Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quan sát rất nhanh, đại môn bị khoá trái, bên trong còn có một khoảng trống vừa đủ nhảy vào. Lý An Đăng trước hết xem có ai đang nhìn mình, đột nhiên "Uông... Gâu gâu!", hắn phát hiện trước cổng có một con chó mực.
Chó mực không to không nhỏ, điển hình trung bình, toàn thân không chút tạp sắc. Nhưng điểm Lý An Đăng bất ngờ là chó mực này vậy mà mở linh trí, cách một tầng lầu còn có thể sủa ma. Mà chó mực không pha tạp sắc chính là đại kỵ đối với tà vật.
Bất quá nó chỉ là con chó, không thể cứu người. Lý An Đăng trong đầu nghĩ như vậy, trèo lên cổng rào, nhanh chóng nhảy xuống mặt sân. Vừa nhìn qua, hắn trợn mắt há hốc mồm. Chó mực vậy mà có thể chui qua cổng rào dễ dàng, nhìn hắn một cách khinh bỉ.
Lý An Đăng lo cho Ngô Như Cầm bên trong hơn, đi đến đối diện ngôi nhà. Hắn ngước lên tầng hai một phen, tìm cách trèo lên đó, đi bằng đường cửa sổ vào trong.
Tuy nhiên hắn nhìn qua, rốt cuộc vỗ trán một cái. Chó mực phóng lên một thân cây, chiều cao vừa đủ ngang tầm cửa sổ. Cũng không đợi Lý An Đăng, chó mực chuyền thân chui tọt vào trong nhà.
Hắn cười khổ, chạy đến bắt nhịp nhảy lên, bàn chân đạp vào tàng cây, đu qua cửa sổ.
Lý An Đăng vào trong, đèn phòng còn mở, nhưng mà đồ đạc thất loạn bát náo nằm dưới đất. Hắn cùng chó mực bước xuống lầu. Hắn không biết đi đâu, chó mực một đường dẫn hắn vào nhà bếp.
Không thấy Ngô Như Cầm, trong phòng bếp chỉ có Lê Yến Xuân. Lý An Đăng mở đèn, Lê Yến Xuân "Á!!!" một trận xuyên thấu màng nhĩ.
"Hả, tên lừa gạt?" Lê Yến Xuân nấp cạnh tủ lạnh yếu ớt nói, xem gương mặt đều đã tái rồi.
Lý An Đăng nhìn đến một phía, một... Người giấy. Người giấy này có dáng dấp như đứa bé chừng mười tuổi, toàn thân giấy trắng, giữa mặt có hai chấm mắt đỏ.
Hắn biết đây là tinh linh người giấy. Thuật sĩ vẽ mắt giúp cho vật dễ thành hình hơn, đặt những nơi nhiều âm khí như nghĩa địa, nhà xác hay nhà mai táng, trong vòng nửa tháng thành tinh linh.
"Uông... Gâu gâu!"
Chó mực không nói hai lời lao lên. Người giấy gạt cánh tay qua, chó mực văng về bên trái như diều đứt dây, kêu lên thảm thiết.
"Không phải chứ?" Lý An Đăng kinh ngạc. Sau đó không nghĩ nhiều cũng nhảy lên, bàn chân đá vào đầu người giấy. Thời khắc đó hắn cảm nhận không phải giấy vụn, chân hắn như đá vào cục sắt.
Hai cánh tay người giấy chụp Lý An Đăng, quẳng lên một cái bàn. Trận trận âm thanh gãy đổ phát ra, Lý An Đăng "Hự" một tiếng, nằm ngửa trên mặt nền, xung quang là mấy tấm gỗ bị phá.
"A, tên lừa gạt, bàn đó đắt lắm!" Lê Yến Xuân đằng kia hô.
Lý An Đăng vào nhà cứu người, thiếu chút nữa bổ đôi cái lưng. Nghe câu này xong hắn ngậm ra một nụ cười, lấy nước mắt rửa mặt. Thể loại này không biết làm sao có thể gả đi.
Người giấy nhào đến, Lý An Đăng lăn qua, thuận thế rút cây dao găm đồng cắt ngang bụng người giấy. Hắn bò dậy thì lưỡi dao đã dính máu. Đằng kia người giấy không có kêu, dưới bụng chảy máu xuống nền.
"Đáng giận, lấy máu trẻ con!" Lý An Đăng biết thủ đoạn này là của cổ sư, lửa giận bốc lên quát.
Mà người giấy nhìn cây dao trong tay Lý An Đăng tỏ ra sợ, không dám lại gần.
Cây dao của hắn có một loại sát khí rất đáng sợ. Điểm này so với đao kiếm thời chiến có nét tương đồng, đã uống qua máu người, toả ra sát khí.
Dễ nói hơn con người gặp một đồ tể, sẽ thấy hắn rất giận dữ khó gần. Hay gặp một kẻ chuyên lừa đảo, thấy hắn hoàn toàn không đáng tin cậy. Hoặc gặp một người khiến cho chúng ta vui vẻ, có cảm giác người này hoà đồng thân thiện. Tất cả đều là khí xuất phát từ tâm.
Khi Lý An Đăng còn nhỏ, một gã hàng xóm chạy đến nhà cầu sư phụ hắn giải quyết sự tình.
