Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 180: Cha con chính thức đàm phán. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
" Yêu?" Cố Uy Đình mắt hổ trợn trừng uy hiếp, "Hai thằng con trai cũng dám ở đây mà vô liêm sỉ nói yêu hả?"
Dứt lời ông lao thẳng tới bên Cố Hải, túm cổ áo của cậu ta, muốn đem cậu ta ném tới cửa. Kết quả Cố Hải sớm có phòng bị, chân ghim xuống vô cùng vững, dưới cơn thịnh nộ của Cố Uy Đình rốt cuộc lại không thể kéo được Cố Hải xê dịch một bước.
"Bây giờ cùng tao quay về đơn vị, hai ba con trao đổi thật tốt một chút."
"Tôi không đi!" Ánh mắt Cố Hải sắc bén,"Tôi ở đây, không đi đâu hết."
"Hôm nay mày không muốn cũng phải đi."
Cố Uy Đình lại đi đến túm lấy Cố Hải, nếu như là ba bốn năm trước, ông ta chỉnh Cố Hải giống như đùa vậy. Bây giờ thực sự không được rồi, ông ta đã già thật rồi, mà con ông đã qua những cái thời đó rồi. Nói đến lại thấy buồn cười, Cố Uy Đình đã từng trông đợi có một ngày như vậy, con ông sẽ mạnh mẽ như thế này không bao giờ chịu khuất phục quyền uy của ông nữa, nhưng khi ngày này thực sự ập tới, ông ta phát hiện mình đúng là có chút mất mát.
Ông ta nhìn đôi chân của Cố Hải, vẫn đôi chân cao đó, chỉ cần ông ta trợn mắt, ngay lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Mày dám làm trái ý tao!" Cố Uy Đình một chân đá vào trên bắp chân Cố Hải.
Mặc dù đang đi giày da, nhưng chân của Cố Uy Đình phát rất nhiều lực, hai đầu gối Cố Hải suýt chút nữa quỳ xuống đất. Mặc dù như vậy, vẻ mặt vẫn tỏ ra ngoan cố chống lại không chịu khuất phục, nói cái gì cũng không theo Cố Uy Đình đi.
Tay Cố Uy Đình chắp sau lưng, Bạch Lạc Nhân cũng hít một hơi khí lạnh.
Chỉ khoảng nửa giây, một khẩu súng đặt ở trên huyệt thái dương của Cố Hải.
"Đi!"
Một câu mệnh lệnh, không một ai có thể làm trái.
Cố Hải bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt trương lên như bị mũi đao chạm trổ từng đường nét mạnh mẽ của Cố Uy Đình, mặt không sợ hãi, nửa bước cũng không di chuyển.
Mặt của Bạch Lạc Nhân chợt biến sắc, ngón tay của Cố Uy Đình nhẹ nhàng di chuyển một cái, trái tim của cậu cũng sẽ như ngừng đập.
"Cậu theo ba cậu đi đi." Bạch Lạc Nhân mở miệng.
Đầu Cố Hải cũng không xoay sang liền nói,"Không đi!"
Ngón tay của Cố Uy Đình đã móc vào trên cò súng.
Bạch Lạc Nhân rất cấp bách, cho dù hiểu cái đạo lý hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nhìn vào ánh mắt của Cố Uy Đình lúc này thì, vẫn cứ cảm thấy ông ta có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
"Đi nhanh lên!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái.
Cố Hải dùng ánh mắt liếc nhìn Bạch Lạc Nhân, bình tĩnh nói,"Tôi nói rồi, tôi tuyệt sẽ không để cậu ở nhà một mình."
"Coi như tôi chưa nghe thấy."
"Nhưng tôi không thể coi như mình chưa nói được!"
Cố Uy Đình nhếch khóe môi, một khắc kia, Bạch Lạc Nhân thấy được một nụ cười kinh khủng nhất.
Ông ta thực sự bóp cò, phịch một tiếng vang lên, thời điểm đó, Cố Hải chưa từng hoảng sợ một chút nào. Trực giác có thể cảm nhận được một lực mạnh bắn vào đại não, đau đớn bùng nổ trên vùng đầu, tai ong ong kêu, ý thức lại rất thanh tỉnh.
Bạch Lạc Nhân choáng váng, trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.
Họng súng không hề dính một giọt máu, Cố Uy Đình thu hồi súng, khuôn mặt nghiêm lạnh hiện lên một tia buông lỏng.
"Coi như thằng ranh mày có chút tiền đồ!"
