Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rừng đào trải dài mười dặm, hoa bay rợp trời, dòng suối bên ngoài khu rừng chậm rãi uốn lượn, còn có.. tiếng những trang sách bị thổi khẽ lay động trong tay người đó, tựa như tách biệt khoảng thiên địa này một cách thần kỳ vậy.
Tiếng 'líu lo' vang lên, Bích Ba dè dặt cẩn thận kéo áo bào của Hậu Trì, nàng hồi lại thần, vỗ nhẹ trấn an nó, nhìn về bóng người đang nhắm mắt mặc tưởng cách đó không xa.
Thanh Mục cũng được, Bạch Quyết cũng không sao, nàng nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng minh bạch mới thôi.
Cùng lúc này, trong hậu điện trên phiến đá lớn, Cảnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Tố Nga đang cúi thấp đầu, bàn tay bất giác siết chặt bộ trâm cài, lẩm bẩm: "Tố Nga, ngươi nói cái gì?"
Tố Nga cúi đầu, trong thanh âm chứa đầy lo lắng: "Công chúa, tiên quân đó rất vô lễ, nô tì đoán có lẽ là Hậu Trì.. Hậu Trì tiên quân trở về rồi." Nàng ta dè dặt ngẩng đầu, thấy sắc mặt khó coi của công chúa nhà mình, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Cách nói năng của người đó rất giống với Hậu Trì thượng thần trong truyền thuyết, tuy không dám tin rằng nàng đột ngột trở về, nhưng đối với công chúa mà nói, đây tuyệt đối là đại sự hàng đầu.
Thấy Cảnh Chiêu thần tình hoảng hốt, Tố Nga thấp giọng nhắc nhở: "Công chúa, Hậu Trì tiên quân đã đi vào trong rừng đào rồi."
Hai tiếng 'rừng đào' tựa như sấm sét khiến cho Cảnh Chiêu thanh tỉnh, nàng đứng phắt dậy, phát giác được bản thân đã thất lễ, mới hướng Tố Nga xua tay nói: "Tố Nga, chuyện này không được truyền ra ngoài, cũng không được nói với mẫu hậu." Nói xong liền bước thẳng ra ngoài điện.
Nhìn Cảnh Chiêu biến mất bên ngoài điện, Tố Nga khẽ cắn môi, từ trong ống tay áo lấy ra một con hạc giấy thấp giọng nói mấy câu, miệng thổi tiên khí lên trên, hạc giấy liền nghiêng nghiêng ngả ngả bay về phía Thiên cung.
Trong rừng đào, Hậu Trì nhẹ nhàng bước từng bước, tới khi chỉ còn cách người áo trắng mấy bước chân, dứt khoát ngay cả hô hấp cũng giảm bớt, người kia dường như phát giác được điều bất thường, nhíu mày, vẫn nhắm mắt nói: "Để đồ lên đất, lui xuống đi."
Hồi lâu sau không nghe thấy tiếng đặt đồ xuống, tiếng bước chân cũng không ngừng lại, cuối cùng người kia cảm thấy không đúng, mở mắt ra, dưới nghịch quang (ngược chiều ánh sáng), lông mi khẽ động, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu phong cảnh cách đó không xa.
Nữ tử toàn thân trường bào đỏ thẫm chăm chú nhìn hắn, thần tình trầm nhiên lãnh lệ, nhưng không ngờ lại kèm theo một tia ôn nhu không thấu, Bạch Quyết quan sát lại nàng, thần tình đạm mạc thanh lãnh, trong mắt lóe lên lưu quang, ấn ký kim sắc trên trán đột nhiên trở nên sâu thẳm, nhưng lại cực nhanh khôi phục về nguyên trạng.
Hậu Trì hơi sửng sốt, mặc dù nàng vẫn luôn tự nhủ rằng Thanh Mục không thể biến mất, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Quyết mở mắt ra nhìn nàng, nàng vẫn có chút thất vọng.
Thanh Mục trước nay chưa từng nhìn nàng như thế, xa lạ mà dửng dưng, không có một chút ấm áp nào.
Người trước mặt này trong mỗi cử chỉ đều có loại ung dung ưu nhã hơn người, nhưng.. không phải là Thanh Mục của nàng.
Người ngồi trước mặt dường như không có ý định mở miệng nói trước, Hậu Trì bước lên trước, chậm rãi mở miệng: "Ngươi là ai?"
Bạch Quyết thả cuốn sách trong tay xuống, tay vung lên, trên bàn đá liền xuất hiện hai chén trà, nhàn nhạt nói: "Hậu Trì, đã lâu không gặp, hàn xá sơ sài, mời dùng."
