Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thượng Chi Đầu
  3. Chương 4: Nếu là vì tự do
Trước /16 Sau

Thượng Chi Đầu

Chương 4: Nếu là vì tự do

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Nguyên văn: 若為自由故.

Câu này được trích trong bản dịch tiếng Trung của bài thơ “Tự do, tình yêu” - Sandor Petöfi (1823-1849).

Nguyên văn:

生命誠可貴,

愛情價更高。

若為自由故,

二者皆可拋。

Lược dịch: (theo nguồn sưu tầm)

Sinh mệnh thật đáng giá,

Tình yêu quý biết bao.

Tự do đòi đ.á.n.h đổi,

Cả hai cũng đành trao.

14

Ta đã có một giấc mơ, trong giấc mơ ta biến thành một con chim sơn ca, bị mắc kẹt trong dòng người đông đúc, không ngừng trốn tránh một bàn chân sắp giẫm lên.

Ở xa xa có một cái cây cao thật cao, vô số con chim trên cành cây đang reo hò, cổ vũ cho ta. Ta muốn bay lên, nhưng làm thế nào cũng không thể vỗ cánh, bàn chân to lớn giống như đám mây đen kéo theo mưa, dần dần che khuất tầm mắt, ta toát mồ hôi lạnh, cố gắng vùng vẫy, nhưng bầu trời trên đỉnh đầu càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị bao phủ hoàn toàn, chỉ còn lại bóng tối không thể phá vỡ.

Tự do là một điều xa xỉ, ngay cả trong giấc mơ.

Sau khi ta ngất đi, luôn mơ mơ màng màng, chỉ ngửi thấy mùi thuốc sắc trong phòng, tựa hồ có rất nhiều người bận rộn, đi tới đi lui.

Ta nghe không rõ, chỉ biết Tiêu Hoài nổi giận, xô đổ một vài thứ, sau đó trong phòng yên tĩnh một hồi, những người đó lại nhỏ giọng bàn luận.

Qua một ngày, hai ngày, Tiêu Hoài đều không rời đi, đôi khi lại ngồi ở bên giường nắm lấy tay ta, ta lúc này rốt cục cũng nghe rõ, hắn nói sẽ ở bên ta, hắn nói ta sẽ không có chuyện gì.

Nếu có sức lực, ta nhất định phải rút tay ra, ta không cần hắn ở bên, hắn mới là căn bệnh ác nhất trên đời.

Nhưng ta không có sức lực, ta thậm chí không thể mở mắt. Sau đó, ta vẫn mơ màng, hình như có ai đó đút cháo cho ta, ta không nhớ được, nhưng dần dần, cuối cùng ta cũng tăng được một chút thể lực.

Khi ta tỉnh lại, nằm trong lòng một người, không cần nghĩ cũng biết đó là Tiêu Hoài, hắn mặc dù ngủ say, nhưng tay vẫn vòng quanh ôm ta.

Tại sao khi vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với tên cầm thú này?

Mặc dù chán ghét cái ôm này, nhưng ta thật sự không muốn đánh thức hắn, lại nằm yên không động. Ta nghiêng tai nghe, bên ngoài không có tiếng người, chỉ có tiếng gà gáy mờ nhạt, đoán chừng là sáng sớm.

Những người đi lại trong phòng cũng đã biến mất.

Ta tự giễu bản thân, trước đây dù có bị đ.á.n.h đau đến đâu cũng chưa từng ngất đi, xem ra hôm đó đúng là tức giận công tâm.

Ta đảo mắt, không còn đau nữa, ngược lại thấy mát lạnh, vải sa vẫn còn bịt kín, dường như là bị bôi thứ gì đó. Đôi mắt này không biết còn có thể hồi phục hay không, hôm đó ta lại khóc thành như vậy, thật sự không có tiền đồ.

Ta tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự sỉ nhục. Nhưng lại đau lòng như vậy, suy cho cùng, ta vẫn không chấp nhận bản thân bị đối xử không bằng con người.

Thực tế thì ta sớm đã bị t.r.a t.ấ.n đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, sớm nên tiếp nhận sự thật này.

Thế đạo này, đã khiến cho ta không thể coi chính mình là con người. Vân Thường vì sao lại bình tĩnh như vậy, ta cuối cùng cũng có chút hiểu được, bởi vì nàng so với ta sớm đã tiếp nhận sự thật này, sẽ không vọng cầu những tên lang sói kia hứa với nàng giữ lại một ít tôn nghiêm làm người, nàng sớm đã nhìn thấu bọn họ.

Ta bị sỉ nhục một lần, mới coi như nhìn thấu, muốn tự do, cũng chỉ có thể bỏ đi tôn nghiêm, bỏ đi kiêu ngạo, giống như cỏ dại trong khe gạch, người ta giẫm lên ta, ta liền cúi đầu, chỉ cần không c.h.ế.t, sẽ có lúc ta vứt bỏ gông cùm, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Suy nghĩ một hồi, liền cảm thấy khát muốn c.h.ế.t, ta mím môi khô nứt, thật sự nhịn không được, muốn nhấc tay Tiêu Hoài ra, mới vừa có động tĩnh, hắn liền tỉnh lại.

“Tước nhi!” Nửa người hắn dựa lên, bàn tay to vuốt ve gò má ta, thanh âm khàn khàn, giống như là bị cảm lạnh, “Nàng rốt cuộc cũng tỉnh, thấy thế nào? Còn đau không?”

“Ừm.” Ta từ từ thở ra một hơi, tên cẩu tặc này cũng quá cảnh giác rồi.

Hắn xoa xoa mặt ta hỏi: “Có phải còn đang giận ta không?”

“Không giận.”

“Tước nhi,” Hắn nói, “Ta sợ nàng không chịu tha thứ, khi canh chừng còn nghĩ chờ nàng tỉnh lại liền giải thích với nàng, lúc đó ta quả thực vô tình đả thương nàng, ta sai rồi, nếu nàng không hả giận, cứ mắng ta, đ.á.n.h ta, có được không?”

Vô tình đả thương ta? Tất cả những tổn thương mà ta phải chịu chỉ cần nói một câu nói vô tình là có thể được giải quyết?

Đúng rồi, hắn đương nhiên là vô tình, người như ta, làm sao có thể được hắn để ở trong lòng?

Ta nhịn xuống xung động muốn mắng hắn, nặn ra một nụ cười, ta không quan tâm hắn có ý gì, không quan tâm hắn nghĩ gì về ta, coi ta như thế nào.

Chỉ cần ta có thể sống sót, chỉ cần có thể chạy thoát.

“Ta muốn uống nước.” Ta nói.

“Tước nhi.” Hắn khẽ gọi một tiếng, giống như có ngàn lời vạn ngữ mắc ở cổ họng, nhưng chung quy vẫn không nói ra, chỉ yên lặng đỡ ta dậy, nói một câu, “Nàng không cần động, để ta.”

Tay ta được quấn băng, chỉ còn lại đầu ngón tay lộ ra bên ngoài, không thể cầm nắm, chỉ có thể để hắn đút cho ta.

“Nàng đỡ hơn chưa?”

“Ừm.”

“Vậy nàng còn giận sao?”

Ta không nói gì nữa.

“Đừng giận nữa được không? Ta sai rồi.”

Hắn xoa xoa môi ta, ý đồ hôn lên, ở thời khắc hắn tới gần, ta liền theo phản xạ né tránh, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, thân thể vẫn theo bản năng mà kháng cự hắn.

Hắn im lặng, một lát sau bỗng nhiên dùng sức kéo ta vào lòng, nắm lấy cằm ta, răng môi hoà vào nhau, ta hoảng sợ, hung hăng cắn lên môi hắn, cho đến khi nếm được một ngụm máu tươi tanh ngọt.

Hắn kêu lên một tiếng rồi buông ta ra, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại càng dùng sức, đem ta đè xuống, đặt ở dưới thân, khẽ cười nói: “Ta đã nếm qua máu của nàng, nàng cũng đã nếm qua máu của ta, hiện tại chúng ta huyết nhục hoà hợp.”

Biến thái! Ta bối rối, hai tay chống lên người hắn, “Tiêu Hoài,” Đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng huý danh của hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ngươi đày đoạ ta như vậy rốt cuộc là vì cái gì?”

*Huý danh: Tên thật, tên cúng cơm.

“Đày đoạ?” Hắn ép chặt hai tay ta, “Ta đày đoạ nàng? Ta đã dùng hết khả năng để bảo vệ nàng, cho nàng tất cả những gì ta có thể cho, nàng nói ta đày đoạ nàng?”

Ta giật mình, lời này có ý gì? Ta vốn đoán rằng hắn thích Tiêu Ấu Lan, coi ta là thế thân, ngày đó tức giận cũng vì ta tới gần nàng ta, nhưng nghe xong lời này, tựa hồ lại không phải như vậy.

