Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thượng Chi Đầu
  3. Chương 1: Cừu vào miệng hổ
Trước /16 Sau

Thượng Chi Đầu

Chương 1: Cừu vào miệng hổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

1

"Không được sờ."

Ta run rẩy thu tay về, co rúm lại trong bóng tối, trên tay nhớp nháp, đó là máu của ta, cách đây không lâu ta bị đ.á.n.h một trận, y phục đều bị xé nát, bây giờ mình đầy thương tích.

“Ngươi tên gì?”

Người trước mặt hô hấp nóng bỏng mơ hồ, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng khiến cho người ta lạnh sống lưng.

Ta nhỏ giọng trả lời: “Tước nhi, ta là Tước nhi.”

Hắn tới gần một chút, cởi áo khoác che thân thể gần như trần trụi của ta, đưa tay lắc lắc trước mắt ta, hỏi: “Ngươi không nhìn thấy?”

Ta gật gật đầu, “Vâng, đại nhân.”

“Tước nhi.”

Hắn thấp giọng niệm lại một lần, lấy khăn ra lau mặt ta, không biết là đang nghĩ gì. Một lúc sau, bỗng nhiên ôm ngang ta lên, động tác có chút thô bạo, thân thể ta đau đến phát run.

Tú bà một bên chạy tới sợ hãi nói: “Đại nhân, sao ngài lại đến hậu viện? Cái mớ lộn xộn này, thật không tưởng tượng nổi…..”

Bà ta cẩn thận để ý cảm xúc của người này, sợ hãi không thôi.

Vì vừa mới đây, ta bị đ.á.n.h một trận, bị bà ta uy h.i.ế.p sẽ đưa ta lên giường cho vị đại nhân này.

Vị đại nhân này, chính là khách quen của Ý Mãn Lâu, quyền thần đương triều Tiêu Hoài. Hắn có một sở thích kỳ lạ, thích cô nương bị thương, bị thương càng nặng, càng nhu nhược không thể tự lo, hắn càng thích.

Ban đầu là một cô nương không cẩn thận bị dập mặt, hắn chẳng những không ghét bỏ, còn càng thêm yêu thương nàng, sau đó nàng khoẻ rồi, hắn liền không có hứng thú, vứt bỏ nàng như bỏ đi một món đồ cũ.

Tuy rằng ân sủng không được bao lâu, nhưng nếu có thể lọt vào mắt xanh của hắn một hồi, vậy ban thưởng cũng có thể nhiều hơn gấp trăm lần mua vui chuốc cười bình thường.

Huống chi hắn sinh ra đã có một bộ da tốt, dễ dàng câu dẫn lòng người, làm cho người ta nguyện ý c.h.ế.t trên giường hắn.

Vậy nên, rất nhiều tiểu tỷ muội mặc dù biết hắn biến thái, nhưng vẫn chạy tới lấy lòng hắn, thậm chí không tiếc đem mình dập cho thương tích, thỏa mãn sở thích của hắn.

Có điều, Tiêu Hoài rất nhanh liền nhìn thấu những thủ đoạn này, những vết thương nhỏ mà bọn họ tự tạo ra không thể khiến hắn chú ý nữa.

Hắn là khách hàng lớn của Ý Mãn Lâu, tú bà đương nhiên phải tìm mọi biện pháp giữ lại cái túi tiền này. Vì lấy lòng hắn, bà ta bắt đầu tự mình chọn ra một hai cô nương, đ.á.n.h ra một thân thương tích, giả vờ “vô tình” đưa đến trước mặt hắn, chỉ nói đây là bị khách nhân khác đ.á.n.h.

Hắn cũng không mảy may nghi ngờ, dù sao kỹ nữ bị khách nhân đ.á.n.h đ.ậ.p ở những nơi như Ý Mãn Lâu là chuyện thường ngày.

Ta vốn là một hạ nhân giặt y phục trong Ý Mãn Lâu, bởi vì vừa mù vừa gầy, còn vụng về, tú bà chỉ tính đem ta dưỡng mập một chút rồi bán cho người ta làm thiếp, chưa từng nghĩ tới sẽ cho ta ra ngoài tiếp khách.

Chỉ là hôm nay ta lên kế hoạch muốn chạy trốn, cố ý chọc giận tú bà, bị bà ta gọi người ấn trên mặt đất đ.á.n.h đ.ậ.p, nói nếu ta không mọc mắt thì sẽ đem ta lên giường Tiêu đại nhân, làm cho ta muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.

Lời này vốn chỉ là hù doạ ta, nhưng hôm nay không biết vì sao, Tiêu Hoài lại đến hậu viện, còn vừa vặn bắt gặp bộ dạng chật vật này của ta, phù hợp khẩu vị của hắn.

Ta vẫn luôn ở hậu viện, mặc dù chưa từng gặp qua Tiêu Hoài, nhưng từ lời nói của người bên ngoài cũng có thể suy đoán, rằng hắn không phải là dạng người tốt lành gì.

Nghe nói mấy ngày trước hoa khôi hàng đầu của Ý Mãn Lâu thiếu chút nữa bị hắn t.r.a t.ấ.n đến c.h.ế.t, nghe nói hắn từng xé rách vết thương mới khép lại của một cô nương, khi nàng thống khổ không chịu nổi liền cư.ỡ.ng b.ứ.c nàng.

Ngay cả khi chỉ nghe đến tên của hắn, ta đã lạnh sống lưng, bị hắn ôm vào trong ngực, càng là kinh sợ không thôi.

“Đừng sợ, Tước nhi.”

Giọng nói trẻ trầm thấp đều đều, nếu không phải sớm có hiểu biết về hắn, có lẽ ta thật sự sẽ cho rằng mình gặp phải ân nhân cứu mạng.

Khí lực hắn rất lớn, ôm ta không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi: “Ai đánh ngươi?”

Ta cắn môi không dám nói chuyện, nếu ta trốn không thoát, người của Ý Mãn Lâu sớm muộn gì cũng có cơ hội trả thù ta, khi đó mới là muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong.

Tiêu Hoài ở chỗ ta không nghe được đáp án, lại nhìn những người khác, tú bà khó xử một lát, nhỏ giọng nói: “Là hai đứa cháu của ta, nha đầu này vụng về, gây hoạ, không thể không giáo huấn nó một bài học.”

Ôm tay ta siết chặt, Tiêu Hoài chế nhạo: “Hai tráng hán ức h.i.ế.p một tiểu cô nương, vậy mà còn không nương tay.”

“Nha đầu này thật sự ngoan cố, dù sao cũng phải giáo huấn một chút, mới có thể nghe lời...”

Tiêu Hoài cắt đứt lời của tú bà, nói: “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người của ta, các ngươi đã động vào người của ta, phải trả giá một chút mới được.”

