Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian ăn cơm trưa, Triệu Thanh Hà cùng Hầu ca nhi ăn đến bụng tròn vo, chậm rì rì đi về hướng bệnh mã giam. Phụ cận bệnh mã giam không có nhà hàng, bọn họ mỗi lần tìm ăn phải chạy thật xa, lúc đi trở về tới thì đều đã tiêu hoá xong. Nếu phụ cận có cái nhà hàng lúc về cũng không tiêu phí như vậy trả tiền một bữa cơm. Nhưng mà, đầu bị dập mới ở phụ cận bệnh mã giam mở nhà hàng, thối hoắc thì ai vui mà tới đây ăn.
Thường Đình Chiêu còn sợ hắn bên ngoài ăn không được tốt, định bảo đại tửu lâu bên ngoài chuẩn bị cho hắn, Triệu Thanh Hà cự tuyệt. Nói giỡn, bệnh mã giam lui tới đều là súc sinh, là súc sinh sinh bệnh, cái hương vị làm cách nào cũng không tiêu được, ở tại đó ăn cơm thì ăn ngon làm sao được. Triệu Thanh Hà mặc dù là thú y, sớm đã quen mùi hương, nhưng nếu có điều kiện sẽ không để chính mình thiệt thòi.
” Triệu ca, chúng ta mỗi ngày đều ăn như vậy, ngươi có thể chịu được sao?” Hầu ca nhi ăn được thư thái, nhưng vẫn lo lắng như cũ. Mỗi lần cùng Triệu Thanh Hà ra ngoài ăn cơm, đều ăn được đầy miệng dầu, bụng tròn vo. Hầu ca nhi sinh từ một nhà nghèo khổ, thức ăn mặn ngày thường khó gặp, làm sao có được thống khoái qua. Chính là từ nhỏ đến lớn, đều cảm thấy bụng giống như không có đáy chưa được thoả mãn. Từ lúc Triệu Thanh Hà đến đây rốt cục cảm nhận cái gì là ăn no, nhưng nghĩ đến tiền tiêu liền đau lòng, tuy không phải người ra tiền là hắn.
Mỗi lần Triệu Thanh Hà trả tiền, làm trong lòng Hầu ca nhi lo sợ bất an, nhưng để hắn trả thì hắn không đào ra nổi, không muốn đi thì bị Triệu Thanh Hà cứng rắn lôi kéo, làm cho hắn khó xử lại cảm động.
” Không sao, có người chi trả. Ngươi không cần mỗi lần đều hỏi, ta không phải loại người vì mặt mũi mà chống đỡ, một người ăn không ngon, ta thích có người ăn cùng. Dù sao ta cũng không ăn nhiều như vậy, ngươi vừa lúc giúp ta tiêu diệt, không đến mức lãng phí.” Triệu Thanh Hà không thèm để ý chút nào, Hầu ca nhi người này rất được, tuy là theo hắn lâu như vậy ăn không trả tiền cũng không cho là đương nhiên, mỗi lần về nhà còn mang lên rất nhiều thổ sản, chỉ sợ hắn chịu thiệt. Người như vậy, Triệu Thanh Hà vui lòng chiếu cố, hơn nữa hắn quả thật không thích ăn một mình.
Đời trước sau khi ông ngoại qua đời Triệu Thanh Hà đều ăn cơm một mình, mỗi lần làm xong một đống đều không hứng thú ăn. Từ trước bởi vì tính hướng mà có chấp niệm, cảm thấy cùng người khác bất đồng, sợ bị người nhìn ra cái gì cho nên phong bế chính mình, hiện tại ngẫm lại thật đúng là ngốc.
Hầu ca nhi nghe như vậy cũng không để ý, chỉ nghĩ trong lòng về sau tay chân phải chịu khó chút, không thể chiếm không tiện nghi.
” Ai yêu, ngươi người này đi đường thế nào vậy?” Hầu ca nhi đang xuất thần không chú ý bên người có người vọt lại đây, đem hắn đụng đến lảo đảo.
Người đụng cũng là cái tiểu tư bộ dáng thiếu niên chừng mười tuổi, liên tục giải thích, ” Ngựa nhà đại quan nhân ga bị bệnh, ta do sốt ruột nên quên nhìn đường. Tiểu ca, thật không cố ý.”
Hầu ca nhi thấy người này thái độ rất tốt cũng không tiếp so đo, ” Ngựa đại quan nhân nhà ngươi đâu? Vị này chính là đại phu, vừa lúc thỉnh hắn đến xem.”
Tiểu tư nhìn Triệu Thanh Hà nhất thời giật mình, vẻ mặt không thể tin được, ” Hắn là đại phu?”
Hầu ca nhi kiệ ngạo nhếch cằm, ” Phải a, đừng nhìn Triệu đại phu chúng ta trẻ tuổi, y thuật rất cao minh, ở bên ngoài bệnh mã giam là số một số hai.”
