Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
47
Ta khó chịu tỉnh lại, gian phòng rất quen mắt, đây là tiểu viện của ta và Tiêu Hoài, ta đã lâu chưa trở về, không kịp nhìn nhiều, ta liền cảm thấy buồn nôn, khó chịu đến nỗi phải gắt gao bám chặt mép giường, muốn nôn nhưng làm thế nào cũng không thể nôn ra được, dạ dày bị quặn thắt đau đớn.
Cửa đột nhiên bị mở ra, thân ảnh quen thuộc vội vàng chạy tới, lúc người đó mở miệng liền phát ra thanh âm khàn khàn đến đáng sợ.
“Tước nhi! Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt hắn phủ đầy tơ máu, cả người tiều tụy, trên cằm thậm chí còn lác đác vài cọng râu ria.
Là Tiêu Hoài, quá tốt rồi, như vậy có nghĩa là tất cả đã kết thúc.
“Tiêu…”
Câu nói chưa kịp thốt ra, dạ dày lại bắt đầu quặn thắt, ta bịt miệng lại, nôn ra một ngụm máu.
Trong phòng lại có một người tiến vào, trang phục này rất quen thuộc, ta không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Dịch tiên sinh, hắn run rẩy đi đến bên cạnh Tiêu Hoài, vội vàng nói: “Ta đã dùng rất nhiều phương pháp giải độc, nhưng thứ này thật sự rất khó giải, dù sao ngài cũng phải cho ta thời gian!”
Lúc hắn nói lời này, ta mơ hồ phát hiện thân dưới của mình có chút kỳ lạ, gần như phải dùng hết sức lực mới nhấc đầu lên nhìn được, là máu, ta là người đang mang thai ba tháng, đương nhiên sẽ không thể là nguyệt sự.
Tiêu Hoài cũng nhìn thấy, cuống quýt ôm lấy ta, Dịch tiên sinh cũng hoảng loạn, vừa cầm hòm thuốc tới, vừa gọi rất nhiều nha hoàn vào phòng hỗ trợ.
Ta nhìn bộ dạng Tiêu Hoài sắp phát điên, ngược lại muốn an ủi hắn một câu, nhưng ta làm không được.
Lúc hạ dược ta đã chuẩn bị hết thảy tốt nhất có thể, cục diện hiện tại so với dự đoán của ta còn tốt hơn, ít nhất, ta vẫn còn sống, không đến mức không để lại được một câu di ngôn nào.
Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, ta đã sớm toát ra mấy tầng mồ hôi lạnh, được Tiêu Hoài quấn trong chăn vẫn run rẩy không ngừng.
“Tước nhi, nàng kiên trì thêm vài ngày nữa, Dịch tiên sinh đang nghĩ biện pháp, độc của nàng nhất định có thể giải được!”
Hắn liên tục nói chuyện với ta, dường như sợ ta ngủ thiếp đi mà không thể thức dậy được nữa.
Ta không có sức lực, cả người đều mềm nhũn, mỗi từng chữ thốt ra, giống như đều phải hao hết sức lực toàn thân.
“Tiêu Hoài, hãy chăm sóc tốt cho tổ mẫu của ta.”
Hắn bỗng nhiên phẫn nộ, rơi nước mắt nắm chặt lấy ta, “Nàng phải khỏe lại, nàng phải tự mình chăm sóc cho bà ấy!”
Ta bị hắn nắm đến đau đớn, quên đi, không so đo với hắn.
Ta tiếp tục, “Đừng nói với người là ta đã c.h.ế.t, ta sợ người chịu... chịu không nổi.”
“Nàng đừng nói bậy, ta cầu xin nàng, nàng nhất định sẽ khỏe lại, đừng nói bậy nữa!”
“Còn chàng, hai... hai chúng ta đã hết nợ, được chứ?”
“Nàng và ta làm sao có thể hết nợ chứ? Tước nhi, nàng phải sống, nàng phải tiếp tục hận ta, trả thù ta, ta lừa gạt nàng, không thể cứ quên đi như vậy, nàng phải sống tốt, tương lai muốn làm gì ta, ta đều chịu đựng hết, ta đáng đời. Ta cầu xin nàng, đừng nói lời chán sống nữa!”