Trong hơi thở của hắn đan xen vài phần thống khổ khó nói, lần thứ hai ngang ngược đem máu tươi đưa vào môi lưỡi ta.

Ta tránh không lại, không liều c.h.ế.t chống cự nữa, để hắn tuỳ ý phát tiết, nhưng hắn lại dần tỉnh táo, nụ hôn thô bạo cũng trở nên ôn nhu.

“Tước nhi,” Hắn cười khổ một tiếng, nâng mặt ta, khẽ mút lên môi ta, có chút mệt mỏi nói, “Nàng cắn ta đi, nháo đi, chỉ cần nàng có thể nguôi giận, thế nào cũng được.”

Ta thật sự mở miệng muốn cắn hắn, lại dừng lại, ta nháo như vậy có ý nghĩa gì đây? Ta không thể đả thương hắn, cũng trốn không thoát, hiện tại lại ở tình cảnh hoàn toàn bất lợi, cho dù liều c.h.ế.t chống lại cũng không thể làm hắn tổn hại dù chỉ một chút, nói không chừng chỉ làm cho hắn càng phẫn nộ.

Ta đẩy hắn ra, quay đầu lại, tự vùi mình vào chăn.

Hắn không động nữa, thở dài, “Nàng nghỉ ngơi một lát, ta đi gọi Dịch tiên sinh lại đến xem một chút.”

Ta không đáp lại hắn, nghe thấy hắn đi ra ngoài rồi, cũng ngủ không được, qua nửa canh giờ, Dịch tiên sinh liền tiến vào, sớm như vậy, có lẽ là vừa bị Tiêu Hoài kéo từ trong chăn ra.

Hắn đi tới, kéo chăn thật cẩn thận, “Cô nương, để cho ta xem một chút?”

Ta không nhúc nhích, Tiêu Hoài đành phải đi tới, vỗ vỗ bả vai ta nói: “Đừng giận nữa, để hắn xem một chút.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Còn muốn trị khỏi hay không?”

Phải, ta phải trị khỏi đôi mắt của mình, ta phải dùng đôi mắt này để thoát khỏi đây.

Ta buông tay ra, dùng khuỷu tay chống mình ngồi dậy, để Dịch tiên sinh giúp ta xem.

“Không sao, chú ý bảo hộ là được.” Sau khi thay thuốc cho ta, hắn xách rương rời đi.

“Ngứa không?” Tiêu Hoài ngồi xuống, đưa tay vuốt ve đôi mắt ta, ta theo bản năng rụt về phía sau một chút.

Hắn thở dài, ôm ta vào trong ngực, mềm giọng nói: “Đừng náo nữa, được không?”

Ta lặng người một lúc, không kích động nữa, trong lòng cũng nghĩ rõ một chút, ta cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, ta còn muốn thu hoạch được sự tín nhiệm của hắn, còn muốn chạy trốn.

Hắn chủ động cầu hoà, ta cũng chỉ mượn gió bẻ măng, để chuyện này qua đi.

Nếu hắn cảm thấy ta chỉ là đang giận dỗi, vậy thì tương kế tựu kế, diễn bộ dáng tùy hứng giận dỗi cho hắn xem.

Ta hít sâu một hơi, quay đầu lại, dùng ngữ khí giận dỗi lại có chút ý tứ thoả hiệp nói: “Ta muốn rời giường.”

Hắn trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại thân thể nàng chưa hồi phục hẳn, tốt nhất là nằm.”

“Không, ta nằm rất mệt, ta muốn dậy, cái này cũng không cho phép sao?”

“Được, dậy đi, nàng muốn thế nào cũng được.” Hắn vỗ lưng ta như dỗ dành hài tử, sau đó buông ta ra, đi mở cửa.

A Phù đã sớm chờ ở bên ngoài, có lẽ nàng đã nhìn thấy đôi môi Tiêu Hoài bị ta cắn rách, có chút kinh ngạc, lắp bắp nói: “Đại nhân, ngài...ngài…”

“Vào đi.” Hắn không nói gì thêm, chỉ nhường nàng đi vào, lúc A Phù giúp ta mặc y phục, hắn ngồi ở một bên, sau khi cùng ta súc miệng rửa mặt xong, vẫn không đi.

Ta hỏi hắn: “Tiêu đại nhân không thượng triều?”

“Không đi, ở lại với nàng.” Hắn nói.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.”

“Vậy thì ta đi với nàng một chút.”

“Ta muốn đi ra ngoài phủ.”

Hắn không nói lời nào, ta lại bi ai nói: “Quả nhiên vẫn là không được, vừa rồi còn nói ta muốn thế nào cũng được, thì ra đều là gạt người, ngươi đóng cửa đi, đem ta khóa trong phòng, để cho ta mọc nấm mốc, mục nát đi.”

“Được rồi, chỉ cần nàng vui, thế nào cũng được.” Hắn thở dài, rốt cục buông lỏng, sai người chuẩn bị xe ngựa.

Đường phố kinh thành sáng sớm đã náo nhiệt phi phàm, tiếng rao bán xung quanh không dứt bên tai.

Mùi thơm của các cửa hàng như có đôi mắt chui thẳng vào trong xe ngựa, khiến ta nuốt nước miếng.

Tiêu Hoài hỏi tôi: “Đói không?”

Ta gãi cổ, “Không đói.”

“Vậy thì không dừng.”

Ta vội vàng giữ chặt ống tay áo hắn, “Đói.”

Ta chủ động kéo hắn làm cho hắn rất cao hứng, hắn giật mình một chút, nắm ngược tay ta, đỡ ta xuống xe ngựa.

Ngồi trong một tiệm bánh bao, ta bỗng nhiên cảm thấy, mình không phải cũng là bánh bao sao? Trên đầu, trên mắt, trên tay, đều được bọc lại, da mỏng nhân to, dễ cầm vừa ngon.

Ông chủ có lẽ nhận ra hắn, lúc dọn ra bàn tay liền run như cầy sấy, thìa, đĩa leng keng vang lên.

Ta làm bộ cười tự mãn, “Ngươi nhìn xem, ngươi khiến người ta doạ thành cái dạng gì.”

Nói xong, lại tiếp tục đen mặt không để ý tới hắn, tiếp tục ăn bánh bao.

Hắn nói: “Oan uổng, ta không làm gì cả.”

“Nhất định là ngươi có bộ dạng doạ người.”

“Vậy nàng phải nhanh chóng khỏe lại, nhìn xem bộ dạng ta có doạ người hay không.”

Ta lúc này không trả lời hắn nữa, liếm liếm đầu ngón tay, hắn cười cười, nhịn không được nhéo nhéo mặt ta, hỏi: “Bánh bao ngon như vậy, Tước nhi có phải đã hết tức giận rồi không?”

Ta đẩy hắn ra, làm ra bộ dáng vẫn còn giận dỗi, “Cái này làm sao đủ? Một bụng tức giận này của ta chỉ đáng giá mấy cái bánh bao sao? Ta còn muốn mua y phục, mua son dưỡng, trang sức, hương liệu, mua… mua rất nhiều thứ.”

Hắn cười, “Được được được, chỉ cần ngươi vui, muốn mua như thứ gì liền mua thứ ấy.”

“Hừ, chỉ sợ ngươi không đủ tiền, đến lúc đó đem ngươi để lại trong cửa hàng.”

Ta tức giận đi vào cửa hàng này tới cửa hàng khác, son phấn, gấm vóc, có gì mua nấy. Ở trong một cửa hàng trang sức, Tiêu Hoài chặn lại bàn tay đang chỉ trỏ lung tung của ta, đem một cây trâm bỏ vào lòng bàn tay ta.

“Tước nhi, nàng xem, cây trâm này rất đẹp.”

“Ta không nhìn thấy.”

“Lấy tay nhìn.” Hắn cầm ngón tay ta, dẫn ta chạm vào đường vân của trâm, “Đây là một cây trâm bạch ngọc, thân trâm khắc cành cây, đầu trâm có một chiếc lá, đơm một đoá hoa đang nở.”

Vì thế ta theo đường vân sờ lên, giống như thật sự nhìn thấy cành cây quấn quanh thân, còn có đoá hoa nhỏ đang chờ bung ra kia.

“Tiêu Hoài,” Ta nhìn hắn, “Ngươi nói mắt của ta còn có thể tốt không?”

Hắn dừng một chút, ôm lấy ta, “Sẽ tốt, Tước nhi, ta sẽ không bao giờ để nàng khóc nữa, tin ta.”

15

Ta để hắn ôm một hồi mới rầu rĩ đẩy hắn ra, cầm cây trâm bạch ngọc nhỏ kia, hỏi hắn: “Sau này ta có thể mỗi ngày đi ra ngoài không?”

