Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Nguyên thần tình phức tạp đang khom người lần mò qua những lối đi tắt ngoằn ngoèo nhỏ hẹp, thỉnh thoảng cảnh giác quay đầu lại liếc mắt một chút lại tiếp tục bước đi, đợi đến khi ra khỏi được mê cung kia, liền lập tức đẩy một phiến đá nhỏ trên bức tường cách ngoại viện vài bước, động tác rất nhanh lại tuyệt đối im lặng đem cửa đóng lại, sau đó mới lau đi những giọt mồ hôi trên mặt mà thở dài một hơi.
Hắn tính đa nghi không có tâm phúc, hơn nữa tra hỏi những kẻ đó cũng không thể biết được nữ nhân kia sau này dạng gì, chỉ đành phải tự mình tìm đến, không nghĩ tới thế nhưng lại là sự thật, ngay cả khi ở trên đường thoáng nhìn kia cũng không phải do hắn lỗi giác, lần này hắn thấy thật chính xác chân thật, nữ nhân kia không có chết, nàng đã trở lại, thậm chí còn ở tại ngôi nhà trước kia.
Nghĩ đến đây, Phó Nguyên cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, nàng trở về, không có khả năng chỉ là sống đơn giản như thế, ngày đó khi trở về thành, biểu tình khi nàng nhìn thấy Tấn Dương cũng đã nói lên tất cả, ai bảo cái tên Tấn Dương lỗ mãng kiếm chế không được muốn đích thân chạy tới trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), kết quả cái gì cũng không trảm được còn đem mình bán đứng. Tuy rằng hắn chưa trực tiếp cùng nữ nhân kia lộ mặt, nhưng đề phòng bao giờ cũng tốt hơn.
Theo từ con đường đá nhỏ trong viện bước ra, tâm tư Phó Nguyên xoay chuyển thật nhanh: nàng là một nữ nhân, cũng không có võ nghệ, đơn thân độc mã báo thù chắc chắn là không có khả năng, chắc là có tìm sự giúp đỡ, như vậy, nàng sẽ tìm dạng nào để giúp đỡ đây?
Nghĩ đến đây, Phó Nguyên trong đầu thoáng hiện lên hai chữ “Tần phủ” cao cao trên cổng lớn, theo như hắn biết, tòa nhà này từ khi chủ nhân trước gặp chuyện không may cho tới bây giờ không có ai hứng thú, đã lâu không có ai hỏi thăm, một thời bị người ta quên lãng. Chính là hôm nay nhìn thấy, không hề nghi ngờ là đã bị người mua mất rồi, mà người mua tòa nhà đó, chắc chắn là người đã giúp đỡ nữ nhân đó.
Hơn nữa theo Phó Nguyên xem xét, thật sự quá mức trùng hợp, cư nhiên lại mua không bao lâu sau khi bọn họ nhận được lệnh vua phải từ biên cương trở về, thêm nữa nàng lại cố ý xuất hiện trên con đường đó vào cái ngày bọn họ quay về kinh, việc này, nhìn thế nào cũng thật sự rất trùng hợp!
Ánh mắt Phó Nguyên nheo lại, xem ra, hắn tất yếu phải hảo hảo điều tra một chút chủ nhân hiện nay của “Tần phủ” này rốt cuộc lai lịch như thế nào đây.
Nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu thong thả cất bước, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không nơi bầu trời, hắn quyết định đối với Tấn Dương trước khi tra được rõ ràng mọi chuyện phải tuyệt đối giấu hết. Tục ngữ có câu” Phi điểu tẫn lương cung tàng” (nghĩa là vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván ah), hắn còn có thể sống sót sau khi sự kiện kia kết thúc mà chưa bị Tấn Dương diệt khẩu là bởi vì thấu hiểu được đạo lý này.
Mà hiện tại, nữ nhân kia lại bắt đầu xuất hiện, khiến cho hắn có một loại cảm giác mơ hồ, không chỉ chuyện cũ một lần nữa sẽ bị khơi mào, mà đồng thời hắn cùng Tấn Dương với cái loại quan hệ vốn chênh vênh này sẽ gặp phải đả kích trí mạng. Trước khi đó, hắn phải nắm được đủ bùa hộ mệnh cho chính mình. Này không có bí quyết gì khác, chính là phải thật nhanh chóng!
