Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
  3. Chương 137
Trước /210 Sau

Thượng Ẩn - Sài Kê Đản

Chương 137

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.

Chương 137: Tự mình tạo nghiệt chướng. (Edit:Tiểu Phong)

* * *

Tiểu Phong nó đóng vai ác quen rồi, cast nó vào vai hiền lành làm sao nó đóng nổi...

Lý lịch: Tiểu Phong là THẲNG NAM, >>>> Gặp nam là thẳng...

Háng vẫn bị đau...

* * *

Bạch Lạc Nhân đưa tay đến Tiểu Hải Tử mềm nhũn, vừa dùng tay bao bọc vừa cúi xuống hôn cổ của Cố Hải.

Cố Hải rất nhanh lại có cảm giác, một chân quặp vào hông đưa đẩy mông của Bạch Lạc Nhân, lòng bàn chân vuốt ve cặp mông săn chắc một trận, ngón chân chậm rãi di chuyển đến rãnh mông, đến khi chạm vào cái vị trí kia, Bạch Lạc Nhân phản xạ có điều kiện mà run lên một chút, động tác trong tay ngưng lại, ánh mắt say mê đờ đẫn, cả người cũng đều trở nên cứng ngắt.

Xong rồi....... Đáy lòng Cố Hải bỗng nhiên cảm thấy lạnh.

Cái này thật sự có bóng ma trong lòng à!

Cuộc sống sau này làm sao sống đây hả?

Đang nghĩ ngợi, Bạch Lạc Nhân lại lấn người đè lên, khuôn mặt anh tuấn áp vào gò má bên phải của Cố Hải.

"Hình như tôi lại có cảm giác."

Cố Hải đã ý thức được chuyện không ổn, bởi vì cảm giác được Tiểu Nhân Tử đặt ở xương cùng* lại bắt đầu tinh nghịch rục rịch ngóc đầu dậy, đánh lên dây thần kinh vùng xương chậu sau đó vọt thẳng đến đại não của Cố Hải. Một lần còn chưa đủ hả? Còn muốn lần nữa hả? Làm sao lại độc ác như vậy, thể lực Cố Hải dù có khỏe mạnh đi nữa, cũng không chịu nổi Bạch Lạc Nhân cứ hành hạ như vậy!

"Bảo bối, cậu nghỉ một chút đi, giữ lại một chút thể lực, chúng ta còn có bao nhiêu bài tập còn chưa làm mà."

Bạch Lạc Nhân bày trò vô liêm sỉ nằm ở trên người của Cố Hải, không ngừng cọ cọ, vừa cọ vừa nói,"Chỉ một lần thôi, lần này tôi cam đoan cùng cậu thoải mái, Đại Hải à,.......Không phải cậu bảo sẽ đối tốt với tôi hay sao?"

Cố Hải bị cọ đến cả người bốc hỏa, trong lòng cũng bốc hỏa, cậu nói cậu bình thường không làm nũng, hôm nay lại làm nũng với tôi! Đầu bị kéo qua, có thể thấy được những biểu hiện bình thường hiếm gặp, ánh mắt long lanh, bên trong tràn đầy khát vọng và chờ mong. Nếu như dùng vẻ mặt này yêu cầu Cố Hải đè* cậu, Cố Hải nhất định sẽ phát điên.

Đáng tiếc là Bạch Lạc Nhân lại không muốn vậy!

Cố Hải hít sâu một hơi, thôi bỏ đi, dù sao thì hôm nay cũng chịu bao nhiêu đau đớn rồi, chẳng qua thì cũng chỉ thêm một lần thôi.

Nếu ý định ban đầu muốn cho vợ sung sướng một phen, vậy dứt khoát để cậu ta triệt để sung sướng đi, một lần ăn no uống đủ, sau này sẽ không có cái niệm tưởng này nữa.

Ai bảo yêu cậu ta chứ hả?

Kết quả, lời cam đoan của Bạch Lạc Nhân không có chút xíu hiệu lực nào, chẳng những không làm cho Cố Hải thoải mái, mà còn làm hơn cả một lần. Cả buổi tối giống như được tiêm máu gà*, hết lần này đến lần khác lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại đến lần cuối cùng, gần như bắn không ra thứ gì nữa, dưới thân có cảm giác mơ hồ đau buốt nhưng cơ bản thì vẫn hưng phấn thỏa mãn.

(Tiêm máu gà: là một cách chữa bệnh cũ của Trung Quốc, nó được 'đồn đoán' là chữa và cải thiện 130 loại bệnh, trong đó có tác dụng cải thiện khả năng tình dục, làm cho người được tiêm máu gà sẽ hăng hái hơi trong chuyện phòng the.)

Kết quả, ngày hôm sau, hai người đều nếm được kết cục thảm hại.

