Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 178: Ba chữ đảo ngược tình thế.! (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Cửa không có dấu hiệu nào bị đẩy ra.
Chẳng trách được Cố Dương, anh ta cũng đã gõ cửa rồi, đáng tiếc không ai để ý tới.
Đi từ của chính vào trong phòng khách, nghe được bên trong rõ ràng có tiếng cãi vã, đi vào nhìn một cái, tình cảnh rất không hài hòa. Hai người đàn ông trên tấm thẩm lăn lộn, một người sắc mặt đỏ bừng, một người thở hồng hộc, bên cạnh có một cái dây lưng đã tháo ra, tay của người kia còn gắt gao giữ trên cạp quần người này, dường như Cố Dương tới trễ một chút nữa, là có thể xem truyền hình trực tiếp luôn. (Xem live.)
Bạch Lạc Nhân nghe thấy động tĩnh trước, ánh mắt liếc qua, thấy một người đàn ông cao to ngồi xuống trước mặt bọn họ.
Khuôn mặt quen thuộc lộ ra vẻ lờ mờ ớn lạnh.
Bầu không khí vốn đang đến đoạn gay cấn, vì có người đến, đột nhiên rơi vào căng thẳng.
"Các cậu cứ tiếp tục, không cần để ý đến sự tồn tại của tôi."
Cố Dương cầm lấy một quyển tạp chí bên cạnh, không để ý đến người khác đang làm gì lật xem.
Vẻ mặt Cố Hải vô cùng căm phẫn lại tăng thêm vài phần buồn bực,"Anh ra ngoài trước đi đã!"
"Cái này còn cần thiết hả?" Cố Dương ngẩng đầu quay sang cười cười với Cố Hải,"Ngay cả ghi âm trò chuyện của các cậu cũng đã nghe rồi, còn để ý đến hình tượng hay sao?"
Mặt của Bạch Lạc Nhân đột nhiên biến sắc, con ngươi mất đi tiêu cự lại lần nữa dừng lại bắn về phía Cố Hải, bên trong mang theo tràn đầy nghi vấn.
Thật vất vả tạo lên bầu không khí bạo lực, vào giờ khắc này đột nhiên cảm giác lại thay đổi.
Bạch Lạc Nhân thừa dịp trong phút chốc Cố Hải chần chừ, một chân đá văng cậu ta, nhanh nhẹn mặc quần vào, mặt không thay đổi đi vào phòng vệ sinh. Cố Hải cứng đờ tại chỗ, ánh mắt nham hiểm vẫn đuổi theo Bạch Lạc Nhân, giống như không cam lòng vậy, kỳ thực trong phút chốc Bạch Lạc Nhân đá văng cậu ta, cậu ta hoàn toàn có thể vòng tay lôi trở lại, vững vàng đè xuống.
Đáng tiếc, tâm tình như vậy trong nháy mắt mà bỏ qua thì có tìm cũng không tìm được về.
Cố Dương lật tạp chí trong tay xem mấy tờ, không có mấy chữ vào mắt, trái lại đem vẻ mặt của Cố Hải quan sát một lần. Xem ra anh ta tới đây không đúng lúc, vợ chồng son nhà người ta còn đang chìm đắm trong lửa tình, chuẩn bị chiến đấu kịch liệt, kết quả vì anh ta, mà kết thúc chiến tranh, nhưng thật ra lại đang tạo phúc cho hai đồng chí này.
"Cãi nhau hả?" Cố Dương hời hợt hỏi một câu.
Vừa lúc Bạch Lạc Nhân từ phòng vệ sinh đẩy cửa đi ra ngoài, Cố Hải giống như là cố ý nói cho cậu nghe.
"Chẳng qua là hai chúng tôi so tài một chút, xem da mặt của người nào dày hơn!"
Mặt Bạch Lạc Nhân không thay đổi đi vào phòng ngủ.
Cố Hải ở bên ngoài rống lớn một tiếng,"Nếu như cậu muốn đi, tôi sẽ giúp cậu thu dọn đồ đạc, khỏi phải để cho cậu ngay cả đồ đạc bản thân mình để đâu còn không biết!"
Nói xong, chẳng những không hề thoả nguyện còn tự mình làm cho mình thêm tức, mặt đen đến độ gần như đuốc cháy sạch.
Cố Dương buông tạp chí xuống, rất hăng hái thưởng thức bộ dạng Cố Hải tỏ ra quẫn bách, anh ta đặc biệt tò mò, rốt cuộc Bạch Lạc Nhân dùng thủ đoạn gì, rốt cuộc có thể đem em trai già dặn kinh nghiệm của anh ta thành một người có IQ ba bốn tuổi. Nhưng mà nhìn Cố Hải tỏ ra dáng vẻ tức giận này thật ra lại rất đáng yêu, bắp thịt toàn thân loạn chiến, nhưng lại không hề có chút sức lực nào cả!
