Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Trảm Phong
Này… Này… Đây là thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn? Tất cả mọi người kinh ngạc trừng to mắt, miệng há lớn. Đồn đãi không phải nói thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn hai chân tàn tật diện mục xấu xí tính tình âm trầm bất định sao? Đúng là ai tới nói cho bọn họ biết, nam tử trẻ tuổi trước mắt ngồi ở trên xe lăn ở đâu xấu xí nào? Một khắc kia thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn xuất hiện, tất cả mọi người ở đây không khỏi khẽ ngây người, đó là dung mạo xuất sắc thế nào, mọi người thường thường dùng làn da như mỡ đông mặt như hoa đào để hình dung cô gái dung mạo xuất sắc, nhưng một khắc kia nhìn đến Phong Lam Cẩn trong đầu lại dần hiện ra vài từ như vậy, còn chưa đủ, hoặc là chỉ có dùng phong hoa tuyệt đại mới có thể hình dung hắn.
Chỉ thấy Phong Lam Cẩn một thân quan bào màu tím nhạt, trên bào phục thêu một con Kỳ Lân giương nanh múa vuốt màu vàng kim. Nam tử mặt như quan ngọc, cười như gió xuân, mắt sáng như sao, giống như một chút quang hoa ngày mai rót vào bên trong đó, sáng ngời mà ôn hòa. Cánh mũi hắn cao ngất, đôi môi rất mỏng, nam tử môi mỏng bình thường nhìn qua sẽ khí phách bén nhọn một chút, nhưng hắn thoạt nhìn lại giống như mặt trời sẽ sáng lên, ấm áp thẳng vào lòng người.
Người ở chỗ này không khỏi phát ra một tiếng ca ngợi xen lẫn thương cảm thở dài, hoặc có lẽ đây là có mất tất có phải đi, có được thân phận trên vạn người, bên ngoài xuất sắc, lại không một thân thể kiện toàn…
Nhìn thấy mọi người sửng sốt mà quên hành lễ, con ngươi Khánh Viễn Đế lệ ưng bén nhọn xẹt qua một tia khói mù.
Lưu thị lang đã thành quen bên ngoài Phong Lam Cẩn, là người thứ nhất hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mọi người như mộng bừng tỉnh, rối rít quỳ xuống hành lễ. Sắc mặt Khánh Viễn Đế lúc này mới dễ nhìn chút ít, hắn vung tay lên, thong thả nói, “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
“Bệ hạ, cầu xin ngài vì con trai thần làm chủ a, con trai thần oan uổng a.”
“Cuối cùng là thế nào?” Khánh Viễn Đế nghiêng đầu nhìn Quân Tư Điềm, nhàn nhạt hỏi, “Điềm Nhi, con giải thích một chút cho trẫm.”
Quân Tư Điềm từ một khắc nhìn thấy Phong Lam Cẩn đôi mắt cơ hồ đều muốn dính vào trên người của hắn, lúc này nghe hoàng đế hỏi, sững sờ xong liền tế thanh tế khí đem chuyện từ đầu chí cuối khai báo một lần.
Phong Hân Duyệt đứng ở sau lưng Phong Lam Cẩn chứng kiến trên mặt Quân Tư Điềm một màn đỏ ửng, không tiếng động trợn trắng mắt, ở trong lòng làm ra một cái vẻ mặt nôn mửa. Thầm nghĩ, nữ nhân này tốc độ biến sắc cùng con hát hát tuồng có thừa so sánh, vừa rồi là mặt lạnh một bộ dạng người sống chớ lại gần, nhìn thấy ca ca liền xuân tâm tràn lan.
Nghe xong chuyện đã xảy ra, Khánh Viễn Đế mặt mày bất động, hai tay chắp sau lưng, long bào màu vàng sáng dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, hắn ngồi ở trên mặt ghế thái giám sớm đã chuẩn bị tốt, uy nghiêm nghiêng đầu cùng Phong Lam Cẩn ngồi ngang hàng, nhàn nhạt hỏi, “Phong ái khanh có gì giải thích?”
Phong Lam Cẩn cười nhạt một tiếng, mặt không gợn sóng, ngón tay khớp xương rõ ràng nhàng ma sát trên xe lăn nhẹ, nghe vậy cười nói, “Chuyện tình trong hậu cung, thần không dám nói bừa. Bất quá tin tức của Lưu thị lang cũng thật là rất nhanh, ái tử ở trong cung mới xảy ra chuyện, còn chưa qua Hiền phi nương nương triệu kiến, cũng đã tìm xong nhân chứng vào hoàng cung rồi.”
Khánh Viễn Đế như cười như không nhìn Lưu thị lang, sắc mặt Lưu thị lang lập tức tái đi, đầu gối hắn mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất, “Hoàng Thượng minh giám, thần tuyệt không dám nói láo, thần là được Hiền phi nương nương triệu kiến mới ra roi thúc ngựa vào hoàng cung, trên đường đụng phải nha đầu Ngân Tâm kia, là nàng nói cho thần, hết thảy hôm nay đều là Vân gia đại tiểu thư thiết kế.”
Vân Khanh trào phúng cười một tiếng, “Lưu đại nhân không khỏi quá võ đoán, nghe lời nha đầu kia mà nói đã nói chuyện hôm nay là cháu gái một tay bày ra sao? Ngân Tâm có từng nói cho Lưu đại nhân, hai ngày trước nàng phạm chuyện, ta đem nàng từ nhất đẳng nha hoàn xuống đến nhị đẳng nha hoàn, lúc này mới làm nàng ghi hận trong lòng, tùy ý trả thù?”
