Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mặc Linh thượng thần, chỉ cần giao ra Thiên Trần lệnh, ta đảm bảo sẽ cho cô một đời vinh hoa phú quý vạn người không sánh bằng.” Trên đỉnh núi, giữa lớp sương mù mờ mịt vây quanh, nam tử mặc áo trắng giấu đi gương mặt trong lớp sương mù dày, cất giọng âm lãnh.
“Ha ha” Tiếng cười ngặt nghẽo vang lên. Đứng đối diện với nam tử áo trắng, mơ hồ thấy được một thiếu nữ tóc dài, váy đỏ nổi bật giữa sương mù mờ ảo, giọng lanh lảnh: “Thiên Trần Lệnh giao ra rồi còn có thể sống một đời vinh hoa phú quý hay sao? Lừa người!”
“Mặc Linh thượng thần, rốt cuộc cô muốn gì mới giao Thiên Trần Lệnh?” Nam tử khẽ nhíu mày, mất kiên nhẫn.
Mặc Linh thoáng nghiêm túc hẳn, rút từ trong ngực ra một miếng ngọc hình chữ nhật. Một mặt trên miếng ngọc chi chít những hoa văn cổ xưa đan xen vào nhau, mặt còn lại chỉ khắc ba chữ “Lệnh Thiên Trần” nhỏ, nhưng lại toát ra ánh sáng xanh.
Nam tử vừa nhìn thấy ánh sáng xanh xuất hiện giữa tầng sương mù, mắt không khỏi lóe sáng, tay động rút kiếm khỏi vỏ. Nhưng hắn chưa kịp làm gì tiếp, thì đã thấy ánh sáng xanh vẽ một đường vòng trong không trung rồi rơi xuống, cùng với đó là một bóng người váy đỏ. Hắn không khỏi đơ người.
Giữa không gian sương mờ mịt, hắn nghe rất rõ một giọng nữ tử: “Thiên Trần còn, Mặc Linh còn. Mặc Linh mất, Thiên Trần tuyệt!” Kèm theo câu nói còn là tiếng cười đầy âm lãnh.
OOo
Mặc Linh mở mắt, đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát. Đầu trong phút chốc như bị nổ, một trận đau đầu truyền tới khiến đôi mắt vừa mở ra lại nhắm chặt lại. Cô nghe thấy một giọng nữ chậm rãi: “Tôi là Mặc Linh, thiên kim Mặc gia, nay 18 tuổi. Mặc gia rơi vào tình cảnh phá sản, muốn gả tôi cho Kỳ thiếu ở Kỳ gia. Bản thân tôi đã có hẹn ước với người khác, bỏ trốn khỏi hôn lễ, nhưng cuối cùng lại bị chính người yêu phản bội. Gã đó cùng với Mặc An đem tôi đẩy từ tầng 31 xuống đất, lại ngụy tạo là do tôi bất cẩn mà ngã. Sau hai người này lại truyền tin đủ mọi loại thứ xấu xa về tôi, khiến tôi dù chết vẫn bị người ta ném đá. Tôi mang theo oán hận mãnh liệt, nên đem linh hồn làm cái giá, hiến thân xác mình cho cô – một người cùng tên cùng họ, cùng cả thời điểm chết với tôi. Tôi đã lực bất tòng tâm, đời này chỉ mong cô giúp tôi sống huy hoàng vẻ vang, đem hai tên cặn bã Phạm Lương cùng Mặc An thân bại danh liệt.”
Mặc Linh lại mở mắt, ngồi dậy. Toàn bộ kí ức về một quãng đời của nguyên chủ nằm gọn trong đầu cô. Lúc này cô nằm tại bệnh viện không phải vì nguyên chủ rơi từ tầng 31 mà là vì một tai nạn nhỏ. Lúc này nguyên chủ cũng chưa 18 tuổi, hiện tại chỉ có 15 tuổi, vẫn còn thanh danh trong sạch, vẫn còn là đại tiểu thư Mặc gia, và đứa em gái cùng cha khác mẹ Mặc An – kẻ đã chính tay đẩy nguyên chủ cũng chưa xuất hiện.
Cô đảo mắt quan sát xung quanh. Phòng rộng rãi phủ một màu trắng, tủ đồ cũng kèm một màu trắng, ngay cả lớp rèm mỏng che lại ánh nắng cũng là màu trắng đơn điệu.
Đây là một thời đại cô chưa từng biết tới. Nhờ những kí ức của nguyên chủ, cô có thể vẫn sẽ biết cách sử dụng mọi thứ mà chưa xuất hiện ở thời đại của cô, nhưng sẽ không tránh khỏi lạ lẫm.
Nguyên chủ là Mặc Linh, cô cũng là Mặc Linh.
Nguyên chủ là Mặc gia đại tiểu thư, còn cô từng là một công chúa của quốc gia hùng mạnh bậc nhất Thiên tộc.
Cô là thiên tài tu luyện của Thiên tộc, mới mười tuổi mà đã đột phá Trung Thần. Nhưng cũng vào khi cô vừa đột phá Trung Thần, Ma tộc liên kết với các tộc nhỏ lẻ còn lại, dẫn đầu đem quân tàn sát Thiên tộc.
Phụ vương trong lúc đẩy cô chạy trốn, đưa cho cô Thiên Trần Lệnh.
Thiên Trần Lệnh, là một tấm thẻ bài mang sức mạnh huyền bí, đến mức mà tận lúc chết cô vẫn chưa thể biết toàn bộ công dụng.
Lúc đó nhảy vách núi xuống, cô đã 24 tuổi, đã phi thăng Thượng Thần được một năm. Bởi vì phi thăng Thượng Thần mà tung tích cô lộ tẩy. Lộ tẩy, cho nên cái đám người khiến lục giới hỗn loạn truy sát cô, họ cho rằng trước khi chết phụ vương nhất định đưa cho cô Thiên Trần lệnh.
Mà đúng là đưa cho cô thật. Cô sống những tháng ngày vất vả chạy trốn suốt một năm trời, cuối cùng trên đỉnh Hạn Phong hôm đó, đem Thiên Trần lệnh vứt xuống, bản thân cũng theo mà nhảy xuống.
Cô là chủ nhân Thiên Trần. Một ngày Thiên Trần còn thì tức là cô còn sống. Người khác dù nắm giữ Thiên Trần cũng không thể điều khiển nó, nhưng không mấy ai biết điều này, mà cô lại không thể chứng minh được. Chẳng lẽ lại đem Thiên Trần đưa cho bọn họ sao? Chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng cô đưa họ Thiên Trần giả.
Cô mà chết, thì Thiên Trần sẽ mất, điều này cũng ít kẻ biết, cô đương nhiên cũng không cách nào chứng minh. Mệt mỏi với cuộc sống chạy trốn lẩn khuất, mệt mỏi với việc chém giết, cô cứ vậy đem bản thân rơi xuống, kéo theo cả Thiên Trần.
Mặc Linh khẽ cười, mở đôi mắt nâu trầm. Cô không ngờ tới bản thân có thể sống lại, dù rằng ở một thời đại mà cô chưa từng hay biết, cho dù phải đối mặt với đủ thứ lạ lẫm trên thế gian này, cô cũng vui mừng vì mình đã sống lại. Sống lại rồi, không còn Thiên Trần, không còn là Thượng Thần, không còn sống những ngày tháng mệt mỏi nữa.
Cô sống lại rồi, với một thân phận mới.