Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vài ngày sau đó Tần Đồng quả nhiên trải chăn nệm nằm dưới đất, chính là mỗi buổi tối rõ ràng là ngủ trên đất, sáng lại phát hiện là ở trên giường, mà Lục Gia Diễm mỗi lần khi hắn tỉnh lại nhíu một bên mày, cái bộ dáng kia rõ ràng cho thấy hắn không hề động thủ, là tự mình lên đó. Tần Đồng đầu tiên còn đối với phản ứng của hắn nửa tin nửa ngờ, đến cuối cùng lại bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không bị mộng du, vì thế Lục Gia Diễm nói: “Tần thiếu gia, nhìn ngươi cũng không phải mệnh có thể ngã ra đất mà nghỉ, làm gì phải cậy mạnh, trực tiếp ngủ trên giường không hay sao, cứ nửa đêm lại bò lên giường, ngươi không thấy mệt sao?”
(lừa con nít >_<) Mặt đất thời xưa thường lấy từ đá hoa hoặc đá đen rải trên đất, san phẳng thì san phẳng, hàn khí cũng rất nặng, mùa hè lúc đầu nằm lên đó còn có thể cảm thấy mát mẻ, nhưng qua một thời gian dài sẽ cảm thấy các đốt ngón tay đau, Tần Đồng nhiều ngày như vậy sớm đã khổ không chịu nổi, nếu muốn ngủ thêm vài ngày nữa chắc phong thấp là chạy không thoát, Lục Gia Diễm vừa nói hắn lúc này tìm được bậc thang hạ, đầu tiên là ra vẻ không cam lòng, sau đó thì thỏa hiệp: “Thế cũng đúng.”
Vì thế lại bắt đầu ngủ giường, chuyện quần áo không cánh mà bay giống như lần trước cũng không phát sinh nữa, lại có một khối băng lớn để ôm, mỗi ngày ngủ không thể không nói cực thoải mái, hắn lại trời sinh mệnh thiếu gia, một khi đã hưởng thụ thì càng không thèm đi chịu khổ, thậm chí bắt đầu cảm thấy được Lục Gia Diễm cũng không tệ lắm, đông ấm hạ lạnh, thật sự dùng rất là tốt. Loại ý tưởng này ngay từ đầu đã không thể vứt bỏ, Tần Đồng cũng ngày càng có thói quen với sự tồn tại của Lục Gia Diễm, mà loại thói quen này bắt đầu xâm chiếm càng nhiều trong cuộc sống của hắn, chờ đến khi Tần Đồng ý thức được, đã không thể nào trốn tránh được nữa. Thời tiết càng ngày càng… nóng hơn, Tần Đồng cũng càng thêm lười xuất môn, hôm nay thu được mấy phong thư còn có sổ sách liên quan, tất cả đều là từ cửa hàng các nơi gửi tới, bởi vì trời nóng, hắn cũng không muốn bọn họ chạy dưới ánh mặt trời gay gắt, vì thế dứt khoát gửi thư, tuy rằng hơi chậm một chút, nhưng không sao. Ghé vào trên giường, Tần Đồng một bên quạt quạt, một bên nhìn thư trên tay, giấy viết thư hơi mỏng bị hắn quạt lay động, muốn xem cũng phải trầy trật, nhưng cây quạt hắn lại không muốn buông, chỉ đành ráng nhìn chữ trên bức thư phất phơ. Tiểu đào ở bên cạnh buồn cười, từ trong tay hắn tiếp nhận cây quạt giúp hắn quạt, Tần Đồng lúc này mới hai tay cầm giấy viết thư mà an an ổn ổn xem, đợi đến khi xem xong, hai tay ôm đầu kêu to: “Sao lại có nhiều thuế như vậy nha!”
Tiểu đào đối với mấy thứ này không hiểu, đem mấy thứ kia lại xem, xong cảm thấy thực choáng váng: “Đây là cái gì? Ta đi hỏi nương một chút.”
