Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 159: Dương Gia Mãnh Tướng.(Edit:xASAx)
* * *
Vưu Kỳ vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cũng thuyết phục được Dương Mãnh.
Chiều thứ bảy, Vưu Kỳ mang theo Dương Mãnh đi vào một tiệm hoá trang tạo hình.
Mới vừa vào cửa tiệm, một thợ trang điểm không rõ nam hay nữ liền đi đến phía hai người, giọng nói có chút to, nhưng ngữ khí rất dịu dàng, "Xin hỏi, hai cậu là muốn làm đẹp hay là hóa trang?"
Vưu Kỳ liếc nhìn Dương Mãnh, não tên này chắc lọt xuống quần rồi.
"Hóa trang cho cậu ta."
Thợ trang điểm liếc nhìn Dương Mãnh, lại liếc nhìn Vưu Kỳ, cuối cùng đưa ánh mắt dán trên mặt Vưu Kỳ, ánh mắt vô cùng ám muội không rõ.
"Thật ra tôi muốn làm cho cậu hơn, hiệu quả nâng cấp với cậu lớn hơn, chỉ cần chỉnh mấy chỗ nhỏ nhỏ, thì có thể làm cho hình tượng khí chất của cậu đạt đến trạng thái trước nay chưa từng có, có muốn thử một chút hay không?"
Vưu Kỳ vô cùng gấp gáp, "Hôm khác đi, hôm nay là làm cho cậu ta."
Thợ trang điểm hơi nhún vai, "Vậy được rồi, các cậu đi theo tôi."
Vưu Kỳ và Dương Mãnh bị thợ trang điểm đưa vào một phòng hóa trang đơn độc, Dương Mãnh thở dài một hơi, may là phòng kín, không thể để người ngoài thấy quá trình cậu từ nam biến thành nữ này được.
"Nói ra ý tưởng của cậu đi." Thợ trang điểm hai tay khoanh trước ngực, híp mắt đánh giá Dương Mãnh.
Dương Mãnh vẫn giả điếc, bàn tay thanh tú nhỏ bé đùa giỡn vạt áo.
Vưu Kỳ rất trực tiếp nói với thợ trang điểm, "Biến cậu ta thành con gái."
Đầu vai Dương Mãnh chợt run lên mấy cái, tưởng tượng vẻ mặt dữ tợn của thợ trang điểm.
Không ngờ tới, thợ trang điểm người ta vui vẻ tiếp nhận, còn rất hăng hái hỏi: "Là muốn phong cách gì? Dễ thương như em gái nhà bên? Hoang dã như vũ nữ thoát y? Già giặn như phụ nữ thành đạt? Cao quý như tiểu thư nhà giàu? ..."
Vưu Kỳ trầm ngâm chốc lát, sau đó lộ ra một nụ cười gian tà.
"Làm cho lẳng lơ một chút là được."
Cổ Dương Mãnh xoay một vòng, hướng Vưu Kỳ, gầm thét một tiếng.
"Cậu đó muốn ăn đòn hả?"
Vưu Kỳ phóng túng hiếm thấy, nụ cười trên mặt dạt dào tùy tiện.
Thợ trang điểm xoay đầu Dương Mãnh lại, nhìn vào gương quan sát một chút gương mặt của cậu, lại dùng tay ra dấu một chút, như là đang nghiên cứu cấu tạo bộ mặt của cậu, tìm kiếm điểm khác biệt với con gái, cân nhắc bắt đầu ra tay từ đâu. Dương Mãnh nhìn bộ dạng chuyên nghiệp của thợ trang điểm, trong lòng nhịn không được hồi hộp, lẽ nào cậu không là khách hàng đầu tiên tới đây đổi giới tính?
Thợ trang điểm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dương Mãnh, ngón tay dài mảnh ở trên khuôn mặt cậu nựng một cái, vui vẻ nói: "Cậu không cần phải khẩn trương như vậy, tôi rất hiểu sở thích này của cậu, hiện giờ người chuyển giới rất phổ biến, cậu nên học hỏi một số người, nếu dự định làm cái này, phải tạo cho bản thân phong cách và sự tự tin, để thu hút ánh mắt của người khác chứ?"
Dương Mãnh tên nhóc khờ khạo, nghoẹo cổ một chút, nhìn Vưu Kỳ, "Người chuyển giới là gì?"
Vưu Kỳ lấy di động Baidu* một lúc, sau đó đưa cho Dương Mãnh xem.
(*Baidu là một trình tìm kiếm của bên Trung Quốc.)
Tròng mắt Dương Mãnh đều tái đi.
Thợ trang điểm bắt đầu hóa trang cho Dương Mãnh, Dương Mãnh không dám nhìn, dứt khoát nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ suy đoán, thợ trang điểm này rốt cuộc là nam hay nữ đây? Nhìn bộ ngực hình như là bằng phẳng, nhưng bây giờ con gái hai lưng cũng không ít, nghe giọng nói như đàn ông, cử chỉ động tác lại như con gái.