Sau đó thật lâu, dường như Cố Hải mới ý thức tới sự tồn tại của Cố Dương.
"Anh đến đây làm cái gì?"
"Ăn cơm trực." Cố Dương nhẹ nhàng như không có gì nói," Lần trước ăn cơm cậu làm cảm thấy mùi vị không tệ, muốn hôm nay qua nếm thử."
Lúc này Cố Hải mới ý thức được, bây giờ đã đến giờ ăn cơm.
"Đi, tới chỗ anh." Cố Hải đứng lên.
Cố Dương vô cùng kinh ngạc,"Tới chỗ tôi làm gì?"
"Nấu cơm cho anh ăn đó!"
Cố Hải cố ý vặn lớn âm lượng,"Ở nơi này làm thì ba người ăn, đi đến nhà anh thì chỉ làm cho hai chúng ta ăn thôi!"
Nói xong, đi tới phòng bếp, thấy Bạch Lạc Nhân đang húp một tô mỳ.
"Cậu không đi à?"
Bạch Lạc Nhân không hề để ý tới Cố Hải, bản thân cứ thế ăn mỳ, dường như tâm tình không hề chịu ảnh hưởng gì, ăn vẫn rất ngon miệng.
Tay Cố Hải chống vào khuông cửa, giọng nói gượng gạo như trước,"Cậu không đi thì tôi đi, tối hôm nay tôi không trở lại, tôi ở lại chỗ anh tôi, tôi cho cậu không gian thỏa sức mà tưởng tượng."
Bạch Lạc Nhân ăn xong mỳ, đem canh uống, sau khi uống xong Cố Hải đã ra cửa.
.........
Phòng cao cấp trong khách sạn xa hoa, Cố Dương trêu chọc Cố Hải.
"Tôi nhớ nhà người nào đó nói muốn tự tay làm đồ ăn cho tôi cơ mà!"
Cố Hải liếc mắt lườm Cố Dương,"Bỏ tiền túi ra mời anh ăn cũng tốt lắm rồi, lại còn nhiều con mẹ nó chuyện vậy hả?"
"Ở trong mắt cậu, có phải là chỉ có Bạch Lạc Nhân mới hiểu chuyện thôi hả? Chỉ có cậu ta đòi hỏi mới không quá phận hả?"
"Cậu ta càng không hiểu chuyện!" Cố Hải đột nhiên vỗ bàn một cái, nước canh trên bàn đều văng ra.
Ánh mắt của Cố Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị,"Cậu khiêm tốn một chút cho tôi đi!"
Một tiếng sau, Cố Hải đã triệt để hết giận, nhìn thức ăn ngon đầy một bàn, đầy đầu đều là hình ảnh Bạch Lạc Nhân ăn một bát mỳ thừa kia, một trận khó chịu cuồn cuộn trong dạ dày.
Buổi chiều, Cố Hải không có đi học.
Cố Dương vừa mới về nước, còn đang trong thời kì nhạy cảm, không dám nói ra, rất nhiều bạn bè cũng không biết anh ta về nước, cho nên một mực vùi ở trong nhà, có thể không đi ra lộ mặt liền không lộ mặt.
Cả một buổi chiều, Cố Dương nhìn Cố Hải vòng tới vòng lui trước mặt mình, dáng vẻ như mất hồn.
Nếu như cậu ta chỉ đi đi lại lại thì không sao, có khi cũng chỉ nhìn mà sốt ruột một chút, quan trọng là cậu ta không chịu yên như vậy! Trên tường thư phòng của Cố Dương treo một bức danh họa, vừa mới mua về chưa đến hai ngày, đó là bức họa nửa thân trần của đàn ông, kết quả chẳng biết làm sao mà chọc giận Cố Hải, liền ném xuống nhằm đầu người này mà đánh, đánh xong còn đạp một trận, bức danh họa hơn mười vạn tệ cứ như vậy gãy đôi dưới chân cậu ta.
"Xem ra chú tôi để cho cậu ở trong quân đội mấy năm thật là một quyết định sai lầm, những thứ hay ho không học được, lại chỉ học mấy trò côn đồ!"
Trước đây, trong mấy đứa ngang tuổi nhau, Cố Hải và Cố Dương rất hiểu nhau, hiện tại anh ta nói gì cũng nghe không lọt tai.
