Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil
Nhan Hâm cùng Dương Dương ngồi trên ghế đợi ở nhà trẻ, xung quanh toàn là ông bà cha mẹ tới đón trẻ về, bọn họ vây quanh một chỗ nói về chuyện nuôi nấng chăm sóc trẻ con vô cùng náo nhiệt, còn hai người bọn họ cứ như thể quái vật ngoài hành tinh nhảy dù xuống đây.
Một bác gái ngồi bên cạnh Nhan Hâm thân thiết nhiệt tình hỏi: "Con cô học lớp mấy?"
"Lớp lá ạ." Nhan Hâm bình thản trả lời.
Vẻ mặt bác gái như kiểu không tin nổi, đánh giá Nhan Hâm, nói: "Cô thoạt nhìn không giống người có con sáu tuổi."
"Cám ơn." Nhan Hâm có chút không quen với lời khen thật thà này.
Dương Dương quay đầu sang một bên nhưng vẫn bị Nhan Hâm bắt gặp cô đang mỉm cười.
Giờ phút này, cảnh tượng giống như trong mơ vậy, nếu lúc đó hai người không điên, cảnh này đương nhiên cũng sẽ không xảy ra. Cũng không biết mọi chuyện rẽ sang hướng nào, Dương Dương lại có thể cùng nàng đến nơi này đón con.
Dương Dương nhìn ngắm mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở xa xa, nhìn chán lại trở về, ánh mắt đặt ở trên người Nhan Hâm.
Dương Dương vẫn luôn cảm thấy Nhan Hâm là một người đặc biệt, thần bí giống như ngọn gió trong suốt, kết hôn sinh con lúc nào cũng không ai biết, bây giờ nghĩ lại Kiều tổng hẳn là biết rõ, nhưng lại cố tình không nói cho cô. Nhan Hâm làm mẹ chẳng những không bị gia đình hành hạ khiến dung nhan tiều tụy, ngược lại càng phát ra sức hấp dẫn thú vị.
Tiếng chuông vang lên đều đều, xa xa truyền đến âm thanh rầm rầm của trăm bước chân, mấy đứa trẻ đáng yêu mặc đồng phục mẫu giáo lưng đeo đủ loại cặp sách từ hành lang bên kia chạy tới, giống mấy chú nòng nọc nhỏ bơi đi tìm mẹ.
Nhan Hâm tìm kiếm Tòng An trong đám người, tầm mắt đảo qua những khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính trước mắt, bên trong không có Tòng An.
Mãi cho đến khi đám người tản đi, Nhan Hâm gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, lúc này Tòng An mới được một người nắm tay kéo đi tới, người kia mặc quần jean áo pull, tóc cắt ngắn gọn gàng, nở nụ cười hiện lên má lúm đồng tiền.
Người nọ đưa Tòng An đi đến trước mặt Nhan Hâm, hai mắt Tòng An đo đỏ, giống như chú thỏ con.
Nhan Hâm ngồi xuống, vuốt phẳng quần áo cho Tòng An: "Nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Tòng An lắc đầu, mím chặt môi không chịu nói.
Người kia mỉm cười nói: "Mẹ của Tòng An, chào chị, tôi là cô giáo mới, tên Phạm Đồng Đồng. Chuyện là thế này, trưa nay có mấy đứa bé trai không ngoan cứ làm trò đùa dai. Có điều Tòng An rất dũng cảm, đánh đuổi mấy đứa trẻ hay bắt nạt đó đi hết." Một tay Phạm Đồng Đồng nắm lại thành quyền diễn tả động tác, Dương Dương nghĩ thầm cô gái trẻ này thật sự là giáo viên mẫu giáo sao, hình như hơi bị nhiệt tình quá mức .
Lời của cô nói quá nhanh, thế nên người ngoài nghe không được rõ ràng lắm, chỉ loáng thoáng nghe được cô giới thiệu mình là Phạn Đồng*.
*Chơi chữ, ý nói tên ẻm là thùng cơm or kẻ ăn hại chứ ko phải Phạm Đồng Đồng nữa. Từ 范童 phát âm là fàntóng, còn từ 饭桶 phát âm là Fàntǒng, vì ẻm nói quá nhanh nên cái từ fàntóngtóng (2 thanh 2 liền đọc nhẹ đi và đọc nhanh nó sẽ nghe giống thanh 3).
Tòng An kéo lấy tay của cô giáo, nói: "Cô Phạn Đồng đã bắt bọn họ xin lỗi con."
"Cảm ơn cô giáo. Sau này Tòng An còn phải nhờ cô chiếu cố nhiều." Nhan Hâm nói.