Hắn trầm mặc, ta lại nói: “Người trong Tiêu phủ đều thấy ta chướng mắt, lúc nào cũng muốn sỉ nhục ta, mẫu thân ngươi, còn có muội muội tốt kia của ngươi, nếu ta mỗi ngày ở lại trong phủ, cho dù không bị bọn họ tức c.h.ế.t, cũng phải ngạt c.h.ế.t.”

“Tước nhi,” Hắn xoa xoa mặt ta, “Bên ngoài không an toàn, ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng, ta đã nói rồi, nếu nàng muốn ra ngoài thì nói cho ta biết, ta sẽ mang theo nàng.”

“Quên đi, đều là lời nói gạt người.”

Ta đem trâm nhỏ ném trở lại trên bàn, đẩy hắn ra, rầu rĩ không vui mò mẫm đi ra ngoài. Hắn cũng không tiến lên nữa, chỉ đi theo. “Nàng muốn đi đâu?” Hắn hỏi.

Ta có thể đi đâu đây? Ta nghĩ lại, tất cả mọi thứ ở đây đều rất xa lạ, ngay cả tên gọi là gì ta cũng không biết. Ồ, có, Lạc Hà Lâu, lần trước gặp Tiêu Vô Kỳ, hắn nói ta có thể đến đó nghe ca hát một chút.

“Ta muốn đi Lạc Hà Lâu.”

Tiêu Hoài nói: “Hiện tại còn sớm, sợ là không mở cửa.”

“Ta cứ muốn đi.”

Ta không biết đường, thở phì phì, sờ vách tường bên đường đi thẳng, chỉ vì để cho hắn biết ta tức giận, rất tức giận. Hắn cũng nhận ra, cũng không tiến lên đỡ ta, so với buông lỏng để cho ta mỗi ngày xuất phủ, hắn càng nguyện ý để cho ta tức giận.

Đi như vậy đương nhiên là không đến được Lạc Hà Lâu, ta chậm lại bước chân, cũng sợ mình đụng phải người.

Bên đường tiếng rao bán lộn xộn, Tiêu Vô Kỳ nói sẽ làm tổn thương lỗ tai, nhưng ta thích, thân ở trong đó, ta tựa như có một chút tự do, cũng giống như phụ nhân bán rau kia, đi chân trần chọn phu quân, trải qua cuộc sống bình thường, cho dù có chút khổ, nhưng hỉ nộ ái ố đều nắm trong tay mình, hôm nay đi thành Đông, ngày mai đi thành Tây, không cần người khác đồng ý.

Mùi hương của phố thị cũng làm cho ta thích, cực kỳ giống trấn nhỏ ở quê hương, chỉ có chút hương thơm là trấn nhỏ không có, đó là thú vui hưởng thụ đặc biệt trong kinh thành.

Đi tới đi lui, mùi hương này càng ngày càng đậm, dần dần che đậy những mùi vị khác, ta dừng lại, cẩn thận phân biệt.

Tiêu Hoài không gần không xa, đưa tay ra là có thể kéo đến khoảng cách của ta, hỏi ta: “Sao vậy?”

“Thơm quá.” Ta đi lòng vòng, phân biệt nguồn gốc của mùi hương mạnh mẽ này, ở bên phải, ta mò mẫm đến đó.

“Cẩn thận!” Hắn bước lên giữ ta lại, tránh được thảm kịch bị một chiếc xe lừa đâm trúng.

Ta cũng không hoảng hốt, sững sờ chỉ vào phía trước, “Ta muốn tới đó!”

“Đó là Thiên Hương Các, mũi nàng ngược lại rất linh hoạt.”

Hắn dắt ta đi tới Thiên Hương Các, mới vừa vào cửa, liền có tiểu nhị tinh mắt đi lên chào hỏi, “Hai vị khách quan cần gì? Tùy ý xem đi, chúng ta ở chỗ này có hương, đĩa hương, hương cao, hương viên, hương phấn, nước thơm, túi thơm, tất cả đều có đầy đủ.”

Lời vừa phát ra, chưởng quầy hừ hừ chạy tới, một cái tát vỗ vào đầu tiểu nhị, “Đây cũng không nhận ra! Thứ không có mắt nhìn!”

Chợt lại có chút nịnh nọt khom người nói: “Tiêu đại nhân, ngài sao lại có thời gian đến cửa hàng nhỏ này? Vị này...”

Có lẽ hắn muốn hỏi ta là ai, nhưng hắn không dám hỏi ra. Tiêu Hoài không để ý tới hắn, cúi đầu hỏi ta: “Nàng có thích cái gì không?”

Cửa hàng mấy tấc vuông này nhất định là bày đầy hàng hoá, mới có thể có mùi thơm nồng đậm như vậy, ta bị các loại hương khí hỗn tạp kích thích, không khỏi hắt hơi một cái, ngược lại dọa chưởng quầy sợ tới mức run rẩy, “Ầy, phu… cô nương bị cảm lạnh sao?”

“Không không.” Ta khoác tay áo, “Không cần lo lắng, chưởng quầy, đem thứ bán chạy nhất ở đây, à không, đem loại hương đắt nhất mang đến đây.”

Chưởng quỹ nói một tiếng “Vâng.”, vội vàng nghênh đón chúng ta lên lầu hai, vừa đi vừa nói: “Tất cả nguyên liệu Thiên Hương Các bọn ta đang bán, đều là ta tự mình xuất xứ lựa mua, mỗi tháng đều phải đổi mới, cam đoan đều là thượng phẩm.”

Hắn lấy ra mấy cái chén hương, giới thiệu từng thứ một, “Hương này tên là cô nguyệt, mùi vị này chính là nhập hàng từ Ba Tư; hương này tên là hồng trang, là Bắc Hải danh hương; hương này tên là mai viên, là hương được quý nhân trong cung sử dụng thường xuyên nhất...”

“Vì sao gọi là mai viên?” Ta cầm lấy miếng hương liệu kia khẽ ngửi, “Có bảy loại hương vị khác nhau, rõ ràng mai hương là yếu nhất.”

Chưởng quầy dừng một chút, nói: “Cô nương ngươi lại có thể phân biệt được bảy loại hương vị, ngược lại là một kĩ năng tốt làm hương sư.” Dứt lời, lại cảm thấy có chút không ổn, vội nói, “Tiểu nhân ăn nói hồn nhiên, cô nương đừng để trong lòng. Hương liệu này không có mùi vị riêng để đặt tên, viên mai chính là hương thơm phảng phất trong vườn mai.”

Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Thú vị.”

Chưởng quầy cười nói: “Điều hương chính là một môn học hỏi nhiều, các loại gia vị, thông qua bàn tay của điều hương sư, có thể điều phối ra ý cảnh thiên biến vạn hoá, điều hương sư cao minh, còn có thể điều ra hương thơm làm cho người ta nhập vai, vừa ngửi một chút, liền có thể nhìn thấy nắng vàng lan rộng, hoàng hôn kéo dài.”

Ta bị hắn nói cho thất thần, nhẹ nhàng ngửi ngửi mai viên, lại cầm mấy thứ khác ngửi, tuyệt nhiên thật sự nhìn thấy cô nguyệt đương không, hồng trang thập lý*.

(*) Tạm dịch: Vầng trăng cô độc tựa hư không, trang sức đỏ trải dài mười dặm. Người dịch tạm hiểu là: Cảm thấy còn cô độc nữa, thay vào đó cảm giác như đang được gả đi, sống cuộc đời mỹ mãn.

“Ta muốn học cái này.” Ta lắc lắc hương cao trong tay, nhìn Tiêu Hoài.

Hắn hỏi: “Học cái này để làm gì? Nếu nàng thích, thì bảo bọn họ đem mỗi thứ một hương đều đưa đến phủ là được.”

Ta gân cổ, “Nhưng ta thích cái này, ta muốn học.”

Hắn không nói lời nào, ta nháo lên, “Ai da, tay ta đau quá, trán cũng đau, tiêu rồi, mắt cũng đau.”

“Tước nhi,” Hắn bất đắc dĩ giữ chặt ta náo loạn, chỉnh lại mái tóc đang rối bời của ta, hỏi ta, “Đau thật?”

“Giả đó.” Ta túm vạt áo hắn cầu xin, “Ta muốn học cái này, mỗi ngày chỉ cần đến một canh giờ, hết một canh giờ liền lập tức trở về, có được không?”

Hắn đã có chút không chịu nổi, nhưng vẫn không buông lỏng, để ta nháo. Ta quyết tâm, ôm lấy hắn làm nũng nói: “Được không, Tiêu Hoài ca ca?”

