Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nè, chết rồi không đi đi! Ở đây chọc phá người ta, thế nào xuống Địa Phủ cũng bị ăn đòn!"1
Lý An Đăng đến gần, đối diện nói với đứa bé. Đứa bé này không khác con người bình thường là bao, hình dạng có hơi mờ nhạt, xunh quanh thân thể được bao phủ bởi một tầng hắc khí.
Đúng như lời người phụ nữ ban nãy, đây là một đứa bé quỷ, cô ta nhìn thấy là do nó cố tình hiện ra hù doạ.
Lý An Đăng dễ dàng thấy được bởi vì hắn đã khai âm dương nhãn.
Có một số người bẩm sinh đã khai âm dương nhãn, trở thành nhà ngoại cảm tìm xác chết vân vân. Hắn phải qua công đoạn tu luyện, việc khai âm dương nhãn cũng rất lâu rồi, khi hắn còn nhỏ.
Theo sư phụ, ông ta nhanh giúp hắn khai âm dương nhãn, nếu không qua mười hai tuổi âm dương nhãn sẽ bị đóng kín.
Có âm dương nhãn hắn có thể thấy quỷ.
Lấy ví dụ hai thế giới là hai ngôi nhà gần nhau, bị cách một bức tường cao. Người bên kia có thể nhìn qua bên này, nhưng người bên này nằm ngay góc khuất, không thể thấy người bên kia.
Thuật sĩ giống như loại người đặc biệt, chính là ngồi trên mái nhà nhìn xuống, cái gì cũng thấy.
"Chú thấy con sao?" Đứa bé ngưng cười, có người thấy mình thì nảy sinh hiếu kỳ, cẩn thận nói.
"Đúng, bé ngoan, chú dắt đi đầu thai nào!" Lý An Đăng cong khoé miệng cười nói, dùng bàn tay kéo vai đứa bé.
"Đầu thai, chú nói gì vậy?" Đứa bé ngọng ngọng nói ra, bị bàn tay người đập lên, cảm nhận một cỗ áp lực đè xuống, kinh hãi lui lại. "Chú, chú là âm soa? Nhưng chú là người mà!"1
"Không, nhưng tao dẫn mày đi đầu thai, chớ có làm loạn!"
Lý An Đăng nói đến đây, đứa bé ngồi ạch xuống, đưa hai nắm tay dụi mắt khóc oa oa, nước mắt chảy ra so với khóc thật không sai biệt lắm.1
Người chết đi, vong hồn rời khỏi thể xác, dương thọ đã tận còn lại âm thọ, hết âm thọ sẽ đi Địa Phủ đầu thai. Vong hồn tự nhiên muốn chuyển kiếp liền được hút đến, ngoài ra có mấy vong hồn vất vưởng phải nhờ đến âm soa đưa về.
Một là không biết mình đã chết, cứ quanh quẩn một nơi đó, hai là còn vướng chấp niệm trong lòng, không thể buông bỏ mà đi đầu thai.
Trường hợp chấp niệm quá nặng, lâu ngày thành quỷ.
Trong giới thuật sĩ, quỷ được chia bốn đẳng cấp: Oán hồn - Ngạ quỷ - Lệ quỷ - Ác quỷ.
Như đứa bé này chính xác là một Oán hồn.
"Hức! Tam hồn thất phách chạy đi chơi hết, con không đi đâu!"
"Vậy cũng khóc?" Suýt nữa Lý An Đăng sợ người khác nghe thấy, còn tưởng hắn bắt nạt con nít, nghĩ lại làm gì có ai thấy được.1
"Nín đi, tao giúp mày tìm tam hồn thất phách, xong rồi đi đầu thai thế nào?"
Đứa bé nhanh chóng gật đầu, mở miệng một cái lộ hai hàng răng nhọn như bẫy thú cười ha ha.
Lý An Đăng kéo ba lô đến trước ngực, mở ra lục lọi phía trong.
Con người có tam hồn.
Hồn thứ nhất là hồn mệnh, duy trì sự sống, con người sống thì ai cũng có.
Hồn thứ hai là hồn trí, mất hồn này sẽ bị điên loạn, mắc bệnh về thần kinh, một số người thiếu đi hồn này.
Hồn thứ ba là hồn thần, đem lại cảm xúc vui vẻ, suy nghĩ tích cực, người thất tình sẽ tạm thời mất hồn này.
Còn thất phách, dễ nói hơn là bảy loại cảm xúc của con người: Vui - Mừng - Buồn - Giận - Yêu - Ghét - Ích kỷ.
Con người khi chết, tam hồn đầy đủ, tuy nhiên thất phách lại không ổn định, dựa theo chấp niệm mà một trong thất phách trở nên mạnh hơn.
Mà khi chết sự liên kết bị yếu đi khiến cho các phách không đủ sức họp lại, sẽ chạy loạn thành những "bóng ma", không gây hại gì cho người, chỉ dựa theo chấp niệm mà thị hiện hình ảnh lúc sống.
"Tên?"
"Con tên Thiên Bảo!"
Sau khi hỏi tên, Lý An Đăng lấy từ trong ba lô ra bốn cây đũa nhỏ, túm lại bẻ làm đôi. Dùng một con dao găm bằng đồng, gọt dũa những cây đũa một lát, ráp lại thành một cái khung hình khối.
