Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau tỉnh dậy, Tần Đồng lại nổi trận lôi đình, quả nhiên hắn với rượu có thù oán, chỉ cần uống vào một chút thì đã gặp toàn chuyện không tốt.
Vừa tự cảnh báo mình từ nay về sau không được uống rượu, hắn cũng thề với trời từ nay trở đi nếu hắn còn cùng cái tên hỗn đản đê tiện vô sỉ lợi dụng lúc người khác khó khăn kia nói thêm một câu nào nữa liền mang họ của hắn! Từ nay về sau cứ xem như hắn là người vô hình, đánh chết cũng không liếc mắt một cái, chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho việc khai trương tửu lâu.
Mọi người bắt đầu vào việc, Tần Đồng cũng chạy trước chạy sau, Giang Liễu thì dành thời gian huấn luyện nhóm nữ hài tử, Chu tẩu cùng tiểu đào tất nhiên phải lo lắng chuyện thức ăn cho mọi người. Chỉ có Giang Kỳ cùng cái tên hỗn đản kia là an nhàn tự tại, cả ngày không có gì làm cứ lượn qua lượn lại, muốn có bao nhiêu chướng mắt thì có bấy nhiêu.
Hôm nay Chu tẩu dậy thật sớm chuẩn bị một chút liền cùng tiểu đào lên xe ngựa vội vàng ra ngoài mua đồ ăn, hiện tại trong nhà nhân khẩu tăng thêm mấy người, chi phí ăn mặc phải gấp mấy lần, không thể tùy tiện như lúc trước được.
Một lúc lâu sau Chu tẩu trở về, vừa vặn đụng phải Tần Đồng đang có chuyện phải ra ngoài, thái độ khác thường không có vẻ gì là vui vẻ tiếp đón, mới nhảy xuống xe ngựa đã vội vã đi vào cửa. Tần Đồng ngượng ngùng thu hồi cánh tay đang muốn giơ lên, hỏi: “Tiểu đào, nương ngươi làm sao vậy?”
Tiểu nha đầu luôn luôn hoạt bát hiếu động lại mang theo vẻ nghiêm trọng, cũng không trả lời câu hỏi của Tần Đồng, chỉ lắc đầu nói: “Đại ca, ta dắt ngựa vào trước, sau đó sẽ chuẩn bị đồ ăn.” Nói xong vội vàng dắt xe ngựa vào, để Tần Đồng một người đứng ngoài cửa.
Tần Đồng có chút khó hiểu, như thế nào hai mẹ con buổi sáng hết sức cao hứng ra ngoài khi trở về sắc mặt lại kém đến mức như thế? Từ từ, sắc mặt kém, đây là có chuyện gì?
Không kịp suy nghĩ, Tần Đồng vội vàng đuổi theo Chu tẩu, không bao lâu đã đuổi kịp, nhưng còn kém mấy bước, đã bị Chu tẩu “ba” một tiếng đóng cửa nhốt bên ngoài, thiếu chút nữa dẹp cả mũi.
Tần Đồng càng lo lắng, gõ cửa phòng bếp: “Chu tẩu, Chu tẩu, ngươi đóng cửa như vậy không sợ nóng sao? Cẩn thận kẻo ngất ở bên trong a.”
Mặc cho hắn gõ đến rung cả cửa, bên trong vẫn không có một chút tiếng động, đột nhiên nhớ tới còn cửa sổ, ai ngờ dạo một vòng liền phát hiện ngay cả cửa sổ cũng đóng kín mít, điều này khiến hắn càng thêm lo lắng, phòng bếp vốn là nơi nấu nướng, hiện tại đóng kín như vậy sợ rằng sẽ có chuyện không hay. Rồi lại không biết nên làm cái gì, hấp tấp đứng lên muốn tìm người giúp, lại nhớ tới chính mình đã thề không để ý đến tên hỗn đản nào đó, bộ dáng tiểu đào chắc không thể giúp gì được rồi, còn tên Giang Kỳ sáng sớm đã lưu lạc nơi nào không thấy bóng dáng, nhất thời buồn rầu vô cùng.
Ở trước cửa phòng bếp lượn tới lượn lui, rốt cuộc hắn nghĩ búa chắc có thể sử dụng, nhanh chóng vọt vào sai phòng nhỏ bên cạnh mang búa lao ra, chuẩn bị hướng ván cửa phòng bếp mà bổ.
Búa chưa kịp chạm tới ván cửa, Tần Đồng còn chưa kịp phản ứng thì búa đã nằm gọn trong tay tên kia một cách dễ dàng, nói: “Ta đến.”
Tần Đồng vừa ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra Lục Gia Diễm đã muốn xoay người đi chỗ khác, kia thoáng nhìn biểu tình của hắn cũng rất kỳ quái, khiến hắn nhịn không được muốn bước lên trước mà nhìn, nhưng không nghĩ đến Lục Gia Diễm trầm giọng nói: “Ngươi không phải có việc sao?”
Rõ ràng là muốn đuổi người.