Tròng mắt tiểu tư lay chuyển, vội vàng chạy đi vào trong còn reo to lên: ” Đa tạ, ta vẫn nên tìm đại phu khác đi.”
Hầu ca nhi khó thở, ” Thật sự không biết phân biệt!”
Triệu Thanh Hà nở nụ cười, hiện tại hắn tuy có chút danh khí nhưng ngoại hình nhìn vào làm cho người ta có chút lo lắng. Hắn đã sớm thành thói quen, cũng hiểu rõ tâm tư đối phương, không cảm thấy có gì đáng để sinh khí vì loại sự tình này.
Tiểu tư chạy vào không bao lâu, lại chạy ra, đối với Triệu Thanh Hà hỏi: ” Ngươi thật là thú y, có thể chữa bệnh?”
Triệu Thanh Hà gật đầu: ” Ta là đại phu toạ chẩn ở bệnh mã giam, nếu không biết chữa bệnh thì sao chiếm được vị trí này.”
Tiểu tư cắn chặt răng, ” Vậy thỉnh đại phu theo ta trở về một chuyến, ngựa đại quan nhân nhà ta nhìn không được tốt.”
Hầu ca nhi không vui, hừ lạnh nói: ” Mới nãy không phải nói không cần Triệu ca nhà chúng ta chữa bệnh sao, hiện tại lại đây?”
Tiểu tư miệng tha thở, ” Chẳng phải do các đại phu khác không rảnh sao…”
Hoá ra đúng là hết cách mới tìm Triệu Thanh Hà, Hầu ca nhi càng giận, ” Hừ! Ngươi còn uỷ khuất, thích tìm không tìm, chúng ta còn không hiếm lạ trị!”
Tiểu tư mặt đều khoá, nước mắt rơi xuống hai bàn tay từ khuôn mặt nhỏ nhắn, ” Tiểu đại phu, vừa nãy là do ta không có mắt nhìn, mong thỉnh đại phu đi qua giúp nhìn một cái. Con ngựa này đại quan nhân nhà chúng ta thật vất và mua được, ngày thường rất yêu quý, nếu không tốt chỉ sợ ta bị đánh chết. Ta cũng không phải cố ý xem thường ngài, thật sự chưa nhìn thấy qua đại phu trẻ tuổi như vậy…”
Triệu Thanh Hà ngắt lời nói: ” Ta đi theo ngươi.”
Ánh mắt tiểu tư sáng lên, Hầu ca nhi quệt mồm tuy là mất hứng nhưng cũng không nói thêm, làm khó dễ chỉ để xả giận thôi chứ không phải thật lòng muốn cự tuyệt. Triệu Thanh Hà mang theo hòm chẩn bệnh, cùng Hầu ca nhi đi với tiểu tư.
Thời điểm đi đến nơi Hầu ca nhi lại không cao hứng, ” Sao lại phải đi cửa sau?”
Bọn họ bệnh mã giam ra ngoài chẩn bệnh, người nào không phải là đi cửa lớn, tiểu tư đưa bọn họ đi cửa sau cũng không phải là xem thường bọn họ đi?!
Tiểu tư sốt ruột muốn khóc, ” Không phải là kinh mạn tiểu đại phu, thật sự là khoảng cách cửa sau đến chuồng gần hơn chút.”
Toà nhà này quả thật rất lớn, tường vây không thấy hết, tiểu tư quả là không lừa gạt bọn họ, Triệu Thanh Hà nói: ” Thôi, cứu mã quan trọng hơn.”
Đi vào cửa sau ngay cả Hầu ca nhi cũng im lặng. Viện này cũng thật lớn! Nếu không có người dẫn có thể làm người ta mơ hồ, nói là cửa sau đến chuồng gần hơn, kết quả cũng đi một hồi lâu, không biết đi cửa lớn đến chuồng có bao lâu!”
Đi vào chuồng, tiểu tư chỉ vào bên trong nói: ” Tiểu đại phu, ngươi nhìn giúp con ngựa này bị sao vậy, trước đó vẫn là hảo hảo, ăn một chút cỏ khô lúc sau cứ như vậy.”
Chuồng bên cạnh vài cái gia đinh vây quanh, vừa nghe đại phu đến đây sôi nổi thở phào một cái, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng Triệu Thanh Hà đều trợn tròn mắt.
Một nam tử bộ dáng như quản sự đối với tiểu tư quát: ” Tam tử, bảo ngươi đi tìm Chung lão đại phu, ngươi sao lại tìm cái học đồ đến đây?”
Tam tử vẻ mặt cầu xin, ” Đinh quản sự, đừng nói Chung lão đại phu, các thú y khác ở bệnh mã giam đều bận việc ra ngoài, chỉ còn có tiểu đại phu này nhàn rỗi.”