Loại thà chết chứ không chịu khuất phục của người khác Cố Uy Đình thấy cũng nhiều, lúc họng súng nhắm ngay đầu bọn họ, bọn họ cũng có thể mặt không đổi sắc, dũng khí hơn người. Nhưng thật sự đến khi âm thanh vang lên trước 1/1000 giây kia, hầu như tất cả mọi người cũng sẽ lùi bước mà đầu hàng, đây không phải là hèn nhát, mà đây là bản năng muốn được sống mà thôi. Có thể từ đầu đến cuối cũng lù lù bất động thì cũng không quá mấy người, rất may mắn, con của ông chính là một trong những người đó.
Kỳ thực Cố Hải cũng sợ, thế nhưng cậu ta biết so với mình thì người kia còn sợ hơn, người kia chính là người giơ súng lên.
Súng không có đạn!
Lúc Bạch Lạc Nhân ý thức được điểm này, cậu ta đã một thân đầy mồ hôi rồi, giờ này khắc này, cậu ta thật muốn hét lớn một tiếng với hai cha con nhà này: Lần sau lúc diễn tập nhớ nói trước một tiếng, có người hù người khác như hai người hay sao?
Cố Hải cho là cậu ta qua một phát súng này, Cố Uy Đình sẽ tha cậu một lần, kết quả cậu ta sai hoàn toàn.
"Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày chủ động đi theo tao, hai là tao sẽ phái người mời mày đi! Nếu như mày chủ động đi cùng tao, mày có thể tính tới khả năng quay về, nếu như để tao phái người mời đi, mày cũng đừng trông đợi vào khả năng trở về, ngay cả cái nhà này tao cũng sẽ thu hồi lại!"
"Căn nhà này ông không thể thu lại!"
Cố Uy Đình nheo hai mắt,"Không thể thu lại? Có cái gì mà tao không thể thu lại được?"
"Bởi vì bây giờ căn nhà chính là của Bạch Lạc Nhân!"
Bạch Lạc Nhân biến sắc, ánh mắt phóng về phía Cố Hải,"Cậu đổi tên khi nào?"
Cố Hải dửng dưng trả lời,"Sớm đã đổi lại, chỉ là không nói cho cậu biết mà thôi."
Bạch Lạc Nhân,"......"
Mặt Cố Uy Đình nham hiểm mà nghiêm lại, giọng điệu vẫn lạnh đến kinh người,"Cái nahf này bất kể là của ai, sau này cũng không liên quan gì đến mày, đi theo hay không, tự mày cân nhắc xem!
Lòng của Bạch Lạc Nhân từ từ rơi vào tình trạng đen tối, cậu ta đột nhiên cảm giác được, nếu như Cố Hải đi thật, rất có thể đây là buổi tối cuối cùng mà cậu và Cố Hải cùng với nhau. Nếu như cậu ta không đi, nói không chừng cũng chính là lần cuối cùng, nhận định phải cân nhắc thật kỹ, có vẻ như có một người đã tính toán trước cậu.
"Tôi có thể đi theo ông!" Cố Hải đột nhiên mở miệng.
Bạch Lạc Nhân âm thầm biểu thị tán thành, rừng còn đó không sợ sau này không có củi đốt.
"Thế nhưng tôi nhất định phải đưa cậu ấy đi theo!" Cố Hải đột nhiên kéo cánh tay Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên bất ngờ, như vậy cũng có thể hả?
Ánh mắt cứng cỏi của hai người đồng loạt nhìn về phía Cố Uy Đình.
"Tao không hề có ý kiến."
Nói xong câu đó, Cố Uy Đình xoay người ra cửa.
Cố Hải thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giành được một chút thắng lợi, lát nữa sẽ chuẩn bị một chút công tác tư tưởng cho lão già này, hẳn là mọi chuyện sẽ không sao.
Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy tình huống này không mấy lạc quan, trong tích tắc đi vào thang máy, lòng của cậu đột nhiên bốc lên bất an không rõ, chung quy thì cảm giác nếu hai người cùng nhau đi vào có khi lại bị giết sạch không tha.
Trên xe, Cố Uy Đình ngồi ở phía trước, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân ngồi ở phía sau, bầu không khí có chút áp lực.
Xe lái vào trụ sở lớn của quân khu, sau khi dừng xe, Tôn cảnh vệ và mấy người lính cùng nhau chờ ở bên ngoài.
"Thiếu tướng, đã trễ thế này còn đem hai đứa bé này vào đây ạ?"
Cố Uy Đình chỉ vào Bạch Lạc Nhân, quay sang Tôn cảnh vệ nói,"Sắp xếp cho cậu ta một căn phòng, để cho cậu ta tạm thời ở lại đây."
Cố Hải vừa nghe thấy lời này lại thấy không được bình thường, cái gì gọi là sắp xếp cho cậu ta một căn phòng hả?
"Còn con thì sao?"
Cố Uy Đình đưa tay đặt lên trên vai Cố Hải,"Đương nhiên mày đi theo tao!"
