Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển Thứ Nhất: Rung Động Thanh Xuân
Chương 195: Bị đánh úp trên phố.(Edit:xASAx)
****
Chớp mắt, đã đến Thanh Đảo được hai tuần lễ, từ tuần thứ hai, hai người kết thúc chuỗi ngày ở khách sạn, chuyển sang ở phòng thuê. Thứ nhất có thể tiết kiệm chi phí, thứ hai khỏi phải đi ra đi vào nhiều lần. Ban ngày cùng nhau trốn trong phòng ôn tập bài vở, buổi tối tản bộ dọc bờ biển một chút, cuộc sống ngược lại rất thoải mái.
"Hình như có người gõ cửa." Bạch Lạc Nhân ngoảnh đầu nhìn ra cửa.
Cố Hải trực tiếp đứng lên đi ra mở cửa.
"Xin chào, công ty chuyển phát nhanh, đây là hàng của ngài, xin ký nhận."
Mặt Cố Hải trầm xuống, không cần nói, lại là sách. Mấy ngày nay Bạch Lạc Nhân không có việc gì lại lên mạng mua sách học, từ sách giáo khoa đến sách tham khảo rồi đến sách bài tập, mua gần cả trăm cuốn, nhân viên chuyển phát nhanh mỗi ngày đều đến, mỗi lần đều là Cố Hải ký nhận. Hơn nữa những sách này mua về tám chín phần mười đều là cho Cố Hải xem, Bạch Lạc Nhân chỉ phụ trách giám sát, cho nên Cố Hải mỗi lần thấy nhân viên chuyển phát nhanh, đã muốn đạp ra ngoài một cái!
"Cậu sao lại mua sách nữa vậy?" Cố Hải xị mặt, "Cậu không thể mua cái gì khác à?"
"Có cái gì có thể mua hả? Bọn mình cái gì cũng không thiếu."
"Sao không thiếu chứ?" Cố Hải nghịch cái bật lửa trong tay, "Sao cậu không nghĩ tới mua một hộp bao cao su?"
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi, "Một hộp..."
"Còn có sextoy, hôm qua tôi lên mạng coi thử, chủng loại vô cùng đa dạng, có chơi cũng vui, tôi cũng chưa từng thử. Cậu sao không chú ý một chút chứ? Những cái này mới có thể nâng cao chất lượng cuộc sống tụi mình, cậu nhìn thử xem cậu mua... sách!! Tôi không thèm!" Cố Hải chán ghét ném quyển sách trong tay xuống đất.
Bạch Lạc Nhân lạnh lẽo liếc nhìn Cố Hải, "Nhặt lên."
Cố Hải hằm hằm nhìn Bạch Lạc Nhân ba giây, không đợi Bạch Lạc Nhân đếm ngược, bản thân liền chủ động nhặt sách lên.
Bạch Lạc Nhân quay qua Cố Hải hỏi: "Cuốn sách hai hôm trước tôi đưa cho cậu xem xong rồi hả?"
"Xem xong rồi."
Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt dò xét đánh giá Cố Hải, Cố Hải bộ dáng không thẹn với lòng.
"Mang qua cho tôi kiểm tra thử."
Cố Hải đưa sách qua cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân vừa mở ra nhìn, thật đúng là đều đã làm xong. Đáp án đã bị Bạch Lạc Nhân tịch thu, những đề này đều là Cố Hải tự mình làm, vì để tránh cho cậu ta giở trò, Bạch Lạc Nhân còn cố ý kiểm tra thử kết quả, xem có viết bừa hay không, kết quả kiểm tra xong đều hài lòng.
"Thế nào? Không có gạt cậu chứ?" Cố Hải đưa tay định cầm sách về.
Tay Bạch Lạc Nhân đột nhiên rụt lại một cái, cố sức siết chặt quyển sách, cảm giác độ dày sách có chút không đúng. Cậu lại mở sách ra, nhìn thử số trang, nhất thời nổi trận lôi đình. Gì chứ! Cách một tờ mất một tờ, cách một tờ lại mất một tờ, không cần nói, nhất định là tên xấu xa kia xé!