“Cái này?”

“Cắt đứt một tay của bọn họ đi.” Hắn nói một cách bình tĩnh, như thể bẻ một bàn tay là chuyện bình thường như bẻ một cành cây.

“Đại nhân! Đại nhân đừng mà!”

Tú bà vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng thị vệ đi theo Tiêu Hoài đã mạnh mẽ đè hai tay đ.ấ.m kia lại, không cho bọn họ một chút cơ hội chạy trốn.

“Đừng mà!”

Thanh âm đao kiếm được mở ra lấn át cả tiếng kêu, sắc bén đến mức làm cho da đầu người ta tê dại, mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng cũng có thể tưởng tượng phía sau là thảm trạng gì.

Tiếng cầu xin tha thứ liên tục phát ra trong hậu viện, Tiêu Hoài không hề lay chuyển, trực tiếp ôm ta rời khỏi Ý Mãn Lâu, nhét vào xe ngựa.

Hắn đây là muốn đem ta mang về nhà, một khi vào Tiêu phủ, ta tuyệt đối không có khả năng chạy thoát.

Ta vốn đã phát hiện một con đường chạy trốn khỏi Ý Mãn Lâu, tính toán chọc tú bà sau một trận đ.á.n.h liền giả bệnh, thừa dịp bọn họ buông lỏng cảnh giác mà lén chạy trốn, lần này vào Tiêu phủ canh phòng nghiêm ngặt, ta nên trốn thoát thế nào đây?

Ta vừa lo lắng vừa sợ, không kìm được mà run lên, nắm lấy ống tay áo của hắn hỏi: “Đại nhân muốn dẫn ta đi đâu?”

Hắn không nhanh không chậm hạ rèm xuống, lau mặt cho ta, nói: “Đừng sợ, Tước nhi, ta mang ngươi về nhà.”

“Ta... Nhà ta không ở kinh thành.”

Hắn lơ đễnh, bỏ qua lời ta nói, bất giác nhích đầu lại gần một chút, ghé vào tai ta ngửi.

“Ngươi thơm quá.”

Dứt lời, hắn bỗng nhiên đỡ đầu ta, hôn lên.

Ta lúc này mới cảm nhận rõ làn da nóng bỏng cùng hô hấp đang run lên không cách nào khắc chế được của hắn. Ở Ý Mãn Lâu đủ lâu, ta tự nhiên biết, hắn bị người khác hạ dược, xét từ lực kiểm soát của hắn, e rằng vẫn phải chịu tác dụng của mị dược.

“Đại nhân, ngài bình tĩnh một chút…….a.”

Ta sợ quá không kìm được mà khóc, nước mắt lưng tròng, nhưng bộ dáng đáng thương này ngược lại càng kích thích hắn, hắn càng hôn càng mạnh.

“Đại nhân!” Bỗng nhiên có người gõ gõ xe ngựa, cách rèm thấp giọng nói, "Tiểu tử hạ dược đã khai rồi, là Chung gia, chủ tử nhà hắn vừa mới chạy từ cửa sau."

Nghe vậy, Tiêu Hoài hít sâu một hơi, cố nén không nhúc nhích nữa, nói: “Chặt tay hắn đưa đến Chung gia.”

“Vâng.” Người bên ngoài chần chờ một lát, lại hỏi, “Đại nhân, ngài ổn không? Nếu không ta đi tìm cho ngài...”

“Không cần.”

Hắn trầm giọng cự tuyệt, đợi đến bên ngoài người nọ đi rồi, đem ta kéo vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi trốn cái gì?"

Trên người hắn vẫn còn rất nóng, không gian xe ngựa nhỏ hẹp, giờ phút này, bầu không khí này càng ái muội, ta sợ muốn c.h.ế.t, gắt gao bọc y phục trên người lại, không dám nói chuyện.

Hắn cười, cúi đầu hôn ta nói: “Ngươi yên tâm, sẽ không có người khi dễ ngươi nữa.”

Lời này giống như nói với ta, lại giống như thông qua ta, nói với người khác.

Cọ xát cả một đường, xe ngựa lắc lư tiến vào Tiêu phủ, ta bị hắn ôm vào một gian phòng, đặt ở trên giường. Hắn lau tay, uống một bình nước lạnh, lại gọi một nữ nhân bôi thuốc cho ta.

Ta ngồi xuống, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cơ thể ta không thể không run lên.

Tiêu Hoài cũng không đi ra ngoài, hắn chỉ đứng ở một bên quan sát.

Nữ nhân kia bôi thuốc cho ta dùng khăn tay ướt lau sạch tay ta, tiếp theo bắt đầu cởi y phục của ta, ta cứng đờ, vô thức giơ tay lên chắn trước ngực, ngượng ngùng không thôi.

Nữ nhân kia nhẹ nhàng nắm tay ta, trấn an nói: “Cô nương đừng sợ, để ta bôi thuốc cho ngươi.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất dịu dàng, đã cố gắng hết sức để chăm sóc cảm xúc của ta, nhưng ta không sợ nàng ấy. Trong lòng giằng co một hồi, ta hướng tới bóng tối nhẹ giọng hỏi: “Tiêu đại nhân, ngài có thể đi ra ngoài không?”

Tuy rằng vừa rồi đã bị hắn sờ soạng trên xe ngựa một lần, nhưng hiện tại phải cởi y phục trước mặt hắn, ta vẫn chịu không nổi.

Không ngờ, Tiêu Hoài nghe vậy chẳng những không đi, ngược lại cầm lấy khăn tay trong tay nữ nhân, kêu nàng đi ra ngoài.

Nữ nhân kia chần chờ một lúc, hắn có chút không vui, “Còn không đi?”

“Vâng, đại nhân.” Nàng sợ hãi đáp một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài, ta gần như tuyệt vọng nghe thanh âm kia càng ngày càng xa.

“Tước nhi, buông tay xuống.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng lại là ngữ khí mệnh lệnh, không thể phản bác.

Ta nghiến răng trong vô vọng, cảm nhận được đôi tay sau khi ngâm qua nước lạnh vẫn nóng bỏng như trước, chậm rãi lột y phục của ta ra.

Tiêu Hoài dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên người ta, chỗ đầu vai rách da có chút máu và bùn, hắn lau rất cẩn thận.

“Đau không?” Hắn hỏi.

Ta gật gật đầu, hắn bỗng nhiên buông khăn tay xuống, đưa đầu lại gần, hơi thở nóng ẩm phả vào đầu vai, ngay sau đó là môi hắn, rất mềm mại, giống như con sâu đột nhiên chui lên, có chút ghê tởm, ta theo bản năng rụt về phía sau.