Lúc ăn cơm tối, Cố Dương thấy Cố Hải ngây người ra, nhịn không được chế nhạo một câu.
"Muốn về phải không?"
Cố Hải vừa nhìn Cố Dương, vẻ mặt cứng đờ nói,"Ai nói muốn về hả?"
Nói bóng gió, anh có người em trai không tiền đồ như thế hay sao?
Trong lòng Cố Dương âm thầm trả lời một câu, tôi thấy cậu sớm cũng không chịu được nữa, có khi đến ngày mai còn hóa điên ấy.
Buổi tối, Cố Hải sớm đã nằm dài trên giường, một mình lăn qua lăn lại, thật là giày vò mà. Chỉ cần dừng lại một cái, trong đầu nhất định sẽ hiện lên hình ảnh đó, Bạch Lạc Nhân trần truồng ôm ấp Vưu Kỳ, dường như tận mắt nhìn thấy vậy, làm thế nào cũng không vượt qua được cái bức tường kia. Nếu như chỉ là căm hận thì cũng không nói, điều quan trọng là cậu còn nghĩ đến người kia, nghĩ xem một mình cậu ta ở nhà sẽ buồn như thế nào. Hai loại mâu thuẫn cùng trộn lẫn một chỗ, Cố Hải suýt chút nữa bị bực bội mà chết.
Hơn mười hai giờ, Cố Dương vừa mới tắt đèn trong phòng, chợt nghe thấy tiếng dao vang lên cục cục.
Vội vàng khoác một bộ quần áo đi ra ngoài, kết quả phát hiện một mình Cố Hải đang ở phòng bếp băm thịt!
"Cậu làm gì vậy?" Cố Dương lạnh mặt.
Cố Hải yếu ớt cười cười, "Nấu cơm cho anh ăn, không phải là hôm nay đồng ý nấu cho anh ăn hay sao?"
"Mẹ nó, mấy giờ rồi hả? ! ! !"
Cố Dương luôn luôn lịch sự tao nhã, vào giờ phút này cũng không nhịn được mà thô tục chửi một câu.
Cố Hải không hề để ý đến anh ta, tự mình bận bịu việc trong tay.
Cố Dương còn chưa có nổi giận, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn lại là điện thoại của Cố Uy Đình.
"Chú, sao chú lại gọi điện thoại tới ạ.?"
"Còn chưa ngủ hả!" Đầu kia giọng của Cố Uy Đình nghe rất tỉnh táo.
Cố Dương thở dài nhẹ nhõm,"Đang chuẩn bị đi ngủ."
Nếu không phải là con trai bảo bối của chú làm ầm ĩ, lúc này cháu đã ngủ say rồi! ! !
"À, vậy ta sẽ không qua nữa."
"Chờ chút, chú muốn qua đây ạ?" Cố Dương kinh ngạc một chút.
Bên kia trầm mặc hồi lâu,"Từ lúc cháu về nước, chú vẫn luôn bận bịu, rốt cuộc hôm nay mới có chút rảnh, muốn đến thăm cháu một chút. Cháu đã đi ngủ rồi, quên đi, hôm khác sẽ qua sau."
"Chú, chú đến đây đi, cháu ngủ muộn một hôm cũng không sao." Cố Dương quay sang nhìn qua phòng bếp, nhìn ngón tay của Cố Hải xem có còn lành lặn không, sau đó quay sang điện thoại nói,"Vừa vặn Cố Hải cũng ở đây, chú đến đây đi."
"Nó đang ở chỗ cháu?"
Cố Dương dạ một tiếng, chú mau mau qua đây mà xem con trai ngoan của chú đi!
Cố Dương cúp điện thoại, lại đi vào phòng bếp, Cố Hải đã không có ở đó, lại nhìn thịt trên thớt, đã nhuyễn như nước. Đến khi anh ta đi đến phòng của Cố Hải, đã thấy Cố Hải đang cầm cái điện thoại nghịch nghịch.
"Một lát nữa ba cậu sẽ qua đây." Cố Dương nhắc nhở một câu.
Cố Hải giống như không nghe thấy, để điện thoại di động xuống liền đi vào phòng vệ sinh.
"Tôi phải về nhà."
Cố Dương dựa ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Cố Hải không chút kiêng kỵ móc chim lớn ra giải quyết nỗi buồn, tiếng nước chảy ào ào lộ vẻ vào giờ phút này cậu ta rất lo lắng.
"Nhanh như vậy hả?"
Khuôn mặt vặn vẹo của Cố Hải dần dần tiến lại gần Cố Dương,"Tôi nhớ cậu ta."