Cố Hải thấy sự việc bại lộ, cấp tốc chạy trốn sang phòng khác, Bạch Lạc Nhân đuổi theo không tha, rốt cuộc ở nhà vệ sinh bắt được Cố Hải, thuận tay cầm lấy cây lau nhà sau cửa lên, hung hăng quất lên người Cố Hải. Cố Hải bị đánh đến tối tăm mặt mũi, cuối cùng chạy trốn tới một góc nhỏ, trong khe nhỏ xin tha.
"Đừng đánh, bảo bối, cậu đánh tôi chết rồi, lát nữa ai hầu hạ cậu hả?"
"Tôi không cần cậu hầu hạ, tôi tự mình cũng có thể sống thật tốt."
Cố Hải trở tay đẩy Bạch Lạc Nhân dựa vào tường, cự vật bên dưới để ngay thằng nhỏ Bạch Lạc Nhân, đê tiện mà cọ xát, cảm giác được Bạch Lạc Nhân giãy giụa, Cố Hải cắn một cái lên vành tai Bạch Lạc Nhân, "Không phải cỡ này của tôi, ai có thể để cậu ăn no chứ? Với đôi tay này của cậu, có vặn đến trật khớp cũng cản không nổi một nửa tốc độ của tôi."
Vì vậy, Cố Hải lại bị đánh một gậy rất là mạnh mẽ!
"Hình như tôi nghe tiếng điện thoại kêu." Cố Hải nói.
Bạch Lạc Nhân nghe kỹ một lúc, có vẻ đúng là tiếng chuông điện thoại của Cố Hải. Vì vậy liền buông cậu ta ra, hai người cùng ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa nhìn là số di động của Cố Dương, Cố Hải mở miệng liền gọi anh.
"Tôi đến Thanh Đảo rồi, cậu còn ở đó không?"
"Nhanh vậy..." Cố Hải vô cùng kinh ngạc, "Anh tới Thanh Đảo làm gì?"
"Ba cậu phái tôi đến bắt cậu!"
Cố Hải hừ cười một tiếng, "Xem ông ta tìm người kìa, tìm cả buổi tìm ngay ra người cùng hội cùng thuyền!"
Bạch Lạc Nhân cầm lấy di động của mình, xem lại lịch sử cuộc gọi gần đây, trong lúc mơ hồ đã nhận ra gì đó.
"Được rồi, anh bây giờ ở đâu, tôi ra ngoài tìm anh." Cố Hải nói.
"Tùy cậu."
Đặt điện thoại di động xuống, Cố Hải quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Ba tôi đã biết chúng ta ở Thanh Đảo rồi, ông ấy còn phái anh tôi đến bắt hai chúng ta, cậu nói ông ấy có phải là hồ đồ rồi không?"
"Cậu chắc chắn Cố Dương với cậu cùng một phe?" Bạch Lạc Nhân chọt một câu.
"Không phải sao?" Cố Hải hỏi lại, "Nếu thật sự anh ta có cùng phe với ba tôi, lúc đó sao còn giúp chúng ta?"
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, "Tôi chỉ là khuyên cậu cẩn thận một chút."
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài một chuyến đây."
Cố Hải vừa rời đi, Bạch Lạc Nhân liền gọi điện thoại cho Bạch Hán Kỳ.
"Ba..."
"Con à!" Bạch Hán Kỳ cười sang sảng, có vẻ tâm tình không tệ.
"Mấy ngày nay, ba Cố Hải có đến nhà mình không?"
"Không có!" Bạch Hán Kỳ giọng nói thoải mái, "Ba cũng đang buồn bực đây, từ lúc hai đứa đi đến giờ, ông ấy vẫn không thấy mặt, mẹ con cũng vậy, chưa từng tới đây hỏi thăm một câu."
So với Bạch Hán Kỳ thoải mái, trong lòng Bạch Lạc Nhân càng khẩn trương.
"Ba, nếu ba tiện, dùng tên người khác đổi số di động đi, con bên này có thể cũng phải đổi."
Bạch Hán Kỳ nháy mắt nghiêm trọng, "Sao vậy con? Ở bên đó con xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Không có." Bạch Lạc Nhân trấn an nói, "Con rất khỏe, con chỉ là đề phòng lỡ như thôi!"
"Không cần lo, có chuyện gì ba sẽ bảo vệ con!"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân chua xót.
