoan, Triệu Thanh Hà cùng Hầu ca nhi cũng đi theo về, ngừa tính sai bệnh mới tốt.
Nhà hán tử kia cũng rất xa, nhưng đây là lần đầu tiên Hầu ca nhi cùng đại phu xuất chẩn, trong lòng vui rạo rực. Xuất chẩn là cơ hội học tập y thuật tốt đối với học đồ, tuy là xóc nảy, đều cướp nhau làm. Không chỉ có thể có được đồ vật, còn có thêm phí xuất chẩn rất khá. Phải là đại đồ đệ mới có được đãi ngộ này, hiện giờ hắn cũng được hưởng!
Hầu ca nhi từ lúc xem Triệu Thanh Hà mới ra tay, càng nhận định chắc chắn thú y tuổi trẻ này không đồng nhất bàn. Đi theo bên cạnh hắn tất có thể học được không ít đồ vật, ngay cả Chung lão đại phu cũng không biết được chứng bệnh nhưng hắn lại biết, hắn đã quyết định thật đúng.
Triệu Thanh Hà cũng không vui như Hầu ca nhi, không có xe ngựa, có mỗi một đầu ngưu bệnh nhưng lại đặt trên xe hắn không thích ngồi cùng, đi đường thời gian vừa lâu, lại phải trèo đèo lội suối thật đúng là không phải sự kiện khoái trá gì. May mắn trong thời gian này hắn vẫn kiên trì trung bình tấn, thân thể dần dần chuyển biến tốt, quan trọng nhất là bồi dưỡng sức chịu đựng, nếu không phải đi cái địa phương như vậy nãy giờ đã không ngừng than thở.
Tới thôn của hán tử, Triệu Thanh Hà cuối cùng cũng hiểu được vì sao hán tử kia không chịu nghe người già trong thôn ngăn không cho thả ngưu trên triền núi. Thôn này đa phần nằm trên đá tảng, đất thổ nhưỡng ít, không phải đá cụi thì nguyên cả tảng, chỉ có phiến rừng cây thanh giang mặt trên đầy cỏ xanh mơn mởn. Người trong thôn lại không biết tận dụng, thật đáng tiếc.
Triệu Thanh Hà điều tra xong, hán tử chà xát tay nói: ” Tiểu đại phu, đầu ngưu kia có phải cũng bệnh như vậy?”
Triệu Thanh Hà gật đầu, ” Đúng vậy, đều do lá độc cây thanh giang, chỉ cần uống mấy thang thuốc là ổn. Đầu ngưu này không bệnh nặng như đầu ngưu kia, ước chừng khoảng hai thang thuốc thì sẽ có chuyển biến, bệnh phù tiêu, đến lúc đó ngươi lại đến y quán, ta khai dược lại một lần nữa.”
Hán tử mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu cam đoan, vội kêu bà nương nhà mình ngao dược.
Hầu ca nhi nghĩ nghĩ nói: ” Bệnh phù tiêu có phải bỏ đi phục linh, chư linh cùng trạch tả?”
Triệu Thanh Hà vẻ mặt tán thưởng, ” Đúng vậy, đến lúc đó có thể thêm sơn tra, thần khúc giúp ngưu tăng sức ăn.”
Hán tử với bà nương được câu trả lời thuyết phục, lại thấy ngao dược kia quả thật khiến cho đầu ngưu dần dần khôi phục tinh thần, trong lòng mừng rỡ không thôi, đối với người vây xem đắc ý nói: ” Ai nói ngưu nhà ta hẳn phải chết, hừ, chính là nhà ta phúc đức, nhà ta có Bồ Tát phù hộ.”
Ngưu hán tử sinh bệnh người trong thôn đều biết, bọn họ cảm thấy là do hắn xông vào nơi cấm địa mới gặp hoạ. Vừa nghe có thú y lại đây chẩn trì, đều sôi nổi vây lại đây xem.