Mặt của Cố Hải bị bóng đêm đen thui chiếm lấy.
"Tao chỉ nói cho hai đứa mày cùng đi, tao có nói cho hai đứa mày ở chung một chỗ hả? Hơn nữa bây giờ mày có tư cách gì mà nói điều kiện với tao?"
Nói bóng gió, mày cũng không chịu nhìn xem đây là địa bàn của ai hả, mày nghĩ có thể ở đây giở trò với tao hả? Không có cửa đâu!
Cố Uy Đình quay sang nháy mắt với Tôn cảnh vệ, ý bảo ông ta mau mau đưa Bạch Lạc Nhân đi, kết quả từ sau chuyện của Cố phu nhân, Tôn cảnh vệ và Bạch Lạc Nhân tình cảm cũng rất thâm sâu. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt Bạch Lạc Nhân tỏ ra bất đắc dĩ, nhịn không được nói mấy câu.
"Vì sao không cho hai đứa bé này ở cùng một chỗ ạ?"
Cố Uy Đình không báo trước mà rống to một câu,"Tôi bảo đưa đi thì đưa đi!"
Tôn cảnh vệ nhanh chóng đứng nghiêm chào,"Vâng, thưa Thiếu tướng!."
Cố Hải chỉ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, không hề ngăn cũng không hề đuổi theo, rõ ràng ở nơi này là vùng đất trọng yếu quân sự, giải quyết bằng vũ lực hoàn toàn không thể được, cậu ta phải áp dụng phương pháp đàm phán hoà bình, làm hết sức mà thúc ép lão già này đi vào khuôn khổ!
Dọc theo đường đi cùng Cố Uy Đình trở về, Cố Hải vẫn luôn tiến hành bố trí sách lược.
Kết quả, trở lại trong phòng, trình tự thẩm vấn trực tiếp bị nhảy cóc qua, Cố Uy Đình nhìn đồng hồ, đã hai rưỡi sáng.
"Trước hãy đi ngủ đã, có chuyện gì ngày mai sẽ giải quyết!"
"Ngày mai ba không có nhiệm vụ hay sao?"
"Nhiệm vụ lớn nhất trước mắt chính là mày! ! !"
Trong lòng Cố Hải hừ lạnh một tiếng, tất cả thái độ thù địch đều biểu hiện ở trên mặt, Cố Uy Đình muốn không tức giận cũng không được.
Hai cha con nằm trên một cái giường, hình như là lần đầu từ trước đến nay.
Khẳng định Cố Hải sẽ mất ngủ, đương nhiên Cố Uy Đình cũng không ngủ được, hai người không ai nói chuyện với ai, ngay cả di chuyển cũng không di chuyển một chút, tựa như hai cỗ thi thể lạnh như băng nằm ngang trên giường.
Cứ như vậy liên tục kéo dài, phải đến hơn hai tiếng đồng hồ, tiếng ngáy bên cạnh rốt cuộc cũng vang lên.
Cố Hải nhẹ nhàng xuống giường, lẻn sang một căn phòng khác.
Lục tung tìm đồ đạc, mỗi lần mở một ngăn kéo, cũng sẽ mất một lúc thật lâu, phải nghe xem tiếng ngáy kia còn không. Rốt cuộc, Cố Hải tìm được đồ đạc mong muốn, một tuýp thuốc mỡ tiêu máu ứ đọng, nhón chân trở lại phòng ngủ, tùy tiện khoác một cái áo khoác liền đi ra ngoài.
"Mày muốn đi tìm cậu ta hay sao?"
Bước chân của Cố Hải chợt dừng lại, trong lòng thầm mắng một câu quá xui xẻo!
Đèn trong phòng sáng lên, Cố Uy Đình từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt u ám lạnh lùng đánh giá Cố Hải cách đó không xa.
"Cầm cái gì trong tay?"
"Thuốc mỡ."
"Mày lấy thuốc mỡ làm gì?"
"Ba đánh tay cậu ấy tím cả lên."
Cố Uy Đình nghe được từ trong lời của của Cố Hải có chút tố cáo và oán giận, trong ánh mắt lại mang theo vài phần dò xét, giống như thằng khốn kia không phải con trai của ông.
"Tao ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nhiều lần như vậy, tất cả lớn nhỏ bị thương vô số lần, cũng không thấy mày quan tâm tới mà."
Cố Hải lúng túng cười cười,"Nếu sau này ba không can thiệp vào chuyện của con và Nhân Tử, con cam đoan sau này sẽ quan tâm đến ba nhiều hơn."
Cặp lông mày của Cố Uy Đình nheo thành một đường thẳng, yếu ớt nói." Xem ra mày bệnh cũng không nhẹ."
"Bệnh của con đã sớm bị rồi, đã đến mức mãn tính rồi, bây giờ trị cũng đã muộn."