Tình trạng của Cố Hải hiển nhiên không cần phải nói, có thi Ironman toàn quốc* cũng không mệt như vậy, cầm đinh đóng vào xương cốt cũng không đau buốt như thế. Bạch Lạc Nhân một phóng túng, mệt mỏi quá độ rất nhanh thì ngủ say, vốn định mượn cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt một chút, kết quả sáng sớm đã bị khó chịu mà tỉnh.

(Cuộc thi Ironman quốc gia, bao gồm 3 vòng thi liên tiếp, bơi 1,9 km, đạp xe 90 km, chạy bộ 21,1 km, thức thách sức bền của người tham gia, ai chơi xong cũng ngất, hiện tại Việt Nam cũng có trò này.)

Đi vào phòng vệ sinh, móc chim nhỏ ra, phát hiện nó bị sưng lên, lấy tay đụng vào một cái liền đau buốt, lúc bài tiết nước tiểu càng đau buốt hơn. Một bàn tay của Bạch Lạc Nhân nhọc nhằn chống vách tường, tay kia cẩn thận cầm chim*, vừa phải nén chịu đau đớn đằng trước, lại phải nén chịu thắt lưng đau nhức, toàn bộ quá trình đi tiểu giống như đánh một trận chiến vậy.

Thật vất vả mới nằm lại lên giường, tình hình cũng không tốt hơn chút nào, toàn thân đều cảm thấy đau nhức khó chịu, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, nhưng căn bản lại không thể ngủ nổi, vui sướng đêm qua sớm đã mất sạch, còn dư lại là bao nhiêu hối hận và dằn vặt.

Cố Hải thì nằm ở bên cạnh, không nhúc nhích, nhìn như ngủ rất ngon, kỳ thực vẫn luôn im lặng chịu đựng, một đêm không cách nào ngủ được. Bạch Lạc Nhân nhớ tới khoảng thời gian mình gặp phải cảnh tương tự, nhớ tới cái lần Cố Hải hung ác mang đến cho mình ác mộng và đau đớn như thế, mà chuyện mình làm cũng không phải một lần, cũng có khi đến bốn năm lần đó!

Tình trạng hiện tại của Cố Hải hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Hiện tại Bạch Lạc Nhân đang hối hận, đau lòng, cũng có thể cảm nhận được tâm tình trước đây của Cố Hải.

Cậu ta đưa tay thăm dò nhiệt độ cơ thể của Cố Hải một chút, cũng may là bình thường, cũng không bị sốt.

Cảm giác được Bạch Lạc Nhân đụng vào, Cố Hải liền mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt uể oải và mệt mỏi vô cùng, dáng vẻ phong độ hùng dũng đầy ngang ngược tối qua mất sạch.

Thấy Cố Hải mở mắt rất nhanh như thế , Bạch Lạc Nhân mới ý thức tới Cố Hải sớm đã tỉnh ngủ rồi.

"Cậu....... Tối hôm qua ngủ không ngon hả?"

Cố Hải hỏi vặn lại,"Cậu muốn nói cái gì?"

Vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân có chút ngượng ngùng,"Có phải rất đau hay không?"

"Không phải cậu đang nói thừa hay sao? Tôi có đau hay không, trong lòng cậu còn không biết hay sao?"

Bạch Lạc Nhân giống như một đứa nhóc làm sai chuyện, khuôn mặt suy sụp một chút, đầu úp vào giữa hai cái gối, không lên tiếng.

Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân tỏ ra như vậy, bản thân lại không có tiền đồ mà đau lòng cho cậu, đưa tay tới xoa xoa tóc của cậu, an ủi,"Được rồi, đừng khó chịu nữa, không có chuyện gì lớn cả, thể trạng của tối rất tốt có thể chịu được."

Bạch Lạc Nhân vẫn giấu mặt ở trong chăn, chỉ lộ ra một cái gáy, tóc bù xù như ổ chim, ai không biết còn tưởng cậu bị người khác ức hiếp.

Cố Hải di chuyển thân thể một chút, một đợt đau buốt truyền từ xương cụt dọc theo sống lưng kéo dài đến tận óc, nheo lông mày nhẫn nhịn đau đớn một lúc, sau đó mới áp mặt vào gáy của Bạch Lạc Nhân.

"Bây giờ phía trước phía sau của cậu đều là của một mình tôi, tôi đau một chút cũng thấy vui vẻ."

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới đem gương mặt nghiêng qua, nhìn thẳng vào cặp mắt của Cố Hải.

"Đêm qua, một chút cảm giác thoải mái cậu cũng không có hay sao?"

Những lời này vừa hỏi Cố Hải liền làm cậu thấy hoang mang, rốt cuộc là nói thoải mái hay nói không thoải mái đây? Làm một người đàn ông, Cố Hải có thể lý giải được tâm trạng trong lòng lúc này của cậu, nếu như phủ nhận, làm không tốt sẽ để cho Bạch Lạc Nhân khó chịu một trận. Nhưng nếu như nói thoải mái thì, có thể dỗ dành cho người kia vui vẻ, sau đó thì, mình còn sống được nữa hay không?