"Được rồi, con à, ba nói với con tin tốt, hai hôm trước giáo viên gọi điện tới, nói nhà trường đã quyết định con là học sinh tuyển thẳng. Việc này con không cần lo, cứ ở bên ngoài thả lỏng tâm tình cho tốt một chút đi."
Lông mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân hơi nhăn lại, "Con nhớ học sinh tuyển thẳng thông thường phải qua hai đợt kiểm tra mà, con cơ bản không quay về trường, làm sao vượt qua xét duyệt?"
"Ba cũng không biết!" Bạch Hán Kỳ hào hứng, "Lúc con vừa đi ba có đến trường một chuyến, giáo viên còn nói học sinh không đến, ai đến cũng vô dụng. Kết quả hôm qua lại gọi điện cho ba biết, nói con đều phù hợp với các điều kiện phê duyệt, trực tiếp đưa vào danh sách học sinh tuyển thẳng, hồ sơ cũng đưa lên rồi."
Bạch Lạc Nhân nảy ra nghi ngờ.
"Con à, hai ngày nữa ba sẽ tìm lão Cố tâm sự, hai đứa sớm quay về đi! Mấy đời nhà mình mới có được con là sinh viên đại học hàng đầu Thanh Hoa, con phải bày mấy bàn, mời bạn bè họ hàng, ba cũng nở mày nở mặt!"
"Được rồi, con biết rồi, ba, ba đừng quên đổi số điện thoại."
Đặt điện thoại di động xuống, tay Bạch Lạc Nhân gõ nhịp trên bàn, một cái lại một cái thật là dày đặc. Đột nhiên, tay cậu dừng lại, đáy con ngươi cuồn cuộn sóng lớn, vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố Hải.
"Đại Hải, cậu đừng đi gặp anh cậu nữa, mau quay lại!"
Cố Hải sửng sốt, "Vì sao? Tôi tới cửa khách sạn rồi."
"Không cần quan tâm tại sao, mau quay lại là được."
Cố Hải cho rằng Bạch Lạc Nhân đã xảy ra chuyện, vừa muốn xoay người trở về, đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, kéo qua một bước dài, mạnh mẽ đem cái tên có ý đồ đánh lén ở phía sau ép đi ra. Cố Hải kéo vành nón rất thấp, lại đeo kính mát, người này ban đầu cũng chỉ là nghi nhờ, lúc này cùng Cố Hải động tay chân, mới xác định cậu ta là Cố Hải.
Đây là một người có võ, công phu cũng không tệ, Cố Hải và hắn cứng đối cứng tới mấy quyền, cũng cảm thấy người này cùng những người đã giao đấu trước đây hoàn toàn khác biệt, hắn một chút cũng không sợ bản thân bị thương, mục đích của hắn chính là dùng hết khả năng để khống chế cậu!
Có thể cảm thấy đánh như vậy phần thắng không lớn, người đánh úp đột nhiên cúi đầu nói một câu, "Đều tới ngã rẽ ở khách sạn phía đông đi."
Cố Hải lúc này mới phát hiện cổ áo người này có gắn một cái máy nhỏ, trong lòng phát hiện không ổn, hung hăng đá ra một cú, bỏ chạy trối chết. Cố Hải cũng không biết những người đó mai phục ở đâu, cậu chỉ có thể dựa vào vận may, một đường chạy về hướng tây.
Rất nhanh, tiếng bước chân phía sau từ hai cái thành N cái, Cố Hải biết tình hình không lạc quan, thế nhưng hiện tại ngoại trừ chạy không còn cách nào khác, chỉ cần có một đường sống, cậu vẫn phải nắm chắc.
Cố Hải chạy vào con đường mua bán nhộn nhịp, đi xuyên rất nhanh trong đám đông, cậu vào một trung tâm mua sắm, một đường cuống cuồng lên đến lầu ba, sau đó lao vào phòng nghỉ của nhân viên công tác, trực tiếp từ cửa sổ phòng nghỉ nhảy xuống, cú nhảy này liền nhảy xuống ngõ nhỏ sau chợ, khoảng cách trong nháy mắt kéo dài.
Cố Hải dừng lại lấy hơi, vừa vặn đứng bên cạnh một chàng trai tuổi còn trẻ.