Quản sự cao mày, ” Thật sự là hồ nháo! Ngươi chưa nói là quý phủ chúng ta cho mời?”
” Nói cũng vô dụng a, tất cả đều ra ngoài.”
Quản sự cũng không khỏi hung hăng thối một ngụm, ” Cái vận khí gì a, nếu con ngựa này có gì, chúng ta làm sao công đạo cùng đại quan nhân.”
Hầu ca nhi bĩu môi, những người này thật sự rất đáng ghét, sớm biết đã không tới.
Triệu Thanh Hà như cũ ra vẻ không nghe thấy, chỉ cần không ai ngăn cản hắn trị liệu, hắn sẽ không lên tiếng. Muốn được người khác tín nhiệm, phải tự mình chứng minh.
Đến gần chuồng Triệu Thanh Hà ngửi được một cố mùi khó nghe, con ngựa kia không chịu bị người quản chế, lúc hắn tiến vào liền đột nhiên nằm xuống đất, bốn chân chụm lại, ôm ngực cắn ức, lại đột nhiên đứng lên cụng vào hướng vách tường làm một đám gia đinh doạ chết khiếp, muốn giữ trụ lại không có biện pháp.
Triệu Thanh Hà nhíu mày, ” Như vậy không được, mau đem ngựa giữ chặt.”
Quản sự tuy không tin Triệu Thanh Hà nhưng bây giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể tạm thời tin tưởng hắn. Quản sự gọi vài cái gia đinh khoẻ mạnh tuỳ ý Triệu Thanh Hà sai phái, Triệu Thanh Hà chỉ đạo mấy người này đem ngựa giữ chặt, một bên an ủi con ngựa không kinh hoảng, hắn là tới xem bệnh cho nó. Con ngựa như nghe hiểu được, tuy vẫn như cũ bất an nhưng không có táo bạo nữa.
Miệng lưỡi khô ráo, dính màng xích tử, bựa lưỡi biến đen, tràng âm yếu, mạch đập hơi nhanh, khí xúc suyễn thô, tinh thần khẩn trương, điển hình bệnh táo bón.
Triệu Thanh Hà tìm được cách, hướng tới quản sự kia nói: ” Giúp ta mang đến dầu chè cùng một chậu nước ấm.”
Quản sự khó hiểu, lại vẫn phân phó gia đinh đi tìm, ” Đã biết được bệnh gì?”
” Con ngựa này táo bón đi không ra phân, muốn trị khỏi phải xem bây giờ đợi nó xổ ra mới biết.” Triệu Thanh Hà vừa nói đem tay áo vén cao lộ ra cánh tay trắng nõn, thân thể này không biết sao lúc nào cũng bộ dáng gà bệnh, rõ ràng hắn đi theo Thường Đình Chiêu luyện võ một đoạn thời gian, cơ thể một chút cũng không phát triển làm hại hắn bị Thường Đình Chiêu mỗi ngày nhạo báng.
Dầu chè cùng nước ấm rất nhanh mang đến, Triệu Thanh Hà đầu tiên để cho Hầu ca nhi hiệp trợ súc ruột cho ngựa, sau đó tay phải vẽ loạn dầu chè, năm ngón tay chụm lại thành chóp, biên xoay tròn tiến vào hậu môn làm đám người nhìn thấy hút một ngụm khí. Nếu người khác làm việc này thì thôi, mà bộ dáng như Triệu Thanh Hà có chút khó nói thành lời.
Mọi người xem đến náo nhiệt, cũng không nhìn thấy phía sau đi đến một vị hoa y công tử. Y bào một thân xanh ngọc sắc sa tanh, áo trong lộ ra màu bạc chạm khắc hoa văn theo đường biên, lộ một cái xanh biếc ngọc như ý, bộ dáng giai công từ. Vốn nghĩ chính là lại đây liếc mắt một cái, nhưng khi nhìn thấy hình dáng đại phu kia hành động thì bất ngờ trừng lớn mắt, nhịn không được từng bước tiến về phía trước.
” Đại quan nhân.” Quản sự là người đầu tiên phát hiện nam tử này, chạy nhanh đến tiếp đón.
Nam tử nhíu đôi mày, chỉ vào cái người đang xâm nhập trực tràng không biết Triệu Thanh Hà làm cái gì, hỏi: ” Người kia là ai?”
Quản sự cung kính nói: ” Là đại phu bệnh mã giam, các đại phu khác đều ra ngoài chẩn bệnh, chỉ có tiểu đại phu này rảnh rỗi.”
Nam tử kinh ngạc, Triệu Thanh Hà khi nào thì còn có tài nghệ này.