........ Tôi còn tưởng ít nhất cậu cũng chống đỡ được đến sáng sớm ngày mai chứ? ! ! !
Câu đả kích này còn chưa nói ra khỏi miệng, Cố đại thiếu gia liền hùng hùng hổ hổ đi ra cửa.
Sau khi Cố Hải đi không bao lâu, Cố Uy Đình liền tới.
"Chú, chú tới rồi hả?"
Cố Uy Đình gật đầu, xem ra ông ấy vừa mới chạy tới từ đơn vị, quân phục trên người còn chưa kịp thay.
Cố Dương rót một chén trà bưng qua cho Cố Uy Đình.
"Làm sao lại đột nhiên về nước?" Cố Uy Đình không nói vòng vo.
Đối mặt với một khuôn mặt lạnh lùng không giận mà uy của ông, Cố Dương nói dối cũng thản nhiên như không.
"Chi nhánh ở Trung Quốc đầu tư một hạng mục, cử vài người qua đây điều tra nghiên cứu, trong đó có cháu."
Cố Uy Đình bình tĩnh nhìn Cố Dương một lát, giống như là muốn từ trên mặt của anh ta nhìn ra sơ hở gì đó, thay vì nói Cố Hải là con trai của Cố Uy Đình, chẳng bằng nói Cố Dương là con trai của Cố Uy Đình còn hơn, đối với trình độ lý giải tâm tư Cố Dương Cố Uy Đình thậm chí còn hiểu hơn so với Cố Hải.
"Có khó khăn gì hả, có thể nói với chú."
Cố Dương cười nhạt,"Tạm thời trước mắt thì không có chuyện gì cả."
Cố Uy Đình cười vỗ vỗ vai Cố Dương,"Tên nhóc này cũng giỏi gánh vác mọi chuyện!"
Ở trong lòng Cố Dương cười lạnh một tiếng, lời này chú hẳn là nói con trai của chú.
Cố Uy Đình lại cùng Cố Dương trò chuyện một lát, đột nhiên nhớ tới trong điện thoại Cố Dương có nói, liền hỏi,"Cố Hải đâu rồi?"
"Cậu ấy về rồi ạ."
"Về rồi? Vừa gọi điện thoại không phải là còn đang ở đây hay sao?"
"À, mới vừa đi không bao lâu."
Trong ánh mắt Cố Uy Đình có chút vắng vẻ nháy mắt lại biến mất,"Muộn thế này nó qua chỗ cháu làm gì?"
"Thì cũng chỉ ngồi một chút thôi ạ."
Cố Uy Đình gật đầu, "Vậy chú cũng đi đây, cháu cũng ngủ sớm một chút đi."
Nhìn xe Cố Uy Đình nghênh ngang mà đi, Cố Dương đột nhiên có loại dự cảm không tốt, ông ấy sẽ không đến thăm Cố Hải vào lúc này chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, sau khi vào phòng, Cố Dương khẩn cấp gọi điện thoại cho Cố Hải, muốn nhắc nhở cậu ta nhớ khóa kỹ cửa. Ngộ nhỡ hai người quá kích động, làm ra chuyện gì đó không hài hòa, vừa lúc Cố đại thiếu tướng nhà tôi gặp được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi mà!
Kết quả, Cố Dương vừa gọi điện thoại qua, chuông điện thoại di động đang ở bên một phòng khác vang lên.
Cố Hải gấp gáp ra ngoài, quên cầm theo điện thoại.
Cố Dương cầm lấy điện thoại di động của Cố Hải, anh ta nghĩ đến lúc Cố Hải nhìn điện thoại sau đó liền đi, trong điện thoại di động hẳn là có tin nhắn của Bạch Lạc Nhân.
Cố Dương thật tò mò muốn biết Bạch Lạc Nhân gửi cái gì cho Cố Hải, rốt cuộc có thể để cho thái độ Cố Hải trong nháy mắt đảo ngược.
Kết quả, Cố Dương chỉ có thấy được ba chữ, còn là sáu tiếng đồng hồ trước gửi đến.
Sau khi xem xong, cậu ta quả thực muốn cắt cổ tự sát.
Nếu như là ba chữ "Tôi yêu cậu" thì cũng đáng.
Nó lại là ba chữ,"Tôi đói bụng"! ! ! !
Cố Dương đem điện thoại di động của Cố Hải ném qua một bên, hai cậu tự cầu nguyện đi!
.........
(Phong Phong: Hôm nay mà dừng ở đây chắc bị THAO tập thể quá.. thêm chương mai còn đi chơi..)
*************[Tiểu Phong gia trang]**************