Hắn cứng đờ một chút, có chút vui mừng, “Nàng gọi ta là gì?”

“Tiêu Hoài ca ca.”

Hắn nâng mặt ta, cười nói: “Gọi lại một lần nữa.”

“Tiêu Hoài ca ca, hảo ca ca, chàng đáp ứng ta đi?”

Từng tiếng từng tiếng ca ca này, quả nhiên hắn thấy thích, tim đập nhanh hơn rất nhiều, cố gắng trấn định nói: “Được, nhưng mà...”

Không đợi hắn nói xong, ta liền ôm lấy cổ hắn, ở trên môi hắn hạ một nụ hôn, ra vẻ ngây thơ hỏi hắn: “Nhưng mà cái gì?”

“Phải... Phải có thị vệ đi theo.” Hô hấp của hắn hoàn toàn rối loạn, một lát sau nâng mặt ta lên, ý loạn tình mê, hôn lên.

Chưởng quỹ ở một bên đều sợ ngây người, kinh ngạc nói: “Cái kia…. Cái kia...” Do dự một chút, gãi đầu nói, “Ta đi chiếu cố việc làm ăn dưới lầu, trong cửa hàng này không thấy ta một lúc liền rất loạn a...”

Ta phối hợp với Tiêu Hoài, trong lòng đã có tính toán, chưởng quỹ vừa rồi nói gia vị đều là hắn tự mình đi tới nơi sản xuất lựa chọn, nếu ta có thể thường xuyên vào Thiên Hương Các, có lẽ sẽ có cơ hội trà trộn vào trong đội ngũ thu mua ra khỏi thành.

“Tập trung một chút.”

Tiêu Hoài ấn đầu ta, lại một lần nữa cạy mở môi răng ta.

16

Ta cơ hồ bị hắn hôn đến tắt thở, nếu không phải người trong Thiên Hương Các dần dần nhiều lên, còn không biết hắn sẽ làm gì ta.

Sau khi xác nhận với ông chủ, bọn ta lên xe ngựa hồi phủ.

Đã hứa đáp ứng ta mỗi ngày ra ngoài một canh giờ, Tiêu Hoài cũng không tiện đổi ý, chỉ là nhấn mạnh, mỗi lần đi ra ngoài đều phải có ít nhất năm thị vệ canh giữ, không thể rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

Ta cười đùa hỏi hắn: “Chàng sợ ta bị người ta bắt cóc sao?”

Xe ngựa lắc lắc một cái, hắn ôm lấy ta, “Dĩ nhiên, nàng lại không thông minh, chỉ sợ người bên ngoài nói ngọt hai câu liền có thể lừa nàng đưa đi.”

“Nói bậy, ta nào có dễ lừa gạt như vậy? Chàng ở trong lòng ta đã là người tốt nhất trên đời, ta làm sao có thể cùng người khác chạy trốn?”

“Nàng thật sự nghĩ như vậy?” Hắn cúi đầu dán vào ta, gần đến nỗi môi gần như chạm môi.

“Đương nhiên rồi.” Ta bắt đầu dở giọng hơi thảm hại, “Từ khi ta sinh ra không có ai đối tốt với ta như vậy, a nương ta đi sớm, cha ta luôn đ.á.n.h ta, về sau còn đem ta bán vào Ý Mãn Lâu, bị người ta ngược đãi, gầy đến không thành người, nếu không có chàng, ta sẽ sống không được đến hôm nay.”

“Chỉ có một điểm không tốt,” Ta tức giận đem tay quấn băng cho hắn xem, “Hôm đó chàng đ.á.n.h ta!”

Hắn giải thích: “Ta không đ.á.n.h nàng, ta thực sự không cố ý, Tước nhi, ta hận không thể đem những vết thương này đều để ở trên người ta.”

“Nhưng lúc đó chàng nổi giận rất hung dữ.”

“Là ta không tốt.” Hắn vỗ vỗ lưng ta, “Có một số việc khó nói rõ ràng, nhưng ta cam đoan sẽ không có lần sau.”

Chuyện gì lại khó nói như vậy? Dù bây giờ hắn nói cho ta biết hắn thích Tiêu Ấu Lan ta cũng sẽ không giật mình, nhưng hắn không muốn nói, thì thật sự sẽ không nói.

Ta than thở, nằm trên đùi hắn ngủ.

Ta là bị hắn ôm về thiên viện, lúc hắn đặt ta lên giường, trong lòng lại nổi lên tà niệm, cũng may còn chưa động thủ, liền có thị vệ đến thúc giục hắn, nói trong cung có việc gấp.

Hắn khó khăn lắm mới nhịn được, hôn sâu một cái mới rời đi.

Sau khi hắn đi xa, Vân Thường liền lập tức chạy đến bên giường, sợ là đã khóc hồi lâu, giọng nói có chút khàn khàn, “Tước nhi, ngươi thế nào rồi? Ngươi vẫn còn đau không? Tên cầm thú kia không làm gì ngươi chứ?”

Ta lắc đầu, “Yên tâm, ta không sao.”

Nàng khịt khịt mũi, ghé vào người ta nói: “Doạ c.h.ế.t ta rồi, mấy ngày nay ta đều lo lắng đề phòng, sợ ngươi hành động theo cảm tính, sợ hắn khinh suất, Tước nhi, nếu ngươi xảy ra chuyện, một mình ta cũng kiên trì không nổi.”

Ta bĩu một tiếng cười, “Vân Thường, ta rất nghe lời, không có hành động theo cảm tính nha.”

“Ngươi còn cười, người ngươi bây giờ không khác gì một cái bánh ú!”

“Thật sự không sao, ta còn có tin tốt muốn nói với ngươi.”

Ta đem chuyện của Thiên Hương Các nói cho Vân Thường, nàng thoạt đầu cao hứng, nhưng vừa nghĩ đến ta hi sinh sắc mặt, gọi hắn là Tiêu Hoài ca ca, không khỏi thương cảm.

“Tước nhi hiểu chuyện rồi, nhưng sao ta lại thấy càng buồn hơn thế này?”

Chuyện này có là gì? Ta ôm nàng, nếu là vì tự do, chuyện ghê tởm nào cũng phải nhịn, đây là đạo lý nàng dạy ta.

Muốn rèn sắt phải thừa dịp nóng, ta sợ kéo dài đến sau này lời hứa của Tiêu Hoài không còn tác dụng, sáng sớm hôm sau liền mang theo Vân Thường ra khỏi phủ, đồng hành còn có năm thị vệ hung thần ác sát do Tiêu Hoài lựa chọn.

Lúc đến Thiên Hương Các, chưởng quỹ nhìn thấy bọn họ, sợ tới mức lảo đảo, sau khi bọn họ đã thoả thận với nhau gì đó, chỉ lưu lại một người ở bên trong, bốn người còn lại thì ở bên ngoài Thiên Hương Các tìm một chỗ khuất trông coi, không làm ảnh hưởng tới khách hàng.

Ngay từ đầu chưởng quầy biểu hiện rất tận tâm, tự mình dẫn ta đi khố phòng nhận dạng hương liệu, có hơn một ngàn loại hương liệu trong khố phòng, phải phân rõ toàn bộ, còn phải nhớ kỹ công hiệu của chúng.

Hắn dạy một hồi, lại bỏ sót chút tâm tư, bắt đầu khuyên lui, ”À, hương này có một ngàn bốn trăm loại, một số loại chỉ khác màu sắc, muốn hoàn toàn phân rõ, sẽ rất khó và mệt, phải mất rất nhiều thời gian.”

Trong lòng ta mừng thầm, vừa vặn ta có thể ở đây thật lâu.

“Không chỉ như thế, còn có thể phải chịu khổ, ra ngoài tìm nguyên liệu thường xuyên khiến mất ăn mất ngủ, trước kia có một vị điều hương sư chỉ vì muốn điều ra một loại hương vừa ý, đi khắp thiên hạ tìm nguyên liệu, kết quả là, c.h.ế.t ở trên đường.”

Điều đó không tốt hơn sao? Vậy thì ta sẽ có lí do chạy ra ngoài.

Ta nói: “Chưởng quầy, không cần nhiều lời, ta đã quyết định cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp này.”

Chưởng quầy bặm môi, nói được rồi được rồi, sau đó liền gọi một vị Nhược Nhược cô nương tới hướng dẫn ta.

Mặc dù ta không phải thật lòng muốn học, nhưng nếu nói phải kiên nhẫn, ta cũng kiên nhẫn nghe, vạn nhất Tiêu Hoài hỏi ta học cái gì, dù sao cũng phải biết một chút để trả lời.

Trong lúc thất thần, Nhược Nhược đã lấy ra một quyển sách, hỏi Vân Thường: “Vị tỷ tỷ này, ngươi biết chữ không?”