Triệu Thanh Hà vẫn chưa phát hiện có người theo dõi hắn, hắn đang ở khoang bụng tìm kiếm chỗ kết phân, đột nhiên nhãn tình sáng lên, nhưng đụng đến đồ vật thối tán loạn lung tung. Triệu Thanh Hà dùng tay kết dời về phía vách tường, cố định tốt liền nói với Hầu ca nhi: ” Dùng quyền hướng tới chỗ ta chỉ thì gõ vào.”
Hầu ca nhi lần đầu tự tay chuỷ kết, nhất thời có chút kích động, trong lòng nuốt một ngụm nước bọt đi qua một quyền đập lên. Đập ba cái, cảm nhận được kết phân vỡ thành vô số khối lúc này mới dừng tay, Triệu Thanh Hà cảm thấy khí thải ra, hướng tới Hầu ca nhi gật đầu.
” Ta làm xong rồi đi?” Hầu ca nhi lo sợ bất an nói.
Triệu Thanh Hà cười cổ vũ, ” Tốt lắm, không ngừng cố gắng, lần sau ta cho ngươi thử tìm chỗ phân đọng lại.”
Hai mắt Hầu ca nhi phát sáng gật đầu, trong lòng kêu cái mỹ, chuồng này mùi hôi bốc lên hương khí khó ngửi. Triệu Thanh Hà tiếp tục tìm kiếm, thẳng đến khi tìm được phân đọng mới rút tay ra.
Dùng nước rửa sạch tay lúc này mới mở miệng nói: ” Đi lấy mười cân đạm nước muối cho nó uống, ta lát nữa khai cái phương thuốc cho nó ăn liền không đáng ngại. Nhiều ngày trước hết phải nuôi nấng, mỗi ngày cho nó lau chút nước đạm muối hoặc là chút nước nóng rửa mặt, hai ngày sau cho nó ăn ít cỏ khô tiêu dịch. Về sau chớ để nó trước hay sau nô dịch ăn nhiều cỏ khô, chú ý làm cho nó uống nhiều nước sẽ không tái phát nữa.”
Quản sự liên tục vâng dạ, con ngựa kia bị như vậy liền quên mất dáng nôn nóng thống khổ lúc nãy, vẫy vẫy cái đuôi nhàn nhã tự đắc.
Quản sự cung kính nói: ” Tiểu đại phu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tay nghề thật là nghiêm túc.”
Triệu Thanh Hà cười cười: ” Tạm nuôi sống gia đình thôi.”
Triệu Thanh Hà khai tốt phương thuốc, thu dọn đồ đạc rời đi. Khoé mắt nhìn đến một cái hoa y công tử không phù hợp đứng ở đây, nghĩ đến chắc là chủ nhân nơi này, chỉ hướng tới gật đầu liền không hề phản ứng.
Trong lòng đang buồn bực người này như thế nào lại quen mắt, đã bị người gọi lại: ” Triệu Thanh Hà.”
Triệu Thanh Hà dừng một chút, xoay đầu lại, thấy công tử kia gọi hắn không khỏi ngẩn người, nhận thức sao? ” A?”
” Ngươi quả nhiên là Triệu Thanh Hà.”
Triệu Thanh Hà dĩ nhiên gật đầu, ” Không nghĩ tới ta còn có chút danh khí, xin hỏi vị công tử?”
Công tử kia ninh ninh mi, ” Mấy ngày không gặp không nghĩ càng có tâm tư, nhưng lại là vô dụng. Còn ra vẻ không nhìn nhận, cứ muốn đùa giỡn đa dạng.”
Triệu Thanh Hà nghe không hiểu được, đột nhiên đáy lòng kéo một cái, trong trí nhớ mơ hồ có hiện ra bóng dáng trước kia cùng vị công tử này giống nhau.
Thực con mẹ nó đi! Thật sự đất trời rộng lớn ai không gặp, người này dĩ nhiên là cái kia cái gì đó Tây Môn đại quan nhân, Tây Môn Chúc!
[ Xem lại chương 1 để biết anh này ]
Mới đi cửa sau, cũng không nhìn thấy cái biển phủ đệ, lại chưa từng hỏi cẩn thận, lớ ngớ lại bước vào cửa nhà người này. Sớm biết như thế đã không đến trị, nhìn một cái lại nói cái gì vậy, coi hắn như sinh vật hiếm lạ, cũng không nhìn lại bộ dáng của mình đi.
Được rồi, người này bộ dáng rất được, ít nhất tướng mạo phong lưu phóng khoáng coi như là một nhân vật. Bởi vì cùng nguyên thân có quan hệ, đối với người này hảo cảm không nổi. Cho dù nguyên thân quấn quýt si mê có chút phiền, cũng không cần trêu đùa như vậy hại người đánh mất tính mệnh.
Mặc kệ hai người ai đúng ai sai, đối mặt Tây Môn Chúc, Triệu Thanh Hà trong lòng có điểm không tự nhiên. Nghĩ đến bộ dáng nguyên thân trước kia, đúng là thật xấu hổ a.