Hắn đối với phản ứng này của ta rất bất mãn, tuỳ tiện siết chặt eo ta, kéo ta lại, dùng ngữ khí cực kỳ ái muội nói: “Tước nhi đừng sợ, như vậy sẽ tốt hơn một chút.”

Hắn lại ở trên miệng vết thương của ta, nhẹ nhàng liếm mút, tựa hồ rất mê luyến mùi máu tươi kia, một lát sau mới buông ta ra, xoa xoa mặt ta hỏi: “Còn đau không?”

Ta chỉ có thể lắc đầu, kinh sợ cười nói: "Không đau."

“Ngoan.” Cuối cùng hắn cũng hài lòng.

Sau khi băng bó vết thương, hắn cởi bỏ tất cả y phục của ta, nhưng không làm bất cứ điều gì quá mức, chỉ ôm ta và nói: “Ngươi gầy quá.”

Khi ở Ý Mãn Lâu, ta rất thích nghe những lời này, gầy có nghĩa là khách nhân sẽ không nhìn trúng ta, có nghĩa là ta có thể sống bình an trôi qua một ngày.

Tiêu Hoài nhét ta vào chăn, sau đó đi tới cửa, gọi nữ nhân lúc trước vào.

Lần này, cuối cùng hắn cũng đã ra ngoài.

Nữ nhân kia mang theo một bộ y phục sạch sẽ và cẩn thận nâng ta lên. Nàng lau đi nước mắt trên mặt ta, một bên giúp ta mặc y phục, một bên ghé vào bên tai ta nói nhỏ: “Đừng sợ, thuận theo hắn, đừng phản kháng.”

Thanh âm của nàng run run, rõ ràng là còn sợ hãi hơn ta.

Ta nắm lấy tay nàng, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, “Ta là Tước nhi.”

“Ta biết.” Nàng thắt dây áo cho ta, thấp giọng nói, "Ta là Vân Thường, ta từng gặp qua ngươi."

Ta sửng sốt một chút, ta nhớ rõ nàng, hai tháng trước, nàng vừa bị người ta bán đến Ý Mãn Lâu, toàn thân đầy thương tích, cùng ta lúc ấy bị nhốt trong phòng củi, chúng ta còn nói muốn cùng nhau chạy ra ngoài, chỉ là ngày hôm sau nàng liền không có tin tức, ta còn tưởng rằng nàng đã c.h.ế.t, không nghĩ tới nàng cũng vào Tiêu phủ.

Cơ thể ta đau vô cùng, Vân Thường cẩn thận mặc đồ vào cho ta, mất rất nhiều thời gian mới làm xong.

Trước khi đi, Vân Thường kề sát vào lỗ tai ta nói thầm: “Chúng ta sẽ trốn thoát.”

2

Sau khi nàng mở cửa đi ra ngoài không lâu, ta gượng dậy muốn rời giường, vừa mới vén chăn lên, Tiêu Hoài liền quay lại.

“Muốn đứng lên sao?” Hắn nâng ta dậy, trên người truyền đến một chút hương đắng chát, thần trí tựa hồ cũng đã minh mẫn hơn, ngồi ở mép giường, đưa tay sửa lại mái tóc lưa thưa trước trán ta, hỏi ta, “Buổi trưa đã dùng cơm chưa? Có đói không?”

Đói, ta không lúc nào không đói, nhưng, ở Ý Mãn Lâu, để duy trì dáng vóc gầy guộc, sau khi ăn xong ta đều sẽ nôn ra.

Chỉ là lời này lại không thể nói cho Tiêu Hoài biết. Ta lắc lắc đầu, nói ta không đói. Lời vừa nói ra đã bị vạch trần, bụng ta lục cục kêu một tiếng.

Tiêu Hoài giễu cợt, “Không cần sợ, ta không phải những kẻ buôn người đó, sẽ không ngược đãi ngươi, muốn ăn cái gì thì nói một tiếng là được.”

Hắn có vẻ đã hiểu lầm, cho rằng ta nói không đói, là bởi vì lúc ở Ý Mãn Lâu ta đã quen bị ngược đãi, không dám đòi ăn gì.

“Lá gan nên lớn hơn một chút, không cần sợ đông sợ tây như vậy, ở Tiêu phủ không ai dám ức hiếp ngươi.” Hắn xoa xoa mặt ta, hướng ngoài cửa kêu một tiếng, “Vào đi.”

Một lát sau, bốn năm người nối đuôi nhau đi vào, kèm theo tiếng chén đĩa va chạm đinh đinh đang, không có ai nói chuyện, chỉ yên lặng bày thức ăn lên một chiếc bàn vuông nhỏ trước giường.

Tiêu Hoài vòng tay qua eo ta rồi nâng ta dậy, chậm rãi di chuyển đến trước bàn, nói: “Ngồi xuống ăn chút gì đi.”

Ta đụng vào băng ghế, nhưng không dám ngồi xuống, hơi nóng của thức ăn chậm rãi xộc thẳng vào mặt ta, mùi hương giống như đang thông qua mắt trực tiếp chui thẳng vào phổi, muốn đánh tan sự phòng thủ của ta, ta cắn răng, dứt khoát nín thở không ngửi.

“Sao?” Tay hắn đặt lên vai ta nhẹ nhàng bóp một cái, ta không dám nói gì, chỉ có thể thuận theo mà ngồi xuống.

“Ngươi thích ăn cái gì?”

“Ta thích uống canh.”

Uống canh sẽ không tăng cân được.

“Há miệng.”

Muỗng canh được đưa đến miệng, ta nhấp một ngụm, giống như uống một muỗng độc dược ngon lành.

Tiêu Hoài thấy biểu tình này của ta, có chút bất mãn hỏi: “Không hợp khẩu vị sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Ta vội vàng lắc đầu, “Không phải, ta chỉ là không quen được người khác cho ta ăn.”

Có lẽ vì cảm thấy lòng tốt khó có được của mình bị chà đạp, hắn có chút buồn bực, đặt muỗng xuống, “Vậy ngươi tự mình ăn đi.”

Dù nói như vậy, hắn không bỏ đi mà vẫn ngồi ở bên cạnh, như thể nhất định phải xem ta ăn no mới được.

Ta không còn cách nào, đành mò mẫm, nhưng làm sao cũng không tìm được đũa, cứ như vậy mò mẫm một hồi lâu, hắn rốt cục nhìn không nổi, cầm lấy tay ta, đem đũa nhét vào trong tay ta.

“Ngươi trước kia làm thế nào để sống sót vậy?” Hắn hỏi.

Ta cảm thấy mình bị coi thường, giận dỗi trả lời hắn: “Trước đây ta không cần tìm đũa, bởi vì tú bà sẽ múc cơm ngon, trực tiếp đổ thẳng vào người ta.”