Hậu Trì thần tình khẽ u ám, nhìn tiên khí tràn ra trong chén trà, ngồi xuống, trong mắt không rõ ý vị, nói: "Ta còn cho rằng chân thần sẽ nói không biết ta đấy."
"Mặc dù trước kia ta ngủ say trong cơ thể Thanh Mục, nhưng có một số chuyện vẫn rõ ràng, nói không biết thì quả là nói bừa rồi." Bạch Quyết nhàn nhạt xua tay, trong thanh âm không có mảy may sóng động, dường như đối với hắn mà nói Hậu Trì chỉ là một người bình thường mà thôi.
Hậu Trì sớm đã biết.. Hắn đã có thể vì ân tình trước kia của Cảnh Chiêu mà đáp ứng hôn sự này, vậy thì không thể không biết được chính mình, có điều.. nàng thà rằng hắn giả vờ không biết nàng, như vậy nàng mới có thể nói với bản thân rằng người trước mặt kia vẫn là Thanh Mục, chỉ là có nỗi khổ tâm khó nói mà thôi.
Bây giờ hắn thản nhiên đối mặt, không có nửa phần chột dạ, khi đối diện nàng, trong mắt ngoại trừ vẻ lãnh đạm, thì không thể thấy dù chỉ một chút cảm xúc nào khác.
"Bạch Quyết chân thần, Thanh Mục đang ở đâu?" Hậu Trì không muốn nhiều lời, lạnh giọng hỏi.
Cho dù Thanh Mục chỉ là thế thân trước khi hắn thức tỉnh, nhưng hắn dựa vào cái gì đoạt đi tồn tại của huynh ấy, đối với nàng mà nói, Bạch Quyết ngay đến một sợi tóc của Thanh Mục cũng không sánh bằng.
"Ta thức tỉnh rồi, sứ mệnh của hắn đã hoàn thành, tự nhiên sẽ biến mất thôi." Bạch Quyết cầm lên chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, hơi nóng bốc lên, che đi thần tình của hắn.
"Có ý gì?" Hậu Trì tâm trạng hơi kích động, mắt trừng lớn, bàn tay cầm chén trà bỗng nhiên siết chặt, toàn thân dâng lên sát khí mãnh liệt.
"Một thân thể đương nhiên chỉ có thể có một hồn phách, ta tỉnh lại, hắn biến mất, thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên). " Thanh âm đạm mạc dường như chẳng có một tia cảm xúc, Bạch Quyết hoàn toàn không để ý tới cơn phẫn nộ của Hậu Trì, khóe miệng cong lên, tựa tiếu phi tiếu: "Hậu Trì, cơ thể này vốn là do ta luyện hóa, trước kia ta ngủ say nơi Bắc Hải, cơ thể này tự chủ có ý thức, mới diễn sinh ra Thanh Mục, bây giờ ta chỉ là thu hồi lại những thứ của chính mình mà thôi, có gì mà không được?"
Hậu Trì thần tình khẽ u ám, nhưng vẫn cố chấp nhìn hắn, nói: "Cho dù là linh hồn biến mất, cũng cần phải có nơi đến chứ, Thanh Mục mặc dù không có thân thể, linh hồn của hắn cũng sẽ không thể dễ dàng tiêu tán trong tam giới, ngươi nhất định biết hắn đang ở đâu."
Bạch Quyết không đáp lời, chỉ nhướng mắt lên nhìn nàng, đột nhiên nói: "Hậu Trì, nghe nói trước kia ngươi và Thanh Mục đã có ước hẹn trăm năm.."
Hậu Trì khựng lại, gật đầu.
"Nhưng ngươi vì muốn thức tỉnh Bách Huyền mà vọng động tới chí bảo của tam giới, cho nên mới tự tước bỏ thần vị dưới Kình Thiên trụ, lưu đày trăm năm.." Bạch Quyết ngừng lại, lãnh đạm nhìn về phía Hậu Trì.
"Bạch Quyết chân thần, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Bạch Quyết cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên, thanh âm băng lãnh mà trào phúng: "Trước kia nếu ngươi đã lựa chọn, thì hà tất trăm năm sau phải làm bộ làm tịch, Thanh Mục và Bách Huyền, năm đó ngươi đã lựa chọn rồi, không phải sao?"
Thanh âm trầm thấp, tựa như từ đáy địa cửu u truyền tới, Hậu Trì bỗng nhiên ngơ ngác, người trước mặt rõ ràng là Thanh Mục, nhưng bây giờ lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, máu nóng khắp toàn thân Hậu Trì trong nháy mắt như bị ngưng lại, lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Trăm năm lưu đày này, cho dù là cô tịch, nhưng nàng lại chưa từng cảm thấy khó khăn, chỉ vì nàng vững tin rằng, Thanh Mục đang chờ nàng trở về.