Vừa lúc Lục Gia Diễm tiến vào, hỏi: “Chuyện gì?”
Tiểu đào đem chồng thư kia giao cho hắn nói: “Nói cái gì thuế này thuế kia, chúng ta đều không hiểu.”
Lục Gia Diễm tiếp nhận, chỉ liếc mắt một cái đã nói: “Này có gì kỳ quái, lúc đầu quan phủ không chú ý, thuế tự nhiên chỉ ấn định bình thường, đợi đến khi sinh ý hảo, tự nhiên thuế liền nặng, không có thuế này bọn họ cũng bịa thuế khác, không cần phải hiểu, chỉ có một biện pháp giải quyết, giao tiền, có hai loại, hoặc là thành thành thật thật giao, hai là đi làm một chút quan hệ, về sau có thể bị thu ít một chút.”
Điều đau đầu nhất đối với Tần Đồng chính là loại sự tình này, trước kia chính vì vậy mới trốn tránh không muốn tiếp nhận sản nghiệp trong tay gia đình, lúc mở tiệm cũng không nghĩ nhiều như vậy mới quyết định khai trương, kết quả cư nhiên vẫn vậy, vô luận là ở đâu, cũng không thể tốt được. Tần Đồng ở trên giường trở mình, phiền não nói: “Mở tiệm thôi sao lại phiền đến như vậy, dứt khoát dẹp hết cho rồi!”
Tiểu đào bị dọa nhảy dựng: “Đại ca?!”
Tần Đồng thấy nàng bị dọa, vội an ủi nói: “Ta nói thế thôi, đừng để ý, kỳ thật dẹp đi cũng không có vấn đề gì, tất cả đều chuyển thành phương pháp hiện tại của chúng ta, cũng rất tốt, không mở tiệm không treo biển hành nghề, thuế cũng không phải nộp nhiều như vậy.”
Lục Gia Diễm đem giấy viết thư đưa qua: “Ngươi làm sao có thể tìm được một kỹ nữ giống như Tầm Nguyệt vậy? Lần này tính ra ngươi vận khí tốt, cũng không phải những lần sau sẽ hảo.”
Quay đầu nói với tiểu đào: “Tiểu đào, trong nhà có thứ gì giải nhiệt không? Giúp chúng ta đem một ít lại đây được không?”
Tiểu đào cười: “Đương nhiên có, nương buổi sáng có nấu nước ô mai đã thả xuống nước giếng làm lạnh, ta đi nhìn xem.”
Lục Gia Diễm chờ tiểu đào đi ra ngoài mới tiếp tục nói: “Còn nữa, chuyện đó bây giờ không phải là quan trọng nhất, muốn nộp thuế, phải có người đứng đầu, ngươi là lão bản, tự nhiên phải xuất văn tự thân phận* để đi báo cáo, ngươi trước hết nên quan tâm đến cái này thì hơn.”
* Nguyên văn là 身份文碟: thân phận văn điệp (QT ca ca). Nôm na là Chứng minh nhân dân thời cổ đại. Tần Đồng từ trên giường nhỏm dậy một chút, ánh mắt trừng lớn như quả cầu, thất thanh nói: “Văn tự thân phận?!”
Thấy Lục Gia Diễm gật đầu, hắn lại đi ôm đầu: “Như thế nào lại có thứ này? Tiểu thuyết lẫn ti vi đều chưa nói qua a!”
Thời này mà cũng cần chứng nhận danh tính, này không phải là muốn mạng của hắn sao. Lục Gia Diễm khóe mắt lại thoáng nâng lên, nói: “Như thế nào không có, phàm ai khi mới sinh ra đều phải báo cáo quan phủ, ghi hộ tịch đến khi trưởng thành thì có văn tự thân phận, bằng không triều đình như thế nào thống kê tình trạng trong nước.”