Sắc mặt Tần Đồng bị những lời này làm cho đổi màu liên tục, không hiểu cơn giận từ đâu bốc lên, thẳng lưng nâng cằm vung tay: “Đương nhiên có chuyện.” Giậm chân mà bỏ đi.
Lục Gia Diễm quay đầu nhìn hắn rời đi, giữa khuôn mặt mang theo một chút ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không vết tích, thần sắc nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia mà trở nên ngưng trọng, tay vươn ra do dự một chút, sau đó mới đẩy vào.
“Cạch cạch” vài tiếng, khóa cửa theo đó mà đứt đoạn, Lục Gia Diễm nhẹ nhàng đẩy cửa vào sau đó đóng lại, ánh sáng trong phòng bếp vừa mới bừng sáng lại trở nên ảm đảm, mang theo tiếng vang buồn bực của những đốm lửa đang cháy trên bếp khiến người ta có chút đau mắt.
Chu tẩu ngồi ở đống củi bên cạnh, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên, lệ sớm đã rơi đầy mặt, hai mắt chứa đầy nước mắt không nhìn thấy rõ người đang tới.
Chính là người đi tới mang theo một loại khí thế quen thuộc, khiến cho nàng chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy hoảng hốt, giống như trong nháy mắt thời gian quay ngược lại, người đi tới đúng là người mà suốt đời này nàng nguyện không quên.
Thân ảnh cao lớn ngồi xổm xuống, thuận thế đưa khăn lên, nhẹ giọng nói: “Đã qua rồi.” Cánh tay đưa khăn không hề thu hồi, vững vàng mà chiếm cứ tầm mắt của nàng.
Theo cánh tay đó nhìn qua, khuôn mặt quen thuộc ngày thường luôn lạnh như băng ấy nhất thời lại có một chút bất đồng, Chu tẩu giật mình, cũng cảm thấy hơi khó tin, toàn thân đều run rẩy, vài lần muốn chạm vào lại ngay lập tức lùi về, sợ nó sẽ tan biến như là một giấc mộng.
Đợi đến khi ngừng được cơn run rẩy, mới quyết tâm cẩn thận theo cánh tay đưa lên trước mắt mà chậm rãi chạm vào khuôn mặt kia, cảm giác ấm áp khiến nàng có chút hoảng thân, sau một lúc lâu mới mơ hồ mở miệng: “Địch nhi?”
Người trước mặt mỉm cười.
Nước mắt lần thứ hai lại tuôn rơi, môi lại ngừng không được mà cong lên, hai tay có chút lung tung mà sờ soạng khuôn mặt kia, vừa khóc vừa cười: “Ta biết, ta biết, ta đã cảm thấy là lạ, ngươi này… tiểu tử này, ngươi tại sao lại không chịu nhận ta, sao lại không dám nhận muội muội ngươi, muốn bị đánh hay sao?”
Càng nói càng kích động, lực tay cũng càng lúc càng lớn, bấu véo mãi trên gương mặt không nhiều thịt gì kia mà không chịu buông tay, cuối cùng là choàng người qua ôm chặt lấy, sau đó là nắm lấy cái lỗ tai của hắn: “Mười năm a, không đúng, là mười một năm a! Mười một năm không có tin tức, trong khi đó lại cùng nhau sinh sống gần một năm, ngươi tên tiểu tử hỗn đản này cư nhiên lại không chịu nhận thức chúng ta!”
Lục Gia Diễm để Chu tẩu ở trên người hắn hết bấu lại miết, cảm giác tựa như mười năm về trước, khi đó hắn là một tiểu tử thích đi khắp nơi sinh sự. Cha hàng năm không có ở nhà, trách nhiệm quản giáo toàn bộ đều nằm trên con người vừa mềm yếu lại cứng cỏi này, mỗi lần gặp chuyện rắc rối tuyệt đối sẽ hung hãn đến nắm lấy lỗ tai hắn bắt phạt quỳ, sau khi trừng phạt xong lại lo lắng mà lấy rượu thuốc xoa cho hắn.
Tiếng răn dạy từ từ thấp đi, thay vào đó là tiếng khóc, Lục Gia Diễm đơn giản ném đi mảnh khăn kia xuống mặt đất, mở rộng hai tay ôm nàng chặt chẽ, tùy ý cho nước mắt ướt nhẹp vạt áo, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nương.”
Hiện giờ, hắn không phải là tiểu tử nữa, hắn đã có đủ cánh tay cường tráng cùng sức mạnh để bảo hộ các nàng thật tốt, từ nay về sau không cần phải sống khổ cực nữa.
Tiếng khóc bỗng nhiên biến mất, khuôn mặt lần thứ hai nâng lên mang theo ánh mắt đỏ bừng, sau đó lộ ra hung quang, không chút lưu tình lần thứ hai nhéo tai hắn, hung hăng nói: “Hiện tại mới biết gọi nương, thế là thế nào hả!”
Lục Gia Diễm bỉu môi, ánh mắt cư nhiên có một chút đáng thương “Nương, nắm như vậy rất đau a.”