“Quên đi, ta đã sớm không còn hận chàng.”
Ta nhắm mắt lại, đột nhiên liền không mở ra được, ta nghe thấy Tiêu Hoài kêu lên như phát điên, Dịch tiên sinh vội vàng chạy vào, âm thanh va chạm của những chiếc lọ sứ nhỏ vang lên, trên trán ta bị châm một mũi kim.
“Tước nhi!”
Sau đó hắn lại nói gì đó, ta không nghe thấy gì nữa, cả người giống như rơi xuống biển sâu, từ từ chìm xuống, chìm xuống, cho đến khi mất đi ý thức.
Có lẽ là chưa đến lúc đó, ta vẫn chưa c.h.ế.t, lúc tỉnh lại là một buổi sáng trang hoàng bởi nắng, Tiêu Hoài đang nằm ở bên giường, có lẽ là đã canh chừng cả đêm.
Người ta đã có chút sức lực, vì thế liền rút tay ra, khẽ đ.á.n.h hắn một cái.
Hắn chợt tỉnh, khi nhìn thấy ta, hắn kích động đến đỏ mắt, nắm lấy tay ta không chịu buông.
Dịch tiên sinh lại tiến vào, khẩn trương hỏi ta: “Cô nương thế nào rồi?”
Ta đáp: “Hơi đói.”
Hắn vui mừng đến mức gần như muốn nhảy lên, “Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Thuốc này quả nhiên có hiệu quả! Ta lật sách cổ cả một đêm tìm được phương thuốc, quả thật hữu dụng!”
Ta cũng mỉm cười, trong người thực sự đã cảm thấy tốt hơn.
Hạ nhân luống cuống tay chân bưng thức ăn vào, Tiêu Hoài ngồi ở bên giường, đút cho ta từng miếng từng miếng, ta càng ăn càng nhiều, hắn liền cười càng lúc càng vui vẻ.
“Muốn phơi nắng.”
“Được, chúng ta ra ngoài phơi nắng!”
Ta không có sức đứng dậy, Tiêu Hoài liền ôm ta lên, cùng nhau ngồi ở trong viện, vừa phơi nắng vừa nói chuyện.
Nhờ thế mà ta biết, đêm đó hoàng đế băng hà, An Khánh vương mưu phản, bị Tiêu Hoài vẫn luôn ẩn núp ở kinh thành dẫn người đến bao vây.
An Khánh vương ở trong đại điện ngoan cố chống cự, cuối cùng cũng không đợi được viện binh, bởi vì Cố Nguyên Bùi đã sớm tìm tới tướng lĩnh phòng ngự thành, gắt gao bảo vệ cửa thành suốt đêm.
Ngày hôm sau phục binh của An Khánh vương cũng bị thanh lý toàn bộ.
Về phần Tiêu Vô Kỳ, hắn trúng độc quá nặng, tuy rằng Tiêu Hoài cũng để cho Dịch tiên sinh chữa trị sau khi tìm được hắn, nhưng hắn chỉ chịu đựng được một ngày rồi c.h.ế.t.
“Tiêu phu nhân có biết không?”
Tiêu Hoài lắc đầu, “Ta gạt bà ấy, sợ bà ấy không chịu đựng được, chỉ nói đã bắt hắn lại.”
Ta cười cười, “Chàng vẫn quan tâm tới bà ấy.”
Hắn không nói gì, ta lại nói: “Kỳ thật con người bà ấy còn rất tốt, ta và bà ấy ở chung lâu ngày, cũng phát hiện ra bà ấy có chút đáng thương.”
“Đáng tiếc ta và bà ấy không thể hòa giải trong ngày một ngày hai.”
“Sẽ ổn thôi, thời gian còn dài.”
Nói xong, bên ngoài bỗng nhiên ầm một tiếng rất lớn, giống như là có cái gì vừa sụp đổ, làm ta giật nảy mình.
Tiêu Hoài vội vàng ôm chặt ta, “Không sao, bên ngoài chỉ là đang phá nhà.”