Vân Thường lắc đầu, “Chỉ biết viết tên mình.”

Nhược Nhược cười nói: “Vậy thì để ta đọc cho các ngươi nghe.”

Nàng dẫn ta ngồi xuống trước một chiếc bàn nhỏ, nàng nói cho ta tên từng hương liệu, đặc điểm, công hiệu, nói cái nào giống nhau, liền lấy một kiện cho ta ngửi.

Qua nửa canh giờ, chợt nghe thấy ngoài cửa có người hô: “Ai chiếm bàn của ta? Ta không có chỗ học tập, thi đỗ trạng nguyên thế nào đây?”

Nghe thanh âm tựa hồ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ là công tử nhà chưởng quỹ?

Đang nghĩ, cửa bỗng nhiên bị đá văng ra, thiếu niên kia lại không tiến vào, dường như đang ngây ngẩn cả người. Nhược Nhược dậm chân, tức giận nói: “Ngươi đến làm gì vậy? Không nhìn thấy bên trong có người sao?”

Thiếu niên không để ý tới nàng, chạy tới, ngồi xổm xuống trước mặt ta, dường như quan sát ta rất lâu, một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại bịt mắt?”

Ta cảm thấy thú vị, không khỏi cười nói: “Ta là Tước nhi, đôi mắt của ta quá đẹp, không thể tùy tiện cho người ta thấy.”

Thiếu niên tò mò hỏi: “Thật sao? Nghe ngươi nói như vậy, ta thật sự rất muốn xem.”

“Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm cái gì?”

“Vậy có thể cho ta nhìn một cái không?”

Thiếu niên vừa định đưa tay lên, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng của chưởng quỹ, vừa vào cửa liền chạy về phía hắn, “Tiểu tử, ngươi vào đây làm gì?”

Thiếu niên đột nhiên đưa tay chỉ vào ta, hô: “Cha, con muốn cưới nàng!”

Cưới... Cưới ta?

Chưởng quỹ sửng sốt, một tay che miệng hắn một tay xách hắn lên, “Ngươi nói bậy gì vậy?! Cô nương, thật thứ lỗi, đầu óc nghịch tử nhà ta có vấn đề, thấy cô nương xinh đẹp nào cũng nói muốn cưới, ta sẽ ném nó ra ngoài!”

Thiếu niên vùng lên, tránh tay chưởng quầy ra, “Đầu óc ai có vấn đề chứ, con mặc kệ, con muốn cưới nàng!”

“Nghịch tử!”

Chưởng quầy cầm lên một cái ghế hướng hắn ném tới, chỉ nghe rắc rắc vài tiếng trống rỗng, thiếu niên lại không lên tiếng, có lẽ là không đ.ậ.p.

“Vị cô nương này là khách quý trong phủ Tiêu Hoài đại nhân, sao có thể cho phép ngươi làm càn thứ?”

“Tiêu Hoài?” Thiếu niên kia nói, “Vậy ta càng muốn cứu nàng ra khỏi biển khổ!”

“Nghịch tử!”

Chưởng quầy tức giận không đ.á.n.h không được, hung hăng đ.ậ.p thiếu niên kia một trận, thiếu niên lúc này mới an phận, tức giận ngồi xổm xuống. Động tĩnh vừa rồi có chút lớn, một thị vệ chạy vào xem xét, nhưng khi thấy bọn ta đều đã ôn hoà trở lại, không nhìn thấy cái gì dị thường, hắn cũng trở về góc chờ.

Chưởng quỹ thấp giọng mắng: “Còn không mau xin lỗi người ta!”

Ta vội vàng ngăn lại, “Tiểu hài tử nháo một trận không sao, ta không để trong lòng đâu.”

Thiếu niên ngẩng đầu nói: “Tiểu hài tử cái gì, ta đã mười sáu rồi!”

Ta cười, “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi còn không phải là tiểu hài tử sao?”

Thiếu niên hừ một tiếng không nói lời nào.

Chưởng quầy xoa xoa tay nói: “Tước nhi cô nương, chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, xin đừng để ý, vậy Tiêu đại nhân...”

“Yên tâm, ta sẽ không nói.”

Ta hỏi thiếu niên kia: “Ngươi tên là gì?”

“Cố Nguyên Bùi, Tước nhi, tỷ có thể gọi ta là Tiểu Cố, Nguyên Bùi, A Bùi, đều được, tỷ gọi ta thế nào ta đều thích nghe.”

Chưởng quầy tát vào gáy hắn, “Miệng lưỡi trơn trượt, ngươi đem nửa điểm tâm tư tập trung học tập thì đã sớm thi đỗ rồi!”

“Phụ thân, sớm muộn gì con cũng sẽ thi đỗ trạng nguyên!”

Cố Nguyên Bùi cười cười, lại nói với ta: “Chờ ta thi đỗ trạng nguyên, ta cưới tỷ có được không?”

“Lại nữa rồi! Không bao giờ an phận! Ra khỏi đây cho ta!” Chưởng quầy mắng, liên tục đạp đạp hắn ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, mới yên tĩnh một chút, chỉ nghe thấy cửa sổ phía sau hơi rung động, Cố Nguyên Bùi lại nhảy vào.

Nhược Nhược định hô lên, Cố Nguyên Bùi thấp giọng nói: “Ngươi mà gọi cha ta, ta liền đi nói cho Chung đại ca biết ngươi thích hắn!”

“Ai nói ta thích hắn?” Nhược Nhược tức giận, cắn răng không kêu nữa.

“Tước nhi, tỷ học điều hương làm cái gì?”

Ta còn chưa trả lời, ngược lại Nhược Nhược mở miệng trước, “Liên quan gì đến ngươi?”

Cố Nguyên Bùi nhhiến răng nói: “Sao người phiền phức vậy? Còn nói một câu nữa thì ta sẽ quăng ngươi ra ngoài!”

Nói xong hắn lại cẩn thận chọc chọc bả vai ta, ta nhẹ giọng cười cười, “Ta học cái này, dĩ nhiên là muốn làm cho mình thơm hơn.”

“Nhưng tỷ không cần.” Hắn tới gần một chút, “Tỷ vốn là hương thơm rồi.”

“Có sao?” Ta cúi đầu ngửi ngửi.

Cố Nguyên Bùi nói: “Là từ trong máu thịt của tỷ tản ra, mỗi người đều có hương vị không giống nhau, mũi thường không ngửi thấy, mà trực tiếp chui vào trong lòng, mùi vị của Tước nhi ở trong lòng ta chính là hương thơm.”

Dứt lời, hắn lại ngẩng đầu nhìn Nhược Nhược, “Nhưng vài người mùi vị rất là thối, nên mới khiến người ta chán ghét như vậy.”

“Tiểu tử thối!”

Nhược Nhược một cước đá ngã hắn, nói với ta: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, hắn như ma nhập ấy, suốt ngày hồ ngôn loạn ngữ.”

“Ta không có bị ma nhập! Lời ta nói đều là thật.”

Hắn đứng lên, ghé vào cạnh bàn nhìn ta, “Trong bóng tối hấp dẫn lẫn nhau, đây gọi là định mệnh.”

17

“Chuyện hôm nay, ngàn vạn lần không thể để tiêu Hoài biết.”

Ta và Vân Thường tâm chiếu bất tuyên, làm bộ như không có gì phát sinh, lên xe ngựa.

*Tâm chiếu bất tuyên: Trong lòng biết nhưng không nói ra.

Cố Nguyên Bùi tuy dẻo miệng, nhưng xem ra không có ý xấu, tương lai gặp hắn nhiều hơn, giả sử có thể thân thiết, có lẽ hắn sẽ là một bằng hữu đáng tin cậy của bọn ta ở ngoài Tiêu phủ.

Ta vốn định thông qua con đường mua hương liệu của chưởng quầy ra khỏi thành, còn lo không biết lén vào như thế nào, hôm nay gặp được một tiểu công tử như vậy, sẽ làm cho chuyện này càng trở nên đơn giản hơn.

Vân Thường và ta nghĩ giống nhau, chỉ cần có thể an bài tốt ở Thiên Hương Các, còn lại chính là trộm ra khế ước bán thân của bọn ta.

Hiện tại vừa mới qua trưa, là khoảng thời gian Tiêu Hoài thường hồi phủ.

Suy nghĩ một lát, ta quyết định lập tức tới thư phòng của hắn thăm dò một chút, nếu hắn trở về, ta cũng có thể lấy cớ nói muốn gặp hắn.

Ta tuy rằng nhìn không thấy, nhưng chỉ cần Vân Thường có thể giúp ta nhớ kỹ là được, trước kia nàng không thể vào viện của hắn, nhưng hôm nay thì khác, nàng cùng ta ra cửa, lại thuận tiện dẫn ta tới viện của Tiêu Hoài, hợp tình hợp lý.