Chính là dân cư cổ đại tương đối không cao, cho nên kiểm tra thực hư cũng không có thường xuyên mà thôi. Tần Đồng đột nhiên tỉnh ngộ, hắn một bước xuyên qua không hộ khẩu, không quen biết ai, chạy đi đâu lấy ra một cái văn tự thân phận? Đang nhức đầu, trong đầu chợt lóe, lập tức bắt lấy Lục Gia Diễm: “Ngươi đi lấy cho ta một cái!”
Lục Gia Diễm cúi đầu nhìn nhìn cái tay nắm lấy áo mình: “Ta làm sao lấy?”
Tần Đồng túm càng gắt gao: “Ít nói nhảm, ngươi tuyệt đối có thể, bằng không ngươi sao có thể mỗi ngày mà quang minh chính đại đi ra đường!”
Hơn nữa, sát thủ trong phim điện ảnh, ai mà không dùng thân phận giả, muốn bọn họ làm ra một cái chắc chắn không tính là khó. Lục Gia Diễm ánh mắt lóe sáng: “Ngươi làm sao mà lại biết được?”
Tần Đồng nâng cằm: “Điện ảnh.”
Lại là điện ảnh, xem ra cái gọi là điện ảnh thật đúng là có thể dạy người ta không ít thứ, chỉ tiếc hắn không có vận khí nhìn xem thứ đó, ánh mắt Lục Gia Diễm chuyển một vòng, nói: “Ta có thể, bất quá vì cái gì ta phải giúp ngươi?”
Tần Đồng nhảy dựng: “Ngươi dựa vào cái gì mà không giúp ta?”
Lục Gia Diễm cười đến mức tùy tiện, hỏi lại: “Đúng, ta dựa vào cái gì mà phải giúp ngươi?”
Tần Đồng há miệng thở dốc, nghẹn không thốt ra một chữ, sắc mặt lúc xanh lúc hồng, mắt thấy Lục Gia Diễm cười càng thêm bừa bãi, Tần Đồng trên đầu nhanh đã muốn bốc khói, nhịn không được lại vung nắm đấm: “Họ Lục kia, ngươi hỗn đản!”
Tiểu đào lúc này đang bưng hai chén nước ô mai tiến vào, vừa thấy tình cảnh trước mặt vội vàng đem bát để trên bàn, la lên: “Vừa rồi vẫn còn hảo, đây là xảy ra chuyện gì?”
Lục Gia Diễm dễ dàng đem tay Tần Đồng chế trụ, thuận tay đưa hắn kéo xuống dưới, còn không quên trả lời tiểu đào: “Không có gì, thời tiết nóng, đại ca ngươi lại lên cơn tức, nhanh đưa nước ô mai đến cho hắn hạ hỏa.”
Trước mặt tiểu đào khiến Tần Đồng phát tác không được, trên mặt bị cơn tức thiêu cháy đỏ rực một mảnh, tiểu đào nhìn thấy quả nhiên cơn tức rất là lớn, lập tức đem hai chén nước ô mai cho hắn: “Đại ca, ngươi uống nhiều một chút.”
Tần Đồng cũng không khách khí, đem hai chén nước toàn bộ rót vào bụng, sau đó nói với tiểu đào: “Còn muốn.”
Cơn tức của hắn không phải chỉ cần hai chén nước ô mai là có thể dập tắt được. Chờ tiểu đào chạy ra khỏi cửa, Tần Đồng quay đầu nhìn Lục Gia Diễm, hít sâu sau đó mở miệng nói: “Ta trả tiền.”
Lục Gia Diễm ngồi xuống, ngón tay nhẹ gõ gõ cái bàn: “Tiền không phải vạn năng.”
Tần Đồng nhắm mắt, trong lòng không ngừng niệm bình tĩnh bình tĩnh, nhẫn nại nhẫn nại, vài lần lặp đi lặp lại sau lại trợn mắt: “Vậy ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?”