“Phá nhà?”
“Ừm. Ta phá ngôi nhà đã đổ nát bên cạnh, định xây viện tự, nhận nuôi cô lão.”
Ta có chút bất ngờ, nhìn hắn một hồi lâu mới hỏi: “Sao chàng đột nhiên muốn làm cái này?”
Hắn nhéo mặt ta, “Không phải đột nhiên, lúc trước nàng nói ta bạo ngược thành tính, làm nhiều việc ác, nói ít nhất Tiêu Vô Kỳ còn là người tốt, ta liền muốn làm chút chuyện để cho nàng xem, chuyện Tiêu Vô Kỳ làm ta cũng có thể làm, thậm chí còn làm nhiều hơn hắn.”
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ ngực hắn, “Chàng đây là muốn so đo với hắn?”
“Ta so đo với hắn cái gì?” Hắn nhìn ta, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy, “Như vậy coi như là người tốt rồi chứ? Nàng sẽ không chán ghét ta nữa chứ?”
Ta nhìn hắn, hốc mắt không biết tại sao ướt, hắn vẫn còn nhớ lời nói của ta, còn đang cố gắng thay đổi.
Ta cười một tiếng chế giễu, định nói, chàng là đại thiện nhân, Tiêu đại thiện nhân, còn chưa mở miệng, một trận buồn nôn lại bỗng nhiên vọt lên cổ họng.
Ta hơi giật mình, tuyệt vọng che miệng lại, vô dụng, quả nhiên vô dụng rồi, độc này căn bản là không giải được.
“Tước nhi!”
Ta nhào xuống đất, lại bắt đầu nôn ra từng ngụm.
Tiêu Hoài vội vàng ôm lấy ta, luống cuống tay chân ôm ta về phòng, Dịch tiên sinh lại chạy vào, mồ hôi đổ đầy trên vầng trán.
Ta thở hổn hển, nghỉ ngơi một khắc, lại nôn ra, trong dạ dày đã không còn gì, tất cả phun ra đều là nước.
Lát sau, ngay cả nước cũng không còn, không thể nôn ra gì nữa.
Vậy nên, sáng hôm nay, có lẽ là hồi quang phản chiếu?
*Hồi quang phản chiếu (回光返照): Là một thuật ngữ trong phật giáo, là hiện tượng ánh sáng yếu ớt đột nhiên lóe sáng trước khi vụt tắt hoàn toàn, ám chỉ con người bệnh nặng lâu ngày đột nhiên minh mẫn lạ thường sau đó qua đời.
Ta ôm chặt lồng ngực, không thể dùng sức nữa, thậm chí còn không có sức lực rút tay lại.
Tiêu Hoài canh chừng bên cạnh ta cả ngày, Dịch tiên sinh còn chưa buông tha, một loạt các phương pháp hữu dụng vô dụng đều được áp dụng lên người ta, nhưng vẫn vô dụng, ngày hôm sau, ta bắt đầu chảy máu, lúc đầu là nửa ngày một lần, sau đó liền phát triển thành một canh giờ một lần, nửa canh giờ một lần.
Máu nôn ra không nhiều lắm, nhưng sức lực càng ngày càng ít, ngay cả nước cũng không uống được, cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ từ từ suy kiệt đến c.h.ế.t.
Cố Nguyên Bùi mỗi ngày đều đến thăm ta, mặc dù Tiêu Hoài không thích hắn, hắn cũng vẫn muốn đến, ngồi ở bên giường nghĩ hết cách chọc ta vui vẻ, chỉ là ta quá khó chịu, rốt cuộc vẫn cười không nổi.
Dịch tiên sinh lại thử phương pháp mới, ta thoạt nhìn tốt hơn một chút, nửa ngày rồi cũng không hộc máu, Tiêu Hoài lo lắng thử cho ta uống nước, ta uống được một ngụm, hắn liền vui đến nỗi lỗ tai đều đỏ lên.
Nhưng một khắc sau, ta lại nôn ra một ngụm máu, rất nhiều rất nhiều máu, là tình trạng trước kia chưa từng xảy ra.