Hắn sững người, có chút kinh ngạc, “Thì ra vì chuyện này mà ngươi không thích được người khác cho ăn.”

Ta không trả lời hắn, lẳng lặng cầm đũa thử gắp thức ăn, bộ dáng có lẽ cực kỳ ngu ngốc.

Nhưng lần này hắn không can thiệp vào nữa, chỉ nói với hạ nhân đang đứng ở bên cạnh: “Đều ra ngoài đi.”

Hắn muốn làm gì? Ta bất an nghiêng đầu, lắng nghe động thái tiếp theo của hắn.

Hắn lại chỉ ấn vai ta nói, “Nếu ngươi cảm thấy không được tự nhiên, ta sẽ không nhìn ngươi, ăn cơm cho no bụng, sau đó ta lại đến thăm ngươi.”

Nói xong hắn liền đứng dậy, chỉnh lại y phục, thật sự đi ra ngoài.

Ta cầm đũa, nhất thời có chút mù mịt, ta bị cám dỗ bởi mùi thức ăn lúc nào không hay, nhưng lý trí lại bảo rằng ta không thể ăn.

Rối rắm như thế được một lúc thì Vân Thường bước vào, nàng ngồi ở bên cạnh ta, vừa gắp thức ăn vào trong bát của ta vừa nói: “Bọn họ đều đi rồi, ngươi yên tâm ăn đi.”

Ta dứt khoát đẩy bát ra, “Không được, ta không ăn.”

“Tại sao?”

“Cứ khô gầy như vậy sẽ không khiến cho người khác thích, có lẽ còn có thể trốn thoát.”

Vân Thường khựng lại một chút, giống như là không nghĩ tới ta sẽ nói như vậy, cười khổ: “Tước nhi, không đơn giản như vậy đâu. Hắn muốn ngươi làm, thì ngươi nhất định phải làm như vậy, bằng không chờ buổi tối hắn trở về, biết ngươi không ăn, không biết sẽ trút giận bao nhiêu, liên lụy bao nhiêu người đây."

Thần kinh ta giật giật, hỏi nàng: “Thật sao?”

“Ừm.” Vân Thường lại đẩy bát đến trước mặt ta, “Tước nhi, ta đã nói rồi, đừng làm trái lời hắn, ngươi không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào đâu.”

Ta chần chờ một lát, tuy rằng trong lòng còn chống cự, nhưng vẫn bưng bát lên, rưng rưng nước mắt nuốt xuống.

Ta ăn có chút khó khăn, lúc ở Ý Mãn Lâu bị tú bà ép ăn, lại nôn nhiều lần, thực quản có chút tổn thương, khi nuốt vào liền đau như kim châm.

Vân Thường ở bên cạnh giúp ta ăn xong, sau đó thu dọn bàn, đỡ ta lên giường.

“Nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngươi khoẻ mạnh, chúng ta lại nghĩ cách trốn ra.” Nàng giúp ta vén chăn, đứng dậy rời đi.

Ta do dự nhiều lần, đưa tay bắt lấy ống tay áo nàng, hỏi nàng: “Vân Thường, chúng ta trốn thoát như thế nào?”

Tuy rằng ta và nàng chưa nói được mấy câu, hiểu biết về nàng cũng không nhiều, nhưng trước mắt xem ra, chúng ta đều bị người của Ý Mãn Lâu đ.á.n.h, lại đều rơi vào tay Tiêu Hoài, một lòng muốn chạy ra ngoài, có lẽ là người duy nhất ta có thể tin cậy.

Nghe vậy, nàng lại ngồi xuống, siết chặt tay ta, “Tước nhi, không cần gấp gáp, chúng ta từ từ nghĩ cách, hiện tại quan trọng nhất là ngươi phải dưỡng thương cho tốt.”

Nói xong, nàng liền lau đi nước mắt trên mặt ta, “Tước nhi, về sau cũng không được khóc nữa, càng không được khóc trước mặt hắn, ngươi phải cười, dỗ cho hắn cao hứng, hắn mới sẽ không hành hạ người khác.”

Nàng thấp giọng nói, ngữ khí tuy bình thản, nhưng không biết trong lòng nàng chứa bao nhiêu huyết lệ.

3

“Vân Thường, đây là nơi nào? Ngươi làm sao có thể rơi vào Tiêu phủ chứ?”

Nàng im lặng một lúc lâu, thở dài nói: “Nơi này là thiên viện Tiêu phủ, người Tiêu Hoài từ bên ngoài mang vào thường thường đều an trí ở chỗ này, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta.”

*Thiên viện: Một khu nhà nhỏ nằm ngay cạnh/góc khuất gần khu nhà chính.

Hai tháng trước, tú bà đưa nàng đến phủ của Tiêu Hoài, lúc mới tới, Tiêu Hoài đối với nàng rất tốt, còn mời lang trung chữa thương cho nàng, về sau thân thể nàng ngày càng bình phục, hắn liền không có hứng thú, nhưng vẫn giữ nàng lại, không chịu thả nàng ra ngoài.

Ta hỏi nàng: “Nghe nói Tiêu Hoài từng thiếu chút nữa hành hạ người ta đến c.h.ế.t, là thật sao?”

Nàng trầm mặc một lúc mới nói: “Ta không tận mắt chứng kiến, nhưng mà, ai lại dám tạo ra tin đồn về hắn chứ?”

Điều này cũng đúng, không có lửa làm sao có khói.

Trước đây, khi ta nghe những lời đồn này, chỉ cảm thấy Tiêu Hoài đáng sợ, hiện giờ chính ta cũng đã rơi vào tay hắn, còn không biết tương lai sẽ phải đối mặt với những gì.

Nghĩ đến đây, trên người liền không khỏi ớn lạnh, hận không thể mọc cánh bay ra ngoài.

“Vân Thường, hắn sẽ làm gì ta đây? Ta rất sợ.”

Vân Thường vỗ vỗ tay ta, an ủi nói: “Đừng sợ, Tước nhi, con người hắn tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nếu dỗ hắn cao hứng, hắn cũng sẽ không dễ dàng hành hạ người khác, ngươi nhịn một chút, chịu đựng qua được là tốt rồi.”

Ta trầm mặc, khi ở Ý Mãn Lâu, có vài tỷ tỷ tốt bụng cũng nói với ta, nhịn một chút, chịu đựng qua được là tốt rồi, sống mới là quan trọng nhất, những cái khác không còn là vấn đề lớn nữa.

Nhưng ta nhịn không được, ta không muốn biến thành công cụ để người ta tiết dục, cho nên khi ở Ý Mãn Lâu, mỗi ngày ta đều muốn chạy, mỗi ngày đều bị đ.á.n.h cho tơi tả, cho dù bị chất độc làm cho mù mắt, ta vẫn muốn chạy, tuy rằng chung quy chỉ là vô ích.