Triệu Thanh Hà cho tới bây giờ há mồm chưa biết cái gì là ăn mệt, nói: ” Đây không phải là đầu óc ngâm nước lạnh choáng váng đến nhất thời không nhìn ra hào quang vạn trượng, chói mắt động lòng người Tây Môn đại quan nhân hay sao, thất kính thất kính.”
Đầu mi Tây Môn Chúc nhăn lại ép muốn ra nước, Triệu Thanh Hà ngày trước nói chuyện cùng hắn đâu có bộ dáng như vậy, hiện giờ giống như cái vô lại. Sau nghĩ tới lúc nãy sắc mặt Triệu Thanh Hà dùng tay thâm nhập hậu môn con ngựa, trong lòng tự nhiên nói không nên lời.
Tây Môn Chúc trong ánh mắt lộ ra chán ghét, ” Ngươi đến cùng có mục đích gì?”
Triệu Thanh Hà trợn trắng liếc hắn một cái, ” Mục đích? Ta có thể có mục đích gì? Ngươi nghĩ ngươi là ai a, đáng giá cho ta như vậy sao. Ta trước đó trẻ người vô tri, ánh mắt không được tốt lắm, hiện giờ ta hối cải một lần nữa làm người mới, tất nhiên không tái phạm ngu ngốc. Hôm nay thuần tuý là trùng hợp, ta cơ bản không biết đây là phủ đệ của ngươi nếu không mới lười đến. Ngươi nghĩ dùng tay thâm nhập cơ thể moi móc phân là vui chơi sao, đêm nay không chừng còn ăn ít đi một chén thịt a.”
Tây Môn Chúc hừ lạnh cũng không tin tưởng, Triệu Thanh Hà từ trước giơ giống như thuốc cao bôi lên da chó, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng muốn lấy lòng hắn, hiện giờ sợ là nghĩ ra cái cách mới lạ muốn hấp dẫn sức chú ý của hắn. Bất quá cũng có giống như bình thường không có đầu óc, làm cái gì không làm đi làm thú y, ở xa cũng ngửi thấy được mùi thúi hoắc.
Triệu Thanh Hà thấy ánh mắt miệt thị của Tây Môn Chúc, biết rõ có nói nhiều thêm người ta cũng không tin. Không cần giải thích, trực tiếp xoay người rời đi.
” Đứng lại.” Tây Môn Chúc thấy hắn không chào đón liền rời đi, không khỏi nổi giận phát tác.
Triệu Thanh Hà lười để ý hắn, lập tức đi lên phía trước. Tây Môn Chúc lại bất mãn, đi nhanh lên phía trước ngăn cản hắn, ” Ta bảo ngươi đứng lại.”
Triệu Thanh Hà nổi giận, ” Ngươi là ai a, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta. Chúng ta đã thanh toán xong tiền hàng, sau đó là đường ai nấy đi.”
Triệu Thanh Hà nói xong trực tiếp vòng qua hắn đi lên trước, Tây Môn Chúc còn muốn ngăn lại, Triệu Thanh Hà quát: ” Người còn ngăn cản ta nữa, chính là muốn gả cho ta, cầu ta thao ngươi! Giống như con ngựa kia y hệt.” [ Ex: chửi hay lắm em (╰_╯) ]
Tây Môn Chúc lập tức xơ cứng đứng tại chỗ, khi phản ứng thì Triệu Thanh Hà đã muốn biến mất không thấy. Đầu óc Tây Môn Chúc lúc này chỉ có hai chữ diễn tả cảm xúc nội tâm của mình ———- ta thao!
Triệu Thanh Hà ra đại môn nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, rước lấy người qua đường bu lại xem, quá đã! Nhìn đến nhân vật giống mặt giống tiên thiên như đáy nồi, thật sự là không nói hết sự thư sướng nên lời. Cái tên này từ nay không bị bệnh tự kỷ luôn nghĩ mình có người theo đuổi đi, làm người a, nhất định phải ngoan. [ ngoan trong khôn ngoan, ngoan tuyệt ]
Dọc đường đi Hầu ca nhi đều cúi đầu không nói chuyện, không giống bình thường luôn lải nhải. Triệu Thanh Hà sau khi đắc ý rất nhanh nhìn ra bất đồng, ” Làm sao vây?”
Hầu ca nhi nhìn Triệu Thanh Hà phía trước, ánh mắt mang theo trốn tránh, Triệu Thanh Hà liếc thêm một cái, đầu ép tới cúi đầu không dám nhìn thẳng. Triệu Thanh Hà liền hiểu, đứa nhỏ này sợ là để ý mấy lời vừa nghe được lúc nãy, nghe đến rõ ràng.