“Ngươi hồ ngôn loạn ngữ!” Ngân Tâm căm hận nhìn Vân Khanh, nghĩ tới hôm nay liền có thể làm cho nàng hoàn toàn biến mất trước mắt, đáy mắt lan tràn ra hưng phấn điên cuồng, nàng đột nhiên từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, xéo mắt trào phúng nhìn Vân Khanh, “Đại tiểu thư, ngươi không nghĩ tới sao, ta nếu là không có chứng cớ, làm sao có thể dám vạch trần chuyện này!”
Ngân Tâm đột nhiên nghiêm nghị nhìn Khánh Viễn Đế, nàng quỳ trên mặt đất vẻ mặt trịnh trọng nói, “Hoàng Thượng, thần vốn là thiếp thân nha hoàn của Vân Khanh, vốn là thần không muốn vạch trần tiểu thư nhà ta đắc tội, nhưng nàng thực sự quá phận.” Ngân Tâm tức giận, “Đơn giản là vì hôm qua đi Bạch phủ bị ngự sử đại phu Bạch đại nhân đuổi ra khỏi phủ, tại Bạch phủ cùng Bạch tiểu thư đã xảy ra vài câu không hợp miệng liền ghi hận trong lòng đối với Bạch tiểu thư. Không chỉ như vậy, nàng hãm hại Bạch tiểu thư còn không tính, lại vẫn muốn đem nhà mẹ đẻ phu nhân nhà ta một lưới hốt gọn. Ngẫm lại phu nhân nhà ta đối với nàng coi như chính mình sinh, chẳng những cầu xin lão gia đem Du Nhiên viện tốt nhất trong phủ ban cho nàng ở, nghe nói hôm nay Hiền phi nương nương trên yến hội mời nàng, còn đem của hồi môn gấm hoa tài lúc mình xuất giá cho nàng may xiêm y. Nhưng là đại tiểu thư là một bạch nhãn lang nuôi không quen a, thế nhưng tại thời điểm tính kế Bạch gia còn thuận tiện tính kế nhà mẹ đẻ đại phu nhân, nô tỳ thật sự là nhìn không được, lúc này mới len lén dấu đi tờ giấy truyền lại tin tức nàng cùng Bạch thiếu gia, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.”
Bạch đại nhân đem Vân Khanh đuổi ra phủ? Nghe vậy, đáy mắt Quân Ngạo cùng Hiền phi đều tối ám không để lại dấu vết.
Khánh Viễn Đế sắc mặt lạnh lẽo, “Thật có chuyện này ư?”
Ngân Tâm giơ hai tay cao khỏi đỉnh đưa tờ giấy lên, “Nô tỳ không dám nói bừa, thỉnh bệ hạ tra cho rõ!” Nói xong nàng hận hận liếc nhanh nhìn Vân Khanh, mặt tràn đầy chán ghét khinh bỉ, “Hoàng Thượng nếu không tin cứ việc đi Vân phủ hỏi thăm nô bộc, người nào không biết tác phong làm việc đại tiểu thư nhà ta, hai ngày trước còn làm hại lão gia thiếu chút nữa đoạt quyền chưởng nhà của đại phu nhân.”
Thái giám bên cạnh Khánh Viễn Đế đem tờ giấy nhận lấy, đưa cho Khánh Viễn Đế.
Bạch Lộ nghe nói chuyện này, mạnh mẽ bổ nhào vào trên người Vân Khanh, móng tay thon dài liền hướng trên mặt nàng đến, “Vân Khanh, ta bất quá là cùng ngươi xảy ra chút chuyện, ngươi lại hại trong sạch của ta, ta hôm nay muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!”
“Phanh – -” Bạch Thanh Tiêu một tay áo đem Bạch Lộ đẩy ra thật xa, hắn mặt mày đông lạnh, cả giận nói, “Rõ ràng là ngươi muốn hãm hại Khanh nhi, hôm đó ngươi ở trong phủ tùy ý nhục mạ Khanh nhi, chọc cho tổ mẫu giận dữ, nếu không phải Khanh nhi vì ngươi cầu tình, ngươi sớm bị tổ mẫu trục xuất gia phả, hôm nay ngươi không giúp nàng thanh minh cũng thôi, nghe lời một nô tài nói liền ra tay đối với Khanh nhi, ta thấy ngươi là cử chỉ điên rồ.”
Bạch Thanh Tiêu một tay áo này dùng nội lực, lúc này đánh Bạch Lộ khóe môi tràn ra tia máu, nàng lại chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, ho ra bọt máu trong miệng, lạnh lùng trào phúng nhìn Bạch Thanh Tiêu, “Bạch Thanh Tiêu, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi vì sao che chở nàng như vậy, ngươi cho rằng ít điểm tâm tư của ngươi đối với Vân Khanh có thể giấu diếm được tất cả mọi người sao?”
Mọi người lập tức đem ánh mắt quỷ dị nhìn Bạch Thanh Tiêu. Hắn lại bất vi sở động, chỉ lạnh lùng nói, “Chính ngươi tư tưởng không tốt, liền đem tất cả mọi người nghĩ không chịu nổi như ngươi vậy.”
“A – – ”
Liền vào lúc này, Vân Khanh cười lạnh một tiếng dẫn tầm mắt của mọi người trở về, nàng lần này thu liễm tất cả nụ cười, trên mặt là vẻ lạnh như băng chưa bao giờ có, nàng đứng chắp tay, mặc dù chỉ là một thân cung trang váy dài vô cùng đơn giản, nhưng có loại khí thế làm người ta không thể bỏ qua. Môi nàng bất giác phác thảo, đi vài bước tiến lên ngồi xổm xuống giống như xem một cỗ thi thể nhìn Ngân Tâm, “Ngươi thật xác định tờ giấy kia là chứng cứ phạm tội của ta?”