Thấy ta không nói lời nào, Vân Thường nắm lấy tay ta, “Tước nhi, chỉ cần có thể sống sót, chúng ta nhất định có thể rời khỏi nơi này.”

Sống, nhưng sống mà không có phẩm giá, thực sự có ý nghĩa sao?

Đúng lúc đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên xuất hiện tiếng người ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh của một viện.

Ta nghiêng tai lắng nghe, hình như có rất nhiều người đi vào, còn có tiếng nói chuyện lộn xộn, nói cái gì nghe không rõ ràng, chỉ cảm thấy ngữ khí tựa hồ rất hung hăng.

Đợi bọn họ đến gần một chút, ta mới nghe thấy một nữ nhân trung niên bất mãn mắng mỏ: “Hắn coi Tiêu phủ ta là nơi nào?! Là lò nung chuyên môn nuôi mấy ả tiện nhân này cho hắn? Người bên ngoài không dám lên tiếng, ta còn không dám sao?”

Thanh âm này thập phần hung hãn, ta đứng lên, hoảng sợ không biết làm sao, Vân Thường phản ứng rất nhanh, nghênh đón, “Phu nhân, người sao lại tới đây?”

Chát! Một tiếng bạt tai vang lên, Vân Thường khẽ hô một tiếng, ngã xuống đất.

Nữ nhân kia mắng: “Thứ rác rưởi, còn không mau cút ra!”

Sau khi mắng xong Vân Thường, lại quay đầu lại mắng ta: “Tiểu tiện nhân ngươi giá tử cũng thật lớn, đứng còn khí phái hơn cả ta!”

*Giá tử (架子): Cái giá (sách). Vốn có nghĩa bóng chỉ thái độ nghênh ngang, kiêu mạn, ta đây.

Vân Thường vội vàng nói: “Phu nhân, mắt nàng không nhìn thấy.”

“Thì ra là một ả mù.” Bà ta cười lạnh một tiếng, lại nói, “Mắt bị mù, chẳng lẽ lỗ tai cũng điếc sao? Nghe thấy tiếng của ta, còn dám đứng như vậy, thật sự là một chút quy củ cũng không có!”

Ta cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nhất thời không biết hiện tại phải làm sao, thẳng đến khi Vân Thường bò tới kéo góc áo ta, ta mới muộn màng nhận ra, què quặt quỳ gối vấn an, “Phu nhân tốt.”

Không ngoài dự liệu của ta, một cái bạt tai trùng trùng điệp điệp rơi xuống trên mặt ta, lực đạo thật lớn, khoé miệng ta rất nhanh liền nổi lên một tia tanh ngọt.

Ta đã quen với việc bị đ.á.n.h đ.ậ.p, cũng không cảm thấy gì to tát, chỉ là vị phu nhân này một mặt chê chúng ta bẩn, một mặt còn tự mình động thủ đ.á.n.h người, đ.á.n.h nặng như vậy, cũng không biết tay bà ta có đau hay không.

“Thứ rác rưởi các ngươi, Tiêu Hoài hắn không cho là bẩn, nguyện ý giữ lại ở trong phủ, ta không thể nhìn nổi! Người đâu, lôi chúng ra ngoài cho ta, đ.á.n.h c.h.ế.t ném ra đường cho chó ăn!”

Thanh âm của mấy gia đinh tiến lại gần, ta bị hai đôi tay mạnh mẽ bắt lấy kéo ra ngoài, vừa đến cửa, họ bỗng nhiên ngừng lại, do dự một hồi.

“Buông nàng ấy ra.”

Là thanh âm của Tiêu Hoài, giọng điệu chậm rãi, thanh âm không cao, lại không hiểu sao lộ ra mười phần uy h.i.ế.p.

Đôi tay đang giữ chặt tay ta dần nơi lỏng, nhưng không dám buông ra, như thể còn đang chần chừ.

Nữ nhân vừa rồi trung khí mười phần giờ phút này lại vơi đi phân nửa, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ngươi không phải đi ra ngoài rồi sao?”

Ngay khi bầu không khí vừa giảm xuống mức đóng băng, Tiêu Hoài chậm rãi mở miệng: “Quên vài thứ, nên quay về. Mẫu thân phô trương như vậy, là muốn làm cái gì?”

Hắn gọi bà ta là mẫu thân, thì ra nữ nhân kia chính là Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân lửa giận cực thịnh, tuy rằng có chút không tự tin, nhưng thanh âm vẫn lớn như cũ, “Làm cái gì? Chẳng qua là trong mắt trông thấy thứ bẩn thỉu, đến dọn cho sạch sẽ mà thôi!”

“Ồ? Mẫu thân đích thân tới đây, người không sợ phiền toái sao?” Tiêu Hoài cười lạnh một tiếng, đi lên, từ trong tay gia đinh đoạt lấy ta ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an nói, “Không sao rồi.”

Tiêu phu nhân sắp mở miệng, Tiêu Hoài liền cắt ngang, “Ta đã nói rồi, nếu ngại bẩn thì không nên đến nơi này, mẫu thân, trí nhớ của người dường như không tốt lắm.”

Tiêu phu nhân trì trệ, đèn nén lửa giận nói: “Tiêu Hoài, ngươi không chút bận tâm đến thể diện Tiêu phủ, hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn, là muốn hủy hoại cơ nghiệp Tiêu gia sao?”

“Vượt qua giới hạn? Ta ngược lại muốn hỏi một chút, ta đã vượt qua giới hạn nào?" Tiêu Hoài cười, ngữ khí lại mười phần sắc bén, “Đừng quên, hiện giờ ta mới là chủ nhân của Tiêu gia, ta muốn làm cái gì, bất kể ai cũng không có tư cách can thiệp.”

Tiêu phu nhân nghẹn lại, bất mãn nói: “Ta là mẫu thân ngươi! Chẳng lẽ hôm nay ta nói ngươi một câu cũng không được sao?”

Tiêu Hoài cười khẩy, “Nếu không thì sao?”

Tiêu phu nhân nói không thành lời, thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức c.h.ế.t.

“Mẫu thân, hiện giờ đại ca còn đang ở trong ngục, người nên quan tâm cho hắn nhiều hơn mới phải, ngộ nhỡ ngày nào đó hắn gãy tay chân gì đó, đừng quay đầu lại trách ta không chiếu cố tốt hắn.”

Tiêu phu nhân run rẩy, thất thanh thét chói tai, “Tiêu Hoài, hắn chính là ca ca ruột của ngươi!”

Tiêu Hoài nhàn nhạt nói: “Người dường như đã quên, ta cũng là con ruột của người.”

Ta sững sờ một chút, rõ ràng là một câu rất chua xót, từ trong miệng hắn phát ra, lại nhẹ nhàng phiêu diêu.