"Ai dạy mày cái kiểu ăn nói này hả?" Cố Uy Đình lại răn dạy một tiếng.
Cố Hải đứng nghiêm, trừng mắt nhếch mép, mặt không biểu tình gì.
"Ba, năm nay con đã 18 tuổi rồi, không phải ba cứ tát một cái là con có thể nghe lời, con đã có cuộc sống riêng của mình, có thể phán đoán đúng sai thiệt hơn rồi, không phải vì bạo lực của ba mà có thể nghiêng ngả. Cho nên, xin ba hãy chú ý một lời nói một hành động của ba, để con học được sự tôn trọng, con không chỉ là con của ba, con cũng là một công dân bình thường."
Cố Uy Đình đã xuống giường, ngồi ở trên ghế salon bên cạnh, châm một điếu thuốc, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Hải.
"Vậy mày nói với tao xem, tiêu chuẩn mày phán đoán đúng sai thiệt hơn là gì?"
Thân thể Cố Hải thẳng tắp từng bước tới gần Cố Uy Đình, ánh đèn chiếu vòng quanh khuôn mặt trưởng thành của cậu tạo một vòng quầng sáng.
"Con cảm thấy đúng chính là đúng, con cảm thấy sai chính là sai, con nhặt được tiện nghi đó chính là được, con bị thua thiệt đó chính là mất."
Khuôn mặt Cố Uy Đình vặn vẹo, khóe miệng nhếch lên,"Một đống lời vô dụng! !"
"Đó là con đang làm cho bầu không khí sôi nổi một chút." Cố Hải đột nhiên cười cười, đi tới bên cạnh Cố Uy Đình,"Từ giờ trở đi, hai cha con chúng ta chính thức nói chuyện."
Kỳ thực, Cố Uy Đình đem Cố Hải tóm đến đây, cũng không phải là vì muốn giam lại, chỉ là muốn làm một chút công tác tư tưởng cho cậu ta mà thôi. Nhưng mà Cố Hải nói rất sốc óc, mười câu có chín câu làm cho Cố Uy Đình bẽ mặt, nếu như thái độ của cậu là tâm phục khẩu phục, Cố Uy Đình cũng sẽ không ra tay với cậu.
Thế là, hai cha con ngồi đối diện nhau, lần đầu tiên trong đời bình tâm tĩnh khí nói chuyện.
"Ba, trước hết con chen một câu, ba sắp xếp cho Nhân Tử ở đâu?"
Cố Uy Đình mặt lạnh nhìn Cố Hải,"Mày muốn cùng tao nói chuyện, hay là mày muốn xen lời của tao?"
"Không phải, ba hiểu lầm rồi." Cố Hải cố gắng buông lỏng một chút,"Con chỉ muốn biết cậu ấy ở trong phòng điều kiện có tốt không thôi?"
"Cái đó có liên quan đến mày hay sao?"
Cố Hải còn đang lẩm bẩm,"Cũng không quá tồi tàn phải không?"
Gương mặt cương nhu của Cố Uy Đình xuống vài phần lại bắt đầu kéo căng.
"Phòng bốn buồng? Phòng ba buồng? Không phải là phòng hai buồng đúng không? Ít nhất cũng phải có một phòng vệ sinh riêng nhỉ, không thể để cho cậu ấy đi nhà vệ sinh và nhà tắm công cộng phải không? Ba đừng hiểu lầm, không phải là con quan tâm cậu ấy, mà là con đang lo lắng cho ba, bây giờ cậu ấy cũng coi như là con của ba, nếu mà cứ xuất đầu lộ diện như vậy thì cũng không hay lắm."
Cố Uy Đình cuối cùng cũng kiên nhẫn chịu đựng,"Việc này không cần mày quan tâm, tao tự sắp xếp."'
Cố Hải gật đầu,"Vậy bắt đầu đi."
Cố Uy Đình hắng giọng một cái,"Từ khi nào mày bắt đầu có loại suy nghĩ biến thái này?"
Cố Hải còn đang rầu rĩ, tự mình đang suy nghĩ cái gì đó, đến khi Cố Uy Đình ngừng nói, cậu ta mới đem mí mắt nâng lên.
"Ba, con có thể lại chen một câu hay không? Thật sự là một câu cuối cùng."
"Nói!"
"Chăn phòng Nhân Tử là lông phải không? Hay là sợi tơ tằm? Bây giờ tơ tằm cũng bị làm giả, chút xíu cũng không ấm."
"........Tao cảm thấy, chúng ta cần phải dùng đến bạo lực."
........
(OT: tôi chưa thấy cái "chuyện trọng đại" nào mà làm tôi cười k ngậm đc mồm như này luôn á =))))))))))
*************[Tiểu Phong gia trang]**************