Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 46: Hai vợ chồng thương xót con trai.(By-Tiểu Phong dâm đãng)
**********************************************************************************************
Dọc con đường nhỏ hàng cây thẳng tắp xanh mát, hai bên đường đều là biệt thự kiểu châu Âu, từng bóng cửa sổ mái vòm được làm bằn thạch cao tôn lên vẻ trang nhã và sang trọng. Cố Uy Đình ngồi trên xe, mắt nhìn về phía cửa sổ, tất cả khung cảnh hiện ra trước mắt ông đều rất tĩnh lặng, rồi lại mơ hồ lộ ra vẻ nghiêm trang oai hùng.
"Thiếu tướng, đến rồi ạ."
Hai gã cảnh vệ trẻ tuổi mặc quân trang mở cửa xe, chuyên chú hộ tống Cố Uy Đình từ trên xe bước xuống, phía trước lại có hai người cảnh vệ mở cửa lớn của biệt thự, cung kính mời Cố Uy Đình đi vào.
"Mới về hả!" Khương Viên vui vẻ hồ hởi khoác tay Cố Uy Đình đi vào, giúp ông cởi áo khoác, vừa cười nói,"Cơm cũng chín lâu rồi, chờ không thấy ông về, tôi cho vào hâm nóng lại."
Cố Uy Đình vừa nghiêm mặt lạnh lùng, cuối cùng cũng có vài phần hòa hoãn. Thay xong quần áo, Cố Uy Đình đi tới phòng vệ sinh, đang định rửa tay, đột nhiên nhìn thấy cốc đánh răng của Cố Hải lẳng lặng đặt trên kệ, nước đã bắt đầu tràn ra ngoài, Cố Uy Đình lại hoàn toàn chẳng biết.
Lúc ăn cơm, Khương Viên cẩn thận từng li từng tí gặng hỏi," Tiểu Hải vẫn không muốn trở về hay sao?"
Mặt Cố Uy Đình trầm xuống,"Không cần để ý đến nó, thằng nhóc này không biết mình đang sống sung sướng. Không cho nó chịu khổ một chút nó vĩnh viễn không biết nhà nó tốt như thế nào."
Khương Viên thở dài, gò má mềm mại đáng yêu lộ ra vài phần lo lắng,"Dù sao vẫn không nên để cho nó đi như thế mà! Nó giờ mới có mười bảy tuổi mà, cuộc sống sinh hoạt đều vụng về, nếu như thật sự ăn uống kham khổ, sau này ốm đau, không phải ông lại ân hận cả đời hay sao hả?"
"Con trai lớn như vậy không dạy rồi thành hư, chịu khổ coi như là rèn luyện, nhớ lại hồi tôi còn nhỏ......"
"Hồi còn nhỏ của ông có dầu cống* hay không?" Khương Viên cắt ngang lời nói của Cố Uy Đình,"Lúc còn nhỏ ông có uống sữa bột có Melamin hay không? Lúc bé ông bị ốm bác sĩ có cho ông uống thuốc con nhộng có độc hay không?..... Bây giờ không giống như với lúc trước, ông đuổi nó ra khỏi nhà, không phải bắt nó trải nghiệm cuộc sống, mà là bắt nó đi chịu khổ đi làm kẻ túng thiếu."kẻ túng thiếu ( trẻ em cơ nhỡ)
(Dầu cống=Dầu làm từ nước cống rãnh, GG search: dầu cống xem nó sạch* như thế nào nhé, xem xong khỏi ăn cơm 1 tuần)
Cố Uy Đình không nghĩ tới Khương Viên một bà nội trợ có thể nói ra những lời sắc bén như vậy, trong phút chốc không tìm ra lời nào để phản bác, Cố Uy Đình không thể làm gì khác hơn là im lặng ăn cơm.
Khương Viên dùng đôi đũa gẩy gẩy bát cơm, phóng ánh mắt qua nhìn Cố Uy Đình, tính thăm dò hỏi,"Hay là, tôi đi nói chuyện với nó một chút?"
"Bà không cần đi tìm nó, nó sẽ không gặp mặt bà đâu."
"Tôi đi thử một lần cũng được! Ông xem đó, nó vì tôi mà bỏ đi, nói cho cùng thì là nó nhìn tôi không vừa mắt! Nếu tôi có thể làm nó thay đổi suy nghĩ một chút, để nó có thể mở lòng với tôi, nút thắt trong lòng cha con ông không phải được gỡ rồi sao?"
"Không cần lo nghĩ!" Cố Uy Đình gắp đồ ăn cho Khương Viên,"Nên lo nghĩ cho con trai bà trước đi! Quả thực nó sống một cuộc sống vô cùng khó khăn, tìm cách để bảo nó qua đây mới là chuyện quan trọng. Nếu nó không muốn ở đây, sắp xếp cho nó một căn hộ đi, căn hộ bên chung cư Guomao* không phải vẫn để trống hay sao? Bây giờ để cho nó đến đấy ở đi."
(Chung cư Guomao = Quốc Mậu, là khu trung tâm thành phố Bắc Kinh, dành cho những quan chức cấp cao, chung cư tổng thống ý.. )
"Cũng không thích hợp lắm." Khương Viên đặt đũa xuống,"Đó là căn hộ ông thu xếp cho tiểu Hải, nếu như để cho Lạc Nhân đến ở, tiểu Hải sẽ không liều mạng với ông chứ?"
"Hừ......" Mặt Cố Uy Đình tối sầm,"Nhìn cái thái độ tỏ vẻ của nó chắc cũng không về đâu, tôi giữ lại căn hộ đó cho nó làm gì?"
"Để tôi đi nói chuyện với tiểu Hải một chút, bảo nó quay về." Khương Viên kéo cánh tay Cố Uy Đình, vẻ mặt khẩn cầu.
"Vậy với Lạc Nhân phải làm sao bây giờ?"
Khương Viên vừa nghe tên Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu buồn rầu,"Tôi hoàn toàn không có cách, đứa bé này không chịu gặp mặt tôi!"
"Như vậy đi, để tôi đi xem sao."
"Hả?" Khương Viên bất ngờ.
Cố Uy Đình đặt đôi đuỗi xuống,"Tôi đi nói chuyện với nó một chút."
"Cái này..... Tính tình thằng nhóc này vô cùng ngang ngược, ông..... cũng 'cứng rắn' quá." Khương Viên vẫn lo lắng con trai mình sẽ tổn thương.
"Yên tâm đi!" Cố Uy Đình đưa tay đặt lên tay Khương Viên, trấn an nói,"Bản thân tôi sẽ biết chừng mực."
.............
**********************************************************************************************