Biểu tình Lục Gia Diễm thực là rất khiếm biển, ít nhất trong mắt Tần Đồng là như thế, trả lời: “Rất đơn giản, vấn đề này, ngươi trả lời khiến ta vừa lòng, ta liền giúp ngươi.”
(ý là trả lời xem thử coi em Đồng có biết anh Diễm đang muốn cái gì không =))))))) Cái này, dù bình tĩnh đi chăng nữa cũng vô dụng, Tần Đồng bạo phát: “Ngươi đê tiện!”
“Trả lời sai.”
Nhẫn nại cũng giương cờ đầu hàng, Tần Đồng xông lên túm lấy cổ Lục Gia Diễm: “Ngươi đi chết đi!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu đào kêu sợ hãi, sau đó nghe được nàng chạy đi hô to: “Nương nương, Tiễn bá, các ngươi mau tới a.”
Tần Đồng cả kinh rút tay về, Lục Gia Diễm nhún nhún vai: “Sự tình này lại bị ngươi nháo thành lớn, ngươi tính toán như thế nào giải quyết.”
Kia một bộ dáng không liên quan đến hắn khiến Tần Đồng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn ra được mấy khối thịt, chính là hắn hiện tại hoàn toàn không có biện pháp giải quyết chuyện tính này, nhất thời có chút hoảng hốt. Bên ngoài đã có thể nghe được thanh âm Giang Kỳ, đang hỏi: “Tiểu đào, ngươi đang ngạc nhiên la to chuyện gì vậy?”
“Ta nào có ngạc nhiên, đại ca nổi điên, bóp cổ Lục ca ca bảo hắn đi chết, ta sợ có chuyện không may.”
Tần Đồng nghe được méo miệng, hắn nổi điên? Tiểu nha đầu này ánh mắt thật là có vấn đề, nên đi đo kiếng đi! Giang Kỳ bên ngoài nghe được khóe miệng cũng méo, sợ? Này có cái gì phải sợ, cái này gọi là tình thú a tình thú, tiểu nha đầu chính là không hiểu chuyện, cũng không biết lén lút kéo hắn đến, la to như vậy, thú vui của hắn cũng toàn bộ thất bại. Chu tẩu lúc này cũng tiến lại, đang hỏi tiểu đào: “Sao lại thế này?”
Lục Gia Diễm còn đang ngồi ở nơi nào, nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tần Đồng cảm giác kia chẳng khác nào gọi hồn, mắt thấy càng lúc càng gần, khiến hắn hận không thể tìm một cái động chôn mình xuống luôn cho rồi. “Như vậy đi, một vấn đề, hai chuyện ta đều giúp ngươi giải quyết, như thế nào?”
Tần Đồng nhìn thấy người gần như đã muốn bước vào trong, cắn răng nói: “Xem như ngươi lợi hại!”
Mẹ nó, không phải chỉ là nói một cái điều kiện, hắn là đại nam nhân hiện đại, nói thì nói! Chính là muốn nói, lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình dường như đang tăng vọt, theo bản năng cuốn lấy tay áo, rốt cuộc đáp: “Điều kiện gì? Không phải là muốn quan hệ trên giường đi.”
Này, đại khái cũng xem như là trò chơi chữ đi. Tiểu đào lúc này chạy tới cửa, lại là một tiếng kêu sợ hãi: “Đại ca, ngươi còn chưa đánh đủ?”
Ngay cả tay áo cũng cuốn lên đến đó, vậy phải làm sao bây giờ? Lục Gia Diễm nghe được đáp án của Tần Đồng, sắc mặt trầm xuống: “Chỉ vậy?”
“Chứ còn gì nữa? Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
Nhìn hắn không được tự nhiên quay đầu đi lại quay trở về, hung tợn nói: “Ta đáp, ngươi làm cho ta!”