Phạm Đồng Đồng gãi đầu, nói: "Kỳ thật cũng là lỗi của tôi, bức tranh của bài học hôm nay là về ba mẹ, kết quả Tòng An nói ba và mẹ của bé không ở cùng nhau, mấy đứa trẻ khác liền không ngừng bàn tán chuyện này. Nếu tôi có thể chú ý sớm một chút bé cũng sẽ không bị bắt nạt."
Nhan Hâm cúi đầu, Tòng An ngửa đầu nhìn nàng, đối với nàng tin tưởng tuyệt đối.
"Đúng là như vậy. Tôi tin Tòng An có thể hiểu và chấp nhận được." Nhan Hâm không cho rằng để một đứa bé 6 tuổi chấp nhận điều này là một chuyện tàn nhẫn. Nàng tôn trọng Tòng An, xem cô bé như một đứa trẻ dũng cảm, độc lập.
Tầm mắt Phạm Đồng Đồng từ trên người Nhan Hâm chuyển qua Dương Dương, giác quan thứ 6 vốn không nhạy bén trong nháy mắt sáng lên, cô lập tức nghĩ đến một loại khả năng.
Cô giáo Phạm trên mặt lộ ra nụ cười gian tà, Dương Dương thật muốn biết cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Trước khi chào tạm biệt, Phạm Đồng Đồng luôn nói hiểu hiểu, làm cho đầu óc Dương Dương trở nên mờ mịt.
Vốn dĩ ghế ngồi bên cạnh Nhan Hâm là của Tòng An, nhưng Dương Dương đi trước một bước đoạt lấy ngai vàng, Tòng An đứng ở ngoài xe oán hận nhìn cô.
Để công bằng, Nhan Hâm quyết định vị trí bên cạnh không cho ai ngồi hết, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sau đi.
Dương Dương chìa tay ra trước Tòng An nói: "Bé cưng, chị là bạn của mẹ em, em có thể gọi chị là Dương tỷ tỷ."
Mắt Tòng An to sáng lấp lánh, bộ dạng xinh xắn giống như búp bê: "Mẹ nói phải có lễ phép."
"Hả?"
"Mẹ, phải gọi là dì đúng không ạ?" Tòng An hỏi đáp án từ Nhan Hâm.
Trên mặt Dương Dương rũ xuống mấy đường đen kịt, nói: "Không sao, vậy gọi Dương a di cũng được."
Đột nhiên có ảo giác bị cô bé ức hiếp, Dương Dương suy xét, nghĩ tâm tính muốn hưởng lợi của người khác quả là không được.
"Chào Dương a di ạ."
Nhà Dương Dương họ hàng rất nhiều, trẻ con cũng nhiều vô số kể, đối phó với con nít đều có một loại thủ đoạn, chỉ chốc lát liền chơi trò cù lét Tòng An, Tòng An cuộn tròn lại trong lòng cô, tay Dương Dương chui qua cánh tay nhỏ liều mạng chọc cười, Tòng An phát ra tiếng thét chói tai, kèm theo từng trận tiếng cười.
Nhân lúc đèn đỏ, Nhan Hâm quay đầu nói: "Trật tự một chút."
Dương Dương cùng Tòng An hai người lập tức ngậm miệng.
Nhan Hâm hỏi: "Nhà hàng cô nói là ở chỗ nào?"
Dương Dương hướng dẫn tỉ mỉ: "Tôi cùng chủ nhà hàng đó là chỗ quen biết, cho dù kín người cũng sẽ cho chúng ta một chỗ, cho nên không cần lo lắng. Giờ tôi gọi điện thoại xác nhận."
Dương Dương cúp điện thoại, giọng điệu trầm trọng nói với Nhan Hâm: "Bên kia nói ngày nào cũng có thể, nhưng hôm nay thì không thể."
Nhan Hâm khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì chỗ đó đang tổ chức giao lưu tìm người yêu, trẻ con không nên đến." Dương Dương nhìn về phía Tòng An, nơi đó toàn nam nữ đói khát tìm đối tượng, hai người bọn họ đem trẻ con vào khác nào phá đám.
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên tìm chỗ khác." Dương Dương tự trách mình không thôi, chuyện cùng đi ăn cơm do cô đề ra, không hỏi kĩ càng từ trước là lỗi của cô, không thể nói không liên quan tới cô. Không chừng Nhan Hâm sẽ trách móc cô nữa, sự linh hoạt thường ngày của cô đi đâu rồi?
