Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thượng Chi Đầu
  3. Chương 9: Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu
Trước /16 Sau

Thượng Chi Đầu

Chương 9: Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

32

Tiêu Hoài không qua đêm ở chỗ ta, ta không chịu, hắn cũng không cưỡng cầu.

Hôm sau ta ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, sau khi tỉnh lại đứng trước cửa thật lâu, không biết nên đi đâu. Thiên Hương Các? Không được, ta luôn sợ rằng Tiêu Hoài sẽ nhắm vào Cố Nguyên Bùi.

Huống hồ bây giờ ta đang hỗn loạn, làm sao có thể đi tìm bọn họ? Chẳng may phạm phải sai lầm gì, sợ lại liên lụy đến bọn họ.

Cân nhắc hồi lâu, sau khi phục hồi tinh thần ta đã ở trên đường phố, ta quên mất ta đã bước đi từ khi nào, cũng quên mất mình muốn đi đâu.

Ta đi qua một nơi quen thuộc, bị gió lạnh thổi đến rùng mình một cái, chợt nhớ tới, ta phải nhìn xem Tiêu Hoài thật sự đã bỏ cái đuôi kia hay chưa.

Nhìn xung quanh, không có bất kỳ người lạ nào, không bị lén lút theo dõi. Thật sự đã rút lui rồi sao? Ta không chắc nữa, ít nhất là không còn cảm thấy khó chịu như trước đây.

Lúc đi ngang qua Ý Mãn Lâu, ta dừng lại, nơi này đã không còn gọi là Ý Mãn Lâu nữa, chủ nhân đã đổi, nhưng vẫn làm ăn như cũ. Có hai cô nương đứng ở trước cửa, vì là ban ngày, không có khách nhân, các nàng đang uể oải cầm khăn tay ngủ gật.

Càng đi sâu vào trong Ý Mãn Lâu, càng khiến người ta khinh thường, cho dù là ban ngày cũng không thể đi vào trong, để khỏi bị người say rượu nhận nhầm thành kỹ nữ, kéo vào trong phòng nhỏ.

Đi thật lâu, ta lại quay lại cửa hàng bánh bao ngày hôm đó, ông chủ dường như nhớ ta, chân hơi run khi nhìn thấy ta.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Không sao không sao!” Hắn chỉ tay vào đống bánh bao mới ra khỏi lồng nói: “Cho ngươi hết!”

Bộ dạng sợ hãi này của hắn, có lẽ do ngày đó sau khi ta đi, hắn bị người của Tiêu Hoài doạ không nhẹ.

Ta nhìn thật lâu, lắc đầu, “Xin lỗi.”

Ta không biết còn có thể nói gì nữa, ta chỉ có thể cách xa hắn một chút, để không làm hắn sợ, hoặc là, ta nên cách xa tất cả mọi người, để không ai nói gì với ta, đối mặt với ta, nếu không họ đều phải chịu tai ương không đáng có.

Ta xoay người muốn đi, đột nhiên đụng phải một tiểu hài tử tầm mười hai mười ba tuổi, rất gầy, chỉ cao đến mũi ta, y phục rách nát, lại coi như sạch sẽ, mang một đôi giày không vừa chân, trên mũi giày còn lộ ra hai ngón chân ửng đỏ.

“Xin lỗi.” Hắn vội khom lưng xin lỗi, động tác hơi trưởng thành kia ở trên người một hài tử có vẻ buồn cười lại có phần chua xót.

“Không sao.”

Hắn nhìn chiếc giày đen của ta vừa bị giẫm lên, ánh mắt đầy áy náy, “Xin lỗi, ta làm bẩn giày của tỷ, ta... để ta giúp tỷ lau nha?”

Ta nhanh chóng lui về phía sau một bước, “Không cần, tiểu hài, đệ đi một mình?”

Hắn thu tay lại, vội vàng cười nói với ta: “Ừm.”

“Người nhà của đệ đâu?”

“Người nhà của ta không ở chỗ này, ta đến kinh thành tìm người.”

Dường như hắn phát hiện ta còn dễ nói chuyện, trên mặt hắn trở nên sáng sủa, sờ sờ trong ngực, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, mở ra, “Tỷ tỷ, tỷ đã từng gặp tỷ ấy chưa?”

Ta nhìn một lúc, bức hoạ kia đã bị nhàu nát, mơ hồ nhìn ra được là một cô nương xinh đẹp mặt trái xoan, nhưng nếu dựa theo bức tranh này tìm, cả kinh thành có thể tìm ra trăm ngàn người.

Ta lắc đầu, hỏi hắn: “Đây là người nhà của đệ sao?”

“Đây là tỷ tỷ của ta.”

Hắn đem bức hoạ lại đưa cho ta, “Đây là ta tự mình vẽ, tỷ tỷ, tỷ nhìn kỹ một chút, nếu tỷ từng gặp tỷ ấy, nhất định sẽ nhớ rõ, tỷ ấy rất đẹp, cũng đẹp như tỷ, cao ráo, là người đẹp nhất trong thôn bọn ta, tỷ ấy tên là Đậu Nha.”

Thần kinh ta nhảy dựng, cái tên này ta đã nghe qua, ta hỏi hắn: “Tiểu hài, tỷ tỷ của đệ vì sao lại đến kinh thành?”

Hắn lắc đầu, “Ta không biết tỷ ấy có ở kinh thành hay không, tỷ ấy bị người ta bắt cóc, không biết đang ở đâu.”