“Ngươi…” Tiêu phu nhân run rẩy một hồi lâu, gần như đã ngất đi vì tức giận, hơn nửa ngày mới nghiến răng nghiến lợi nói, “Được, Tiêu Hoài, ta sẽ để ngươi toại nguyện, sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi!”

“Vậy thì đa tạ mẫu thân đã thông cảm.”

Tiêu phu nhân nghe những lời này, tức giận càng lớn hơn một chút, nhưng cuối cùng là không tranh cãi với hắn nữa, dẫn theo nhân khí hậm hực rời đi.

Đợi bà ta rời đi, Tiêu Hoài mới ôm ta vào phòng, hắn nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi: “Hình như chưa ăn được bao nhiêu, có phải bà ấy doạ ngươi hay không?”

Ta chột dạ lắc đầu.

“Sao ngươi lại nhát gan như vậy?” Hắn xoa xoa mặt ta, ngón cái xẹt qua khóe môi thấm máu của ta, dừng lại, hỏi ta, “Có đau không?”

Ta lại lắc đầu, “Không đau.”

“Sưng lên cả rồi mà còn nói không đau.” Hắn cười cười, cúi đầu liếm máu trên vết thương của ta.

4

Cảnh tượng này thoạt nhìn có chút triền miên, ta đỏ mặt, rụt đầu lại, hướng bên trong hỏi: "Vân Thường, ngươi không sao chứ?”

Vân Thường đỡ góc bàn đứng lên, đáp: “Ta không sao.”

“Ngươi còn có thời gian quan tâm người khác.” Tiêu Hoài dùng ngón tay chọc chọc vào bên mặt đang đỏ bừng của ta, khí lực không lớn không nhỏ, ta như hắn mong muốn, đau đến hừ nhẹ một tiếng.

“Vậy mới đúng, đau nhất định phải nói ra, không được nhịn.” Hắn ôm lấy ta, đem ta đặt ở trên giường, “Ta còn có việc, dưỡng thương cho tốt, ta sẽ lại đến thăm ngươi trễ một chút.”

“Ừm.”

Hắn xoa xoa đầu ta liền xoay người rời đi, đi được hai bước, lại dặn dò Vân Thường, “Giữ cửa, đừng để người bên ngoài đến quấy rầy.”

Nghe thấy Vân Thường đáp lại, lúc này mới ra khỏi cửa.

Đợi khi thấy hắn ra khỏi viện, Vân Thường mới trở về, ngồi ở bên cạnh ta lo lắng nói: “Thân phận chúng ta đặc thù, mọi người trong phủ đều xem thường chúng ta, Tiêu phu nhân này coi chúng ta là cái đinh trong mắt, gai đ.â.m trong thịt, hôm nay ngươi đụng vào bà ta, sau này không biết còn có thể tái sinh chuyện này nữa hay không.”

“Bà ta là mẫu thân của Tiêu Hoài sao? Sao ta lại cảm thấy quan hệ của hai người họ hình như không tốt lắm?”

“Quả thật không tốt, ta đến hai tháng nay, cũng chưa từng thấy qua hai người bọn họ nói chuyện đàng hoàng với nhau, rõ ràng là mẫu tử ruột thịt, lại giống như là có thâm thù gì đó, cả ngày đối chọi gay gắt.”

Ta nghe vậy, trong lòng khẽ động, nắm lấy tay Vân Thường, hỏi nàng: “Nếu Tiêu phu nhân và Tiêu Hoài bất hoà, bà ta lại không thích nhìn thấy chúng ta, sao chúng ta không đi cầu bà ta thả chúng ta ra?”

Vân Thường cười khổ nói: “Tước nhi, ngươi không nhìn ra sao? Tiêu phu nhân chẳng qua chỉ là ngoại cường trung can, một con hổ giấy mà thôi, tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng bà ta một chút quyền lực cũng không có, ngoại trừ mấy tâm phúc, ai cũng không chịu sự sai khiến của bà ta. Cho dù bà ta chịu thả chúng ta, nhưng trong phủ này khắp nơi đều là người của Tiêu Hoài, chúng ta làm sao trốn thoát được?”

*Ngoại cường trung can: Ngoài cứng trong khô. Thành ngữ dùng để ví bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại mềm yếu.

Trái tim ta lạnh đi một nửa, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta phải trốn thoát như thế nào đây?”

Ta vào kinh nửa năm, người trong nhà đã cắt đứt liên lạc, cũng không biết tổ mẫu thế nào, ta là một tay người nuôi lớn, hiện giờ lại không có tin tức của ta, bà ấy biết sống sao đây?

Vân Thường vỗ vỗ vai ta, “Từ từ, tóm lại chúng ta sẽ có cơ hội chạy thoát, nhưng so với chạy ra ngoài, còn có một chuyện quan trọng nữa.”

“Chuyện gì?”

“Chúng ta phải lấy được khế ước bán thân, chỉ cần thứ này còn ở trong tay hắn, chúng ta dù có trốn đến đâu vẫn không phải là người tự do.”

“Khế ước bán thân ở chỗ nào?”

Vân Thường im lặng một lát, có chút suy sụp, “Ta cũng không biết, ngay cả tiểu viện này ta còn chưa đi hết mấy vòng, làm sao biết được khế ước bán thân sẽ đặt ở chỗ nào?”

Lòng ta như bị dội thêm một chậu nước lạnh, rất nhanh rơi xuống từ đỉnh của hy vọng.

Vân Thường nhớ ra điều gì đó, nằm lấy tay ta, “Có lẽ ngươi có thể tìm được! Hôm nay ta trông thấy, ánh mắt Tiêu Hoài nhìn ngươi rất khác, mặc dù không biết tại sao, nhưng ta có cảm giác, hắn không xem ngươi như kỹ nữ mà đối đãi.”

“Đây là có ý gì?”

“Ta cũng không thể nói rõ. Ta chưa từng nhìn qua ánh mắt này của hắn, trước kia ngươi đã từng gặp hắn sao?”

Ta lắc đầu, “Đến kinh thành mấy tháng, ta luôn bị nhốt trong hậu viện của Tuý Mãn Lâu, không gặp được người nào.”

“Ta nói là trước kia.”

“Vậy thì càng không có khả năng, cố hương ta ở nơi hẻo lánh, ngay cả thương nhân cũng không có mấy người, một quý công tử như Tiêu Hoài lại càng không có khả năng.”

“Thật kỳ lạ. Nếu chưa từng gặp qua, ánh mắt hắn nhìn ngươi, sao lại giống như là đang nhìn cố nhân?”