Thấy ánh mắt do dự của Cố Hải, trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân liền hiểu được, khuôn mặt lại sụp đổ bây giờ thì còn u ám hơn lần trước.

Cố Hải không muốn thấy Bạch Lạc Nhân khó chịu, cậu ta khó chịu thì cậu sẽ ngay lập tức chịu thua.

"Kỳ thực, có một lúc cũng rất thoải mái."

Bạch Lạc Nhân liếc một con mắt nhìn Cố Hải, rầu rĩ nói,"Lần sau, nhất định tôi sẽ không làm như vậy nữa."

"Đừng mà!" Cố Hải kiên quyết từ chối,"Không cần lần sau, chỉ duy nhất một lần này thôi!"

Đối với vấn đề này, Cố Hải đã nghĩ rất kỹ, việc này không thể chấp nhận được, mấu chốt chính là nhìn thì thoải mái nhưng thực ra không thoải mái, không thể vì thương cậu ấy mà miễn cưỡng bản thân phải chịu loại đau đớn này. Dù sai thì làm tình cũng là chuyện hai người, chỉ cần có một bên đau đớn khó chịu, quá trình này sẽ không cần thiết phải tồn tại. Cậu ta tin chắc vào lần trước là sai lầm của mình, chỉ cần trong khoảng thời gian này cậu ta không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ, một ngày nào đó Bạch Lạc Nhân sẽ chấp nhận mình.

Đương nhiên, loại ý nghĩ này Bạch Lạc Nhân cũng có.

Nhưng mà bây giờ thì cậu ta tạm thời vứt bỏ những ý niệm này, tối hôm qua sinh lực tổn thương nặng nề, cậu ta liền không để ý đến chuyện này, quan trọng nhất chính là phải ăn sáng để bồi dưỡng thân thể thật tốt. Cậu ta cố sức mà nâng người dậy, đưa cánh tay kéo ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường, bên trong có một tuýp thuốc, vốn đã muốn ném đi rồi, may là lúc đó định nhưng lại tôi, lúc này mới thấy lúc đó giữ lại quả là có tác dụng.

(Phong nghi ngờ Nhân Tử dàn xếp vụ cưỡng hiếp này.. tự nhiên đòi gối đầu lên mông a! Tà giáo tà giáo.)

"Cậu muốn làm gì?"

Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân vén chăn lên, vẻ mặt đề phòng nhìn cậu ta.

Bạch Lạc Nhân cũng rất lúng túng,"Tôi buôi thuốc cho cậu, đây là thuốc bác sĩ cho tôi, dùng không hết."

"Không cần!" Cố Hải trợn ngược hai hàng lông mày, hai bàn tay bảo vệ quần ngủ của mình, giọng nói cứng rắn,"Tôi không sao, không cần phải bôi thuốc!"

"Cậu cũng biết mất mặt hả? Lúc tôi bị thương, còn là người ngoài bôi thuốc, không phải tôi cũng phải nhịn hay sao? Hơn nữa lúc đó cậu cũng ở bên cạnh nhìn, tôi chưa từng có ý kiến. Cậu tưởng là tôi tự nguyện bôi thuốc cho cậu hả? Không phải tôi thấy cậu cử động bất tiện hay sao. . ."

Cố Hải vẫn cứng đầu cứng cổ như trước,"Tôi đã nói không sao tức là không sao."

"Bỏ tay ra!" Bạch Lạc Nhân đen mặt.

Đợi một lát, thấy Cố Hải vẫn không chịu nhượng bộ, Bạch Lạc Nhân dứt khoát dùng sức mạnh, trực tiếp nằm ở trên người của cậu ta, hung hăng đè ép cậu ta xuống, cởi quần của cậu ta xuống, cởi ra liền bôi thuốc lên, chẳng qua chỉ bị sưng thôi, thế nhưng sưng cũng rất dã man, cố gắng làm động tác thật nhẹ nhàng một chút.

Cố Hải từ từ mà buông lỏng cơ thể, sau khi thả lỏng cậu ta mới cảm nhận được, lúc Bạch Lạc Nhân bôi thuốc cho mình, cũng không ngừng xuýt xoa giống như người đau chính là cậu ấy vậy.

Nếu như loại chăm sóc quan tâm này mà dưới tình huống anh dũng rồi bị thương, chứ không phải hoàn cảnh bi ai như bây giờ, thì Cố Hải sẽ hạnh phúc rất nhiều.