Bị lừa bán, tên là Đậu Nha, trong lòng ta giống như bị một cái búa bổ xuống, lại nhìn kỹ bức hoạ kia, mắt hoa đào, mũi nhỏ nhắn đoan trang.

Đường nét kia trở nên rõ ràng, rõ ràng chính là khuôn mặt trong trí nhớ kia.

Trong đầu ù một tiếng, ta cơ hồ đứng không vững, kỳ vọng người hắn tìm không phải là người kia.

“Tỷ sao vậy?”

“Không sao... Tên đệ là gì? Nhà đệ ở đâu? Trong nhà còn có người nào?”

Hắn trả lời: “Ta tên Hoa Sinh, trong nhà còn có cha và a nương, nhà ta ở Thương Châu, nơi đó mọc rất nhiều lau sậy, rất nổi danh.”

Kí ức từ lâu ùa về trong tâm trí, người đó đã từng cười nói với ta, quê hương của nàng có một ruộng lau sậy lớn, một mảng trắng như mây, rất đẹp.

Vào mùa thu, nàng cùng cha, a nương, và đệ đệ của nàng đi thu hoạch lau sậy, làm chiếu cỏ.

“Ta tên Đậu Nha, nếu ngươi tới tìm ta, liền nói ngươi tìm Đậu Nha, tất cả mọi người đều biết ta.”

Một chút hoang tưởng cuối cùng cũng đã tan tành mây khói.

Ta lấy lại tinh thần, trong lòng đau nhói, có thứ gì đó không tuôn ra được, vướng ở hốc mắt, nghẹn lại cổ họng, ta lắc lùi lại nửa bước mới có thể đứng vững.

“Hoa Sinh, đệ làm sao có thể đến kinh thành? Cha nương của đệ đâu?”

Hắn nhìn ta một chút với ánh mắt kì quái, cẩn thận thu lại bức hoạ, “Trước đó có người nói Đậu Nha bị bán đi Dương Châu, cha liền đi Dương Châu; sau lại có người nói là Trung Châu, a nương liền đi Trung Châu; mấy ngày trước có người nói, có lẽ là ở kinh thành, ta liền đến kinh thành.”

“Đệ còn nhỏ như vậy, vì sao không ở nhà chờ cha nương?”

“Ta cũng không còn nhỏ nữa.” Hắn nói: “Huống chi thêm một người tìm, liền thêm một phần hi vọng, Đậu Nha có thể về nhà sớm hơn một chút.”

“Nếu... Nếu không tìm được thì sao? Nếu sau khi cha nương đệ trở về, ngay cả đệ cũng tìm không thấy đâu thì sao?”

“Tìm không thấy thì tiếp tục tìm, nếu cha nương muốn trở về, cũng nhất định là mang theo Đậu Nha trở về.”

“Vậy một nhà của đệ còn ở bên ngoài, ngay cả ba người cũng tách ra?”

“Có Đậu Nha mới gọi là nhà, người một nhà mất ai cũng không được."

Ta sững sờ, như rơi xuống hầm băng, ta muốn nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì, người mà hắn tìm đã không còn, nếu như sớm hơn một chút, dù sớm hơn vài ngày, hắn còn có thể nhìn thấy Vân Thường.

Hắn lắc lắc tay trước mắt ta, “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Mắt tỷ sao lại đỏ?”

“Không sao, gió thổi thôi...”

Ta dụi mắt, hỏi hắn: “Hoa Sinh, bây giờ đệ sống ở đâu?”

“Sống với họ.” Hắn chỉ vào một tên ăn mày cách đó không xa, lập tức hỏi ta: “Tỷ tỷ, trong nhà tỷ có cần thuê người không?”

Thấy ta không nói lời nào, hắn vội vàng nói: “Tỷ tỷ, đốt lửa nấu cơm, quét rác giặt giũ gì đó, ta đều có thể làm, xách nước bổ củi, mang đồ đạc, thậm chí là sửa chữa mái nhà, ta cũng làm được, ta không cần tiền công, chỉ cần miếng cơm qua ngày là được!”

Ta nhìn hắn, trong lòng càng lúc càng rối bời, ta thậm chí còn chưa chuẩn bị tốt nên đối mặt với Vân Thường đã c.h.ế.t như thế nào, ta phải đối mặt với hắn thế nào đây?

“Tỷ tỷ? Ta... tuy rằng trông gầy yếu, nhưng thật sự cái gì cũng có thể làm!”

Ta cười khổ, “Được, Hoa Sinh, đệ theo ta trở về.”

Ta mang theo hắn trở về viện, đem cơm trưa Tiêu phủ đưa tới hâm nóng lại, hai người miễn cưỡng ăn cầm chừng.

Hoa Sinh đứng trong phòng ta vừa tìm cho hắn, nhìn y phục rách nát trên người mình nói: “Không cần, tỷ tỷ, ta tùy tiện tìm một chỗ ngủ là được, phòng củi cũng được, chỉ cần không lọt gió là được rồi”

“Hoa Sinh, đây là phòng của đệ.”

Hắn im lặng trong chốc lát, bất an buông gánh nặng nhỏ của mình xuống, xắn tay áo lên bắt đầu tìm việc làm.

Gánh nước, quét rác, bổ củi, ngăn cũng không ngăn nổi.

Hắn nói: “Ta không thể ăn không ở không, làm việc xong, ta sẽ đi tìm Đậu Nha.”