Sau đó tất cả lại bận rộn, lại châm cứu, uống thuốc, ta vẫn còn yếu ớt sống.
Tiêu Hoài gần như sụp đổ, mắt đỏ đút cơm cho ta, cầu xin ta ăn một chút, nhưng ta ăn không nổi, một miếng cũng không muốn ăn.
Ta ngày càng yếu đi, còn hắn ngày càng tuyệt vọng.
Dịch tiên sinh là cao thủ giải độc, ngay cả hắn cũng chữa không nổi cho ta, vậy thì thật sự đã không còn cách nào.
“Tiêu Hoài. Ta rất khó chịu, chàng, để ta đi đi, ta kiên trì không nổi nữa.”
“Không! Nàng phải sống, nhất định sẽ có biện pháp, nàng nhất định sẽ khỏi! Ta cầu xin nàng, nàng đừng bỏ lại ta.”
Hắn ôm ta thật chặt, sợ buông tay ra ta liền không còn trên thế gian này nữa, nhưng mà, cho dù không buông tay ta cũng sẽ ra đi thôi.
Dịch tiên sinh lại tới, hắn phấn khích xông vào, nói hắn còn có biện pháp khác.
“Ta đã điều tra qua, nấm đỏ kia sinh ra ở chỗ âm khí ẩm ướt, bốn phía đều không có vật sống, chỉ có kiến đỏ mới có thể gặm nhấm được nó, kiến đỏ này cũng là một loài vật có độc, ta bị cắn một cái mà sưng đến bây giờ. Vạn vật tương sinh tương khắc, kiến đỏ có thể ăn nấm đỏ, nói không chừng cũng có thể khắc chế độc tính của nó! Chỉ là....”
Hắn nói một nửa lại đột nhiên dừng lại, hình như như rất khó xử, Tiêu Hoài vội vàng nói: “Chỉ là cái gì? Ngươi mau nói đi!”
Dịch tiên sinh thở dài, tiếp tục nói: ‘Chỉ là nếu thật sự muốn thử phương pháp này, phải đem kiến đỏ này về, bỏ vào trong thùng tắm cùng người nhiễm độc, để cho nó gặm nhấm da, kiến đỏ này cần cả trăm ngàn con, lúc cắn nhất định sẽ rất đau đớn, người bình thường chỉ sợ kiên trì không nổi. Huống chi...” Hắn nhìn Tiêu Hoài một chút, vẻ mặt lại hơi do dự, nói tiếp: “Đây chỉ là phỏng đoán của ta, có thể giải độc hay không còn chưa biết, nếu không giải độc được, để cho trăm ngàn con kiến đỏ cắn vào người, chỉ sợ cũng không sống được.”
Lời này giống như một gậy giáng xuống, ánh sáng trong mắt Tiêu Hoài dần dần tối đi.
“Ý của ngươi là, phương pháp này có thể không giải độc được, còn có thể trực tiếp lấy mạng người, phải không?”
“Có thể... Có thể hiểu như vậy.”
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, ai cũng không nói nữa, trước mặt bày ra chỉ có hai con đường, hoặc là để cho ta từ từ suy yếu c.h.ế.t đi, hoặc là đ.á.n.h cược một phen.
Ta lựa chọn đ.á.n.h cược, cho dù không giải độc được, cũng có thể khiến ta thoải mái mà c.h.ế.t, ta đã không chịu đựng nổi nữa, ta muốn giải thoát.
‘Tiêu Hoài...”
Ta vươn tay vô lực kéo vạt áo hắn, giật khóe miệng nói: “Thử một lần đi.”
“Tước nhi...” Hắn cầm tay ta, nhìn Dịch tiên sinh, “Thật sự không có biện pháp nào khác sao?”
Dịch tiên sinh lắc đầu, “Tiêu đại nhân, ta đã dùng cả đời học hỏi rồi.”
Ta lại kéo Tiêu Hoài, cầu xin: “Thử đi, ta, rất khó chịu.”
Một lúc lâu sau, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, “Được, Tước nhi, ta sẽ ở cùng nàng.”
Đêm đó ta mới biết ý của hắn khi hắn nói như vậy là gì.