Vừa mới bước vào, quả nhiên liền bị thị vệ nhắc nhở: “Tước nhi cô nương, thiên viện nên đi về bên phải.”

Ta hợp tình hợp lý, “Ta muốn gặp Tiêu đại nhân.”

“Tiêu đại nhân còn chưa hồi phủ.”

“Ta đi chờ hắn, không được sao?”

Ta ngẩng đầu, tận lực xuất ra một ít khí thế, ta biết Tiêu Hoài nhất định sẽ dặn dò bọn họ thuận theo ý của ta, chỉ cần ta không chạy, như thế nào cũng có thể.

Thị vệ kia quả nhiên không nói gì nữa, đi phía trước dẫn đường.

Vừa vào cửa viện, liền nghe thấy trong thư phòng truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, ta kinh hãi, không phải nói Tiêu Hoài chưa trở về sao?

Lại đi vào một chút, ta mới phân biệt được, người nói chuyện chính là một nữ nhân trung niên cùng một gã gia đinh quen tai.

“Tước nhi cô nương, cô nương ở đây chờ đi.”

Thị vệ dẫn ta và Vân Thường vào thư phòng liền xoay người rời đi, người bên trong đều sửng sốt một lát, sau đó gã gia đinh kia mới an bài ta và Vân Thường ngồi xuống.

Nữ nhân hồi nãy nói chuyện im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Vị cô nương này cũng đến chờ Hoài nhi sao?”

Bà ấy gọi hắn là Hoài nhi? Ta còn chưa từng nghe qua ai gọi hắn như vậy, cho dù là Tiêu phu nhân cũng chưa từng gọi, xem ra quan hệ của bọn họ không tầm thường. Ta gật gật đầu, lễ phép hỏi: “Tước nhi hoang mang, không biết nên xưng hô với phu nhân như thế nào?”

Bà ấy cười cười, tựa hồ mang theo chút vị đắng, nói: “Ta đâu phải là phu nhân gì, chẳng qua chỉ là một bà tử trông coi trong thôn mà thôi, ngươi cứ gọi ta là A Ngu đi.”

Ta dừng một chút, bà ấy dám gọi Tiêu Hoài là Hoài nhi, ta sao có thể gọi bà ấy là A Ngu?

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta ngửi được, trên người nàng tựa hồ có chút tử khí, là mùi thường ở trong tang lễ của người khác mới có thể có.

“A Ngu cô cô, không biết người sao lại tới tìm Tiêu đại nhân?”

Bà ấy im lặng một lúc, lại hơi nghẹn ngào, gã gia đinh hầu hạ ở một bên vội vàng nói: “Cô cô, lúc nãy mới khuyên tốt lên, sao người lại khóc rồi?”

A Ngu khắc chế cảm xúc trong chốc lát, mới nói: “Đêm qua Tiền cô cô ra đi, ta đến báo tang cho Hoài nhi.”

“Tiền cô cô là ai?”

“Ngươi không biết?”

Ta lắc đầu.

Gã gia đinh ở một bên nhỏ giọng trả lời bà ấy: “Tước nhi cô nương là bằng hữu của Tiêu đại nhân, mới vào Tiêu phủ không bao lâu, rất nhiều người đều không biết.”

“Bằng hữu?” A Ngu dường như có chút khó tin, chỉ chốc lát sau, vừa nghẹn ngào vừa cười nói, “Thật tốt, Hoài nhi cũng có bằng hữu.”

Lời này nghe tựa hồ có ẩn tình gì đó, lại tự tìm đến Tiêu phủ, nếu là người trong Tiêu gia gặp qua Tiêu Hoài họ đều sẽ sợ hoặc chán ghét. A Ngu này tự xưng là bà tử trông coi, nhưng nàng lại không giấu được vẻ quan tâm Tiêu Hoài, tình chân ý thiết, không giống như diễn trò.

Ta cười nhạt: “Sao A Ngu cô cô lại nói như vậy? Tiêu đại nhân làm người khẳng khái, bằng hữu khắp thiên hạ.”

Nghe vậy, A Ngu vui mừng nói: “Đúng, hiện giờ đều tốt rồi, nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, hắn mới mười tuổi, cả người trầy xước, cũng không thích nói chuyện, không giống những hài tử khác hoạt bát lanh lợi.”

“Cả người trầy xước?” Ta che miệng cười cười, tiếp tục nói, “Tiêu đại nhân hiện giờ nhìn ôn hoà, thì ra khi còn bé cũng bướng bỉnh hiếu động, giống như hài tử nhà bình thường thích nghịch ngợm.”

A Ngu bỗng nhiên không nói lời nào, một hồi lâu sau mới nói: “Không phải, tính tình hắn là ôn hòa nhất, cũng không gây chuyện thị phi, chỉ tiếc...”

Bà ấy thở dài một tiếng, lại cười khẽ nói: “Cũng may chuyện trong quá khứ đều đã qua, không đề cập thì tốt hơn.”

Ta cười cười, cũng không hỏi sâu nữa.

Nghe ý tứ của A Ngu, tựa hồ Tiêu Hoài khi còn bé thường bị người khác khi dễ, kỳ quái, hắn dù sao cũng là nhị thiếu gia Tiêu phủ, ai có thể khi dễ hắn đây?

Tiêu phu nhân mặc dù không thích hắn, nhưng dù sao cũng là mẫu thân hắn, dù có không thích thế nào, cũng không đến mức đánh cho cả người hắn mình mẩy trầy xước chứ?

Nói đến Tiêu phu nhân, cũng kỳ quái, thái độ ác liệt của bà ta đối với Tiêu Hoài đã đến mức khiến người ta khó hiểu, Tiêu Vô Kỳ và Tiêu Hoài cùng là nhi tử của bà ta, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, vừa rồi nghe ý tứ của A Ngu, Tiêu Hoài khi còn bé rất ngoan, không có lý nào khiến bà ta chán ghét mới đúng.

Vậy nghĩa là gì? Ta thực sự không thể hiểu làm cách nào có thể khiến một mẫu thân ghét hài nhi của mình.

Đợi đến gần nửa canh giờ, bên ngoài có người tiến vào truyền lời, nói Tiêu Hoài còn ở trong cung, nhất thời không thể trở về.

A Ngu rưng rưng nước mắt, nghe nói xong liền muốn trở về, gã đinh gia tốt xấu gì cũng khuyên bà ấy ở lại, dẫn bà ấy đến phòng khách nghỉ ngơi.

Ta không tiện lại hỏi bà ấy thêm gì nữa, cũng từ biệt, cùng Vân Thường trở về thiên viện.

Trên đường đi, Vân Thường nói, thư phòng của Tiêu Hoài bố trí rất đơn giản, tất cả vật phẩm đều được xếp thành từng loại chỉnh tề, phòng không lớn, nhìn bố cục cùng độ dày tường ngoài, không giống có mật thất, khế ước bán thân của chúng ta không tính là thứ gì quan trọng, hẳn là sẽ không đặt quá kỹ, trên bàn làm việc của hắn chất đống mấy xấp giấy, nói không chừng đều ở bên trong đó.

Chỉ hy vọng thật sự có thể đơn giản như vậy, sau này lại tìm cơ hội đi vào, tìm được khế ước bán thân, chúng ta liền tự do.

Mới vừa về thiên viện, A Phù liền lẩm bẩm chạy tới, đầu tiên là trách ta cùng Vân Thường ra ngoài chơi không dẫn nàng, sau mới lẩm bẩm Dịch tiên sinh lại đến xem mắt cho ta, bởi vì ta không có ở đây, nàng không thể không cùng người ta có một câu không một câu tán gẫu đến bây giờ.

“A Phù tốt, may là có ngươi ở đây, không khiến người ta tẻ nhạt.”

Ta vừa trấn an nàng, vừa trở về phòng mình, Dịch tiên sinh đã sớm chờ ở cửa.

Xem ra Tiêu Hoài thật sự có việc không thể về, nếu không làm sao có thể để lang trung một mình tiến vào đây? Chỉ hy vọng hắn ngày càng bận rộn, bận rộn tới mức không có thời gian nhớ tới bọn ta.

Lang trung thay thuốc cho ta, vẫn là hai câu kia, đừng dụi mắt, đừng chạm vào. Sau khi băng bó xong, hắn dặn dò: “Có thể trị khỏi hay không, chỉ cần dựa vào lần cuối cùng này.”

Ta hỏi hắn: “Khi nào có thể được tháo băng?”

“Tầm nửa tháng sau, cô nương nhất định phải nhớ kỹ lời của ta, nếu không sẽ uổng công vô ích.”