“Hoa Sinh, chuyện tìm Đậu Nha, đệ giao cho ta đi.”

“Vậy sao được?”

“Nhân sinh ở đây đệ không quen, tìm như thế nào đây? Ta có rất nhiều bằng hữu, tìm người đối với ta mà nói chẳng qua là cái nhấc tay mà thôi.”

Có lẽ sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết sự thật, nhưng ít nhất bây giờ ta không có cách nào để nói với hắn, nên chờ cho đến khi thời gian chín muồi.

Ta nắm chặt quyền, móng tay đều khảm vào trong thịt, hận ý ngập trời. Đợi đến khi ta g.i.ế.t được Tiêu Hoài, an ủi Vân Thường, sẽ nói cho hắn biết chân tướng.

Hoa Sinh có vẻ không hiểu lắm, sau khi nghìn ân vạn tạ, càng ra sức bổ củi. Đến gần tối, hắn chạy vào phòng bếp nhỏ, hỏi ta phải nấu cho mấy người ăn.

“Hai, chỉ hai chúng ta.”

Hắn hơi ngẩn ra, cũng không hỏi cái gì, yên lặng đốt củi.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lúc này ta mới nhớ tới, có lẽ là người của Tiêu Hoài lại đến.

Ta đặt xuống khuôn mặt hoà hảo vừa rồi, định nói với họ sau này không cần đến nữa.

Cửa vừa mở, liền nhìn thấy mặt Tiêu Hoài, ta cả kinh, theo bản năng muốn đóng lại, một tay hắn vươn tới trước, dễ dàng đẩy ra.

“Sao vậy?”

Hắn nhìn bốn phía, trong phòng bếp đột nhiên rắc một tiếng, truyền đến thanh âm chậu gỗ rơi xuống đất.

“Ai ở bên trong?” Mặt hắn sắc lạnh, đi về phía phòng bếp.

“Không có ai!” Ta vội vàng giữ chặt tay hắn, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, sắc mặt càng không tốt, rút tay lại, đi đến phòng bếp, một cước đá văng cửa đang khép hờ.

Hoa Sinh đang cầm một cái chậu, nhìn tình huống trước mắt, có chút lúng túng.

Tiêu Hoài hơi kinh ngạc, thần sắc tối tăm, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Đệ ấy tên là Hoa Sinh, là một tiểu khất cái ta nhặt được ở ven đường.” Ta chắn ở trước mặt Hoa Sinh, trong lòng thấp thỏm, sợ Tiêu Hoài sẽ hỏi sâu.

*Khất cái: Ăn mày, ăn xin.

Hắn đi vòng qua ta, đưa tay kéo Hoa Sinh lên trước mặt ta, cúi đầu hỏi: “Ngươi đến đây để làm gì? Người nhà ngươi đâu?”

Trái tim ta vọt lên cổ họng, nếu Tiêu Hoài biết hắn là đệ đệ của Vân Thường, không biết sẽ đối xử với hắn như thế nào, trong lòng đang nghĩ làm thế nào để lừa gạt Tiêu Hoài, Hoa Sinh đã mở miệng nói trước: “Người trong nhà ta đều đã c.h.ế.t, ca ca.”

Ta ngẩn người, hoảng hốt nhìn hắn.

“Quê hương bị nạn đói, đã c.h.ế.t hết, chỉ còn lại một mình ta.” Hoa Sinh ôm cái chậu, trong mắt ngấn lệ.

“Đừng đuổi ta ra ngoài được không? Ta cái gì cũng có thể làm, ăn cũng không nhiều, chỉ cần có thể có chỗ ngủ là được.”

Tiêu Hoài tựa hồ có chút xúc động, sắc mặt hoà hoãn một chút, ta có lẽ đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Đệ ấy rất thông minh, hơn nữa thật sự rất đáng thương, một mình không nơi nương tựa, luôn bị người ta đ.á.n.h, bây giờ trời lạnh như vậy, đi ra ngoài nói không chừng sẽ bị cóng c.h.ế.t.”

Người không phải là mối đe doạ đối với hắn, hắn sẽ có chút thông cảm.

Hắn trầm mặc, một lát sau, nhìn ta nói: “Hắn và nàng, hai người ở chung một chỗ dù sao cũng không ổn, không bằng ta dẫn hắn trở về Tiêu phủ.”

“Chỗ nào không ổn?”

“Một nam một nữ...”

“Tiêu Hoài, ngươi quá đáng, hài tử nhỏ như vậy ngươi cũng không thể dung nạp?”

Hắn nhìn lướt qua Hoa Sinh, lại nói: “Nàng muốn giữ hắn cũng được, nhưng phải có người đến chăm sóc mới được, dù sao hai người các nàng cũng không giống người có thể tự chăm sóc mình.”

“Không cần, ta không cần người của ngươi.”

“Vậy ta sẽ dẫn hắn đi.”

“Ngươi...”

Ta cứng đờ trong chốc lát, chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Vậy ngươi bảo A Phù đến đây.”

Hắn ngược lại có chút kinh ngạc, “Nàng chịu để cho nàng ta đến?”

“Biết ngọn biết nguồn, so với người khác nhỉnh hơn một chút.”

Hắn vuốt mái tóc loà xoà trước trán ta, ôm ta vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nàng yên tâm, ta thật sự chỉ là muốn tìm người chăm sóc các nàng, không có tính toán khác.”