Cây dao găm đồng này gã ta mua được từ quán đồ cổ, tưởng làm ăn phất lên ai ngờ ngược lại tự hại mình. Ở nhà gã thường xuyên gặp chuyện, như đứt tay chân, nói chung động vào ở đâu cây dao đều có thể lấy máu gã.
Sư phụ nói rõ, "linh đao" rất hung, người mệnh không đủ không thể lấy. Sư phụ không lấy tiền mà thu lại cây dao, sau đó giao cho Lý An Đăng. Hiển nhiên nếu hắn không quản được, cây dao cũng hại hắn, thương học trò hết sức.
Quay trở lại, Lý An Đăng nắm chặt dao nhảy lên, nghĩ là người giấy đã không còn đường chạy. Bất ngờ người giấy cầm một tấm kính soi mặt chiếu về hắn.
Nhận ra điều đó, nhưng đã đi hơn nửa đoạn đường, Lý An Đăng dùng dao đâm giữa ngực người giấy. Lần này cây dao như vô dụng, đâm không thủng mi li mét nào. Người giấy đấm vào bụng Lý An Đăng, đẩy hắn về phía chó mực, ly chén trúng phải rơi loảng xoảng.
Lê Yến Xuân rất lo lắng, cuối cùng đã liên lạc được với Ngô Như Cầm. "Oa... Mẹ ơi, về nhà!"
Cây dao găm đồng văng khỏi tay, Lý An Đăng rơi ạch xuống, thống khổ nhìn chó mực. Chó mực lại cụp tai nhìn hắn đồng cảnh ngộ.
Cổ sư đã có chuẩn bị. Linh đao cũng như một loại âm vật, không thể trực tiếp thấy kính. Trong phong thủy gọi là "quang sát", đại kỵ với âm vật.
Mặc cho thân thể đầy thương tích, Lý An Đăng ngồi dậy lấy ra ba tấm phù trống, xé thành ba cái người giấy. "Vậy đi, người giấy đấu người giấy!"
Hắn đổ mực chu sa vào trong chén sứ, chợt trong đầu loé ánh sáng, dùng ánh mắt không đứng đắn nhìn chó mực.
Chó mực nhận ra điều đó, vội thụt lùi. Lý An Đăng còn nhanh hơn, bắt cẳng chân chó mực kéo lại, rạch một đường dưới lòng bàn chân. Hắn nặn ít máu chó vào trong chén, chó mực nhìn mà trong lòng rỉ máu, ủy khuất kêu ngao ô ô.
Lý An Đăng đốt một tấm bùa nhét vào chân chó mực, tức khắc vết thương lành lại. Hắn lấy bút lông khuấy đều máu chó cùng chu sa. "Lát nữa tao mua thịt bò cho mày bồi dưỡng!"
Hắn chỉ thuận miệng nói, không ngờ chó mực thè lưỡi chảy nước bọt, trong ánh mắt hiện lên vẻ an tường.
Lúc này kẹp ba người giấy trong tay, Lý An Đăng mới biết tinh linh người giấy không quá thông minh. Giữ khoảng cách thì nó cũng không thấy được, nếu ngược lại Lê Yến Xuân khó mà nấp.
Hắn đem bút lông đặt trên người giấy, động tác rất nhanh. Bàn chân hắn di chuyển lên trước, trong tay bút tẩu long xà, thoáng chốc ba cái người giấy điểm đầy mực đỏ.
Hắn ném ba người giấy lên. "Tới!!!"
Đằng kia người giấy to thấy ba cái người giấy nhỏ bay đến không khỏi kinh ngạc, đem hai cánh tay đánh trả. Hai người giấy nhỏ ôm lấy hai cánh tay. Người giấy to lại dùng chân đá lên, người giấy nhỏ cuối cùng ôm nốt cái chân.
Rốt cuộc người giấy to ngã xuống, ba người giấy nhỏ gắt gao khoá lại.
Lý An Đăng cẩn thận đến gần, người giấy to nằm dưới đất cựa quậy. Tuy nhiên chỉ cần sơ sẩy, nó có thể bật lên bất cứ lúc nào.
Hắn liền rút ba cây nhang, châm lửa đốt lên. Sau đó bàn chân lùi lại, một tay ngoắc. Ba người giấy nhỏ theo lệnh, kéo người giấy to đứng dậy.
"Mở mắt, không nhìn ô uế nhân gian!" Lý An Đăng chụm ba cây nhang đâm giữa mặt người giấy, phá thành một lỗ đen nhỏ.
"Mở tai, không nghe xàm ngôn nhân gian!" Tiếp tục đâm thủng hai bên đầu người giấy to.
"Mở thân, không ăn gạo thóc nhân gian!" Cuối cùng đâm bụng người giấy một cái.
Toàn bộ đều được Lê Yến Xuân tận mắt chứng kiến. Cô che miệng lại, tên này không lẽ thật có bản lĩnh, không phải lừa gạt sao.
Dù sao tinh linh người giấy do cổ sư điều khiển, Lý An Đăng giải thoát cho nó. Tuy nhiên nó không thuộc về nơi này.
"Không được quay đầu!" Lý An Đăng bẽ ba cái đầu nhang. Người giấy tức khắc bốc lên đám lửa nóng, thân thể co dúm lại.