Vân Thường suy tư nửa ngày, không có manh mối gì, đành phải từ bỏ, “Mặc kệ như thế nào, hắn đối xử với ngươi có chút bất đồng, quan sát thêm vài ngày đi, nếu hắn vẫn đối xử với ngươi tốt như vậy, có lẽ ngươi sẽ có thể được hắn tín nhiệm, lấy được khế ước bán thân.”

Xem ra trước mắt, dường như chỉ còn cách này.

“Vân Thường, ta có chút sợ, ngộ ngỡ hắn chỉ là nổi hứng nhất thời thì sao? Sau này ta chọc hắn, sợ là sẽ bị ăn tươi nuốt sống.”

Nàng cổ vũ nói: “Đừng sợ, ngươi không nên bướng bỉnh, thuận theo hắn một chút, dỗ dành hắn vui vẻ là được rồi. Hắn tuy rằng có sở thích kỳ quái, nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, hắn sẽ không giày vò ngươi đâu.”

“Được.”

Chỉ có một con đường, vậy thì ta sẽ cố gắng bước đi. Sau khi Vân Thường đi khỏi, ta chui vào trong chăn, suy nghĩ rất nhiều.

Ta đã ngủ rất ngon, nơi này tốt hơn so với đống củi của Ý Mãn Lâu gấp trăm ngàn lần, đã lâu ta không được ngủ thoải mái như vậy.

Sau khi trời tối, Vân Thường đến gọi ta một lần, yêu cầu ta ăn chút gì đó, ta đáp lại một tiếng, sau đó lại nặng nề ngủ tiếp.

Không biết đã qua bao lâu, một bàn tay thò vào trong chăn, nhưng ý thức của ta vẫn còn mơ hồ, ta chỉ càu nhàu hừ lên hai tiếng, không chịu nhúc nhích.

Vậy nên, chủ nhân của bàn tay đó liền nói: “Tước nhi, dậy ăn chút gì đó đi.”

Ta cả kinh, không còn thấy buồn ngủ nữa.

“Tiêu đại nhân?”

“Ừm.”

Hắn đỡ ta dậy, một tay ôm ta vào trong ngực, tay còn lại cầm một khối bánh ngọt thơm ngon đưa đến bên miệng ta, “Gầy như vậy, còn không thích ăn cơm làm sao được?”

Ta há miệng, ngẩn người cắn một miếng.

“Như vậy mới ngoan.” Hắn cho ta ăn hai miếng, tới khi ta không thể nuốt nổi nữa, lại cho ta một chút nước.

Một giọt nước rỉ ra từ khoé miệng, theo cằm trượt xuống cổ, ta định đưa tay lau thì bị hắn bắt được.

Hắn dán tới, ở khoé môi ta nhấp một ngụm, lại theo dấu vết của giọt nước kia, nhẹ nhàng hôn xuống một đường.

Ta nổi gai ốc, khi nụ hôn của hắn trườn đến xương quai xanh, sắp xuống sâu thêm, ta rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, vươn tay đẩy hắn, “Tiêu đại nhân! Đừng…”

Hô hấp của hắn trở nên mơ hồ, ôm lấy ta, cắn cắn vành tai của ta, nói: “Tước nhi, ngoan, đừng lộn xộn.”

Ta run lên, cảm thụ hắn gặm nhấm, trong lòng vừa sợ hãi vừa ghê tởm, buổi sáng ta cho rằng hắn bị người ta hạ dược mới như vậy, trong lòng còn cảm thấy có chút may mắn, nghĩ hắn có lẽ không biến thái như người khác nói, nhưng vậy giờ, hiện thực lại hung hăng tát ta một cái.

Ta nhớ tới lời của Vân Thường, ta biết ta nên thuận theo hắn, không thể chọc giận hắn, phải dỗ hắn vui vẻ, nhưng khi nụ hôn của hắn rơi xuống, ta không thể không sợ hãi.

Ta cố kìm lại, nghiến răng không dám phát ra tiếng, khi dây áo bị cởi ra, ta cuối cùng cũng nhịn không được, ra sức vùng vẫy, đẩy hắn ra, “Đừng! Cầu xin ngài, đừng chạm vào ta…”

Tiêu Hoài khàn giọng hỏi ta: “Sao vậy? Là ta làm ngươi đau sao?”

Ta nức nở gật đầu, “Ta rất đau, toàn thân đều rất đau, cầu xin ngài đừng như vậy...”

Im lặng một lúc, hắn mới buông tay ra, hôn lên môi ta như muốn an ủi, “Được, ngươi dưỡng thương đi, ta không chạm vào ngươi, đừng khóc, đừng khóc.”

Hắn vừa nói vừa hôn đi nước mắt trên mặt ta, không ngừng trấn an, “Đừng khóc, ta không chạm vào ngươi nữa.”

Ta cắn chặt môi, nhớ tới lời Vân Thường nói, không được khóc, không được chọc hắn, ta đã cố gắng khắc chế, nhưng nước mắt cứ rơi không dứt, thế nào cũng không kìm được.

Tiêu Hoài kéo chăn đắp lại cho ta, lại điểm vài cái trên môi ta, nói: “Được rồi, là ta xuống tay không biết nặng nhẹ, ta không chạm vào ngươi nữa, yên tâm mà dưỡng thương.”

Hắn thở ra một hơi, kéo rèm xuống rồi rời đi.

5

Ta bị khó ngủ, mãi đến canh năm mới không chịu được mà thiếp đi, trong lúc mê man, có người nhẹ nhàng lay ta, “Cô nương, đến giờ dậy rồi.”

Giống như thanh âm của một tiểu nha hoàn, ta chống mình ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi nàng: “Ngươi là ai?”

Tiểu nha hoàn đáp: “Ta là A Phù, từ nay ta sẽ hầu hạ ngươi. Ngươi muốn dậy không? Ta hầu hạ ngươi rửa mặt, thay y phục.”

“Vân Thường đâu?”

Tiểu nha hoàn cười khúc khích, ”Vân Thường cô nương còn đang ngủ, hai đại trùng lười các ngươi, vậy mà đều có thể ngủ ngon.”

Ta mò mẫm đứng lên, tiếp nhận nước nàng đưa tới, đơn giản rửa mặt một chút, tiểu nha hoàn này thân phận không rõ, ở chung với nàng ta cũng có chút không được tự nhiên, cũng may không bao lâu sau, Vân Thường liền tới.

Nàng ngồi bên cạnh ta, nói với A Phù, “Ta hơi đói. Tước nhi cũng đói bụng chứ? A Phù, ngươi đến phòng bếp nhỏ xem có gì ăn, được không?”

A Phù đáp một tiếng, sau đó ra cửa, đi vào phòng bếp nhỏ.

Đợi nàng đi rồi, Vân Thường mới nắm lấy tay ta hỏi: “Ngươi có sao không? Tối qua hắn có làm gì ngươi không?”