Cái ôm này làm cho ta chán ghét không thôi, theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng vừa mới giơ tay lên, lại dừng lại, nếu như chỉ có một mình ta, ta chọc hắn như thế nào cũng không sợ, nhưng hiện tại có Hoa Sinh, ta không thể làm việc tùy hứng nữa.

Ta nhíu mày, mặc cho hắn ôm ta.

33

Sập tối, ta ngồi thất thần dưới mái hiên, khi đó Tiêu Hoài đã đi rồi, hắn vừa rồi chẳng qua là trên đường tiến cung thuận tiện đến thăm ta một cái.

Hoa Sinh nhẹ nhàng đi tới ngồi bên cạnh, ngửa đầu hỏi ta: “Tỷ tỷ, ta không có gây phiền toái cho tỷ chứ?”

Ta giật mình, vội lắc đầu. Ánh mắt hắn rất thuần khiết, ngay cả lúc nói dối cũng sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến mức cái gì cũng không nhìn thấy.

Ta không muốn nghi ngờ gì, cũng không dám đoán quá nhiều, tất cả chúng ta đều có bí mật của riêng mình, lớp giấy cửa sổ đó vẫn không nên đâm thủng thì tốt hơn.

Khi A Phù đến, Hoa Sinh đã ngủ, ta mở cửa viện, nàng cứ cúi đầu đứng ngoài cửa, không dám nhìn ta.

“Vào đi.”

Ta tự mình đi trước, nàng lặng lẽ vào cửa, theo ta đến tận phòng riêng.

“A Phù, uống trà không?” Ta thản nhiên liếc nhìn nàng một cái.

Nàng vẫn cúi đầu, thân thể lại bắt đầu run rẩy, run càng lúc càng lợi hại, cuối cùng nàng nức nở, quỳ xuống mặt đất.

“Tước nhi tỷ tỷ!” Nàng nức nở đứt quãng, “Ta không biết Vân Thường tỷ tỷ sẽ c.h.ế.t. Ta không biết Tiêu đại nhân sẽ g.i.ế.t nàng... Ta thật sự không biết!”

“Ngươi không biết sao? Ngươi biết rõ Tiêu Hoài là người như thế nào, lúc bán đứng Vân Thường, hẳn là nghĩ tới nàng có thể sẽ không sống nổi. A Phù, ta và Vân Thường thật sự tin tưởng ngươi, tin tưởng đến mạng này đều giao cho ngươi.”

Nàng nức nở, “Ta xin lỗi, ta xin lỗi.”

Ta thấy nàng khóc lóc nửa ngày, cũng mệt mỏi, “Hiện tại không sao rồi, A Phù, Vân Thường đã c.h.ế.t rồi.”

“Ta xin lỗi... Ta mỗi ngày đều hối hận, hận người c.h.ế.t không phải là ta!”

Ta ngửa đầu, đem nước mắt nghẹn trở về, đẩy chén trà trong tay về phía nàng.

“Lần này, Tiêu Hoài lại sai ngươi làm cái gì?”

Nàng nghẹn lại, “Không có, Tước nhi tỷ tỷ, ta sẽ không bao giờ nói gì với hắn nữa, hãy tin tưởng ta!”

Ta đã nhìn nàng thật lâu, không có cách nào để xác định nàng thực sự đang áy náy, hay là vẫn còn lừa dối ta.

“Ngươi đi ra ngoài đi, A Phù.”

“Tước nhi tỷ tỷ...”

“Đi ra ngoài đi, phòng của ngươi ở phía sau phòng bếp, cũng không cần quan tâm đến cái gì, chỉ cần làm chuyện Tiêu Hoài giao cho là được rồi.”

Nàng chống người đứng lên, do dự lui ra ngoài cửa.

“A Phù, “ Ta gọi nàng lại, “Mạng của ta đều nằm trong tay ngươi.”

Nàng sững người một lúc, nước mắt lại lăn xuống, nhưng chỉ cúi đầu không nói gì, yên lặng rời đi.

Trời đã tối, ta ngồi một lúc, cầm đèn, suy nghĩ sau này phải làm gì.

A Phù từ nay về sau lại phải ở cùng ta mỗi ngày, ta không thể xác định tâm ý của nàng, cũng không cách nào tín nhiệm nàng, chỉ có thể vừa dỗ dành vừa phòng thủ.

Hoa Sinh thì sao? Ta muốn trước tiên để cho hắn ở lại bên người, chờ sau này có cơ hội sẽ nói cho hắn biết chuyện của Vân Thường.

Về phần Tiêu Hoài, nếu như ta muốn chạy, có lẽ vẫn có cơ hội, ta muốn về nhà, nhớ tổ mẫu. Nhưng ta không muốn cứ như vậy mà đi, Vân Thường không thể c.h.ế.t uổng công, ta muốn báo thù cho nàng.

Nhưng với sức lực của ta, hiện tại có thể làm gì được hắn?

Ta suy tư, cửa sổ đột nhiên bị gió thổi bay, đèn lắc lư, bị thổi tắt, trong phòng nhất thời đen khịt. Ta đã phải đóng cửa sổ, mò mẫm thắp sáng đèn.

Căn phòng một lần nữa được thắp sáng bởi ánh nến, ta xoay người, cả kinh, nhanh chóng giơ tay che lại tiếng kêu kinh hãi kia.

Hắn cười cười với ta, nhỏ giọng nói: “Tỷ không sao chứ?”