Bị mắc kẹt trong vũng bùn tối tăm này quá lâu, ta không thể tin rằng ta lại không dám mong đợi mình có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, trái tim ta không ngừng đ.á.n.h trống.

“Vân Thường, ta thật sự còn có thể khỏi sao?”

“Tước nhi,” Vân Thường cầm tay ta, “Mặc kệ kết quả như thế nào, ta đều sẽ ở bên ngươi.”

18

Nghe A Phù nói, Tiêu Hoài lúc hoàng hôn mới trở về, gặp A Ngu một lần liền lập tức đi theo A Ngu về thôn trang.

Ta hỏi A Phù: “Tiền cô cô đã c.h.ế.t là ai? Trông có vẻ có quan hệ với Tiêu Hoài không bình thường.”

A Phù nói: “Ta biết không nhiều lắm, đều là từ chỗ người khác nghe được, nghe nói, Tiêu đại nhân ở trong thôn trang năm năm, vẫn là Tiền cô cô cùng A Ngu cô cô chiếu cố.”

“Vậy ngươi có biết vì sao Tiêu đại nhân bị đưa vào thôn trang không? Hắn đường đường là nhị thiếu gia, lại không thể ở trong phủ mình?”

“Suỵt,” A Phù vội vàng che miệng ta lại, ở bên tai ta thấp giọng nói, “Ta cũng đã hỏi qua, nhưng nguyên nhân trong đó tựa hồ có chút thần bí, người trong phủ đối với việc này kín đáo như bưng, không chịu nói cho ta biết, cũng không cho phép ta hỏi lại.”

Có thể thần bí tới mức nào? Trong phủ, ngay cả chuyện Tiêu phu nhân và quản gia có quan hệ như vậy cũng có thể truyền ra, lại không ai biết vì sao Tiêu phu nhân không thích Tiêu Hoài?

Có điều, những chuyện này cũng mới qua không đến mười năm, mấy năm nay nhân số ra vào Tiêu gia đều không đếm được, cũng không có khả năng thật sự không lưu lại một chút manh mối, chỉ cần điều tra, nhất định có thể biết rõ ràng.

Tiêu Hoài liên tục hai ngày cũng không hồi phủ, lúc hắn không có ở đây, ta vẫn giống như bình thường, sáng sớm đã đi Thiên Hương Các, ngồi không được bao lâu, Cố Nguyên Bùi lại trèo cửa sổ tiến vào.

Hắn ra hiệu cảnh cáo Nhược Nhược xong, lại ngồi bên cạnh ta, nói: “Mấy tên thị vệ kia sao coi chặt như vậy, ta ngồi xổm hồi lâu mới tìm được cơ hội trèo vào.”

Nhược Nhược mắng hắn, "Ngươi còn nói, không biết xấu hổ, không phải là vì đề phòng loại đăng đồ tử như ngươi sao?”

“Ai, ai là đăng đồ tử? Ác ngữ đả thương người lương thiện nha, ta mà thi không được trạng nguyên là đều tại ngươi!”

“Ngươi vốn cũng thi không được!”

Cố Nguyên Bùi lại như mọc răng nanh, hừ lạnh một tiếng, “Quên đi, không cùng nữ hài tử cãi nhau, xem tương lai ta len lén thi đỗ trạng nguyên, doạ c.h.ế.t các ngươi.”

“Tước nhi, tỷ tin ta không?”

“Ta......”

“Ta biết tỷ tin tưởng ta! Ừm, tương lai ta làm trạng nguyên, cưỡi đại mã tới đón tỷ, thật là uy phong!”

Hắn vỗ vỗ vai ta, thật giống như một trạng nguyên lang hoạt bát.

Ta ho nhẹ một tiếng, hỏi Nhược Nhược: “Cái kia, chúng ta nói đến đâu rồi?”

Nhược Nhược lật sách, nói: “Nói trên đời này có một loại động vật phiền phức, gọi là Sa Tử, Sa Tử này có một cái miệng to, còn có thể học người ta, mỗi ngày đều gọi “Trang Viên, Trang Viên”…”

*Sa Tử (沙紫): lược dịch: Cát tím. Hai từ này đồng âm với “傻子”, nghĩa là tên ngốc.

“Cẩu Nhược Nhược!”

Ta ôm đầu cười khổ, than ôi, môi trường học tập của ta là quá độc hại.

Có lẽ bởi vì Tiêu Hoài không có ở đây, thị vệ cũng theo thời gian hạn định, lúc ta trở về Tiêu phủ, thời gian cho bữa trưa cũng đã qua.

Ta và Vân Thường tâm huyết dâng trào, tự mình đi phòng bếp nhỏ châm lửa nấu cơm, nói là nấu cơm, kỳ thật chính là Vân Thường và A Phù làm việc, ta ở một bên quấy rối.

Một nồi mì làm nửa ngày mới xong, sau khi bưng vào phòng ta, A Phù vừa phân chia, vừa ầm ĩ, ai làm việc ít thì ăn ít.

Vân Thường liền nhìn ta cười, “Quấy rối thì không được ăn!”

Ta không phục, “Ta không có quấy rối! Ta đây là đốc công, đốc công hiểu không?”

*Đốc công: Chỉ huy người khác làm việc.

Đang náo loạn, A Phù đột nhiên an tĩnh, cung kính nói: “Tiêu đại nhân.”

Ta giật mình, không biết nên quay sang bên nào. Tiếng bước chân đi vào phòng, A Phù và Vân Thường đều yên lặng lui ra ngoài.

“Hôm nay trở về rất muộn?” Hắn vén lên mái tóc lưa thưa trên trán ta hỏi.

“Ừm, buổi học hôm nay quá khó học. Chàng không sao chứ? Ta nghe nói hình như xảy ra chút chuyện?”

Hắn ừ một tiếng, không nói thêm gì, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi, trực giác nói cho ta biết hắn là bởi vì cái c.h.ế.t của Tiền cô cô mà bị đả kích lớn.

Ta mở hai tay ra, “Ôm.”

Hắn tựa hồ không nghĩ tới ta lại như vậy, sững sờ một lát, cúi đầu cười một chút, ôm lấy ta.

Ta vừa vỗ nhẹ lưng hắn, vừa nói: “Trong lòng có cái gì không vui, có thể nói cho ta biết, ta sẽ ở cùng chàng, không nên để chính mình bế tắc.”

“Tước nhi.” Hắn thở dài, khẽ gọi tên ta, giống như có rất nhiều lời nghẹn ở cổ họng, thiếu chút nữa muốn nói ra.

Nhưng hắn nuốt xuống, chỉ ôm tay ta siết chặt, thở dài nói một câu: “Không có gì.”

Không nói thì không nói, ta sẽ luôn có cơ hội mở ra tâm sự của hắn.

Qua thật lâu, hắn mới buông tay ra, hỏi ta: “Lang trung đã tới chưa?”

“Đã tới rồi.” Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao? Nếu không có sự cho phép của hắn, lang trung làm sao có thể vào được Tiêu phủ?

Hắn xoa xoa đầu ta, hỏi: “Nếu có thể nhìn thấy, thứ đầu tiên nàng muốn nhìn thấy là gì?”

Muốn nhìn thấy mình chạy ra khỏi kinh thành.

Lời này đương nhiên không thể nói, ta cười cười, “Muốn nhìn thấy mặt chàng.”

Hắn im lặng một lát, khẽ cười nói: “Tuy rằng không phải là sự thật, nhưng ta rất hưởng thụ, nói lại lần nữa đi.”

“Là nói thật.” Ta nâng tay vuốt ve mặt hắn, vuốt lại vầng trán đã hơi nhíu, ngón tay trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve môi hắn, “Ta muốn biết chàng trông như thế nào, muốn ghi nhớ trong lòng, bằng không mỗi lần nhớ tới chàng đều chỉ có một cái bóng mơ hồ.”

“Được.” Hắn cắn cắn ngón tay ta, lại cúi đầu, hôn nhẹ lên môi ta hai cái, nói, “Chờ nàng khoẻ mạnh, ta sẽ để nàng nhìn thấy ta đầu tiên.”

19

Sau khi Tiêu Hoài đi, Vân Thường mắng hắn một canh giờ, cũng bởi vì hắn làm chậm trễ một bữa cơm của nàng. Ta còn chưa từng thấy qua nàng hung dữ như vậy, quả nhiên, trời đ.á.n.h tránh miếng ăn.

Nàng mắng đủ rồi, nấu mì lại lần nữa, vừa ăn, vừa nói với ta tin tức nàng vừa nghe được, “Tên cẩu tặc kia hai ngày trước đi làm tang sự, hôm nay vừa về phủ liền tới nơi này, hiện tại trong cung, hắn hai ngày đã không lên triều, nhất định chất đống rất nhiều việc, bận cho c.h.ế.t hắn.”