Dịch tiên sinh tìm rất nhiều người đi đào tổ kiến, đem kiến đỏ mang về. Trong phòng đã chuẩn bị xong thùng tắm đặc chế, chỉ đợi ta ngồi vào liền bỏ kiến đỏ xuống.
Tiêu Hoài cởi y phục của ta đến khi chỉ còn lại trung y, sau đó liền ôm ta ngồi vào trong thùng.
“Đừng sợ, ta ở cùng nàng.”
Hắn ngồi xuống cùng ta, tới khi Dịch tiên sinh bước vào cầm theo một cái bình, hắn vẫn ôm ta, không đi ra ngoài.
“Chàng định làm gì?”
Hắn ôm ta càng chặt hơn một chút, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Ta ở cùng nàng.”
“Chàng… chàng mau đi ra ngoài, chàng sẽ bị cắn c.h.ế.t đấy!”
Hắn nở nụ cười, sau đó bỗng nhiên nhíu mày, che miệng lại, trong lòng bàn tay rõ ràng xuất hiện một ngụm máu, ta nhìn máu kia, đầu óc nhất thời trống rỗng.
“Ta đã uống độc dược rồi, Tước nhi.”
“Chàng điên rồi sao?!”
“Ta nói muốn ở cùng nàng, hôm nay hoặc là cùng sống, hoặc là cùng c.h.ế.t.”
Ta không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy cổ áo hắn khóc nói: “Chàng điên rồi, Tiêu Hoài! Tại sao chàng lại làm thế?”
Hắn cười yếu ớt, nhìn ta khóc lóc hoảng loạn, đợi tới khi ta không còn sức lực, đưa tay nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi ta, “Ta không điên, nếu nàng c.h.ế.t ta mới điên.”
Ta nằm yên trong lòng hắn, khóc không thành tiếng. Hắn xoa đầu ta, thấp giọng nói: “Ta sẽ ôm nàng, cùng nàng đau, cùng nàng sống, cũng cùng nàng c.h.ế.t.”
“Tiêu Hoài, chàng là đồ ngốc.”
Ta nhắm mắt lại, vùi mặt vào ngực Tiêu Hoài khóc nức nở, Dịch tiên sinh yên lặng đem một bình kiến đỏ đầy đổ xuống, hắn nói đúng, rất đau, thực sự rất đau.
“Đừng khóc, ta ở đây.” Hắn đau đến nỗi gân xanh nổi lên nhưng vẫn không quên an ủi ta.
Cơn đau của ta dường như thực sự nhẹ hơn một chút, như thể, không có gì phải sợ hãi nữa.
Ý thức dần bị kéo đi, ta từ từ mất đi tất cả nhận thức trong đau đớn, rơi vào trầm mê.
Lúc ta mở mắt ra, không biết đã qua bao lâu, kinh ngạc nhìn nóc giường quen thuộc, không thể tin được mình còn sống.
Ánh mặt trời ngoài cửa rất đẹp, cây lê đã treo một thân đầy lá xanh, rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?
Tiêu Hoài đâu?
Ta vội vàng nhìn về phía bên cạnh, trống rỗng, hắn không có ở đây.
“Tiêu Hoài!”
Ta vén chăn lên, lảo đảo chạy ra ngoài.
Hắn còn sống không? Hắn phải sống!
Trong viện trống rỗng, còn người thì sao? Người đâu?
Ta khẩn trương đến nỗi rơi nước mắt, vội vàng chạy ra ngoài cửa, mới vừa mở cửa, liền đụng phải lồng ngực một người.
“Tước nhi.” Hắn nhìn ta với đôi mắt vô tội.
Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa khóc vừa cười nhào vào trong lòng hắn, “Chàng đã đi đâu vậy? Ta tưởng chàng đã c.h.ế.t!”
“Làm sao có thể? Ta chỉ tỉnh sớm hơn một chút, sợ nàng đói, mua đồ ăn cho nàng.” Hắn nhấc bánh bao trong tay lắc lư, nụ cười trong sáng vô tội.
Ta lau nước mắt một phen, chất vấn: “Chàng cố ý dọa ta?”