Một lão trượng muốn hỏi: ” Ngưu này có thể chữa?”
Triệu Thanh Hà cười gật đầu: ” Nếu không tin thì năm ngày nữa lại đến xem, mắt thấy sẽ tin.”
Thấy Triệu Thanh Hà chắc chắn như vậy, mọi người trong lòng cũng hiểu được việc này là nhất định, lão trượng lại nói: ” Chớ không phải từ trước giờ ngưu ra phía sau núi kia sẽ bệnh chết, đều do ăn nhầm lá thanh giang?”
Triệu Thanh Hà vui lòng trả lời: ” Tám chín phần mười.”
Lời này vừa ra liền ồn ào một mảnh, lão trượng kích động: ” Tức là chỉ cần không cho ngưu ăn lá thanh giang thì có thể nuôi thả ở đó?”
” Đúng vậy, nhất là thời điểm đâm chồi càng phải chú ý.”
Người trong thôn không nghĩ tới lời truyền núi rừng đời bị nguyền rủa này qua đời khác đã bị phá giải như vậy, từ trước giờ bọn họ hàng năm đi đến đó tế bái, chỉ sợ Sơn Thần tức giận phát uy bỏ đi nơi khác, như vậy về sau thôn bọn họ không có cách nào dưỡng ngưu. Không nghĩ tới ở đây không có cái gì gọi là nguyền rủa, bất quá là lá cây nho nhỏ tác quái!
Thôn dân thấy Triệu Thanh Hà dễ nói chuyện, lại hỏi một chút về súc sinh, Triệu Thanh Hà đều nhất nhất trả lời miễn phí. Còn lấy ví dụ của đầu ngưu nhà này, dạy bọn hắn phải thu thập chuồng bò như thế nào. Hắn mới đi ngang qua thấy thôn dân đối với chổ ở của súc sinh không chú ý nhiều, thực dễ dàng sinh bệnh.
Triệu Thanh Hà rời đi, người trong thôn đều nhớ kỹ tiểu thú y, đều tuyên bố về sau nếu súc sinh có bệnh sẽ tìm hắn chẩn. Triệu Thanh Hà cười nói, về sau vẫn là chớ để gặp lại mới tốt, làm chúng nhân cười ha ha.
Đại phu bệnh mã giám đều có chút cao ngạo, nếu ai cũng như tiểu đại phu hiền lành y thuật lại tốt, về sau cũng sẽ không e ngại đi xem bệnh.
Triệu Thanh Hà trở về nhà thì sắc trời đã tối, Thanh Đại thấy hắn thì vội vàng đi phía trước hành lễ, d*c hắn thay quần áo, đến gần người không khỏi phải cau mũi, cái mùi gì a.
Triệu Thanh Hà mặc dù ở bệnh mã giam đã một thời gian nhưng vẫn là lần đầu tiên xem chẩn, còn chạy đến chuồng bò nhà người ta làm cả người bốc mùi. Đại nha hoàn Thanh Đại từ nhỏ được nuôi dưỡng như tiểu thư, có bao giờ gặp phải như vậy, một xíu đã nghe được mùi khó chịu.
Triệu Thanh Hà cũng không thèm để ý, chỉ nói: ” Ta đi rửa mặt chải đầu trước, hôm nay đi rất xa có chút đói bụng, giúp ta chuẩn bị một ít thức ăn, ta vừa ngâm nước tắm vừa ăn.”
” Dạ.”
Triệu Thanh Hà thư thư phục phục tắm đi ra, Thường Đình Chiêu đã ngồi sẵn trong phòng, đã sớm thành thói quen Triệu Thanh Hà không ngạc nhiên.
” Đã trở lại, ăn cơm chưa?”
Khoé miệng Thường Đình Chiêu không tự giác nhếch lên, lời này như thế nào lại thoải mái như vậy, ” Chờ ngươi.”