Cuối cùng, ba người vào KFC gọi một combo gia đình. Mua phần trẻ em được tặng kèm Hỉ Dương Dương hoặc Khôi Thái Lang*, Tòng An muốn Hỉ Dương Dương còn chưa đủ, còn muốn được Khôi Thái Lang nữa, Dương Dương liền quên luôn ý định trước đó của mình, cũng mua một phần trẻ em.
Ba người ngồi ăn bên cạnh cửa sổ, phía dưới toàn là đồ ăn thừa đã được vứt đi, bên cạnh là khu vui chơi trẻ em, bên trong một đứa trẻ đang trượt lên trượt xuống trên cái cầu trượt nhỏ, tiếng kêu có thể làm thủng cả màng nhỉ.
Mà Tòng An bên cạnh đang ngoan ngoãn ăn salad, cùng những đứa trẻ đó quả thực khác biệt. Nếu không phải ngón tay dính đầy dầu mỡ, Dương Dương muốn xoa đầu Tòng An, khen ngợi cô bé, Nhan Hâm nuôi nấng con gái đúng thật thông minh ngoan ngoãn mà.
Nhan Hâm ăn phần cánh gà thay Dương Dương, hai tay dùng khăn giữ lấy hai bên đầu cánh gà, vẫn đang nhíu mày, vẻ mặt khó xử.
"Cô không thích ăn KFC à?"
"Phiền phức." Nhan Hâm phát ra âm thanh mơ hồ.
Đúng rồi, xem như hai người lần đầu tiên hẹn hò đi... Dương Dương bừng tỉnh, nhưng cũng hối hận không thôi, lần hẹn hò đầu tiên mà lại chọn phải chỗ này, kèm theo tiếng thét chói tai của mấy đứa trẻ kia, có thể nói đây là thất bại lớn nhất lần đầu tiên trong đời của cô.
Sau khi ăn xong KFC, Nhan Hâm đưa Dương Dương về nhà, bởi vì nhà cô nằm gần công ty nên chẳng mấy chốc đã đến.
Đến dưới lầu Dương Dương xuống xe, Tòng An lập tức chui lên ngồi cạnh mẹ, hạ cửa kính xuống vẫy tay chào tạm biệt Dương Dương.
Mùi vị cánh gà cùng hamburger trong bụng Dương Dương vẫn còn dợn lên. Ngày hôm nay hỏng bét rồi, muốn lãng mạn không có lãng mạn, muốn bất ngờ cũng không có bất ngờ, hai người nói chuyện không nói quá một câu, tất cả tâm trạng tốt đều bị tiêu tan, cô nhìn người bé, rồi lại nhìn sang người lớn, chẳng còn hào hứng mà vẫy tay nói: "Ngày mai gặp ở công ty."
Nhan Hâm gật đầu với cô, vẻ mặt biến hoá của Dương Dương lọt vào mắt nàng, khiến nàng cho rằng Dương Dương không hứng thú với việc ở cạnh nhau ngày hôm nay, nàng mới nhận thấy hoá ra chỉ có một mình nàng vui vẻ.
Dương Dương đi vào trong nhà, tiện chân đóng cửa cái rầm.
Cô vứt túi xách ở ghế salon, thân thể nặng nề ngã xuống ghế sô pha.
"Nhất định không có hi vọng cho lần sau rồi." Cô bò dậy, đến bên tủ lạnh chọn đồ uống.
Đảo qua sữa, sữa chua và nước trái cây, cuối cùng dừng lại ở một chai vang đỏ, xem ra hôm nay cô cần rượu để giúp các dây thần kinh được thả lỏng.
Thấy toàn thân lạnh toát, cô thoáng rùng mình, hắt hơi mấy cái rồi tự nhủ: "Chẳng lẽ bị cảm?"
——————
Hôm nay Tòng An rất vui vẻ, về nhà không giống như thường ngày ngoan ngoãn đọc sách mà cầm món đồ chơi chạy tới chạy lui.
Nhan Hâm ôm lấy Tòng An, bế cô bé vào phòng tắm rửa.
Tòng An dựa vào vai Nhan Hâm, món đồ chơi trong tay còn chưa chịu bỏ xuống, lúc Nhan Hâm giúp cô bé cởi quần áo ra, Tòng An nói: "Cô giáo nói hôm nay là sinh nhật của con."
Tay Nhan Hâm dừng lại một chút, nói: "Ngày mai mới là sinh nhật của con." Sinh nhật của Tòng An thật ra là hôm nay, nhưng hai người đã li hôn, nàng và chồng trước đều muốn tổ chức sinh nhật cho Tòng An vào ngày này, làm cho Tòng An đáp ứng không xuể, cuối cùng hai người thoả thuận tự lui một bước, công bằng một ngày, một cái làm trước một ngày một cái làm trễ một ngày.