Tiếp theo lấy một xấp giấy vàng, giấy này gọi là giấy hoàng chỉ, dùng để hoạ thư phù.
Lý An Đăng đã quen tay, hành động vừa nhanh vừa điêu luyện, sau khi làm xong khung cây, hắn đem giấy vàng xé xé mấy cái, dán lên khung, liền biến thành một cái đèn lồng bằng giấy.
Kế đến hắn lấy một cây bút lông, chấm miếng mực chu sa viết trên bề mặt đèn lồng "Thiên Bảo". "Sinh nhật nữa?"
Lý An Đăng hỏi ngày giờ sinh, Thiên Bảo đáp trả. Hắn tiếp tục dùng bút chấm mực ghi trên đèn lồng.
Vong hồn có hai loại, một là mở thiên tính, có thể biết được tất cả chuyện lúc sống, như đứa bé này nói chuyện rất rành mạch. Thứ hai là mù tịt không nhớ gì, nhiều khi không nhận ra mình đã chết, có thể do cái chết đột ngột quá.
Cuối cùng, Lý An Đăng cắm một cây nến trắng vào trong đèn lồng. Hắn có hai loại nến, nến đỏ dùng để bài trận pháp, nến trắng là loại đốt đám ma, dùng cho các vong hồn.
"Khởi!!!"1
Lý An Đăng miệng quát một tiếng, nến cháy lên, đèn lồng tự nhiên nhẹ nhàng bay lên trên không trung, nhẹ nhàng bay về một hướng.
"Đi xem có phải hồn phách của mày không?" Nói xong, Lý An Đăng đi theo đèn lồng. Thiên Bảo lật người bò đi phía sau.
Đây là «Truy Hồn Pháp», có thể giúp tìm ra hồn phách của một vong hồn.
Trong ba lô của Lý An Đăng có rất nhiều đồ. Đại khái là pháp khí của hắn, dựa theo đạo thuật chia ra ngũ hành: Kim - Mộc - Thủy - Hoả - Thổ.
Như giấy hoàng chỉ vừa rồi là bùa trống, hay bùa đã hoạ thư đều thuộc hành Mộc, còn nến thuộc hành Hoả. Trong ngũ hành, hành Mộc sinh Hoả, cho nên linh khí được đẩy mạnh giúp đèn lồng bay lên.
Trong tất cả pháp khí, Lý An Đăng có bộ cờ ngũ hành, một cái la bàn âm dương, hai món này là hội tụ đầy đủ ngũ hành.
Còn lại.
Kim: Tiền đồng Ngũ Đế, xích Câu Hồn, dao găm đồng, kính bát quái, bút Phán Quan, chuông Pháp Linh, kiếm Kim Tiền, Thông Linh Chỉ.
Mộc: Bùa giấy, kiếm gỗ đào, thước Huyền Long, Quỷ Khốc Côn.
Thủy: nước trong đã thông qua khai pháp, thước mực.
Hoả: nhang đèn, nến.
Thổ: bùa ngọc bích.
Nhìn xung quanh, Lý An Đăng vừa phát hiện ra một đốm lửa xanh bằng cái nắm đấm bay lơ lửng. Đèn lồng giấy lúc này cũng bay đến, hắn nhìn theo, cẩn thận hỏi thêm một lần nữa. "Đó đúng không?"
"Đúng rồi chú!" Thiên Bảo nói.
Đèn lồng đến gần, vô lực mà hút quả cầu lửa vào trong, vốn dĩ nó có màu vàng nhạt, tựa hồ có thể tiêu hoá lửa xanh vừa rồi, ánh sáng phát ra cũng hoá thành màu lam.
Cũng không cần làm gì, Lý An Đăng đi theo bảo vệ đèn lồng di chuyển thuận lợi, còn lại nó vẫn tự nhận biết hồn phách mà hút vào.
Đi một vòng tổng hút được bốn phách, Lý An Đăng mới hỏi Thiên Bảo đủ chưa, đợi Thiên Bảo khẳng định, hắn đem hai bàn tay kết một kỳ quái thủ ấn, ngón tay bắn vào đèn lồng.
Đèn lồng phừng phừng lên một ngọn lửa vàng, tự thiêu rụi trên không trung, tro giấy mang theo lửa dần rơi xuống đất.
Hoàn tất toàn bộ, lồng đèn đã cháy hết, thân ảnh Thiên Bảo trở nên rõ ràng, sống động như một đứa bé thật sự.
"Vậy bây giờ đi đầu thai được chưa?" Lý An Đăng giơ tay nhìn đồng hồ, một mặt hối thúc nó.
"Con cảm ơn chú, nhưng con nên đi đâu bây giờ? Con không biết đi đâu hết!"
"Được rồi, an tâm đi!"
Lý An Đăng tranh thủ thời gian, đốt hai cây nến đỏ cắm hai bên, dùng chỉ đỏ cột vào hai cây nến, giăng ngang một đường. Chỉ đỏ này là chỉ chu sa đặc chế, thuật sĩ gọi bằng pháp tuyến.
Màu đỏ có ảnh hưởng trấn tà, như máu của thuật sĩ gọi là pháp huyết, vải đỏ gọi là pháp bố.