Đẩy cửa phòng đi vào nhà, Phó Nguyên thế nhưng không có phát hiện, có một bóng đen sau lưng hắn vô thanh vô tức từ chỗ tối xẹt qua, rất nhanh nhảy qua tường biến mất không dấu vết.
Tấn Dương mới sáng sớm đã đứng ở trong phòng tinh thần không yên cứ xoay tới xoay lui, tiểu thiếp mới thu mặt mày hớn hở bước vào làm nũng cũng bị hắn ném ra ngoài, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, theo thời gian trôi đi biểu tình càng trở nên nôn nóng.
Thẳng đến khi một bóng đen rốt cuộc cũng xẹt qua khóe mắt hắn, theo cửa sổ nhanh gọn tiến vào quỳ trước mặt hắn, bước chân của hắn mới dừng lại, vội vàng vọt tới trước nói: “Nói mau!” Hai chữ vô cùng đơn giản, lúc nói ra còn mang theo một chút run rẩy, còn có nhịp tim đã muốn trở nên khó kiểm soát.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ bởi vì không được nhìn thấy người Mạc gia, cho nên truy theo những tin tức mà Phó Nguyên tra được, theo phản ứng của hắn xem ra Mạc gia thật sự là còn người sống lưu lại, tòa nhà kia thuộc hạ cũng đã tra qua, đúng là nhà Mạc gia cũ, nhưng hiện tại bên ngoài lại treo biển “Tần phủ”.”
“Thuộc hạ thừa dịp vắng người đi vào tra xét, trừ bỏ phía đông có một tiểu viện được dọn dẹp lại có người trụ thì, toàn bộ tòa nhà vẫn thực rách nát, người ở đây không quá mười, theo thuộc hạ quan sát thì khi đó trong viện toàn là nữ nhân, bên trong còn đó con gái của nữ nhân kia, nhưng cũng là không biết võ công.”
Nghe hồi báo, Tấn Dương bắt đầu nhíu mày, theo bản năng lại chắp tay ra sau lưng mà bước tới bước lui, trong óc đã là trăm mối ngổn ngang: Nữ nhân kia của Mạc gia đây là chuẩn bị làm cái gì? Mấy người không có võ công còn có thể giúp nàng báo thù sao? Thời điểm mình quay về kinh đã trở lại nhà cũ của nàng, còn canh giữ trên con đường về kinh ngày đó, nàng là như thế nào biết chính mình quay về ngày nào? Này chẳng lẽ hết thảy là trùng hợp?
Nghĩ đến đây Tấn Dương lại lập tức phủ định ý nghĩ của mình, nữ nhân kia nếu còn sống liền nhất định trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù, tuyệt nhiên không có khả năng trùng hợp như vậy! Hơn nữa khi mình phái người đi tra xét lại đúng lúc không có người nào có võ công ở đó, chẳng lẽ thật sự không có, hay là đúng dịp không ở đó?
Hắn tin tưởng nhất định có chuyện gì đó bị che giấu, mà hiện tại mình cần phải làm là nhanh chóng lôi nó ra trước nàng, biết rõ ràng quyết định của hắn mình mới có thể chuẩn bị tốt để ứng phó.
Nghĩ đến đây, lại không khỏi có chút nôn nóng, hiện tại không rõ tình huống, muốn diệt trừ tận gốc cũng phải biết rõ ràng tình huống để mà sắp xếp, nhưng ngày nào chưa xong ngày đó còn giống như có thứ gì mắc nghẹn ở cổ họng, nghẹt thở đến mức khó chịu!
“Mặc kệ dùng phương thức gì, đều phải hồi báo chi tiết nhanh nhất cho ta những gì thăm dò được. Nhớ rõ không cần tự tiện đụng vào nữ nhân kia cùng con gái nàng.” Hiện tại hắn ở trong tối, không tất yếu phải bại lộ.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Tấn Dương cước bộ đột nhiên dừng lại một chút, gọi lại người đã xuyên qua cửa sổ: “Ngươi trước quay về.”
“Chủ tử.”
“Ngươi nói Phó Nguyên bên kia, hắn có cái động tĩnh gì không?”
“Bẩm chủ tử, Phó Nguyên sau khi trở về đã đem mình nhốt ở trong phòng, không có động tĩnh gì, nhưng hình như cũng rất bất an.”