Lục Gia Diễm đứng lên, cũng được, cũng không thể nói hắn đáp không đúng: “Lần này bỏ qua, lần sau muốn qua cửa, cũng sẽ không dễ dàng như vậy.”
Còn lần sau? Tần Đồng nhịn không được chỉ vào mặt hắn: “Ngươi nằm mơ!”
Hắn đối diện cửa, tiểu đào chỉ có thể thấy bóng dáng hắn, thấy hắn lại nhấc tay, chạy nhanh vào: “Tần ca, có chuyện gì hảo hảo nói.”
Còn không quên đưa tay giữ chặt tay phải hắn. Tần Đồng trợn mặt, kéo ngón tay tiểu đào muốn đem tay nàng đưa xuống: “Ta nào có động thủ, ngươi nhìn cho rõ ràng, hắn trên người một chút vết thương cũng không có.”
Giang Kỳ vào cửa, “ai yêu”
một tiếng: “Chuyện gì huyên náo như vậy a?”
Chu tẩu theo sau Giang Kỳ, đối với việc này tự nhiên có chút cảm giác được, cũng không lên tiếng, qua giúp đỡ Tần Đồng đem nữ nhân nhà mình kéo ra, mới nói: “Tốt lắm tốt lắm, nghe đại ca ngươi chậm rãi nói.”
Tần Đồng nhu nhu cánh tay, tiểu nha đầu này khí lực lớn thật, nói tiếp: “Đã nói không có việc gì.”
Giang Kỳ không hết hy vọng, tiếp tục hỏi: “Kia các ngươi như thế náo nháo ra động tĩnh lớn như vậy? Nhị thiếu gia, ta lớn tuổi rồi, cũng không chịu nổi thanh niên các ngươi gây sức ép như vậy.”
Tần Đồng trong lòng ân cần hỏi thăm hắn mười tám lần, lão nhân gia? Lão cái rắm, hắn mà là lão nhân gia, kia mình không phải vào quan tài nằm cho rồi? Lục Gia Diễm lúc này mới mở miệng: “Không có gì, nói chuyện đùa giỡn thôi, chính là hơi quá một chút, có người tạc mao (xù lông, nổi điên).”
Nhất thời, ba ánh mắt toàn bộ nhất tề nhìn về phía Tần Đồng, Giang Kỳ trước khụ một tiếng, thong thả bước qua, vỗ vỗ vai hắn: “Nhị thiếu gia, ngươi cũng lớn, đừng có mãi tính tình tiểu hài tử.”
Sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Chu tẩu nhìn Tần Đồng, thở dài, xoay người nói với tiểu đào: “Đi thôi, một lát nữa giúp ta chuẩn bị cơm chiều.”
Sau đó đi trước. Tiểu đào cúi đầu, đi đến trước mặt Tần Đồng, trên mặt nóng đến mức có thể chiên trứng, nói quanh co nửa ngày, cũng chưa nói được gì, trực tiếp bỏ chạy ra ngoài, lưu lại hai chén nước ô mai còn trên bàn. Tần Đồng ngơ ngác nhìn theo bọn họ một đám rời đi, hơn nửa ngày oán hận trừng mắt nhìn Lục Gia Diễm: “Ngươi, ngươi…”
chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang thình thịch nhảy loạn, thiếu một chút nữa là đứt mạch máu. Lục Gia Diễm xoay người: “Ta làm sao?”
Tần Đồng ào ào trút giận, mãnh liệt đưa tay đẩy Lục Gia Diễm ra: “Quên đi quên đi, lão tử đại nhân không cùng tiểu bối so đo.”
Lại đem nước ô mai trên bàn đảo qua uống, “đông”
một tiếng buông bát: “Đừng quên, còn có văn tự thân phận của ta!”