Ta hồi lại từ trong khiếp sợ, vội vàng đẩy cửa ra một chút khe hở, xác định không có người, mới hỏi hắn: “Nguyên Bùi, sao đệ lại tới đây? Quá nguy hiểm!”

“Tiêu Hoài rút người rồi, ta theo dõi mấy ngày, không sao.” Hắn đi ra từ trong bóng tối, trong mắt phản chiếu ánh nến, tay luồn vào trong ngực, lấy ra một cái bịch giấy.

“Hôm nay thấy tỷ nhìn chằm chằm nó thật lâu, ta nghĩ tỷ có lẽ thích ăn.” Hắn mở túi giấy ra, sửng sốt một chút, “Hỏng rồi, đều bị đè bẹp rồi.”

“Không sao đâu, Nguyên Bùi.” Ta nhận lấy, hỏi hắn: “Đệ đến chỉ là vì chuyện này sao?”

Hắn không trả lời ta, chỉ cười cười, “Tỷ nếm thử có ngon hay không, lát nữa sẽ nguội mất.”

Ta không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, lúc khẩn trương như vậy lại bảo ta nếm thử một miếng bánh bao, thật sự không thích nghi được với bầu không khí này.

Nhưng hắn cứ nhìn ta như thể rất mong chờ ta nếm thử, vậy nên ta nghi ngờ cắn một miếng.

Ta cười cười, “Ngon quá, đa tạ đệ, Nguyên Bùi.”

Hắn cũng cười, “Tỷ coi như cũng có một khuôn mặt tươi cười.”

Trong lòng ta buồn bực, liền ăn không nổi nữa, trực tiếp hỏi hắn: “Nguyên Bùi, rốt cuộc có chuyện gì? Đệ nói đi.”

Nụ cười của hắn nhạt đi, có chút mất tự nhiên, một hồi lâu sau mới nói: “Tỷ nhớ ngày đó ta nói một câu với tỷ không?”

“Câu nào?”

“Nếu tỷ không vui thì đi nghe ca hát đi.”

Ta dừng lại, có chút hiểu ra, hỏi: “Đi đâu? Gặp ai?”

“Lạc Hà Lâu, hắn sẽ ở đó chờ tỷ.”

“Hắn?”

“Chờ tới khi tỷ nhìn thấy hắn sẽ hiểu.” Hắn rũ mắt xuống, lại đột nhiên giương mắt nói: “Nếu tỷ không muốn đi...”

“Ta đi.”

Ánh mắt hắn trầm xuống, “Được, khi nào tỷ đi cũng được, hắn sẽ chờ tỷ.”

“Được.”

Ta có chút tự hỏi, ta có cái gì đáng để người nọ tốn nhiều công sức tìm kiếm đây? Đơn giản là cách Tiêu Hoài gần một chút mà thôi, hắn có lẽ là kẻ thù của Tiêu Hoài.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.

“Đã chuyển lời xong, nơi này không thể ở lại lâu, ta đi trước đây.” Hắn xoay người muốn đi.

“Chờ một chút! Nguyên Bùi!” Ta gọi hắn lại, nói: “Có thể giúp ta một việc được không, giúp ta tìm một người?”

Hắn lại quay lại, cúi đầu nhìn ta nói: “Tìm ai? Tỷ cứ việc nói.”

“Tổ mẫu của ta, ở Hồ Gia Bảo huyện Vĩnh An, người không có tên, nếu đệ muốn tìm, liền nói tìm goá phụ của lang trung Hồ Nhất Đinh, Hồ Nhất Đinh là tổ phụ của ta, người của Hồ Gia Bảo đều biết.”

Hắn chần chờ một lát, mới nói: “Thì ra tỷ còn có người thân, vì sao trước kia không nhắc tới?”

Trước kia ta cho rằng ta có thể trốn về, sợ Tiêu Hoài theo manh mối này tìm được ta, bấy giờ mới không đề cập tới, hiện giờ chỉ sợ muốn ở lại kinh thành cùng Tiêu Hoài không c.h.ế.t không thôi, lại sợ cái gì nữa!

*Không c.h.ế.t không thôi (不死不休): Dây dưa đến c.h.ế.t, tới c.h.ế.t mới kết thúc.

Ta không nói với hắn những điều này, chỉ nói: “Ta có chỗ khó khăn của ta, đệ chỉ cần đi tìm là được, tìm được hay không tìm được, xin hãy cho ta một tin tức.”

“Được.” Hắn gật đầu, xoay người đi đến bên cửa sổ, lúc mở cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, quay đầu lại tâm sự nặng nề nhìn ta một cái, lúc này mới mở cửa sổ rời đi.

Ngày hôm sau, ta bảo A Phù mang theo Hoa Sinh đi mua một bộ xiêm y mới, còn ta một mình đi dạo chung quanh, ta không biết Lạc Hà Lâu cụ thể ở đâu, chỉ có thể định hướng chung chung.

Chính vì vậy, nay cả khi có người theo sau ta, thoạt nhìn cũng giống như là vô tình đi tới nơi đó.

Sau khi vào cửa, một người nam trung niên tròn trịa mập mạp cười tủm tỉm nghênh đón, hỏi: “Khách quan có đặt trước không?”

Tiêu rồi, ta sờ sờ túi tay áo, tuy rằng sau đó Tiêu Hoài để lại bạc, nhưng đã lâu ta không tự mình tiêu tiền, ra ngoài cũng không nhớ rõ có mang theo hay không.