Tấn Dương cắn răng: “Thì phải nói là hắn căn bản không tính toán đem những thứ đó nói cho ta.” Khá lắm Phó Nguyên, quả nhiên tâm cơ đủ thâm, một mực trước mặt mình giả bộ như kẻ trung thành.
Lại thong thả bước vài bước, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho ta vẫn là kẻ lỗ mãng ngu dốt không có đầu óc sao?”
Liếc mắt một cái người đang quỳ gối trước mặt mình, người, quả nhiên đều không thể toàn tâm tín nhiệm, người kia, cũng là giống nhau cả. Trong lòng tính toán, ngoài miệng lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói tấm biển trên ngôi nhà cũ kia đề chữ gì?”
“Tần phủ.”
Tấn Dương trong mắt lộ ra vẻ trầm tư, sau đó nói: “Như vậy đi, ngươi đi tra thân phận chủ nhân hiện tại của ngôi nhà đó sau đó lại đây hồi báo, phái thêm nhiều người theo dõi chặt chẽ, Phó Nguyên bên kia cũng chcia người ta theo sát, có động tĩnh lạ lập tức báo ngay!”
“Dạ.”
Sau khi người kia rời đi, thần sắc Tấn Dương càng trở nên âm u, xem ra chính mình tiếp tục lưu giữ Phó Nguyên, cũng chỉ cấp thêm cho mình nhiều hơn một chướng ngại vật nữa mà thôi.
Ba ngày sau, mật thám lại hồi báo: “Chủ tử, chủ nhân hiện tại ta đã tra qua, hoàn toàn không có manh mối gì.”
Tấn Dương giật mình: “Không manh mối?” Như thế nào như vậy được, là người sống trên đời chắc chắn phải có dấu vết, muốn gạt bỏ hoàn toàn trên đời căn bản không có khả năng, nếu không phải xuất hiện từ tảng đá thì chính là cao thủ giỏi che giấu.
“Quả thật là thế, hắn xuất hiện từ khoảng một năm trước, gọi là Tần Đồng, một năm này hành tung tra phi thường tốt, không có gì đặc biệt, nhưng trước một năm này, hoàn toàn không có.” Căn bản không khác gì từ nơi hư không mà xuất hiện, hắn cũng thấy khó hiểu, hắn thật sự không tin được một người lại có căn bản hủy diệt tất cả dấu vết trước kia của mình.
Tấn Dương nhíu mày không nói gì, người đang quỳ nhanh chóng liếc mắt qua, biết hắn đang hoài nghi, cân nhắc một lát liền nói tiếp: “Hơn nữa theo thuộc hạ quan sát, hắn biểu hiện thực bình thường, cũng hoàn toàn không có võ công, so với người bình thường không có gì khác nhau. Nhưng trong nhà này, quả thật có hai người nam nhân có võ công. Mà hai nam nhân kia, một cái tuổi già tạm thời không tra xét kỹ, nhưng người còn trẻ thật ra cùng Cực Dạ có chút quan hệ.”
Nói như thế càng khiến Tấn Dương nghi ngờ, người thường như thế làm sao chỉ có dấu vết một năm hoạt động? Này có thể hay không là thủ thuật che mắt của nữ nhân kia? Chính là nàng làm sao có năng lực lớn như vậy?
Vén áo lên ngồi xuống cạnh bàn, Tấn Dương theo bản năng lấy ngón tay gõ gõ bàn, nàng không có khả năng có năng lực này, nhưng không thể loại trừ nàng tìm được người có năng lực này, mà người như vậy, không có khả năng là người bình thường, có thể ẩn sau bức màn mà bày ra hết thảy, như vậy, mình muốn phá vỡ bức tường đó, nên tìm ai đây?
“Khấu” một tiếng, bàn tay đập mạnh trên mặt bàn, Tấn Dương mạnh mẽ đứng dậy: “Ngươi nghĩ cho ta biện pháp, đem cái người gọi là Tần Đồng kia đem về đây cho ta, nhớ kỹ nhất định phải thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối không thể lưu lại manh mối gì!”
“Hơn nữa,” Biểu tình Tấn Dương nháy mắt trở nên dữ tợn, thanh âm cũng thấp xuống: “Nhớ kỹ, nhất định phải đoạt được tên kia trước Phó Nguyên!”