“Sao nàng lại vu khống người trong sạch như vậy?”
“Chính là chàng! Sau này không được phép dọa ta nữa!”
“Vậy, nàng nói vậy thì cho là vậy đi...”
“Sao chàng còn ra vẻ ủy khuất như vậy chứ?” Ta nắm lấy cổ áo hắn, tức giận hỏi.
Không đợi hắn trả lời, phía sau hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm xe lăn.
“Tước nhi, con lại giương oai có phải không?”
Ta nghiêng đầu nhìn một cái, là Dịch tiên sinh đang đẩy tổ mẫu ta tới.
“Tổ mẫu!” Ta buông Tiêu Hoài ra, nhào vào trong lòng tổ mẫu.
Chúng ta đều không c.h.ết, chúng ta đều có thể sống yên ổn rồi!
An Khánh vương bị giam cầm, thái tử thuận lợi đăng cơ.
Dịch tiên sinh chữa khỏi cho tổ mẫu của ta, hiện tại người có thể nói có thể cười, có đôi khi còn có thể đứng lên đi lại một chút.
A Phù được đón về kinh thành, nàng đem toàn bộ chuyện Tiêu Vô Kỳ đã làm nói ra, hết thảy chân tướng đều rõ ràng, chỉ là tay chân nàng đã bị phế, nửa đời sau chỉ có thể trải qua ở trên giường.
Hoa Sinh rời khỏi kinh thành, mang theo tro cốt của Vân Thường đi thuyền về quê hương.
Tiêu phu nhân cuối cùng vẫn biết tin Tiêu Vô Kỳ đã c.h.ế.t, vào Tĩnh An tự, làm bạn với thanh đăng cổ phật.
Chung đại nhân bãi quan, đón Chung Vãn Ngọc đi, dẫn nàng ta về quê trị bệnh.
Cố Nguyên Bùi…
“Tước nhi, ta phải đi rồi.”
Hắn cưỡi một con lừa nhỏ tới cáo biệt ta, trên lưng cõng hành lý, trong mắt chứa đầy sức sống của một thiếu niên.
“Không thi trạng nguyên sao?”
“Thiên hạ này có văn trạng nguyên, võ trạng nguyên, ta đều chướng mắt, ta muốn vân du tứ hải, làm “chơi” trạng nguyên.”
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng...”
Hắn nhìn ta một cái thật lâu, hô một tiếng “Đi!”, con lừa kia thật sự đi chậm rãi về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, lại có một con lừa chạy nhanh tới, trên lưng lại là Nhược Nhược, nàng cũng cõng hành lý, đuổi theo Cố Nguyên Bùi đã đi xa, cả con đường đều là tiếng la hét của nàng: “Cố Nguyên Bùi! Ngươi trộm lừa của ta còn muốn chạy!”
Nhụy liễu tháng năm bay khắp kinh thành, hai thiếu niên chạy trên đường dài, thân ảnh dần dần mơ hồ, giống như xuyên qua một mùa không xác định.
Đợi đến khi đâm thủng mê chướng trước mắt, chính là trời cao đất rộng, rộng mở trong sáng.
Không còn phải đi qua đêm đem nhầy nhụa, tự do như gió.
Nếu phải chọn tiếp tục chạy về phía trước hay quay đầu lại ôm lấy hắn.
À, ta không chọn.
Chúng ta quen lại từ đầu.
Ta là Hồ Tước, Hồ trong hồ tác phi vi, Tước là con chim tước suốt ngày ríu rít kia.
Hắn tên là Tiêu Hoài, Tiêu trong tiêu nhiên trần ngoại, Hoài trong khâm hoài lỗi lạc.
Cuộc đời này rất dài, chúng ta từ từ đi.
*Hồ tác phi vi (胡作非為): Làm xằng làm bậy.
*Tiêu nhiên trần ngoại (萧然尘外): Chỉ một người tách biệt, không bận tâm tới những thứ bên ngoài.
*Khâm hoài lỗi lạc (襟怀磊落): Chỉ người ngay thẳng cởi mở được nhiều người kính trọng.