Ta ở bên cạnh nghênh hợp, "Đúng, bận c.h.ế.t hắn mới được, ai bảo hắn lỡ miếng cơm của Vân Thường.”

Vân Thường ngượng ngùng cười cười, lại nói: “Đáng tiếc ngươi nhìn không thấy bộ dáng của hắn, có lẽ là hai ngày nay đều không ngủ, đôi mắt đỏ như đèn lồng.”

“Người như hắn, cho dù Tiêu phu nhân c.h.ế.t, cũng chưa chắc có phản ứng, có thể thấy được vị Tiền cô cô kia đối với hắn rất quan trọng.”

“Phải.” Vân Thường suy nghĩ một chút nói, “Ngày khác có cơ hội, nhất định phải hỏi thăm chuyện Tiêu Hoài ở trong thôn.”

Ta gật gật đầu, mấy năm đó phát sinh chuyện gì quả thực làm cho ta tò mò, Tiêu Hoài làm sao có thể bị ngược đãi, làm sao có thể biến thành bộ dáng hôm nay?

Những thay đổi này của hắn, có lẽ đã được giấu kín trong mấy năm khi được đưa đến thôn trang, nếu có thể điều tra rõ ràng, sẽ hiểu thêm hắn một phần, cũng càng biết đối phó hắn như thế nào.

Sau khi đêm xuống, ta lăn qua lộn lại không ngủ được, cũng may Tiêu Hoài bị chính vụ quấn thân, ta cũng không cần lo lắng hắn đột nhiên tới tìm ta. Sau khi lăn qua lộn lại hồi lâu, ta khoác lên mình một cái áo choàng, mò mẫm muốn ra ngoài ngồi một chút, nghe tiếng côn trùng kêu.

Vừa mở cửa, liền đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

“A!” Ta kinh hô một tiếng, lui về phía sau nửa bước, suýt nữa ngã xuống, người trước mặt ngược lại lẹ mắt nhanh tay, một phen đem ta vớt lên.

“Quá nửa đêm rồi, nàng định đi đâu?” Là Tiêu Hoài, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc.

Ta xoa xoa mũi, rít lên nói: “Quá nửa đêm rồi, sao chàng lại tới đây?”

“Nghĩ tới liền tới.” Hắn một tay ôm ta, một tay chạm vào mũi ta, hỏi ta, “Đụng đau?”

“Ừm.”

Hắn dùng ngón tay nhéo nhéo, “Ai bảo nàng không ngủ ngon, thức dậy muộn như vậy làm cái gì? Hả?”

“Ta không ngủ được, chỉ định ngồi một chút.”

“Vậy sao?” Hắn ôm lấy ta, “Nhưng bây giờ đã vào thu, đêm rất lạnh, nàng xem, tay nàng đều đã lạnh như băng.”

Quả thật có chút lạnh, ta hơi run lên, nâng một tay luồn vào vạt áo hắn sưởi ấm, “Nhưng ta làm sao cũng không ngủ được, nằm rất mệt, muốn ngồi một chút, trước kia ngủ không được, tổ mẫu liền bảo ta đi trong vườn nghe tiếng trùng kêu.”

“Sau đó thì có thể ngủ ngon?”

“Không thể, sau đó bà ấy sẽ đ.á.n.h ta một trận, đ.á.n.h khóc mệt sẽ ngủ thiếp đi.”

Ta nói đến đây, sống mũi hơi cay, không biết tổ mẫu hiện tại thế nào, không biết khi nào ta mới có thể trở về.

Tiêu Hoài buồn cười, khẽ cười một tiếng, “Ngược lại cũng là một cách, nhưng ta nào nỡ đ.á.n.h nàng.” Hắn ôm ta lên, đi về phía bàn đá trong sân.

“Làm gì vậy?”

Hắn ôm ta ngồi xuống, tìm một tư thế để ta có thể nằm thoải mái trong ngực hắn, “Cùng nàng nghe trùng kêu, ta ôm nàng, cũng không sợ nàng bị cảm lạnh.”

“Chàng... Chàng không ngủ sao?”

“Ngủ, nàng ngủ ta liền ngủ.”

Ta sững sờ một lát, vỗ vỗ ngực hắn, “Bỏ đi, chúng ta trở về đi.”

Hắn cầm tay ta, đặt lên trên mặt ấm áp, hỏi: “Sao vậy?”

“Ta ngồi cả đêm cũng không chắc có thể ngủ được, cũng không thể để chàng không đi ngủ, chàng đã mệt muốn c.h.ế.t rồi.”

Hắn cười, “Nàng biết ta buồn ngủ?”

“Vân Thường nói, nàng nói ánh mắt chàng đỏ như đèn lồng.” Ta tránh tay hắn ra, hướng lên trên, vuốt ve ánh mắt hắn, quả nhiên sờ đến mí mắt dưới có sưng nhẹ.

“Nàng hiếm khi quan tâm ta như vậy, ngược lại làm cho ta không buồn ngủ.” Hắn nhéo mặt ta và hôn lên môi.

Ta sửng sốt một chút, sợ lại hôn sẽ dẫn lửa lên người, cũng may một trận gió thổi qua, ta thuận thế nghiêng đầu nhét vào trong ngực hắn, làm bộ bị đóng băng, “Lạnh quá.”

Vòng tay của hắn siết chặt, đều chắn hết gió, “Quả thật lạnh, tính tình nhỏ bé này chỉ cho phép nàng đùa giỡn một lần, nhiều hơn nữa, ngay cả ta cũng muốn phát bệnh.”

Ta cười, hỏi hắn: “Ngày mai không cần thượng triều sao?”

“Không cần.”

Ta sửng sốt, hắn có lúc nào không lên triều? Vừa rồi cũng thuận miệng hỏi, lại hỏi ra đáp án như vậy.

“Mấy ngày nay đều không có việc gì quan trọng, chuẩn bị cho hai ngày thu tiễn.”

*Thu tiễn: Săn bắn mùa thu.

Trong lòng ta vui mừng, “Thu tiễn? Ở đâu?”

“Thanh Châu.”

Thanh Châu! Lần này đi ít nhất mười ngày không về được, hắn đi ta không phải là có thể muốn làm gì thì làm sao? Mười ngày cũng đủ cho ta cùng Vân Thường chạy trốn.

Ta che đi sự nhảy nhót trong lòng, tận lực bình thản nói: “Ầy, Thanh Châu có chút xa, có lẽ sẽ không được gặp chàng mấy ngày, phải không?”

“Lưu luyến sao?” Hắn cười cười, cúi đầu cọ cọ vào mũi ta, “Không sao, ta mang theo nàng.”

Chao ôi, cái miệng của ta.

“Không không không, không cần mang theo ta, mắt ta lại không nhìn thấy, mang theo ta chỉ thêm phiền phức.”

“Không phiền.”

“Tiêu đại nhân, ngài nghe ta nói...”

“Nàng gọi ta là cái gì?” Hắn không vui.

“Tiêu Hoài ca ca, ưm, ta không muốn đi, đi cũng chỉ rước thêm phiền toái cho mọi người...”

“Ai dám nói nàng phiền toái?” Hắn nần đầu ta, khẽ hôn lên môi ta hai cái, “Có ta ở đây, nàng không cần lo lắng bất cứ gì, chỉ cần vui vẻ đi là được, bên ngoài không khí trong lành, không phải nàng cũng muốn thông khí sao?”

“Nhưng mà, đến lúc đó sẽ đi cùng rất nhiều người, phải không? Tất cả đều được lên kế hoạch trước, phải không? Không cần phải vì ta mà thay đổi kế hoạch của chàng...”

“Ta vốn đã lên kế hoạch mang theo nàng.” Hắn nhéo nhéo mặt ta, “Mắt ngươi còn chưa khoẻ, ta làm sao yên tâm lưu nàng lại một mình trong phủ?”

“Ta... Ta rất khoẻ nha, trong phủ cũng rất an toàn, tại sao nhất định phải mang theo ta, dù sao cũng không đi được mấy ngày, trở về là có thể nhìn thấy.”

“Tước nhi, ta thời thời khắc khắc đều muốn gặp nàng, nếu không gặp được, ta sợ là muốn phát điên.”

“Thanh Châu qua lại, cũng chỉ mười ngày thôi?”

“Mười ngày rất dài, nàng không có lương tâm, ước gì cả đời không gặp được ta, dĩ nhiên không cảm thấy mười ngày là dài.”

Lời này nói xong ta liền nói không lại nữa, nuốt nước đắng, dứt khoát chui vào trong ngực hắn, ngủ.

Đi thì đi, coi như du sơn ngoạn thủy được rồi, về sau vẫn có cơ hội chạy.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chua Ngọt

Copyright © 2022 - MTruyện.net