“Ta, không có tiền...”

Hắn nghiêng đầu “Ồ” một tiếng, lại cười nói: “Không sao, cô nương có thể đến chính là nể mặt Lạc Hà Lâu chúng ta, hôm nay không bằng trước tiên lên lầu ngồi một lúc, tiền ghi vào sổ sách, ngày khác đến trả, như thế nào?”

“Được.”

Ta theo hắn đi vào, mặt tiền Lạc Hà Lâu này tuy nhỏ, tiến vào mới phát hiện không gian rất lớn, trên đài lầu một có một nữ tử trẻ trung, đang đàn tỳ bà ngâm chậm, trên sảnh hơn mười cái bàn vuông, thưa thớt bảy tám người ngồi.

Lầu hai bao quanh mấy gian phòng, cũng rất lớn, mặt hướng ra ngoài sảnh đều kéo rèm, nhìn không thấy bên trong có cái gì.

“Đến rồi, cô nương, gian này nghe rõ ràng nhất.”

Hắn thủ thế mời, ta gật đầu cảm tạ, đẩy cửa vào, kinh hãi.

Đối diện có một người đang đứng, khuôn mặt kia, thoạt nhìn chính là một Tiêu Hoài khác, nhưng nhìn thêm hai lần, lại không sắc bén như Tiêu Hoài, nhìn kỹ lại, lại cảm thấy bọn họ hoàn toàn không giống nhau.

“Sao vậy? Cô nương rất kinh ngạc?”

Tiểu nhị vừa rồi đóng cửa lại, sập một tiếng, đ.á.n.h thức ta khỏi cơn kinh hãi. Ta yên lặng soi xét hắn một lượt, hỏi: “Tiêu Vô Kỳ?”

Hắn cười khẽ, “Cô nương còn nhớ rõ tên của ta.”

“Chân của ngươi, đi được rồi?”

“Chân của ta vốn không gãy, chẳng qua là, ngươi biết đấy, nếu không giả vờ, đệ đệ của ta làm sao có thể yên tâm?”

Ta há miệng, nói không nên lời, Cố Nguyên Bùi chuyển lời đến ta, ta đoán qua rất nhiều người, dĩ nhiên cũng bao gồm Tiêu Vô Kỳ, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên vượt qua dự đoán.

“Ngươi không có gì muốn hỏi sao?” Hắn kéo ghế, ra hiệu cho ta ngồi xuống.

Ta do dự nói: “Ngươi gặp ta ở chỗ này, bị Tiêu Hoài phát hiện thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, hắn có thể theo dõi ngươi, lại không theo dõi được ta.” Hắn đem trà đưa đến trước mặt ta, “Huống chi hắn hiện giờ đã không phái người đi theo ngươi, ngươi không cần lo lắng.”

Ta cầm chén trà, đi dạo một vòng, lại không có tâm trạng uống, hỏi hắn: “Ngươi tìm ta là vì muốn ta cùng ngươi đối phó Tiêu Hoài?”

“Ngươi rất thông minh.”

“Ngươi làm sao chắc chắn ta sẽ đáp ứng ngươi?”

“Ta không chắc.” Hắn nhìn ta, “Cho nên ngươi có thể cự tuyệt, nếu ngươi không muốn, có thể đi ngay lập tức, nếu muốn về nhà, ta cũng có thể nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi thành.”

“Không.” Ta lắc đầu nói: “Chỉ cần có thể để cho hắn c.h.ế.t, ta làm cái gì cũng được."

Hắn nở nụ cười, “Xem ra nhị đệ ta đối với ngươi rất không tốt.”

Ta không trả lời lời này của hắn, hỏi: “Ta còn có một vấn đề, ngươi và Cố Nguyên Bùi có quan hệ gì?”

“Tiểu Cố? Hắn từng là học trò của ta, rất lâu trước kia, ngay cả nhị đệ ta cũng không biết.”

“Vậy các ngươi từ khi nào bắt đầu để mắt tới ta?”

“Ta vốn từ lần đầu tiên gặp ngươi đã muốn liên thủ với ngươi, nhưng Tiểu Cố nói ngươi một lòng chỉ muốn chạy ra ngoài, ta cũng chỉ có thể bỏ qua.”

Hoá ra Cố Nguyên Bùi ngay từ đầu đã biết ta là ai, khó trách hắn từ lần đầu tiên gặp ta, liền biểu hiện ra vẻ nhiệt tình khác thường, thì ra là Tiêu Vô Kỳ bày mưu tính kế.

Ta cười khổ, “Vô luận như thế nào, vẫn là đa tạ các ngươi khi đó có thể giúp ta.”

Ánh mắt hắn trong veo, “Không cần, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên rất tò mò, người tốt như hắn, làm sao có thể cùng Tiêu Hoài làm đến bước này đây?

“Tước nhi cô nương, về sau giữa ta và ngươi, sẽ liên lạc thông qua Tiểu Cố, đương nhiên là, ngươi cũng có thể đến Lạc Hà Lâu gặp ta.”

“Được.” Ta uống một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy, mọi thứ dường như có hi vọng trở lại.

34

Tiêu Hoài dựa vào thái tử, lại nắm nhược điểm của rất nhiều đại thần trong kinh, muốn lật đổ hắn cũng không dễ dàng.