Trong lòng Dương Mãnh có một suy nghĩ gian tà, cậu muốn trực tiếp đưa tay vào đũng quần người kia, sờ thử xem có 'đồ chơi' kia không.
"Giống như bọn tôi làm con gái, phải học cách chăm sóc da, cậu xem thử da của cậu, trắng thì cũng rất trắng, nhưng lỗ chân lông to quá, tôi phải dậm bao nhiêu phấn cho cậu..."
Fuck! Cô là con gái thì đúng rồi, sao phải kéo tôi vào? Đây rõ ràng không phải là sỉ nhục sao?
Dương Mãnh xấu hổ và giận dữ mở một mắt, kết quả ngay truớc mắt là cổ của 'cô gái' kia, một cái yết hầu khẽ động, lúc lắc mù mắt Dương Mãnh.
Vưu Kỳ ngồi ở bên cạnh chán đến chết nghịch điện thoại di động, cách chốc chốc lại liếc mắt nhìn Dương Mãnh, càng về sau liền không dời được ánh mắt ra, mở to mắt nhìn chằm chằm Dương Mãnh, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm Dương "Manh" (Dương dễ thương).
Quả là thần kì!
Vốn Vưu Kỳ đã cảm thấy dáng vóc Dương Mãnh rất trung tính, đội tóc giả, mặc váy vào là OK, không cần tốn nhiều công phu như vậy. Nhưng người kia dù sao cũng không phải con gái, để bảo đảm an toàn Vưu Kỳ vẫn là mang Dương Mãnh tới đây, kết quả thật là không uổng công chuyến này nha! Người vẫn là người đó, dáng dấp không có thay đổi quá lớn, nhưng không biết sao sửa chỗ này một ít, chỗ kia một tẹo lại khiến cậu ta hoàn toàn biến thành một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.
"Cậu làm đàn ông thật sự quá uổng." Vưu Kỳ thành thật nói.
Dương Mãnh nhìn thử chính mình trong gương, đã đối với thế giới này tuyệt vọng hoàn toàn.
Thợ trang điểm kéo Dương Mãnh đi thay quần áo, còn có ý muốn làm cho cậu một bộ ngực giả, Dương Mãnh sống chết không đeo, thợ trang điểm không thể làm gì khác hơn là tìm Vưu Kỳ tới khuyên nhủ Dương Mãnh.
"Cậu đằng nào cũng làm một lần, nếu đã quyết định giả làm con gái, cứ dứt khoát giả cho tới đi. Cậu nghĩ thử xem, giả càng giống, người khác lại càng khó nhận ra cậu."
Dương Mãnh trầm ngâm chốc lát, quả thật lời này có lý, vì vậy quyết định nhẫn nhục đeo vào.
Sau khi trang điểm xong cho Dương Mãnh, thợ trang điểm lại bắt đầu quấy rầy Vưu Kỳ, muốn tạo hình miễn phí cho cậu ta. Vưu Kỳ vốn có không muốn làm, nhưng đứng ở trước gương nhìn lại, thật là có chút không xứng với hai vị "mỹ nữ" bên cạnh này.
Hai mươi phút sau, Vưu Kỳ từ phòng hóa trang đi ra, Dương Mãnh lúc này phát điên rồi.
Cớ làm sao? Cớ làm sao lại biến cậu ta thành đẹp trai như vậy? Biến tôi thành xấu xí thế này?
Hai người đi ở trên đường, tỷ suất người ngoái lại nhìn là trăm phần trăm.
Dương Mãnh lúc làm đàn ông nhà cùng ải tha*, khi làm con gái lập tức biến thành cao phú mỹ*.
(cùng ải tha - nghèo lùn xấu, đối lập với cao phú soái/cao phú mỹ - cao giàu đẹp)
Vì trước ngực có hai món đồ chơi mà chân bước không được tự nhiên, Dương Mãnh lấy tay chọc chọc, rất là đàn hồi, nhịn không được vui vẻ, lôi kéo tay Vưu Kỳ nói: "Này, cậu nhìn tôi thử xem, ít nhất cũng cup C* nhỉ?"
(Cup C: kích cỡ vòng 1, độ cong tầm 15cm, khá lớn so với người châu Á)
Nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc từ xung quanh bắn tới, Vưu Kỳ ho nhẹ một tiếng.
"Đồ ngốc, cậu nhỏ tiếng một chút."
Dương Mãnh lập tức câm miệng.
Vưu Kỳ nhìn lướt qua bên cạnh, trong lòng kinh ngạc, vì sao trước đây lúc Dương Mãnh mặc đồ con trai, không thấy cậu ta có bao nhiêu hào phóng, hiện tại đổi sang đồ nữ, trái lại càng nhìn càng đàn ông chứ?