Triệu Thanh Hà thở dài, vô luận kiếp trước kiếp này đều tránh không được một kiếp như vậy. ” Ta quả thật thích nam tử, nếu trong lòng ngươi thấy không thoải mái, về sau không cần lui tới cùng ta, ta sẽ không khó dễ ngươi.”
Quan niệm bất đồng rất khó miễn cưỡng ở cạnh nhau, nếu cố gắng tìm kiếm điểm chung, gác lại cái bất đồng thì tốt, nếu không sẽ không nên cưỡng cầu. Triệu Thanh Hà đã từng có bạn hữu vô cùng tốt, từ khi biết hắn là đồng tính luyến ái thì nhìn hắn như là quái vật, xem như ôn dịch, gặp phải đi đường vòng. Khi đó thật sự đem tâm hắn xuyên tổn.
Từ lúc nhận thức bản thân đồng tính, trong lòng Triệu Thanh Hà liền áp lực, không nhịn được mới nói cho bạn hữu tốt nhất. Kết quả không hiểu thì thôi, thế nhưng xem hắn như biến thái. Từ đó về sau Triệu Thanh Hà không bao giờ nói cho người quen biết hắn là đồng tính luyến ái, cũng có ý thức tránh người, sống trong thế giới của riêng mình.
Hầu ca nhi kinh hãi, ngẩng mạnh đầu, ” Không, không, ta không có ý tứ này.”
” Không cần khó xử chính mình…”
Hầu ca nhi cắt ngang, ” Ta không có khó xử, do bình thường ngươi đối xử tốt với ta như vậy, có phải là đối với ta như…”
Hầu ca nhi nói xong cả mặt đỏ bừng, vẻ mặt không được tự nhiên.
Triệu Thanh Hà nhìn dáng dấp hắn như vậy không khỏi cười ha ha, chỉa cái đầu của hắn, ” Miên man suy nghĩ cái gì đâu!”
Hầu ca nhi vò đầu cười ngây ngô, ” Ta hiểu được sẽ không, nhưng ngươi đối với ta tốt như vậy nên không khỏi có suy nghĩ sai lệch. Triệu ca là người tốt như vậy ta sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt, mà cha mẹ ta khẳng định không đồng ý, thực phiền não a.”
Triệu Thanh Hà hung hăng xoa nắn đầu của hắn, sau đó nghiêm mặt nói: ” Ta thấy ngươi làm việc thông thấu vừa thành thật, làm người cũng phúc hậu, lúc trước ở bệnh mã giam chỉ có ngươi chiếu cố ta. Cho nên ta có tâm tư bồi dưỡng ngươi mới như vậy. Không nghĩ tới cái tiểu tử ngươi suy nghĩ bay đi đâu, nếu là như vậy về sau ta không mang ngươi đi ăn nữa, cho ngươi đói chết.”
Hầu ca nhi vội vàng bắt lấy cánh tay Triệu Thanh Hà, khoa trương hét lớn: ” Triệu ca, không cần a, con người ta thích miên man suy nghĩ ngài không phải không biết, ta vẫn còn là thổ địa công từ trước giờ a…”
Triệu Thanh Hà trở lại biệt viện, Thường Đình Chiêu đã từ sớm chờ trong phòng, khoé miệng đắc ý có ý cười, bộ dáng này quá chói mắt khiến cho Triệu Thanh Hà muốn hung hắn bát cho hắn một chậu nước lạnh mới thoải mái.
Triệu Thanh Hà vẻ mặt ghét bỏ, ” Có gì mà cười đến ghê tởm vậy?”
Thường Đình Chiêu khoé miệng giương cao tự đắc, ” Hôm nay đi nhìn lão tình nhân rồi?”
Triệu Thanh Hà híp mắt nguy hiểm, ” Ngươi không phải là tìm người giám thị ta? Như thế nào mà mọi chuyện đều không thoát khỏi ánh mắt của ngươi?”
Thường Đình Chiêu khoát tay, ” Không phải vậy, ta là tìm người bảo hộ ngươi, nếu không sẽ có người luôn oán giận ta vì biến thành bia ngắm, người thân không an toàn. Vì nửa người dưới của ta với nửa đời sau suy nghĩ, ta như thế nào cũng phải tại đây hạ chút công phu. Với cả để tránh lãng phí, bảo vệ ngươi đồng thời thuận tiện giám thị ngươi mà thôi.”
Triệu Thanh Hà xuy: ” Sợ ta có mị lực hồng hạnh xuất tường thì nói thẳng, làm gì cần phải giả bộ đường hoàng.”
Thường Đình Chiêu ế ế, nhấc lên ngón cái tán thưởng, ” Da mặt giống như tường thành, thật sự khó đổ.”
Vẻ mặt Triệu Thanh Hà thản nhiên, ” Ăn ngay nói thật, quá độ khiêm tốn chính là kiêu ngạo. Nhìn ta hiện giờ có thể đem Thường tứ gia thanh niên đệ nhất kiệt Đại Hữu cùng nhau thông đồng, liền cũng biết mị lực không đồng nhất bàn.”