Xoay người xuất môn, hắn phài đi uy ngư, hảo tu thân dưỡng tính, tuy rằng điều hắn muốn làm nhất hiện giờ, chính là đóng cửa thả chó! Đại nhân? Tiểu bối? Lục Gia Diễm nhíu mày, xem ra về sau hắn còn rất nhiều chuyện phải làm. Bất quá vài ngày sau, Lục Gia Diễm liền đưa cho Tần Đồng một cuộn da, nói: “Ngươi giữ cho mà tốt, rớt mất rồi thì hảo hảo ngẫm lại nên cầu ta như thế nào đi.”
Tần Đồng đem cuộn da đoạt lấy: “Cho dù rớt trong quan phủ cũng có trữ sẵn, ta cầu ngươi làm cái gì.”
Vỏ ngoài dùng vải bố hoa, lại cảm thấy rất chân thật, kiểu chia đôi lớn nhỏ, mở ra vừa thấy, so với thân phận hiện tại không sai biệt lắm, trừ bỏ một chuỗi số kia, những thứ khác cũng giống nhau, chẳng qua sinh nhật là dùng theo cách tính địa phương, hắn không có khái niệm, cũng không thèm quản. Có văn tự thân phận rồi, Tần Đồng bắt đầu đau đầu chuyện đóng thuế, hắn không am hiểu nhất chính là kiểu giao tiếp “chính khách”
này, nơi này gọi là quan phủ phỏng chừng cũng không khác nhau nhiều lắm, này còn chưa nói, trời nóng bức như vậy, bắt hắn chạy đi chạy về để mà xã giao, kia không bằng trực tiếp giết hắn đi cho rồi. Nhưng nghĩ đến phải nộp nhiều tiền như vậy, lại cảm thấy thật đau lòng, kia đều là tiền mồ hôi nước mắt, bao nhiêu người cùng nhau cố gắng mới có được ngày hom nay, cứ như vậy giao ra thì nói cái gì cũng không cam tâm! Phiền não như vậy ba ngày, Tần Đồng rốt cuộc nhớ đến một người, hưng phấn nói: “Ta như thế nào lại quên hắn? Tìm hắn hỗ trợ, hẳn là có thể giải quyết hảo.”
Người bên ngoài còn có chút nghi hoặc, Lục Gia Diễm lại lập tức nghĩ tới: “Ngươi muốn đi tìm Hà Vấn Kinh?”
Tần Đồng liên tục gật đầu: “Đương nhiên là hắn, sinh ý hắn lớn như thế, khẳng định cũng có lúc cùng những người đó giao tiếp, mánh khóe tự nhiên cũng có, nhờ hắn hỗ trợ, khẳng định không sai!”
Giang Kỳ ánh mắt lóe sáng, nói: “Nhị thiếu gia, chúng ta cũng hắn giao tình không sâu, cứ như vậy nhờ người ta hỗ trợ, không tốt lắm đâu? Hơn nữa, hắn có chắc sẽ giúp không?”
“Yên tâm đi, hắn khẳng định sẽ giúp.”
Nói xong lại liếc nhìn Lục Gia Diễm, rồi nói tiếp: “Hắn cùng người nào đó không giống nhau, sẽ không thừa cơ hiếp đáp kẻ khác.”
Lục Gia Diễm không nói, mày hơi hơi nhíu lại, cái tên Hà Vấn Kinh kia, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, lại nhìn nhìn Tần Đồng, tên ngốc tử này, biết nói là có mánh khóe, như thế nào vẫn cho rằng tên kia là người thiện lương? Hắn vừa ngốc lại vừa nát như vậy, cố tình lại khiến người ta cảm thấy hắn thông minh, có thể giáo dưỡng ra một tên gia hỏa như vậy, phỏng chừng cha mẹ hắn cũng có thể xem là bảo bối. Mà Tần Đồng đã múa bút cấp Hà Vấn Kinh một cái thiệp, bên trong tóm lược sự tình, sau đó mời hắn uống rượu, mà địa điểm, vẫn là chọn căn phòng nhỏ nơi đó.