Bạch Lạc Nhân xê dịch xuống một chút, kết quả không cẩn thận Tiểu Nhân Tử bị thương đụng phải đầu gối của Cố Hải, đau đến mức cậu ta oằn oại mà đứng dậy, không ngừng nhăn mặt nhếch miệng.

Cố Hải quan tâm hỏi một câu,"Làm sao vậy?"

Bạch Lạc Nhân nheo lông mày không nói chỉ vẫy vẫy tay.

Cố Hải đã nhận ra có gì đó không đúng, thấy tay của Bạch Lạc Nhân ôm bộ vị*, suy nghĩ một chút cũng đoán được đại khái vấn đề.

"Mau cởi quần ra."

Lần này đổi thành Cố Hải ra lệnh.

Bạch Lạc Nhân sống chết không chịu cởi, tối hôm qua oai hùng mãnh liệt, vui sướng đến quên cả trời đất, hôm nay có thể để cho người ta nhìn mà chê cười hay sao?"

"Có cái gì mà xấu hổ? Liếm cũng liếm qua rồi, còn sợ tôi nhìn hả?"

(Mồm tiểu THỤ Hải Hải nhà mình dâm đéo chịu được.. mở mồm ra là liếm mút..)

Cố Hải nói xong liền đi xuống, di chuyển liền đau như xé ruột, cậu ta thật muốn chửi, con mẹ nó! Thật vất vả di chuyển vào phòng vệ sinh, dùng nước ấm ngâm một chiếc khăn lông, vắt không rồi cầm vào, đi đến cửa phòng ngủ liền đứng lại nghỉ ngơi một chút.

Không ngờ cậu ta đang bị thương đau đớn như thế, tối hôm qua bị lăn qua lăn lại gần chết, sau khi tỉnh dậy còn phải hầu hạ người khác!

Bạch Lạc Nhân thấy khăn lông trong tay Cố Hải, biết cậu ta muốn làm gì, bị dọa sợ đến mức trực tiếp lăn xuống giường, lảo đảo chạy trốn ngoài cửa.

Hành động của Cố Hải vốn bất tiện, người kia còn chạy toán loạn lên.

"Cậu quay về cho tôi!" Cố Hải lớn tiếng khuyên nhủ.

Bạch Lạc Nhân đỡ thắt lưng tựa vào tường mà đi, nhe răng nhếch miệng phản kháng lại.

"Cậu đừng để tôi tóm được!" Cố Hải cầm dây lưng đe dọa,"Mau ngoan ngoãn qua đây nằm xuống cho tôi!"

Bạch Lạc Nhân chẳng những không nghe lời, còn tự mình cố sức lết ra cửa, lúc mở cửa dùng sức quá mạnh, thân thể hẫng một cái, suýt chút nữa thì ngã theo khe cửa đập mặt xuống dưới đất.

Cố Hải sốt ruột, sải bước đuổi theo Bạch Lạc Nhân, kết quả lại đụng phải vết thương, bước đi cũng loạng choạng.

Cuối cùng cách Bạch Lạc Nhân không quá một mét liền dừng lại, thở hổn hển hít mấy ngụm khí lớn, tự giễu hỏi một câu,"Bạch Lạc Nhân, cậu nói xem hai chúng ta ở đây làm khổ nhau làm gì hả?"

Bạch Lạc Nhân lau mồ hôi trên trán, đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Cố Hải miễn cưỡng đứng thẳng dậy, cắn răng thẳng tiến vào nhà vệ sinh, khăn mặt đã nguội, cần phải ngâm lại bằng nước nóng.

Thấy Cố Hải như vậy, trong lòng Bạch Lạc Nhân đành phải chịu đựng, ngoan ngoãn trở lại giường.

Cố Hải cố nén thân thể không thoải mái, dịu dàng lau chùi Tiểu Nhân Tử đang bị sưng đau, sau khi lau xong bôi thuốc cho nó, Bạch Lạc Nhân quay mặt sang chỗ khác, toàn bộ quá trình chưa từng cúi đầu liếc mắt nhìn.

Lúc xong việc, Cố Hải dùng sức kéo Tiểu Nhân Tử một cái, tức giận mà không phải tức giận nói với nó,"Đây là kết cục của mày làm chuyện xấu đó."

Bạch Lạc Nhân đau đến mức giật mạnh tóc của Cố Hải.

Quần còn chưa kịp mặc vào, điện thoại liền vang lên.

Cố Hải cầm lên nhìn, Lý Thước gọi tới.

"Ha ha ha....... Đại Hải, tôi đang ở trước cửa nhà cậu, mau mau ra mở rộng cửa đón anh trai."

.............

(Cảnh đuổi nhau như đứa què đứa cụt đuổi nhau ý, cười không ngận được miệng..)

*************[Tiểu Phong gia trang]**************

Quảng cáo
Trước /210 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Xạ Phá Thương Khung - Reconvert

Copyright © 2022 - MTruyện.net