Chu tẩu lại hung ác nắm chặt một lần nữa mới chịu buông ra, nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn, sau đó ôm đầu hắn hết nhìn trái đến nhìn phải: “Kêu thêm một lần nữa đi.”
Lục Gia Diễm ngoan ngoãn nghe lời: “Nương.”
Chu tẩu tùy ý lấy tay lau đi nước mắt: “Hiện tại mới chịu gọi nương, có phải hay không có liên quan đến bảng cáo thị được dán sáng nay?”
Nhìn thấy Lục Gia Diễm gật đầu, nhịn không được lại nhéo lỗ tai hắn: “Ngươi cái tên tiểu hỗn đản, từ nhỏ đã luôn như vậy, chuyện gì cũng làm xong mới chịu cho ta biết. Ngày thường còn luôn mang cái bộ dáng như vậy, hại ta không dám nhận thức, đành phải ở trong lòng hết đoán đông đến đoán tây! Ngươi dám gạt ta như vậy!”
“Vâng vâng vâng, nương nói đúng, ta sai rồi.”
Chu tẩu không đợi hắn nói xong, vội vã đứng dậy chạy tới cạnh cửa, gấp giọng gọi: “Tiểu đào, tiểu đào, ngươi mau lại đây…”
Trước giờ cơm chiều Tần Đồng lết một thân đầy mồ hôi vừa mệt vừa đói mà gấp gáp trở về, vẻ mặt thì mang theo vẻ đang đấu tranh dữ dội, hắn vừa ra khỏi cửa liền thấy bảng cáo thị ở ngõ, đem chuyện tình mười năm về trước điều ra lại một lần nữa. Hắn rất muốn quay về hỏi Lục Gia Diễm, nhưng nhớ tới lời thề của chính mình, đành phải uất nghẹn nuốt lại, buồn bực vô cùng.
Trong bụng đói rã, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu, vội vàng tắm rửa ăn cơm. Đang vùi đầu ăn, đột nhiên cảm thấy có tầm mắt đang cố định trên người mình, vừa ngẩng đầu thoáng nhìn, phát hiện Chu tẩu cùng tiểu đào vừa cúi đầu xuống.
Tần Đồng dừng một chút, tiếp tục ăn cơm, loại tầm mắt này lần thứ hai lại tiếp tục, quả thực như đang ở trên người mình mà tìm kiếm thứ gì đó kỳ lạ, khiến cho Tần Đồng cảm thấy có chút sợ hãi, cúi đầu liếc mắt nhìn lên, quả nhiên là Chu tẩu cùng tiểu đào.
Tầm mắt chạm nhau, các nàng lập tức tránh đi, chờ hắn cúi đầu, các nàng lại nhìn qua, sau đó ngay cả Lục Gia Diễm cũng theo dõi hắn.
Cái loại nhìn quỷ dị này khiến cho hắn cảm thấy khó khăn, một dự cảm gì đó không rõ ràng đang càng ngày càng nặng, da gà nổi lên một tầng lại một tầng. Lại nghĩ tới sự khác thường lúc buổi sáng, càng cảm thấy thêm ác hàn.
Kiểu này thì ngay cả cơm cũng không ăn nổi, ráng nhét hết những thứ còn lại trong bát vào miệng rồi nói: “Ta ăn xong rồi.” Nhanh chóng ôm đầu chạy trốn, trực giác nói cho hắn biết đã có chuyện không tốt, tránh xa được chừng nào thì tránh.
Trở lại phòng, hắn cứ bước đi vòng vòng rồi giống như kẻ trộm mà nghiêng tai nghe ngóng coi có hay không tiếng bước chân, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, vì thế hắn lại tiếp tục bước, không lâu sau lại đến cạnh cửa, cứ như thế tới tới lui lui, ngay cả hắn cũng không hiểu là mình đang muốn làm cái gì.
Đá trên mặt đất vì bước chân của hắn mà ma sát đến độ gần như phát sáng, thẳng đến khi đến khi nhìn thấy động tĩnh bên phòng của Chu tẩu, đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, mới nhảy lên giường kéo chăn tùy ý đáp, giả bộ như đang ngủ.
Cửa phòng được mở ra sau đó lại đóng lại, tiếng bước chân đến bên giường thì dừng lại, hắn có thể cảm giác được tầm mắt đánh giá đang ở trên người hắn rong ruổi, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt: “Uy, ngươi chẳng lẽ không muốn nói cái gì.”
Tần Đồng trợn mắt, trừng mắt nhanh chóng đóng miệng lại không nói lời nào, nhưng rốt cuộc hắn khó chịu, ánh mắt xoay động, thầm nghĩ: quản làm gì, lão tử thề ở trong lòng chứ không thề với hắn, ai dám cười ta!
Vì thế đem chăn đẩy qua một bên, ngồi xuống: “Bảng cáo thị ngươi chắc là thấy gì, kia không nói. Ta chỉ muốn hỏi, hôm nay Chu tẩu với tiểu đào có chuyện gì vậy?”
Lục Gia Diễm nhướn mày: “Ngươi muốn biết?”