Lực lượng mà Tiêu Vô Kỳ có thể nắm giữ cũng không nhiều, chẳng qua chỉ là một ít cố hữu, học trò, cùng với ngôn quan vốn không đối phó được với Tiêu Hoài, đều là người không có thực quyền gì.

Nửa năm nay, hắn vẫn luôn thu thập chứng cứ Tiêu Hoài tàn sát vô tội, chờ thời cơ thích hợp, liền liên hợp với các quan viên khác tung lên tin đồn.

Mấy ngày trước bọn họ buộc tội Tiêu Hoài một lần, nhưng lúc ấy kế hoạch chưa chín muồi, quan viên lộ diện bị chê bai, hiện giờ đã bị giáng chức đi Vân Nam.

Có điều may mắn lần đó chỉ là thử nước, không có liên lụy đến nhiều người, cho nên muốn đối phó Tiêu Hoài, nhất định phải chậm rãi làm. Thế lực của Tiêu Vô Kỳ ở trong kinh, căn bản chưa chắc chắn, không có mười phần nắm chắc, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Mà việc ta phải làm là ở lại bên cạnh Tiêu Hoài, tùy cơ hành sự, phối hợp với hành động của Tiêu Vô Kỳ khi cần thiết.

Ta và Tiêu Vô Kỳ lần này gặp mặt, thời gian cũng không lâu, dưới lầu hát xong một khúc, hắn cũng khoác áo choàng rời đi.

Từ sau khi vào Thái Học Viện hắn liền chuyển ra khỏi Tiêu phủ, vốn bởi vì gãy chân, Tiêu Hoài liền buông lỏng cảnh giác với hắn, hiện giờ người cũng không ở Tiêu phủ, Tiêu Hoài lại càng nằm ngoài tầm kiểm soát.

Ta ngồi một lát mới rời khỏi Lạc Hà Lâu, khi đi tìm A Phù và Hoa Sinh, Hoa Sinh đã thay bộ y phục rách nát kia, bởi vì không kịp làm mới, chỉ có thể mua đồ bán ở các hiệu cầm đồ khác nhau.

Hoa Sinh nhìn trái nhìn phải trên bộ y phục mới, bất an nói: “Ta không có tiền trả lại tỷ...”

“Không cần trả.” Ta dừng một chút, tiểu hài tử có lòng tự trọng mạnh mẽ như hắn, nếu nói không cần, hắn có lẽ vẫn thấy không ổn, vì thế đổi giọng nói: “Đây đều tính vào tiền công của đệ.”

“Được, đa tạ tỷ tỷ.” Lúc này hắn mới yên lòng.

Tối hôm đó, người của Tiêu phủ đưa cơm đến như thường lệ, Tiêu Hoài cũng đến cùng, nhìn ta ăn cơm xong cũng không đi.

Ta hỏi hắn một cách kỳ lạ: “Sao ngươi chưa đi? Ngươi không bận sao?”

Hắn nói: “Ta cũng không đến mức mỗi ngày đều bận rộn chứ?”

Ta lạnh lùng nói: “A... Lúc không bận không phải là nên tìm hồ bằng cẩu hữu của ngươi tiêu khiển sao?”

*Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Hắn cúi người ôm lấy ta từ phía sau, hỏi: “Nàng nói loại trò tiêu khiển nào?”

Ta sững sờ một chút, cả người không thoải mái, giơ tay lên muốn kéo hắn ra.

Hoa Sinh bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào thu dọn bàn ăn, nhìn thấy một màn trước mắt, trực tiếp cứng đờ tại chỗ, quên mất mình định làm cái gì.

Tiêu Hoài không buông ta ra, ngẩng đầu hỏi Hoa Sinh: “Tiểu tử kia, còn muốn xem bao lâu?”

“A, xin lỗi! Ta không thấy cái gì hết!” Hoa Sinh bịt mắt lại, xoay người chạy ra ngoài.

“Nàng xem, cái gì hắn cũng hiểu, cũng không phải tiểu hài tử, ta mang hắn trở về Tiêu phủ nhé?”

Trong lòng ta trợn trắng mắt, ngoài miệng chỉ nói: “Nếu ngươi không trêu chọc hắn, hắn làm sao có thể như vậy? Buông ta ra đi.”

“Không buông.” Hắn dứt khoát siết chặt, “Ta nhớ nàng.”

“Tìm người khác đi.”

“Ta có nàng, tại sao phải tìm người khác?”

Hắn ở bên tai ta nỉ non nói: “Tước nhi, ta có thể làm đều đã làm, sao nàng vẫn khó dỗ như vậy?”

“Ngươi nói xem?”

Nghe vậy, hắn trầm mặc hơn nửa ngày, mới nói: “Chuyện của Vân Thường, ta thật sự rất hối hận, Tước nhi, ta không có ý g.i.ế.t nàng ta, ngày đó ta chỉ là cực kỳ tức giận, chỉ muốn để cho nàng ta quỳ một cái, ta thật sự không nghĩ tới nàng ta sẽ bị đông c.h.ế.t.”

Hắn lại nhắc tới Vân Thường, trái tim ta đau xót, cười lạnh nói: “Không nghĩ tới? Chính ngươi cũng nói nàng đáng c.h.ế.t, ngươi sẽ không nghĩ tới?”