” Để cho gia kiểm nghiệm mị lực ở đâu.” Thường Đình Chiêu bắt lấy tay hắn, vừa lôi vừa kéo đến ôm, Triệu Thanh Hà trực tiếp ngồi trên bắp đùi của hắn. Triệu Thanh Hà giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Thường Đình Chiêu gắt gao giam cầm ở lại. Triệu Thanh Hà mồm mép vô lễ sánh với Thường Đình Chiêu, nhưng giá trị vũ lực hoàn toàn không đủ nhìn. Hai người kề sát thân cận như vậy làm cho Triệu Thanh Hà trong lòng bất an. Hơn nữa hơi thở Thường Đình Chiêu phà vào cổ hắn, khiến cho trong lòng hắn nhộn nhạo không yên.
Triệu Thanh Hà ngoài miệng không cam yếu thế, nghiêng cổ nói: ” Đi lên nằm, mở chân ra, bày ra đợi ta đến.”
Thường Đình Chiêu đột nhiên cười đến gian nịnh, ” Loại sự tình này vẫn là để ta tới mới tốt, nếu là kích thích đến ngươi chỉ lo không được ổn.”
Nhất thời Triệu Thanh Hà không kịp phản ứng, lăng lăng nói: ” Có ý tứ gì?”
Thường Đình Chiêu bên tai Triệu Thanh Hà nói: ” Nếu ngươi thượng, sau khi xong chuyện nhỡ ta hỏi ngươi như vậy gọi là cắm, sẽ xấu hổ.”
Như vậy có thể nhẫn thì có gì không thể nhẫn!
Triệu Thanh Hà đang muốn nổi giận, cùng Thường Đình Chiêu đồng quy vu tận lại bị hắn một phen ôm lại, không thể động đậy.
Thường Đình Chiêu hống hắn: ” Chỉ đùa một chút thôi, không cần thật lòng nghiêm túc như vậy, có chê cười cũng là hai ta nói với nhau.”
Triệu Thanh Hà hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thường Đình Chiêu một cái, ” Nếu lần sau còn nói khuyết điểm này nữa, lão tử sẽ đem ngươi thiến. Ta chính là phế cho không ít súc sinh, tay nghề không giống bình thường. Con ngựa lớn như vậy ta cũng đã làm qua, tiểu bất điểm của ngươi ta híp mắt cũng có thể một đao là xong.”
Nói xong còn dùng tư thế cầm dao cắt, làm cho Thường Đình Chiêu nắm thật chặt nơi kia.
Thường Đình Chiêu bị Triệu Thanh Hà nhìn thẳng đắc ý trong lòng liền ngứa, mà vừa nghe xong lời này trong lòng tất cả tốt đẹp đều tiêu tán.
Thường Đình Chiêu không đùa hắn nữa, nói sang chuyện khác: ” Hôm nay nhìn thấy lão tình nhân có nghĩ gì không?”
Triệu Thanh Hà nghe nói thế khoé miệng hơi hơi gợi lên, nhìn như đắc ý nhưng kỳ thật trong lòng có chút cảm thán, ” Ánh mắt trước kia đúng là không được tốt.”
Nghe xong Thường Đình Chiẻu liền vui vẻ, tuy vậy trên mặt như cũ thản nhiên, ” Nga? Tây Môn Chúc nhìn có chút anh tuấn tiêu sái, tuy thua xa ta, nhưng cũng miễn cưỡng được thông qua. Trước đó còn theo đuổi rất lợi hại, hiện tại đã dẹp tâm tư?”
Triệu Thanh Hà nửa thật nửa giả nói: ” Nhìn thấy ngươi, ta hoàn toàn nhìn không được hắn.”
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí không mặc, quả nhiên, Thường Đình Chiêu khoái hoạt đắc ý vô cùng.
” Thanh Hà, chúng ta làm đi.” Thường Đình Chiêu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, Triệu Thanh Hà lập tức trừng lớn mắt. Hai người ngày thường tuy nói mấy lời lớn mật, nhưng thực tế thuần khiết đến mức giống như học sinh tiểu học. Ngồi ở trên đùi Thường Đình Chiêu chính là lần đầu tiên cả hai thân thiết như vậy, bây giờ thế nhưng nhảy đến đề tài này, tiến triển cũng quá nhanh chóng đi!
Triệu Thanh Hà giật mình, điều chỉnh tinh thần, ” Lại bị mắc gió a?”
Nháy nháy mắt, ” Ta sáng nay nhìn thấy đũng quần ngươi ướt.”
Nhất thời mặt Triệu Thanh Hà xích lại, xuất tinh trong mơ và vân vân bị người thấy hết, thật sự xấu hổ.