Lúc đến nhà hàng, người đẹp học viện điện ảnh Bắc Kinh đã sớm chờ ở đó, Vưu Kỳ được nhân viên phục vụ đưa vào phòng. Dọc theo đường đi, trái tim Dương Mãnh bắt đầu cuồng loạn, nhiều lần đều muốn trốn tránh, may là bị Vưu Kỳ phát hiện, đúng lúc lôi trở lại.
Cửa phòng mở, một cô gái xinh đẹp đứng lên, vừa định đi tới chỗ Vưu Kỳ, kết quả thấy được Dương Mãnh ở bên cạnh, bộ dáng tươi cười trên mặt trong nháy mắt ngưng trệ.
Dương Mãnh nhìn thấy gương mặt chịu đả kích đó của người đẹp, trong lòng hướng Vưu Kỳ phun mấy ngụm nước bọt, thật sự là có phúc mà không biết hưởng, có cô gái xinh đẹp như vậy theo đuổi cậu, cậu con mẹ nó còn nghĩ gì nữa chứ?
Người đẹp dù sao cũng lớn bọn họ năm tuổi, lại từng trải, dưới tình huống như vậy, không những không bộc phát gì đó, còn cố gắng hết sức bảo vệ hình tượng bản thân, nhiệt tình mời hai người bọn họ ngồi xuống.
"Muốn ăn gì? Cứ tự nhiên chọn đi." Người đẹp đưa thực đơn vào tay Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ trực tiếp đem thực đơn đưa tới trước mặt Dương Mãnh, giọng như chảy nhựa hỏi: "Manh Manh, muốn ăn gì?"
Dương Mãnh không có một chút phản ứng.
Vưu Kỳ nhịn không được liếc mắt nhìn Dương Mãnh, fuck, tên kia đang nhìn chằm chằm mỹ nhân người ta đến mất hồn.
Vưu Kỳ đạp Dương Mãnh một cái.
Dương Mãnh suýt chút nữa đã văng tục, sau lại ý thức được thân phận của mình, chỉ có thể đổi thành nhỏ giọng trách cứ.
Chọn món ăn xong, Vưu Kỳ chủ động giới thiệu.
"Đây là bạn gái của tôi, Manh Manh."
Dương Mãnh hướng người đẹp hé ra một nụ cười không tự nhiên.
Người đẹp trở lại dáng vẻ tươi cười, tuy rằng cô ta học diễn xuất, nhưng Dương Mãnh vẫn có thể từ trong mắt của cô ta nhìn ra cõi lòng tan nát và không cam lòng. Giờ này phút này, cậu rất muốn đưa tay tới gương mặt xinh đẹp kia khẽ vuốt ve một cái, an ủi trái tim đang tổn thương kia của cô ta. Đáng tiếc Vưu Kỳ đã dặn dò trước, cậu tốt nhất ít mở miệng nói, vì vậy Dương Mãnh chỉ có thể lẳng lặng thương tiếc trong lòng.
Thay vì nói người đẹp học diễn suất, chẳng thà nói Vưu Kỳ thì giống hơn. Vì để cho người đẹp hoàn toàn hết hy vọng, cậu ta dốc hết kỹ năng của mình, trong lúc ăn không ngừng có những động tác mờ ám, lúc thì đưa cho Dương Mãnh đĩa rau, lúc lại hỏi ý kiến Dương Mãnh, một chốc lại nhân cơ hội đụng chạm*... Biểu hiện ra vô cùng thoải mái, đem tình cảm thân mật giữa những người đang yêu biểu diễn rất thuần thục.
(từ gốc là 'ăn đậu hủ', ý chỉ người nam lợi dụng đụng chạm vào người nữ)
Đáng tiếc, bí mật nào cũng có sơ sảy.
Vưu Kỳ không phát hiện, Dương Mãnh lại phát hiện, 'ngực' cậu ta bị lệch.
Mông Dương Mãnh dùng sức hạ người xuống, nhưng cố sức thế nào đi nữa, ngực cậu vẫn dán trên bàn, nếu nói là lưng cong, có vẻ có chút quá khó coi.
Vì vậy, Dương Mãnh cầm lấy túi, che chắn bộ ngực của mình, the thé giọng nói: "Tôi đi vệ sinh, hai người cứ trò chuyện."
Dọc đường chạy thật chậm đến phòng vệ sinh, Dương Mãnh không hề nghĩ ngợi liền vọt vào WC nam.
Chạy một đoạn này, hai bên ngực lệch gần 5cm.
Dương Mãnh đứng trước gương cười hắc hắc cả buổi, sau đó bắt đầu lấy tay đỡ.
Trùng hợp một anh chàng muốn đi vệ sinh, mới vừa vào đến, thấy Dương Mãnh đứng ở đó, bước chân lập tức dừng lại.
Năm giây sau, mặt anh chàng kia đỏ lên, liền nói xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Sau đó, xấu hổ cắm mặt vọt vào nhà vệ sinh đối diện.
...........
---------xASAx--------