“Ngày đó lời ta nói đều là tức giận, nàng ta làm ta nổi giận, ta một chút cũng không khống chế được chính mình, lời kia ta nói xong liền hối hận, Tước nhi, thật sự xin lỗi, nàng tha thứ cho ta đi, bảo ta làm cái gì cũng được, chỉ cần nàng đừng hận ta nữa.”

Hối hận? Chỉ sợ điều hắn hối hận không phải là g.i.ế.t Vân Thường, mà là hối hận đã dẫn ta đi xem t.h.i t.h.ể của nàng, hối hận lúc đó không che giấu tội ác của mình.

Ta im lặng thật lâu, vô số chất vấn nghẹn ở cổ họng, cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Ta biết mình không thể đối nghịch với hắn mọi lúc, cho dù giả vờ cũng phải làm bộ tha thứ cho hắn, làm bộ như không có gì xảy ra.

Nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ít nhất là bây giờ, ngay cả lời nói dối cũng không muốn nói.

“Ngươi đi đi, ta muốn ngủ.” Ta không kéo hắn ra nữa, chỉ lạnh lùng nói một câu.

Hơn nửa ngày, hắn rốt cục cũng buông tay, xoa đầu ta, “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”

Hắn cứ như vậy mà đi, không có ở lại, cũng không có nổi nóng, dường như hắn cũng mệt mỏi, bọn ta đều rất mệt mỏi.

Sau nửa đêm, ta mới muốn ngủ, cửa sổ đột nhiên hơi động, ta không cần nhìn, liền biết là Cố Nguyên Bùi.

Hắn đi tới trước mặt ta, không ngồi, biết rõ còn cố hỏi một câu: “Tỷ nhìn thấy hắn chưa?”

“Ừm.”

“Ta không nghĩ tới muốn lừa gạt tỷ.” Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên cười rộ lên, vuốt đầu nói: “Sư phụ ta là như vậy, làm chuyện gì cũng thích thần thần bí bí, không cho ta nói ra, tỷ không biết lúc trước ta giả vờ mệt mỏi bao nhiêu.”

Ta khẽ bật cười, “Khó cho đệ rồi, còn vì ta mà bị cha đệ đ.á.n.h vài trận.”

“Không sao, một ngày ân sư trăm ngày phụ thân, cho dù sư phụ muốn ta lên núi đao xuống biển lửa ta cũng phải làm, chỉ là mấy bữa tính toán cái gì!”

Hắn nhớ tới gì đó, lại nói: “Ta diễn không tệ đúng không? Lâu như vậy, ngay cả cha ta và Nhược Nhược cũng không nhìn ra.”

“Đâu chỉ bọn họ, ngay cả ta cũng cho rằng đệ thật sự đối với ta nhất kiến chung tình.”

Hắn cười khúc khích, “May mà ta là một chính nhân quân tử đích thực, nếu không, ngàn vạn thiếu nữ trong kinh thành sẽ xui xẻo.”

“A, đúng rồi.” Hắn đưa tay móc vào trong ngực, lấy ra một gói điểm tâm.

Thấy ta do dự, hắn lại nói: “Sư phụ nói từ nay tình cảnh của tỷ sẽ khó khăn, bảo ta quan tâm tỷ nhiều hơn.”

Ta không tin, “Thật sao? Lời này là Tiêu Vô Kỳ nói?”

“Còn có thể là giả sao?” Hắn ngồi xuống trước mặt ta, nhìn vào bàn, tự rót cho mình một ly nước.

“Đa tạ.” Ta đặt bánh ngọt xuống, hỏi hắn: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”

Hắn uống một ngụm nước, nói: “Tạm thời không ra tay, vốn là muốn liên hợp với triều thần khác buộc tội hắn, nhưng mấy ngày trước lại bị hắn ngấm ngầm mưu tính, sư phụ nói trước tiên yên yên tĩnh tĩnh, sau này lại tìm cơ hội.”

“Được, vậy về sau đệ đều phải trèo cửa sổ tới tìm ta như vậy sao?”

“Không không.” Hắn vội nói, “Ta là một thiếu nam nhà lành, đêm đêm trèo cửa sổ sẽ rất kỳ cục, Tước nhi, tỷ trở về Thiên Hương Các đi, giống như trước kia.”

“Có thể...”

“Tỷ có phải ngại ta náo loạn hay không? Sau này ta không gây rắc rối cho tỷ nữa là được, tỷ một mình ở chỗ này thật sự quá cô đơn, tới Thiên Hương Các còn có Nhược Nhược bầu bạn.”

“Không phải, Nguyên Bùi, ta chỉ là sợ liên lụy các đệ.”

“Ta không sợ tỷ liên lụy!” Hắn sửng sốt một chút, sửa miệng nói, “Tấm biển Thiên Hương Các của bọn ta là do tiên hoàng ngự ban, đứng ở kinh thành hàng trăm năm, cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.”

“...... Được, Nguyên Bùi, đệ để cho ta suy nghĩ.”

Cố Nguyên Bùi ngồi lại chỗ này một lúc, lại nói vài câu sự tích huy hoàng năm đó của Thiên Hương Các mới rời đi.

Ta đóng cửa sổ lại, nhìn gói điểm tâm kia ngẩn người, Tiêu Vô Kỳ bảo hắn quan tâm ta nhiều hơn sao?

Ngẫm lại cũng không thích hợp lắm, nhưng lại nghĩ lại, hắn vốn là người tốt như vậy, đổi lại là người khác, có lẽ hắn cũng sẽ quan tâm như vậy, không có gì kỳ quái.

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net