” Đây là phản ứng sinh lý bình thường! Nếu không có thì mới là phiền toái.” Triệu Thanh Hà cơ hồ là thẹn quá hoá giận nói to.
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ta cũng chưa nó không có gì tốt, ngươi gấp cái gì.”
Triệu Thanh Nà cũng biết được mình phản ứng quá lớn, ai làm cho hắn hôm qua bị mộng xuân chứ, không ai xa lạ chính là nam chính trước mắt. Sờ sờ cái mũi nói: ” Có thể, ngươi để ta sáp.”
Thường Đình Chiêu lộ vẻ mặt khó xử, nửa ngày mới bày ra bộ dáng tráng sĩ bóp cổ tay, ” Đi, nhưng là ta tới trước.”
Triệu Thanh Hà ngẩn người, không nghĩ tới Thường Đình Chiêu sẽ nói như vậy, dù sao hắn cũng không phải nhất định như vậy, hắn lại bị quan niệm ảnh hưởng chắc chắn sẽ không thư thư phục phục hầu hạ người, chính là trong lời nói có chút không đúng sao.
Triệu Thanh Hà hồ nghi, ” Hôm nay sao d*c cầu bất mãn như vậy, hay lúc ban ngày ngươi nhìn thấy cái gì không nên nhìn?”
Bên tai Thường Đình Chiêu ửng đỏ, lại bày ta bộ mặt chính nghĩa hiển nhiên, ” Ngươi không cần thắc mắc đi, điều kiện ta đã đáp ứng rồi sao còn nhiều lời như thế? Đã nói làm vẫn không làm.”
Triệu Thanh Hà vừa nghe càng cảm thấy có dị, híp mắt nhìn chằm chằm Thường Đình Chiêu.
Thường Đình Chiêu ánh mắt lấp lánh, hắn làm sao có thể để sự kiện Triệu Thanh Hà mộng tinh làm đũng quần bị ướt thích đến nỗi phải đem nói ra đâu. Hôm nay lại thấy Triệu Thanh Hà thái độ như vậy với Tây Môn Chúc, không có làm cái gì như mấy việc ngu ngốc trước kia. Nửa ngày mới hanh hanh nói: ” Là ta từ trước nghĩ nhầm, chúng ta đều muốn thành thân nhân, tại sao ta phải làm hoà thượng.”
” Ai nói chúng ta muốn thành hôn?” Triệu Thanh Hà trợn tròn mắt, lúc trước rõ ràng nói là trước thử về sau nói tiếp, như thế nào mới có vài ngày liền bật nhảy thành như vậy.
Thường Đình Chiêu hừ lạnh, âm u nói: ” Trừ bỏ ta ngươi còn muốn gả cho ai? Nghĩ cũng vô dụng, nếu thật có người đó, ta sẽ đưa hắn ra đánh chết.”
Trong khoảng thời gian hai người ở chung luôn thực tuỳ ý, Triệu Thanh Hà rất nhanh quên nam nhân này cốt tuỷ bá đạo, khí thế kia khiến lòng người run sợ, nhưng cũng thật mê người. Triệu Thanh Hà cảm thấy mình hết thuốc chữa, huyết tinh như vậy mà lại nghĩ đẹp trai bức người.
Triệu Thanh Hà nhìn theo từ trên đùi Thường Đình Chiêu đi xuống dưới, hai tròng mắt trong suốt thấu xuyên, ” Ngươi thật muốn tới?”
Triệu Thanh Hà trước giờ nói được hiểu được, nếu lưỡng tình tương duyệt mới có bước tiếp theo, không lấy mục đích kết giao ra đùa giỡn lưu manh, Thường Đình Chiêu cũng đồng ý điểm đó. Nếu là thật sự bắt đầu, tiễn đã bắn ra sẽ không thể quay về. Thường Đình Chiêu còn khinh thường vì nhất thời mà đi lừa gạt, cho là như vậy đối với mình là vũ nhục.
Thường Đình Chiêu không khỏi nhíu mày, lời nói mang theo nộ khí, ” Hay là những lời ngươi nói trong khoảng thời gian này đều giả dối?”
Triệu Thanh Hà hắc hắc nở nụ cười, ” Ta chỉ muốn xác định một chút.”
Vẻ mặt Thường Đình Chiêu vẫn bất mãn như cũ, hanh hanh hai tiếng không nhìn về phía hắn.
Triệu Thanh Hà nhớ tới vấn đề mấu chốt: ” Ngươi trước đó đã chuẩn bị kỹ càng?”
” Ân?”
Triệu Thanh Hà nghệch mặt, chỉ biết là không thể nào trông cậy cái đại xử nam làm được gì, nhất là cái xử nam tự cho mình cái năng lực vô cùng hiểu biết, ” Chuẩn bị dầu cao?”
” A?”
Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Đồng Chí vẫn cần phải cố gắng.” Σ( ° △ °|||)