"Trước đó là ta sai, nhưng ta không thể cứ trơ mắt.." Hậu Trì siết chặt ngón tay, thấp giọng nói, mắt hơi rũ xuống.
"Sai chính là sai, Hậu Trì, Thanh Mục đã biến mất rồi, nhưng nếu ngươi muốn đưa hắn trở lại, cũng không phải là không có cách."
Thanh âm đạm mạc của Bạch Quyết truyền tới, Hậu Trì tinh thần phấn chấn, vội vàng nói: "Có cách gì?"
"Ngươi mất trăm năm thời gian để cứu Bách Huyền, bây giờ sao lại không nhớ chứ!"
"Ngươi là nói.." Hậu Trì trừng lớn mắt, trong thần sắc chứa đầy vẻ kinh ngạc, ý của hắn là..
"Chỉ cần ta chết đi, lấy thân thể của ta luyện hóa trong Trấn Hồn tháp trăm năm, có lẽ.. hắn sẽ được cứu trở về."
Hậu Trì ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng nói không ra, đây thì tính là cách gì?
"Đương nhiên, trong tam giới này không ai có thể giết được ta, cho nên, cũng chính là không có cách." Bạch Quyết cúi đầu, chìa tay ra, tựa tiếu phi tiếu, lưu quang trong mắt dần dần xẹt qua, lại có mấy phần giễu cợt.
Biết bản thân bị trêu đùa, đáy mắt Hậu Trì bùng lên sự phẫn nộ, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy bộ dạng mới vừa rồi của Bạch Quyết dường như có mấy phần dáng vẻ của Thanh Mục, ngay lập tức liền ngơ ngác.
Bạch Quyết cũng phát giác điểm không đúng, mắt nhướng lên, cầm chén trà lên và không phát ra tiếng, giữa trán nhiều thêm một tia lãnh lệ.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm biến mất, khó có được an tĩnh trở lại, Bích Ba trên vai Hậu Trì 'líu lo' gọi Hậu Trì hai tiếng, nôn nóng đưa quả trứng trong tay tới trước mặt Hậu Trì: "Hậu Trì tiên quân, nó đói rồi." Bích Ba nhìn Hậu Trì đầy vẻ khiển trách, bộ dạng đó thương tiếc không thôi, tựa như thể Hậu Trì là một kế mẫu không làm tròn chức trách vậy.
Hậu Trì lúng túng xoa xoa lông mày, đang định đón lấy quả trứng Bích Ba đưa tới, lại không ngờ quả trứng bay thẳng về phía Bạch Quyết, dừng lại trước mặt hắn, rồi không di chuyển nữa.
Cảnh Chiêu đuổi tới rừng đào vừa vặn nhìn thấy một màn này, thân thể cứng nhắc, thần tình phức tạp khó phân.
Vẻ lãnh mạc sắc bén trong mắt Bạch Quyết bất giác dịu lại, chìa tay đón lấy quả trứng trước mặt.
Hậu Trì cứng đờ nhìn một người một trứng kia, tay duỗi ra nửa chừng lại lúng túng thả xuống, chán nản nói: "Tính tình nó có chút bướng bỉnh.." Miệng mở ra, thấy sắc mặt quái dị của Bạch Quyết, liền không nói thêm nữa.
Cảnh Chiêu dừng bước, thần tình khẽ u ám, nàng chăm chú nhìn hai người cách đó không xa, bàn tay khẽ siết chặt.
Bạch Quyết không thốt nên lời, chỉ sững sờ nhìn quả trứng trong tay, thấy nó tự mình xê dịch, tựa hồ muốn tìm một nơi thoải mái, đáy mắt hiện ra một tia kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng che giấu.
Dường như phát giác được sự xuất hiện của Cảnh Chiêu, Bạch Quyết nhìn xa xăm về phía nàng, ánh mắt trở nên nhu hòa, Cảnh Chiêu sửng sốt, dường như có chút kích động, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
Hậu Trì nhìn một màn này, cảm thấy vô cùng chói mắt, sắc mặt trầm xuống.
Người này dựa vào cái gì lại muốn thay thế dáng vẻ của Thanh Mục ở đây liếc mắt đưa tình với Cảnh Chiêu!
Mỉm cười trấn an Cảnh Chiêu, Bạch Quyết miễn cưỡng đưa quả trứng tới trước mặt Hậu Trì, nói: "Nó là tinh hồn hóa thành từ ngươi và Thanh Mục, theo lý mà nói ta nên chiếu cố, nhưng.. ta sắp sửa đại hôn, khó bề chu đáo, linh lực của Hậu Trì tiên quân có lẽ đủ để.."