Ngày hôm qua ba của Tòng An đã thay cô bé tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mà sinh nhật còn lại do Nhan Hâm tổ chức là vào ngày mai.
"Dạ."
"Sinh nhật vui vẻ." Nhan Hâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang uỷ khuất, nàng cũng không hy vọng Tòng An bị kẹt ở giữa thế này nhưng không phải cái gì cũng được như mong muốn, Tòng An là con của anh ta, đã định trước có một gia đình không toàn vẹn.
"Con thích Dương a di không?"
"Không thích ạ."
"Vì sao không thích?"
"Dì ấy là người xấu." Cảm giác của trẻ con vốn vô cùng nhạy bén, sớm đã ý thức được nguy cơ.
"Dì ấy đối với con không tốt ư?" Nhan Hâm không khỏi lo lắng.
"Dì ấy đã giúp con mừng sinh nhật của mình." Tòng An cúi xuống chơi với món đồ chơi.
——————
Phạm Đồng Đồng len lén mở cửa, hương thơm của đồ ăn xông lên mũi cô, cô hít hít vài cái, lén lút chạy vào phòng, bỏ túi xách xuống.
"Cậu còn nhớ rõ thời gian quy định là mấy giờ chứ?" Sau lưng truyền tới một giọng nói dễ nghe nhưng lành lạnh, khiến cho Phạm Đồng Đồng như con mèo bị hù sợ, toàn thân lông dựng đứng.
Thư Tiệp về tới nhà đã thay một bộ đồ bộ thoải mái dễ chịu, thân mang tạp dề, trên tay cầm một cái thìa, cả người đều toát lên vẻ nữ công gia chánh. Nhưng sự tức giận trên gương mặt cô đã làm tiêu tan đi vẻ ân cần, làm cho người ta cảm thấy được đây không phải một bà chủ gia đình nữa mà đích thật là một tên sát nhân.
Phạm Đồng Đồng vội xoay người, cười nói: "Sau khi tan sở mình đi ăn cơm cùng đồng nghiệp."
"Ai trả tiền?"
"Tổ trưởng của bọn mình." Phạm Đồng Đồng vội thề tuyệt đối không phải cô bỏ tiền.
Thư Tiệp thở dài một hơi, nếu như Phạm Đồng Đồng có chút chi li thì cô đâu cần mỗi ngày giống như oán phụ nhìn cô ấy chằm chằm.
"Ăn cơm." Thư Tiệp ra lệnh.
Phạm Đồng Đồng đi sau lưng cô hào hứng kể chuyện, cảm xúc kích động cô ấy đè nén cả ngày hôm nay rốt cục cũng xả ra được, "Cậu còn nhớ không, mình đã từng kể qua cho cậu ở lớp mình có một cô bé siêu đáng yêu, tên của cô bé cũng siêu dễ nghe."
Thư Tiệp hừ lạnh một tiếng: "Người có thể khiến cho cậu dùng hẳn 2 lần từ 'siêu' đó tớ có thể không nhớ sao!"
"Đúng đúng, chính là Nhan Tòng An a, sau đó nè, hôm nay mình đã gặp mẹ của cô bé, là một siêu siêu cấp đại mỹ nhân, siêu cấp ngự tỷ chuẩn luôn." Phạm Đồng Đồng hạ giọng, giống như sợ người khác nghe được lời nói kế tiếp của mình, "Hơn nữa Tòng An không có ba, chỉ có mẹ, bên cạnh mẹ của bé là một đại mĩ nhân khác."
Thư Tiệp gắp cho cô một miếng thịt, nói: "Đừng tưởng mình cong mà cho rằng cả thế giới đều vẹo."
"Người ta không có xạo mà, mình linh cảm được..."
"Linh cảm của cậu nên dành cho việc mua vé số đi." Thư Tiệp không thể không đập tan ảo tưởng của cô, linh cảm của Phạm Đồng Đồng gần giống như bản năng vậy.
"Mình hận cậu..." Phạm Đồng Đồng ấm ức vùi mặt vào chén cơm.
——————
Nhan Hâm dùng khăn tắm lớn bao quanh người Tòng An, Tòng An bé bỏng như búp măng non trốn nhanh vào trong khăn tắm.
Đột nhiên cảm thấy lạnh, Nhan Hâm nghiêng đầu hắt hơi mấy cái, hy vọng không phải là cảm cúm.
Hết Chương 13