Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không ngờ tay vừa vung lên lại bị hắn chặn lại. "A." Khóe miệng hắn cong lên nụ cười trêu chọc, nhàn nhã lấy điện thoại từ túi quần: "Sao?"
"Cứu mạng a! ! !"
Nghe cô lớn tiếng điên cuồng quát tháo, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười tà lẫm, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bảo bối, có thể gọi điện thoại cho ta là những người còn hạ lưu hơn ta, cô cầu cứu hắn, là hi vọng... Bọn họ nhập bọn cùng ta chơi đùa cô sao?"
Đúng đấy, có thể gọi điện thoại cho hắn nhất định không phải người tốt. "Ha, không biết xấu hổ!" Dao Dao bỏ qua tia hi vọng cứu mạng cuối cùng, ngoan ngoãn trừng mắt hắn.
"Ngạo Thiên, Người đang làm gì đó?" - điện thoại bên kia truyền đến giọng Long Diệp.
"Ta a, ta đang chơi đùa cùng mèo con." - nói xong, Ngự Ngạo Thiên gãi gãi cằm cô, động tác xem cô như con mèo trong tay hắn.
Dao Dao không chịu thiệt thòi? Kéo tay hắn ra, phản kích nói: "Vậy anh chính là chó con!"
"Phốc. Ngạo Thiên, xem ra Người gặp phải mèo hoang rồi, không bị nó cào trọng thương chứ?" - bên kia Long Diệp không nhịn được nở nụ cười.
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên bị đả kích làm cho tức giận. "Long Diệp, ngươi câm miệng cho ta!" Ánh mắt âm u nhìn Dao Dao, hơi dùng sức ôm cô dựa hoàn toàn vào lồng ngực hắn, một tay bịt kín miệng nhỏ của cô. "Có chuyện gì nói thẳng! !"
"Là như vầy, đã tìm được kẻ phản bội Ngự Long xã."
"Biết rồi, ta lập tức đi xử lý." Nhanh nhẹn cúp điện thoại. Hắn chậm rãi thả tay ra khỏi miệng cô.
Được giải thoát, Dao Dao lập tức đứng lên: "Gì chứ, nói không lại liền bịt miệng tôi sao? Hừ, tôi còn tưởng anh là người tốt, không ngờ anh vốn là tên lưu manh, dám ở tập đoàn Berson làm ra loại chuyện như vậy, không sợ bị đuổi việc sao?”
Nghe cô thao thao bất tận chửi bới, Ngự Ngạo Thiên phát hiện, thì ra cảm tình với nha đầu này vì tính cách ngay thẳng, cương liệt của cô.
"Sao không trả lời? Sợ sao? Nếu biết sợ, đừng làm loại chuyện hạ lưu như vậy nữa? ! Tôi cho anh biết, chuyện hôm nay, tôi xem như mình bị chó cắn, nếu sau đó... Ạch..." Hắn đột nhiên bóp lấy cổ cô, nhất thời hô hấp trở nên khó khăn.
Hôm nay, cô đã hai lần khiêu chiến tính tình của hắn, vậy mà không làm hắn tức giận, không phải trước giờ Ngự Ngạo Thiên luôn không kiên trì với phụ nữ sao? “Vật nhỏ, nếu muốn nói tiếp chuyện vừa rồi, cô có thể tiếp tục! !"
Khuôn mặt âm u kia như bước ra từ cõi chết , khiến cho người ta không rét mà run, âm thanh trầm thấp ma lực, cô biết người đàn ông này không nói đùa. "Anh không muốn nói chuyện với tôi... cũng được. Nhưng anh nhất định phải đáp ứng tôi... Sau này không làm chuyện như vậy trong thang máy nữa... Cũng không làm vậy với các nữ nhân viên khác... Chuyện vừa rồi. Tôi coi như không có... xảy ra." Cổ bị nắm chặt không kịp thở, cô chỉ có thể đứt quãng nói ra điều kiện của mình...
Nhưng vấn đề, Ngự Ngạo Thiên hắn là loại người gì? Sắc lang trong thang máy sao? Lạnh lùng buông tay ra: "Được, ta đáp ứng cô, sẽ không làm chuyện như vậy với những nữ nhân viên khác." Ngoại trừ cô! Dứt lời, hắn xoay người đi tới cửa thang máy đang đóng chặt, hơi dùng sức kéo, cửa thang máy liền mở ra .
Sức lực thật lớn...
Dao Dao càng nghĩ càng sợ, nếu vừa nãy không có cuộc điện thoại kia, kết cục ra sao? Cũng không ai biết...
Ra khỏi thang máy Ngự Ngạo Thiên cảm giác được bên trong Dao Dao đang thở phào nhẹ nhỏm. "A..." Khóe miệng dâng lên vệt cười khẩy, hắn đột nhiên phát hiện vật nhỏ này càng ngày càng thú vị, nếu ‘ăn’ hết một lần thật có chút đáng tiếc. "Bảo bối, đừng nóng vội, trong tương lai ta sẽ để cô càng ngày càng sốt sắng." Dứt lời, đáy mắt hắn lạnh lẽo, u tối...