Bạch Quyết còn chưa nói xong, Hậu Trì đã đứng phắt dậy, toàn thân dâng lên nộ khí băng lãnh, vầng trán lẫm liệt: "Không cần Bạch Quyết chân thần phí tâm." Đón lấy quả trứng trong tay Bạch Quyết, quay người bước ra ngoài, đi được mấy bước, Hậu Trì khẽ liếc về phía Cảnh Chiêu, đột nhiên quay người nhìn Bạch Quyết, đôi đồng tử đen nhánh rạng rỡ phát sáng: "Bạch Quyết, ngươi không cần phải như lâm đại địch như vậy, chân thần thì như thế nào, trong mắt ta, còn không bằng một phần vạn của Thanh Mục đâu."
Âm thanh vửa dứt, dứt khoát quay người, Hậu Trì bay về phía chân trời, biến mất trong rừng đào.
Bàn tay cầm sách của Bạch Quyết từ từ buông thõng xuống, thần tình vẫn đạm mạc thanh lãnh, hắn quay đầu qua, hướng Cảnh Chiêu cách đó không xa vẫy vẫy tay, cười nói: "Sao lại rảnh rỗi tới đây, chẳng lẽ những thứ mẫu hậu của nàng đưa tới đã sắp xếp xong rồi?"
Cảnh Chiêu nghe thấy lời này sắc mặt có chút bất ngờ, bước tới gần nói: "Ta nghe Tố Nga nói hoàng huynh lại đưa mấy thứ tới, đều là kỳ vật thời thượng cổ, cho nên tới mời chàng đi xem thử."
Bạch Quyết bật cười, dường như rất thỏa mãn với vẻ thẹn thùng của thê tử chưa cưới, thanh âm ôn nhu: "Không sao, nàng đi trước đi, ta còn có cuốn sách chưa xem xong, chờ lát nữa sẽ tới sau."
Cảnh Chiêu 'ừm' một tiếng, đặc biệt nghe lời gật gật đầu, đi ra bên ngoài rừng đào.
Đi được mấy bước, quay đầu lại, giữa hai hàng lông mày người đó vẫn còn mang theo vẻ ôn nhu nhàn nhạt, an tĩnh xem sách cổ trong tay, ôn nhuận mà cao quý, hoàn toàn không còn vẻ lãnh mạc sắc bén như khi đối mặt với Hậu Trì ban nãy.
Nàng tới bên người Bạch Quyết chỉ mới một tháng ngắn ngủi, nhưng cũng hiểu rõ, người này thực sự là Bạch Quyết chân thần thời thượng cổ, chứ không phải là Thanh Mục mà nàng tâm tâm niệm niệm đã nghìn năm. Hắn vĩnh viễn cao cao tại thượng, như một vầng minh nguyệt, từ trên cao nhìn xuống thế gian, khiến cho người khác chỉ có thể ngưỡng vọng.
Nhưng lại đối với nàng thực tâm che chở, cho nên, có quan hệ gì chứ, nàng có thể ở bên cạnh hắn, là đã rất tốt rồi.
Khóe miệng Cảnh Chiêu cong lên chứa đầy ý cười, bước ra ngoài, đột nhiên cảm giác được một trận băng lãnh đau đớn, nàng mở bàn tay, trên đó máu tươi từ từ chảy xuống, vô cùng chói mắt.
Vừa rồi nàng quá nóng vội, từ trong hậu điện đuổi tới đây, bộ trâm cài trong tay vẫn luôn nắm chặt, lúc nhìn thấy Hậu Trì, trong cơn hoang mang sợ hãi lại cứa rách lòng bàn tay.
Nàng dừng bước, đáy lòng khẽ lạnh, rõ ràng một người ôn nhu như vậy, lại bị thương rõ ràng như thế, tại sao hắn lại không nhìn thấy cơ chứ?
Có lẽ.. là không phát hiện ra thôi. Cảnh Chiêu áp xuống bất an nơi đáy lòng, chậm rãi bước ra bên ngoài.
Ngoài Thanh Trì cung, Hậu Trì ngơ ngác nhìn Phượng Nhiễm bước tới nghênh đón nàng, bàn tay cầm quả trứng đột nhiên run lên, dường như trong nháy mắt liền mất đi tất cả khí lực và trương dương, dựa lên vai nàng ấy, thanh âm cực thấp.. cực thấp.
"Phượng Nhiễm, hắn nói với ta.. đã lâu không gặp."
"Phượng Nhiễm, hắn nói là ta tự tay vứt bỏ Thanh Mục."
"Phượng Nhiễm, hắn nói hắn muốn thành hôn với Cảnh Chiêu."
"Phượng Nhiễm, hắn thực sự không phải Thanh Mục, Thanh Mục.. biến mất rồi."