"Người anh em, giúp một việc, một lát cậu mặc quần áo của tôi, đội mũ của tôi chạy sang bên kia, tôi bị một đám đòi nợ theo dõi. Cậu yên tâm, bọn họ phát hiện cậu không phải tôi, sẽ không làm khó cậu."
Tên nhóc sợ đến mặt mũi trắng bệch, liên tục xua tay, "Tôi không mặc, tôi không mặc..."
Cố Hải vẫn cứ đưa quần áo cho tên nhóc mặc, còn đưa cậu ta cắm vào túi áo, bên trong có một xấp tiền mặt, "Cậu giúp tôi việc này, số tiền này toàn bộ thuộc về cậu, cậu không giúp tôi, rơi vào tay tôi cũng không có gì tốt! Cậu tự mình suy nghĩ đi."
Vai tên nhóc bị bàn tay cứng như sắt của Cố Hải siết, đau đến mức gương mặt tím ngắt.
Cuối cùng, tên nhóc không may vẫn mặc quần áo Cố Hải vào, dưới sự giám sát của cậu chạy về hướng Bắc.
"Tôi thấy rồi, ở bên kia, đuổi theo cho tôi!"
Thần kinh Cố Hải căng thẳng, nhìn thấy bên cạnh có chiếc xe, vội vàng lẻn ra sau xe, vừa vặn có một cô gái rất xinh ngồi xổm dưới đất không biết đang tìm cái gì, Cố Hải một tay kéo người ta đứng lên, đè lên tường hôn!
Một đám người hùng hùng hổ hổ chạy qua phía sau Cố Hải.
Âm thanh từ từ đi xa, Cố Hải lúc này mới thả cô gái ra, cũng không biết vừa hôn vào đâu, mềm mại, còn có một mùi hương. Ánh mắt cô gái nhìn kỹ gương mặt phía trước, khôi ngô rạng rỡ, anh tuấn khó cưỡng được, vốn định tát lên mặt cậu ta một cái, lại không xuống tay được, Cố Hải lúng túng cười cười, "Xin lỗi, thấy cô đẹp quá, nhất thời nhịn không được."
Tố chất tâm lý cô gái này rất tốt, không những không tức giận, còn quay qua Cố Hải cười cười.
Cố Hải lần đầu tiên làm lưu manh lại làm thành công đến vậy!
Tay súng bắn tỉa đứng ở trên lầu cao, họng súng nhắm vào chân Cố Hải, trong lòng không khỏi cười nhạt, thật là có tài, vậy mà có thể trong thời gian ngắn như vậy tráo người, may là để lại một người, không thì để một tên oắt con đùa giỡn rồi.
Vì vậy, nhanh chóng bóp cò.
Cố Hải đang muốn rời đi, đột cảm thấy trên đùi đau nhức một trận, khớp hàm nghiến chặt, vẻ mặt dữ tợn.
Cái này không giống như viên đạn, nó đối với cơ thể người không có sức sát thương, nhưng cảm giác đau không thua kém đạn thông thường, hơn nữa sau khi đau nhức qua đi chính là tê liệt cao độ, chỗ bị bắn trúng rất nhanh liền mất đi cảm giác. Cố Hải ý thức được một chân này của mình nhấc không nổi, cùng lúc đó, đám người vừa chạy mất kia đã trở về.
Cố Hải cho rằng chết chắc rồi, kết quả một câu nói của cô gái lại khiến cậu hồi sinh từ chỗ chết.
"Sắc mặt của cậu sao khó coi như vậy? Có phải trong người khó chịu không? Tôi vừa lúc phải về nhà, không bằng tiễn cậu một đoạn đường, đưa cậu đến bệnh viện đi!"
"Đây là xe của cô?" Cố Hải hỏi.
Cô gái cười, "Không phải sao?"
Cố Hải trực tiếp mở cửa sau, thô lỗ đẩy cô gái vào, sau đó chính mình ngồi vào chỗ tài xế, cấp tốc nổ máy xe, hướng lối đi bộ phóng đi.
Một chiếc xe hơi lao qua bên cạnh, đám người kia mới phát hiện mục tiêu đã bỏ chạy.
........
(Ngủ a, Đại Hải hôm gái..)
---------xASAx---------