Triệu Thanh Hà vờ khiếp sợ, ” Thụ sủng nhược kinh.”
Thường Đình Chiêu không tiếp tục đùa, nói sang chuyện khác: ” Hôm nay rốt cục khai trương?”
Triệu Thanh Hà híp mắt, ” Tin tức của ngươi thật đúng là linh thông.”
Thường Đình Chiêu bày ra một bộ dáng thâm tình chân thành, thanh âm ôn nhu nhè nhẹ, ” Chuyện của Thanh Hà dĩ nhiên ta đặc biệt quan tâm.”
Bọn nha hoàn bưng thức ăn lên nghe thế hai bên tai đều đỏ, trong lòng có chút giận dữ, bất quá chỉ là cái thú y vậy mà gia lại vài phần kính trọng. Nguyên bản chỉ nghĩ chẳng qua là thu lưu cái nam sủng, nhưng hiện tại nhìn lại không đơn giản như vậy,
Hai người không phải thường xuyên diễn trò, cho nên có đôi khi đứng đắn có đôi khi mềm nhũn làm cho người khác nổi da gà, khiến người làm trong viện đều không nhìn ra quan hệ của hai người như thế nào. Trong lòng đa số nghi kỵ nhưng cũng không lý giải được, hai vị gia cũng không dễ dàng thân cận, căn bản moi không ra tin tức.
Triệu Thanh Hà cũng hiểu được, Thường Đình Chiêu đang diễn trò chứ có cái gì yêu thiêu nhân, sau đó phối hợp lại. Hiện giờ hắn hành động có thể nói là nhiệt tình yêu nghề, ngày trước mà đi làm diễn viên chắc cũng sớm mang về tượng vàng.
Triệu Thanh Hà xuy một tiếng: ” Tứ gia dỗ người miệng ngọt như mật a, có hay không đi ra ngoài trộm tinh sợ ta trách phạt, chi nên mới chột dạ nói lời ngọt ngào dễ nghe?”
Thường Đình Chiêu đem Triệu Thanh Hà một phen ôm vào ngực, nắm cằm hắn nói: ” Có Thanh Hà ở đây, ta làm sao còn có thể nhìn thấy những người khác.”
Triệu Thanh Hà đẩy hắn ra, ” Hừ, chỉ sợ ngươi đi kinh thành đã đem ta ném quên một góc. Các ngươi đệ tử cao môn đáng tin được thì heo mẹ có thể leo cây, còn không bằng sớm chặt đứt cho xong việc.”
Ba——-
Thường Đình Chiêu giận dữ, hung hăn vỗ cái bàn, đồ ăn đều bị văng ra làm bọn nha hoàn đều hoảng sợ.
” Nếu còn nói như vậy nữa, ta đem ngươi trói lại không cho phép ra khỏi cửa.”
Triệu Thanh Hà không chút nào e ngại, giương cổ nói: ” Ta dù gì cũng xuất thân đàng hoàng, đọc mấy năm sách thánh hiền, học được một môn tài nghệ như thế nào có thể làm nam sủng cho người khác! Đều do ta mấy ngày trước đầu đê mê mới có thể uỷ thân để ngươi chiếm tiện nghi được, hiện giờ nghĩ thấy rõ ràng ngu xuẩn. Bề trên ngươi nhiều như vậy sẽ đồng ý cho chúng ta thành hôn sao?”
Thường Đình Chiêu thở dài, âm thanh nhẹ nhàng, ” Ngươi sao lại nghĩ như vậy, ta là người tâm địa gian trá hay sao, ta đến bây giờ nói một không hai. Có phải lại nghe mấy lời đồn đãi truyền nhảm? Hừ, xem ta không đem bọn họ mang ra đều trường gậy đập chết.”
” Không phải người khác, là ta…” Triệu Thanh Hà thần sắc ảm đạm, vẻ mặt u sầu.