Hắn có thể nghĩ đến, Phó Nguyên không có khả năng không nghĩ tới, hiện tại vấn đề chính là ai nhanh hơn! Tra xét bên ngoài đã không có khả năng thu thập thêm được nữa, kia hắn cũng chỉ phải nắm vào trong tay, cái tên kêu Tần Đồng kia, đúng là lựa chọn tốt nhất.
Nói xong xuôi, Tấn Dương lại hạ lỏng biểu tình, thấp người đem nam nhân vẫn đang quỳ nâng dậy: “Giang Việt, hiện tại người ta có thể tín nhiệm, cũng chỉ có ngươi.” Nói xong vỗ vỗ bả vai người nọ, tràn đầy hàm xúc tin tưởng.
Giang Việt lại xoay người quỳ xuống: “Đã mang ơn cứu mạng lại được giao trọng trách, Giang Việt thịt nát xương tan cũng không từ.”
Mà quả như Tấn Dương sở liệu, giờ phút này Phó Nguyên cũng đang ở trong phòng mình tới tới lui lui, hai hàng lông mày nhíu chặt. Tình hìn hiện tại xem ra, muốn tìm hiểu thêm manh mối đều phải nhờ tới cái tên Tần Đồng đó, nhưng mình đơn thân độc mã, như thế nào mới có thể nghĩ biện pháp đem hắn bắt lại đây mà không kinh động bất cứ kẻ nào?
Hơn nữa tra xét mấy ngày nay, hắn còn phát hiện cái Chu tẩu kia đã bắt đầu ngẫu nhiên xuất hiện ở xung quanh phủ Tấn Dương, mặc dù vẫn còn cách rất là xa, cũng đã đủ cho hắn cảnh giác. Không chỉ như thế, tuy rằng mỗi lần quay đầu lại hắn đều không có nhìn thấy người, nhưng sau lưng có tầm mắt dõi theo là cảm giác không bao giờ sai được.
Hắn là một võ tướng, công phu tuy rằng không thể so với những kẻ trên giang hồ này, nhưng nhiều năm sa trường rèn luyện trực giác một chút cũng không kèm, hắn thực khẳng định mình bị theo dõi là hoàn toàn không sai, dùng tất nghĩ cũng biết những người này là do ai phái tới. Này cũng làm cho hắn càng thêm phiền muộn, lúc trước không ngờ điểm này, cứ như vậy, chính mình muốn hành động trước Tấn Dương thật sự là rất khó khăn!
Xoay tới xoay lui, một vòng lại một vòng, trên mặt đất bị hài ma sát gần như nhẵn bóng như mặt gương, tới cuối cùng Phó Nguyên rốt cuộc cũng dừng lại mỉm cười, có lẽ, tương kế tựu kế cũng không sai lắm.
Bên này Tần Đồng đang cùng tiểu đào ngồi xổm trước hang cá uy thức ăn cho chúng, Chu tẩu cùng Mạnh Quyên thì ở phòng bếp thu xếp nấu cơm, đều không nhận thức được nguy cơ đang từng bước đến gần. Bất quá, bọn họ không ý thức được, không có nghĩa là hai người còn lại cũng không ý thức được.
Giang Kỳ giờ phút này vẫn là một bộ dáng lười biếng ngồi ở trên ghế: “Này cũng có chút thú vị, bọn họ hiện tại càng tra càng lệch hướng, hoàn toàn tra đến trên người tiểu tình nhân của người đi.”
Nói xong rung đùi đắc ý, lại nói: “Bất quá cũng may mắn nhờ thân thế tiểu tình nhân người lại rối rắm như thế, mới có cục diện thú vị như thế này, xem con mèo mù quơ quào loạn xạ dưới đất cũng không tồi.”
Nháy nháy mắt, lại quay về với vẻ mặt tinh quái mà dán sát vào: “Ta nói, ta hiện tại đối với thân thế tiểu tình nhân ngươi cũng rất hiếu kỳ, xem bộ dáng kia khẳng định biết, tiết lộ chút đi.”
Lục Gia Diễm một chưởng đem khuôn mặt phóng đại của hắn đẩy ra: “Liên quan gì đến ngươi, quản chuyện của mình đi.”
Gianh Kỳ thấy hắn lại muốn đi, lại trách móc: “Thật nhỏ mọn.” Lại nói tiếp: “Ai, cái tình địch kia, ngươi tính sao đây?” Hắn còn đang rất mong chờ đó, tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng nha.
Lục Gia Diễm lần này cũng chịu quay đầu lại: “Không đáng lo.”