Ta cười khổ nói: “Ta không sao, tối qua ta không chịu, hắn liền thật sự rời đi.”

Nghe vậy, nàng nắm lấy ta càng chặt hơn một chút, “Thật sao? Hắn không tức giận?”

Ta lắc đầu, tối hôm qua hắn như vậy, hẳn là không tính là tức giận chứ?

Vân Thường nở nụ cười, “Vậy chứng tỏ hắn đối xử với ngươi thật sự bất đồng, hắn thích nhất là nhìn bộ dáng bệnh nhược của người khác, dựa theo tác phong ban đầu của hắn, người khác càng thống khổ thì hắn càng bị kích thích, ngươi không chịu, hắn lại không ép buộc, cái này lại có chút không giống hắn.”

Ta nhíu nhíu mày, hỏi nàng: “Nhưng tại sao lại như vậy?”

Vân Thường suy nghĩ một lúc, nói: “Hắn là người tâm tình bất định, ta đến nay cũng không hiểu được hắn, nhưng mà, chúng ta phải tìm hiểu rõ nguyên do, bằng không trong lòng cũng không yên.”

Ta cảm thấy có lý, lại hỏi nàng: “Ngươi có biết vì sao Tiêu Hoài lại có sở thích kỳ quái này không?”

“Ta cũng không biết, nhưng sở thích này của hắn hình như được che giấu rất kỹ, ngoại trừ tâm phúc của hắn, người bên ngoài cũng không biết, thanh danh của hắn ở bên ngoài cũng không tệ, nghe nói còn có các cô nương thanh bạch thế gia, ai cũng muốn gả cho hắn.”

Hắn ngược lại rất giỏi giả bộ, chỉ đáng thương cho các cô nương hấp tấp muốn gả, không biết người mình ái mộ là thứ xấu xa gì.

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, kèm theo tiếng đồ sứ nhẹ nhàng va chạm giòn tan, ta không nhắc tới Tiêu Hoài nữa, chỉ lôi kéo Vân Thường hỏi: “Ngươi đói sao? Ăn chút gì đi?”

A Phù bước vào đột nhiên bật cười, vừa bày đĩa thức ăn lên bàn vừa nói: “Tước nhi cô nương, chính mình cũng không tiện, trong lòng còn nghĩ đến người khác.”

Vân Thường cười cười, nói với ta: “Ngươi đừng để ý, nàng ta chính là như vậy, nói chuyện không qua đầu óc.”

A Phù cười hì hì một tiếng, đưa cho ta cho ta một bán cháo, ta đẩy trở về, “Ta không ăn, ngươi cho Vân Thường đi.”

Nàng tựa hồ có chút nghi hoặc, hỏi: “Là lời của A Phù chọc giận cô nương sao?”

“Không phải…” Ta lắc đầu, “Ta chỉ là không thích ăn.”

A Phù trong lúc đưa cháo cho Vân Thường, lẩm bẩm: “Kỳ lạ, sao lại có người không thích ăn?”

Trên đời này sao có thể có người không thích ăn cơ chứ? Ta chỉ là chọn một cách để tự bảo vệ mình mà thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Vân Thường cùng A Phù đi dọn dẹp, để ta một mình ở trong phòng, ta không có việc gì làm, nằm sấp nửa người trên mặt bàn, suy nghĩ tình cảnh hiện tại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Thật lâu sau đó, một bàn tay đột nhiên đặt trên vai ta, ta chợt bừng tỉnh.

“Nghe nói có người lại không chịu ăn.”

Ta cuống quít ngẩng đầu lên, hỏi hắn: “Tiêu đại nhân sao lại tới đây?”

Hắn không trả lời, nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai ta, “Đêm qua ngủ không ngon sao? Sao lại nằm ở chỗ này?”

“Ừm, ngủ không được.” Ta gật gật đầu, trong lòng dấy lên, không đoán được hắn muốn làm cái gì.

“Nếu buồn ngủ thì lên giường ngủ, không nên nằm sấp như vậy, cái bàn này rất cứng, sẽ rất khó chịu.”

”Ừm, ta hiện tại không buồn ngủ nữa.”

Hắn cười cười, ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi ta: “Trên người còn đau không?”

Ta ngây ngẩn, nhất thời không biết nên trả lời là đau hay không đau.

Hắn thấy ta không nói lời nào, liền đem một cái bát đến tay ta, lúc này ta mới ngửi được, là mì nóng hổi.

“Không phải ta đã nói phải ăn thật no sao? Sao ngươi không nghe lời? Nếu ngươi không ăn, ta sẽ tự mình cho ngươi ăn.”

“Ta ăn.” Ta không muốn để cho hắn đút cho ta, mò mẫm cầm lấy đũa, ăn một miếng. Hắn vẫn ngồi không nhúc nhích, lại hỏi hắn, “Tiêu đại nhân không có việc gì khác sao?”

Hắn nhận ra ta đang đuổi hắn, không thèm để ý, xoa xoa đầu ta nói: “Có, nhưng trước tiên phải nhìn ngươi ăn xong đã.”

Đây không phải là nhàn rỗi đến hoảng loạn sao? Trong lòng ta thở dài một hơi, nhịn xuống xúc động muốn ném bát, ăn sạch sẽ mì.

“Ừm, như vậy mới ngoan.” Hắn vỗ vỗ ta, lại nói, “Sau này nếu ngươi còn nhịn ăn, ta đều sẽ như vậy nhìn ngươi ăn xong.”

Ta đặt đũa xuống, rầu rĩ nói: “Ta sẽ không nhịn ăn nữa.”

“Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi còn ngược lại không vui.” Hắn bất đắc dĩ cười cười, lại tự ý vén cổ áo ta, ta vội vàng lui về phía sau một chút, hắn giải thích, “Đến giờ bôi thuốc rồi, thuốc này mỗi ngày đều phải bôi.”

Ta gật gật đầu, lẳng lặng nghe động tác của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến, hắn sẽ không liếm một cái đấy chứ? Còn có thuốc trên đó.

Nghĩ đến đây, ta ngược lại có chút cao hứng, đắng c.h.ế.t hắn mới tốt.

Nhưng mà, hắn không làm vậy, hắn chỉ dùng khăn lau sạch vết bẩn quanh vết thương, đem thuốc mỡ bôi lên.

Thật đáng tiếc.

Có lẽ biểu tình của ta quá lộ liễu, hắn liền phát hiện ra có gì đó không ổn, hỏi: “Biểu tình của ngươi sao vậy? Ta đã làm ngươi đau?”

Ta vội vàng cười, “Không có.”

Hắn dừng một chút, đầu tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi ta, “Ngươi cười lên trông rất đẹp, nên cười nhiều hơn.”

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lạc Hạnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net