Thường Đình Chiêu kéo hắn vào l*ng ngực, phất tay cho bọn nha hoàn đều lui ra đóng chặt cửa lại.
Cửa vừa đóng lại trong nháy mắt biểu tình hai người lập tức thay đổi, chờ bọn nha hoàn đi xa, hai người liền đứng thẳng dậy cầm đũa lên liền hướng thức ăn trên chén đĩa, một câu cũng không có nói. [ Ex: tưởng tượng không nhịn được cười ]
Triệu Thanh Hà không có thói quen vừa phao tắm vừa ăn cho nên chỉ mới ăn một khối điểm tâm, gần đây hắn bắt đầu rèn luyện nên sức ăn tăng nhiều thêm, huống chi hôm nay còn đi xa như vậy, bụng đã sớm đói dính sát vào lưng rồi. Thường Đình Chiêu trước giờ là dạ dày vương, cả ngày bôn ba cũng đói bụng không chịu được.
Hai người hiện giờ rất là quen, đều đồng giường cộng chẩm, cái loại thời điểm này không cần phải nguỵ trang.
” Đã tra được những thứ gì?” Triệu Thanh Hà cảm thấy bụng đã đỡ đói hơn, lúc này mới mở miệng.
Phần lớn buổi tối mỗi ngày Thường Đình Chiêu kỳ thật không ở nhà, sáng sớm ngày hôm sau mới trở về. Ban ngày trừ phi thỉnh thoảng chuyện quan trọng mới xuất môn, đều ở trong thư phòng ngủ bù, làm việc và nghỉ ngơi như con dơi. Ban ngày mà xuất môn, chắc chắn là việc quan trọng.
Thường Đình Chiêu vẫn chưa nhiều lời, chỉ nói: ” Đã có chút tiến triển.”
Triệu Thanh Hà xuy: ” Che che giấu giấu, còn nói với ta mối tình thắm thiết, thật sự là không đáng tin.”
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Rõ ràng là ngươi nói không muốn nghe, hiện tại còn làm ác nhân cáo trạng trước. Không phải là diễn trò thật nhập vai hay sao mà đột nhiên tính tình bất thường như vậy.”
Triệu Thanh Hà vẻ mặt thật lòng: ” Ta thay đổi chủ ý.”
Thường Đình Chiêu chọn mi: ” Nga? Không sợ chết?”
Thường Đình Chiêu cũng từng định nói rõ việc điều tra với Triệu Thanh Hà, nhưng lúc ấy hắn nói biết được càng nhiều thì chết càng nhanh, hiện tại còn chưa học được thuật chạy trốn, vẫn là chớ để chính mình đi tìm chết.
Triệu Thanh Hà khoát tay, ” Cũng không phải, ta nghĩ nên biết chút ít để lỡ sau này bị người bắt đi, người kia hỏi ta tra được cái gì mà ta lại nói không biết gì cả. Lúc ấy đối phương nghĩ ta là cố ý giấu diếm sẽ nghiêm hình tra tấn đến muốn chết. Sống không bằng chết, muốn chết lại không thể chết, ngẫm đều đáng sợ. Nhưng nếu biết một vài thứ, đến lúc đó vận khí tốt còn có thể xoay được, vận khí xấu thì cũng được chết thống khoái.”
Thường Đình Chiêu nghe xong lời nói này, mặt liệt ra.
—- Spoil chương sau —–
Thường Đình Chiêu một phen ôm Triệu Thanh Hà, khơi đẩy cằm hắn: ” Nếu thích ta sủng ngươi như vậy, đêm nay ngoan ngoãn lên giường thị tẩm, hầu hạ gia cho tốt sẽ nói cho ngươi.”
” Đi a, để ta làm ngươi.”
Thường Đình Chiêu vô tình phiêu liếc mắt nhìn đũng quần Triệu Thanh Hà, thâm ý nói: ” Chờ ngươi “lớn lên” nói sau.”